Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2015

[C43] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 43 sa mạc huyễn thành ( tám )

Thẳng đến khi bóng dáng bốn người bọn Gil đã hoàn toàn tiêu thất, Bạch Mộng mới chậm rãi đứng dậy. Mặt đất bắt đầu nứt nẻ kéo ra một khe rãnh dài hẹp đáng sợ, nhưng không có một khe nào kéo đến bên chân Bạch Mộng. Nhóc ngẩng đầu nhìn lên trên tòa thành màu trắng từng đong đầy những kỷ niệm giữa nó và Kreegans, Bạch Mộng lung la lung lay đi vào trong cung điện.

Bạch Mộng bước rất chậm, nhưng nương theo từng bước nó đi, tòa kiến trúc chung quanh hoàn toàn đổ sụp. Một đường thoạt nhìn, giống như là Bạch Mộng dùng phương pháp đặc thù, phá hủy toàn bộ từng chỗ mà nó trải bước.

Tuy rằng cả tòa thành thoạt nhìn đã muốn lung lay sắp đổ, nhưng bên trong lại yên bình đến mức kỳ dị. Bạch Mộng trở lại đại sảnh giữa cung điện, căn phòng vốn rất rộng rãi trống trải, cái giường đá lần trước bốn người bọn Gil trông thấy ở bên trong căn thạch thất nho nhỏ, chẳng biết từ lúc nào ra hiện ra ở nơi này. Bộ xương khô mặc bộ áo choàng luyện kim thuật im lặng nằm ở bên trên, hai tay giao thoa nắm lấy viên thạch anh xanh lam, lúc này lại không thấy bóng dáng.

Bạch Mộng không chú ý tới chi tiết nho nhỏ này. Chăm chú nhìn một bộ xương trắng vốn trừ nó ra chỉ cũng không còn người nào có thể nhận ra chủ nhân của nó, Bạch Mộng im lặng nằm sấp xuống, ghé vào hòm đá bên giường. Cẩn thận vươn tay đặt ở trên cánh xương tay khô xám trắng, trong mắt tràn đầy hồi ức đan xen nỗi lòng quyến luyến chẳng muốn xa rời.

Tòa cung điện không thể đếm hết đã bao nhiêu ngày đêm đều là Kreegans chờ đợi chúng nó. Kreegans đi rồi, đổi lại là Bạch Mộng si si ngốc ngốc ngồi trước giường đá canh giữ nơi này. Thế mới biết yên lặng không tiếng động đợi một người quá thống khổ, thời gian trăm năm không chỉ xóa nhòa dung nhan người chủ nhân mà Bạch Mộng nhóc từng một thời thân thuộc, những hồi ức trải rộng từng góc ngách cung điện này không hoàn toàn ăn mòn thần trí của nó.

Nó làm sao lại quên... đã quên mất việc Barney đã thật lâu không có rời giường nói chuyện cùng nó, ôm nó đi qua mỗi một góc trong tòa cung điện, hoặc là im lặng ở trong đình viện tắm ánh nắng mặt trời .

Nó vậy mà đã quên, quên mất Barney thật sự đã không thể lộ ra nụ cười ôn hòa nữa rồi, cũng sẽ không tiếp tục nói với nó rằng: Bạch Mộng, ngươi là toàn bộ thế giới của ta.

Kreegans đã đem toàn bộ thế giới của hắn và Bạch Mộng vĩnh viễn lưu tại trong toàn thành cổ này, nhưng cũng mang toàn bộ mọi thứ của Bạch Mộng rời đi. Ma thú không còn chủ nhân cũng không lựa chọn tự do rời khỏi đây. Trăm năm bồi hồi ở nơi này nhớ lại những hồi ức ngày đó, cố chấp chờ vị chủ nhân đã vĩnh viễn không có khả năng đáp lại.

