Vân Lạc Cửu
Phong
Chương 42 sa mạc huyễn thành ( bảy )
"Bạch Mộng, nhóc không sao chứ?" Eagle mắt thấy Bạch Mộng vẻ mặt tái nhợt từ không trung rơi xuống, vội vàng kéo cánh tay của nó hỏi.
Tuy bình thường dù cho Gil đối với hắn có tính nhẫn nại mười phần, nhưng ước số bản tính che dấu bạo lực Eagle sớm đã hiểu rõ. Vừa rồi nếu như hắn tới muộn một tý, Bạch Mộng tuyệt đối khó tránh khỏi bị đánh một trận.
"Eagle?" Đoán chừng vẫn còn bị mấy lời Gil nói vừa rồi ảnh hưởng, hơn nữa bị chú linh nguyền rủa bủa vây xung quanh cho nên trong lòng vô ý thức sinh ra cảm xúc âm u, Bạch Mộng vừa nhìn thấy đôi mắt xanh biếc quen thuộc xuất hiện trước mắt hơi hàm quan tâm, theo bản năng đã nghĩ đến một người khác.
"Oa ——! Eagle, người kia hắn đánh ta! ! !"
Suy nghĩ hỗn loạn công thêm tâm thần không yên, Bạch Mộng trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Eagle, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Eagle, tiếng gào cáo trạng dội khắp cả tòa cung điện.
"Ách..." Eagle bị người đột kích cũng có chút há hốc mồm, một lúc lâu mới xấu hổ vỗ vỗ bờ lưng Bạch Mộng, "Gil hắn không phải cố ý, nhất định là bởi vì tôi rời đi quá lâu cho nên có chút sốt ruột, cho nên mới muốn đánh nhóc thôi. Nhóc không bị thương đi?"
Bạch Mộng: "Ô ô ô ô..."
Bạch Mộng hiện tại cứ ôm chặt hắn liều chết mạng gào khóc, bất kể khuyên thế nào cũng không có hiệu quả. Eagle thở dài, đành phải đợi nó khóc xong rồi nói sau. Ngẩng đầu, lúc này mới thấy Gil mặt đen đứng bên cạnh trên đỉnh đầu sắp sửa giăng mây đen bổ sấm chớp, tay đang vỗ về lưng Bạch Mộng đột nhiên cứng đờ.
"Hi... Gil !" Không biết vì cái gì, Eagle thấy Gil sắc mặt âm trầm, theo bản năng có chút chột dạ.
Vội vàng kéo cánh tay Bạch Mộng, ý bảo nó buông ra. Nhưng Bạch Mộng vặn vẹo một hồi vẫn nức nở liều chết chơi xấu ở trong lòng ngực hắn.
"A... Này, Gil, các cậu tới hết rồi. Không bị thương đi?"
Lại nhìn nhìn hai người Lance cùng Louka Caton đang đứng một bên vẻ mặt phức tạp, Eagle xấu hổ tìm đề tài, "Bạch Mộng nói ảo cảnh bố trí lúc trước dùng để kiểm tra đo lường người muốn vào tòa thành này quả nhiên không có hiệu quả đòn."
Nhưng đối với lần này Gil chỉ hừ lạnh một tiếng, Lance và Louka Caton thì lắc lắc đầu, bày vẻ mặt cao thâm nhìn bị Bạch Mộng còn đang nằm ì trong lòng Eagle.
Bạch Mộng: "Ô ô oa..."
"Ngao ô ——!" Pudding thật vất vả mới từ trên vai Gil nhảy xuống, lúc này phẫn nộ nhằm về phía Bạch Mộng đang quấn quít lấy Eagle. Cái răng sữa cắn lấy vạt áo Bạch Mộng tha về đằng sau. Đáng tiếc nó mới vừa phá xác một tháng, Bạch Mộng dù không có lực công kích thì cũng có thực lựccấp thánh, tự nhiên không bị cái răng sữa của Pudding ảnh hưởng.