"Barney, ta mệt mỏi quá. Vì cái gì ngươi luôn không dậy nổi giường đây?" Bạch Mộng lầm bầm lầu bầu thì thào, mệt mỏi khép hai mắt, "Vậy ta ngủ cùng ngươi không tốt sao? Đợi đến khi ngươi tỉnh dậy, còn có thể giống như trước gọi ta rời giường sao..."

Bạch quang chợt lóe, bóng Bạch Mộng vốn ngồi trước giường đá đã biến mất. Đổi lại là một con ma thú trắng như tuyết, lỗ tai cụp xuống thoạt nhìn giống hệt như thanh quạt xế thật lớn, cả người cuộn tròn, thật cẩn thận ghé vào bên gáy bộ xương trắng.

Từ lúc Bạch Mộng nhắm mắt ngủ, tòa kiến trức bên trong cung điện cũng bắt đầu chấn động kịch liệt, đại sảnh dần dần sụp xuống. Viên thạch anh chiếu sáng trên trần nhà hóa thành một khối đá thật lớn nện thẳng xuống. Đám lông xù bên phải trên người Bạch Mộng chợt lóe một tia sáng xanh rất nhỏ.

"Oanh ——" một tiếng động vang dội, hòa lẫn với tiếng động của viên đá chiếu sáng khí bị vỡ vụn, trong đại sảnh hoàn toàn lâm vào một mảnh hắc ám. Mà bên ngoài nhìn vào chỉ thấy tòa cung điện hình vòm vốn cao ngất trời đã hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn mọi người.

.

Bốn người bọn Gil một đường chạy trở về đình viện, kiến trúc chung quanh không ngừng sụp đổ. Mặt đất bắt đầu xuất hiện cái khe thật lớn, bầu trời trên cao vốn đáng sáng rực rỡ cũng hóa thành một mảnh tro bụi mịt mùng.

Đợi đến khi bọn hắn một đường chạy trở lại cái sân lần đầu được truyền thống đến, Gil vẫn nắm chặt cổ tay Eagle. Tay kia thì nhanh chóng quét cây pháp trượng ở trên mặt đất họa một trận ma pháp khởi động.

Tính năng của nguyên tố luyện kim thuật bị kích hoạt, trên mặt đất trước sân lập tức hiện ra hình thái vốn có của Truyền Tống Trận. Cảm giác quang mang được Truyền Tống Trận càng ngày càng thịnh, tay Eagle tóm chặt viên thạch anh màu lam, không chuyển mắt nhìn chằm chằm tòa thành đã hoàn toàn đổ nát, lại thủy chung không nhìn tới bóng hình màu trắng.

Tốc độ khởi động của Truyền Tống Trận rất nhanh, khi Gil cảm giác được bốn người về cơ bản đã an toàn thì trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra. Ngay trong khoảnh khắc bọn hắn chuẩn bị ngay lập tức bị chuyển về chỗ cũ thì đột nhiên Gil có cảm giác cả người ớn lạnh, thân thể còn chưa kịp phản ứng, một đoàn sáng màu lam đột nhiên đánh thẳng tới ngực Gil.

Gil chỉ cảm thấy lồng ngực bị trúng kích kéo theo một cơn đau đớn, bất chợt khẽ rên rỉ một tiếng thì đồng thời tia lửa chợt lóe, bốn người trong nháy mắt biến mất khỏi trận ma pháp.

.

"Oa —— phốc!"

"Đông đông" mấy tiếng liên tiếp vang lên trên vùng sa mạc cát vàng vô tận vốn mặt trời đã khuất xa xa. Louka Caton đau khổ để cho khuôn mặt bày tỏ yêu thương nhung nhớ với cồn cát trên đất, lại một lần nữa phẫn hận nguyền rủa kẻ thiết kế Truyền Tống Trận mà không chịu không chịu chọn địa điểm đáp đất an toàn.

Eagle so với Louka Caton, sớm đã thành thói quen với mấy tình huống bất thình lình từ trên trời cao rớt xuống, tuy mới vừa rồi lúc bị ném trở tay không kịp, nhưng rất nhanh từ đống cát bò lên. Nhìn thấy bãi cát vàng chung quanh mênh mông vô bờ, cũng là vị trí lúc trước bọn hắn đứng, lúc này bốn chú lạc đà vẫn đang ở cách đó không xa ngoan ngoãn chờ đợi, trong lúc nhất thời có chút ngu ngơ.

Nếu không phải trong tay còn nắm chặt góc cạnh sắc bén của viên thạch anh màu lam lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau đớn thì Eagle đã nghĩ chuyện xảy ra mấy giây trước vốn chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Bị Truyền Tống Trận ném từ không trung xuống đây, ngoại trừ Eagle đang ngẩn người, Louka Caton hãy còn đang giãy dụa, cùng với Lance đã kéo Lilith ra thì chỉ có một mình Gil là khoan thai nhất.

Ma yểm nâng thân thể hắn từ từ đáp xuống bãi cát, Gil thu hồi pháp trượng, triệu hồi ra mấy bộ xương khô giúp Lance vẫn còn đang đào Louka Caton giãy dụa không thôi lên. Một bên vỗ vỗ Puddingnằm trên vai cảm xúc không hiểu sao lại rất nôn nóng kích động, một bên đi về phía Eagle còn đang ngẩn người.

Gil : "Cậu ngớ người ở đây làm gì?"

"A, Gil." Eagle không quay đầu lại, tay cầm lấy viên thạch anh màu lam nhắm ngay về hướng mặt trời, nhìn thấy ánh mặt trời xuyên thấu qua thạch anh khúc xạ ra vầng sáng rực rỡ muôn màu mới đáp, "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy sinh mệnh con người có đôi giống như viên đá này, đẹp thì đẹp nhưng mỏng manh đến vậy."

"Thật sao?" Gil nhíu mày, nâng ống tay áo lên để lộ một quả cầu lông màu trắng bị che lấp, quơ quơ cục lông màu trắng trong tay, "Đột nhiên lại cảm tính như vậy, tôi thấy thứ này tạm thời chắc là cậu cũng không có hứng thú ."

Eagle liếc mắt một cái, hai mắt trừng to, "Bạch, Bạch, Bạch... Bạch Mộng? !"

Tuy rằng cục lông trắng bị Gil xách lỗ tai dài đặt ở giữa không trung lúc ẩn lúc hiện, so với hình người tinh xảo xinh đẹp lúc trước của Bạch Mộng hoàn toàn không có chút gì liên hệ. Nhưng đôi mắt màu đỏ hàm nước mắt cùng vô tội quả thực giống Bạch Mộng như đúc.

"Hừ!" Gil hừ lạnh một tiếng, lắc lắc cổ tay trái, kéo theo cái lỗ tai lập tức ở không trung đung tới đưa lui.

"Anh anh..." Bạch Mộng bị người túm lấy vô tội gào thét, đạp đạp chân sau, múa mua cái móng vuốt ngắn củn ở trên không trung cào cào móng vuốt be bé về phía Eagle.

Gil dứt khoát buông tay, Eagle hoảng sợ, tay chân luống cuống tiếp được cục bông trắng. Cùng lúc này Pudding Phẫn nộ cũng không thể chịu được việc Eagle từ trong lâu đài cổ ấy luôn xem thường không để mắt tới nó, tru lên một tiếng từ trên vai Gil bổ nhào thẳng trên mặt Eagle.

"Oa ——! Pudding cậu làm gì... Phốc!" Eagle bối rối ổn định vật nhỏ trong tay, lại bị Pudding đột nhiên bổ nhào tới trên mặt hết cào lại cắn.

Eagle đứng ở tại chỗ đau đến gào khóc kêu to, Gil lại trực tiếp xoay người đi về phía mấy con lạc đà.

Đợi đến khi rốt cục thì Pudding xả giận xong xuôi, rút cái đuôi đầy lông khỏi mặt Eagle, lúc này mới giẫm từng bước một ngạo kiều dựng thẳng lên cái đuôi chạy về chỗ Gil.