Tiếng gào khóc của Bạch Mộng rất nhanh hòa phối âm cùng với tiếng gào thét phẫn nộ của Pudding. Hơn nữa thái độ quỷ dị của người bạn đồng hành ở một bên, thật sự khiến Eagle cũng có chút không chống đỡ được.
Eagle: "... Bạch Mộng, nhóc đừng khóc , coi như tôi cầu nhóc được không."
Nhưng Bạch Mộng trước sau như một chìm trong bể thương tâm, hoàn toàn không nghe được. Không chỉ có như thế, còn treo lên trên cổ Eagle, hai chân kẹp lấy eo Eagle, cả người đều dính hết trên người Eagle.
"..." Eagle thật sự rất muốn hỏi, trước kia mỗi lần cậu đau lòng đều đối với Kreegans như vậy sao? Mình là kiếm sĩ cũng thôi đi, đáng thương Kreegans một người luyện kim thuật, nhiều năm như vậy rốt cuộc đã sống như thế nào?
Cảm giác bầu không khí xung quanh Gil cơ hồ sắp sửa đóng băng, Eagle cũng sắp khóc thét rồi.
Có điều bởi vì sự xuất hiện của Eagle mà Gil đã kéo dài tính nhẫn nại nhưng lúc này một lần nữa bị tiếng khóc nức nở của Bạch Mộng tiêu hao hết.
Gil trầm mặt tiến tới mấy bước đi đến bên người Eagle, trong ánh mắt nghi hoặc của đối phương dùng sức túm lấy Bạch Mộng lôi về sau——
Bạch Mộng: "Oa ô ô... Ách? !"
Eagle cùng Gil cao xấp xỉ, mà Bạch Mộng sau khi biến hóa thì lùn hơn hai người đều nửa cái đầu, nhìn qua nhỏ gầy hơn rất nhiều. Gil trực tiếp túm cổ hắn xách tới giữa không trung.
Bạch Mộng bị động tác của Gil dọa cho sửng sốt, nhưng lại ngừng kêu khóc. Khóe mắt còn vợn giọt nước mắt, mờ mịt đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Eagle đối diện.
Eagle vốn cũng bị Bạch Mộng khóc thét mất hết cả tính nhẫn nại, nhưng lúc này mắt thấy nó bị Gil xách treo lơ lửng ở giữa không trung, đôi mắt đáng thương nhìn mình. Bộ dạng ủy khuất của nhóc con kia đúng là lại khiến cho Eagle mềm lòng .
Vội vàng cầm lấy tay Gil đang xách Bạch Mộng, ý bảo hắn buông Bạch Mộng, "Gil , đừng như vậy, Bạch Mộng nó chỉ là ..."
"Chỉ là cái gì?" Gil cắt đứt lời Eagle, xách cổ Bạch Mộng quơ quơ, "Chỉ là đồ ma thú này ngu xuẩn dại dột đến mức ngay cả chuyện của chủ nhân nhà mình cũng không nhớ rõ, cứ liều mạng ỷ lại vào cậu mà cậu còn rất cam tâm tình nguyện?"
"Tôi đâu có? !" Eagle vội vàng phủ nhận, biểu tình trên mặt Gil nói cho hắn biết, nếu lúc này mà hắn dám gật đầu thì hắn nhất định sẽ ném Bạch Mộng rớt xuống đất.
Nhìn thấy Bạch Mộng chớp đôi mắt chuẩn bị gào khóc lần hai, Eagle vội vàng vươn tay che miệng của nó, đau đầu nói: "Trong chuyện này... quả thật có chút nguyên nhân. Tối nay tôi sẽ từ từ giải thích cho các cậu."
"Không có gì để mà giải thích hết." Gil mặt không chút thay đổi ném Bạch Mộng xuống đất, nhìn thấy Eagle luống cuống tay chân nâng nó dậy, tâm tình lại càng tồi tệ hơn, "Bây giờ cậu cứ liều mạng che chở cho nó bộ có tác dụng sao? Nếu nó thích sa vào ảo cảnh do mình chế tạo thì cứ để nó tùy thích thôi. Dù sao cậu cũng không nhẫn tâm vạch trần nó, vậy hãy để cho nó tự lừa gạt mình đến chết tốt lắm."
Một phát bắt được cổ tay Eagle, kéo Eagle đứng lên, túm lấy hắn đi ra cửa.
"Lance, Louka Caton, đi thôi. Pudding còn không đuổi theo thì ngươi cũng ở tại chỗ này bồi cái con ma thú ngu xuẩn kia tốt lắm."
"Gil ... Gil ! Chờ với!" Những lúc này, Eagle đều tuyệt vọng phát hiện bản thân mình thân là kiếm sĩ nhưng dưới tác phong làm việc bạo lực của Gil lại hoàn toàn không có cách nào chống cự. Ngón tay thon dài kia luôn dùng sức quỷ dị cộng thêm kỹ xảo đủ độ mạnh yếu khiến cho hắn căn bản không thể xuất lực phản kháng.
Mà Lance cùng Louka Caton vây xem toàn bộ hành trình suốt nửa ngày, rốt cục trước khi hai người tính toán rời đi mới được chú ý tới thì nhất trí nhìn trời —— đây là sự kiện ghen tuông nhàm chán nhất trong mấy chục năm nay mà bọn hắn gặp qua.
"Đợi một chút, ngươi muốn dẫn Eagle đi nơi nào? Vừa rồi câu nói kia là có ý gì?" Bạch Mộng thấy Eagle cũng bị mang đi, vội vàng túm lấy vạt áo của Eagle ngăn cản.
Gil : "Đương nhiên là dẫn hắn trở về. Tôi nói thì ngươi cũng không hiểu, vậy đừng cố sức suy nghĩ . Dù sao ngươi cũng không muốn."
"Không được! Eagle đã nói sẽ ở cùng ta!" Bạch Mộng thét chói tai, "Barney còn chưa có trở lại, Barney cũng đi như vậy mà không trở về!"
"Hắn sẽ không trở về ." Gil cũng không quay đầu lại, thanh âm bình tĩnh gần như lãnh khốc, "Cậu đã sớm biết, không phải sao?"
Bạch Mộng gắt gao túm lấy vạt áo Eagle, giống như bắt lấy một tia hi vọng cuối cùng. Cúi đầu không đáp lời, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt.
"Bạch Mộng?" Eagle lo lắng kêu một tiếng.
"Ta gọi nhưng hắn không tỉnh..." Bạch Mộng trầm mặc một hồi, giọng nói đột nhiên bắt đầu trở nên khàn và nhỏ, "Barney đang ngủ, ta có gọi như thế nào đi nữa thì hắn cũng không để ý ta."
Bạch Mộng thủy chung cúi đầu, sợi tóc bên trán che lại nét mặt của nó, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay Eagle.
"Barney là kẻ lừa đảo, rõ ràng đã nói sẽ ở cùng ta, đã nói từ nay sẽ sau sẽ ở cùng một chỗ với ta. Nhưng hiện tại hắn ngủ lâu như vậy, không dậy nổi giường cũng không để ý ta."
"Bạch Mộng..." Eagle lại gọi một tiếng.
Nhưng Bạch Mộng vẫn không phản ứng, hai tay cầm lấy vạt áo của Eagle thế mà từ từ buông lỏng. Cả người ngã ngồi trên mặt đất, Bạch Mộng kéo lấy ống tay áo bên phải, lộ ra một vòng tay khảm ngọc bích màu vàng.
Nhìn thấy viên bảo thạch bên dưới ánh mặt trời phản xạ ra vầng sáng chói mắt, Bạch Mộng tựa hồ còn có thể cảm nhận rõ được tâm tình vui sướng khi Barney đem vòng tay đưa cho nó.
"Rõ ràng luôn luôn rất tốt, Barney mỗi ngày thoạt nhìn đều rất vui vẻ. Ngoại trừ về sau càng ngày càng thích ngủ thì mọi thứ đều hệt như bình thường. Nhưng đêm hôm đó, sau khi Barney ngủ thì không còn thấy đi lên nữa"
"Bạch Mộng, đừng nói nữa." Eagle ý bảo Gil buông mình ra, muốn tới nâng Bạch Mộng dậy. Nhưng Gil hoàn toàn không nhúc nhích, liều chết túm chặt lấy Eagle không buông. Eagle không có biện pháp, chỉ có thể tận lực thả nhẹ ngữ điệu dịu dàng làm yên lòng Bạch Mộng, rồi lại không biết nên nói gì để an ủi.
"Ta gọi rất lâu, Barney cũng không để ý ta. Mặc kệ ta có cam đoan về sau sẽ không bao giờ ... tới phòng thí nghiệm quấy rối hắn nữa, sẽ không bao giờ ... lúc hắn đọc sách không để ý tới ta thì gây rối, Barney cũng không chịu mở mắt."
Bạch Mộng giống đột nhiên mất hồn, thân thể ngã bệch xuống, "Đúng vậy, đã thật lâu... Ta đều đã chẳng thể nhớ rõ . Sau khi Barney ngủ cũng chỉ lưu lại một mình ta tại chỗ này..."
Mặt đất đột nhiên chấn động, tường thành chung quanh bắt đầu sụp xuống. Trong lòng mấy người bọn Gil căng thẳng, mà mặt đất đã bắt đầu nứt toác.
Khác với đòn công kích lúc trước về phía ba người bọn Gil , lần này hoàn toàn không hề có ý công kích, chỉ là toàn bộ tòa thành đã bắt đầu sụt lở. Mặt đất chấn động càng ngày càng kịch liệt.
"Đi!" Gil một tay lôi kéo Eagle, một tay nhấc Pudding thả vào trong lòng Eagle, nhanh chóng chạy về phía đình viện lúc đầu phía trước ba người tới.
Eagle rõ ràng cũng đã nhận ra tình huống chung quanh tuyệt đối không phải ảo thuật sinh ra, cả tòa thành đang chuẩn bị đổ sập. Mà Bạch Mộng vẫn như cũ ngồi tại chỗ, tựa hồ chấn động kịch liệt chung quanh, tiếng động sụp đổ hoàn toàn không liên quan gì tới nó.
"Bạch Mộng? Bạch Mộng!" Eagle cũng có chút nóng nảy, muốn gọi Bạch Mộng chạy nhanh. Nhưng dù cho có kêu thế nào, Bạch Mộng vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm vòng tay ngọc bích của mình không phản ứng.
Gil túm chặt Eagle vẫn muốn quay lại gọi Bạch Mộng, bắt buộc hắn chạy theo mình, "Vô dụng. Kreegans hẳn là thiết lập tòa thành y theo ý thức Bạch Mộng mà sinh ra biến hóa. Hiện tại cả tòa thành đều đổ sập, chỉ có thể là ý nguyện của Bạch Mộng, cậu không ngăn cản được."
Eagle: "Chỉ là ..."
"Nhanh lên!" Louka Caton đang chạy song song với Lance ở phía trước thúc giục hai người còn đang rề rà nơi đó, "Hai người cũng muốn an giấc nghìn thu ở đây hả? !"
Gil lập tức lại tăng lực đạo, chẳng cần suy nghĩ dứt khoát kéo Eagle chạy đi, "Nói nhảm nữa thì trực tiếp đập cậu hôn mê rồi khiêng trở về!"
"..." Eagle nhớ lại trải nghiệm bị nghiêng chạy đi lúc trước ngay lập tức có một loại xúc động nước mắt muốn rơi xuống, "Đây là nói mà một pháp sư nên nói với kiếm sĩ hay sao?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^