Eagle không hiểu ra sao cả ngu người đứng đực tại chỗ, cục bông trắng trong tay đồng tình liếm liếm ngón tay của hắn, lại lấy lòng cọ xát, "Anh ~ "

Đợi đến khi Eagle xác định lúc này Bạch Mộng giống như quay về hình thái ấu thú không hiểu gì, tựa hồ ngay cả chuyện xảy ra lúc trước cũng chưa từng đọng lại trong trí nhớ thì Louka Caton rốt cục cũng được Lance đào ra.

Bốn người ngay tại lúc Louka Caton một đường "Phốc phốc" phun một miệng cát, Lilith ủy khuất khóc thút thịt, cỡi lạc đà chậm rãi lên đường.

"Ô... Bạch Mộng nhóc thật sự không nhớ gì hết sao?" Eagle đem Bạch Mộng nắm đang ấn cục bướu lạc đà lăn qua lộn lại.

Không có biện pháp, hắn thật sự rất nhàm chán . Gil từ lúc gặp lại không hiểu vì sao vẫn một mực tức giận, Pudding cũng không biết vì cớ gì mà vừa rồi cào hắn một hồi, bây giờ còn xoay mông về phía hắn. Lance còn đang lạnh lùng giúp Louka Caton ỉu xìu phẩy một mình cát, một bên còn phải vỗ về Lilith xù lông, bận bịu không phút nào ngơi tay.

Eagle dọc theo đường đi bị cả người lẫn thú lơ cả nửa ngày, chỉ có thể túm lấy cục bông trắng ngây thơ chơi xấu trên người hắn nghiên cứu.

Cục bông ngoan ngoãn để mặc cho Eagle lăn qua lăn lại, ngẫu nhiên bị chọc ngứa ngáy cũng sẽ duỗi chân, cuộn mình quay tới quay lui.

Đột nhiên Eagle chú ý tới trên đám lông tơ màu trắng tựa hồ có vật gì đó thỉnh thoảng lóe lóe. Eagle nghi hoặc vạch đám lông tơ, lúc này mới nhìn rõ có một sợi dây khảm viên thạch ngọc bích màu vàng vòng đeo trênchân trước cục bông. Sợi dây chuyền này Eagle càng nhìn thì trông càng quen mắt, suy nghĩ một hồi, lúc này mới phát hiện, ngoại trừ kích cỡ lớn nhỏ thì sợi dây chuyền này giống hệt như chiếc vòng trên cổ tay phải Bạch Mộng.

"Còn có thể tự động điều chỉnh lớn nhỏ ?" Eagle tò mò sờ sợi dây so với chiếc nhẫn cũng không lớn hơn bao nhiêu, "Quả nhiên là thứ đại sư luyện kim thuật chế tạo mà."

Đầu ngón tay của Eagle vừa mới đụng tới sợi dây thì một giọng nói già nua giống như đã từng quen biết lại thình lình xuất hiện bên tai Eagle.

"... Bạch Mộng... ngươi tự do ..."

Eagle đột ngột ngẫng đầu, nhưng chung quanh ngoại trừ không khí nóng bức khô ráo thì ngay cả chút gió nhẹ cũng không có. Cục bông bị Eagle nắm chặt đồng thời cũng run lên, đột nhiên xoay người nhảy dựng lên, nhanh chóng leo đến trên đỉnh đầu Eagle nhìn về xa xôi.

"Bạch Mộng... ?" Eagle thử kêu một tiếng.

Nhưng cục bông chỉ chớp chớp đôi mắt to hồng hồng, cũng không phản ứng. Cuối cùng nhìn cồn cát nhấp nhô xa xa kia hồi lâu nhưng bản thân nhóc cũng không biết vừa rồi mình xông lên muốn nhìn cái gì. Nghi hoặc run rẩy cái lỗ tai lớn, nằm xuống đỉnh đầu Eagle.

"Eagle? Cậu làm sao vậy?" Louka Caton ở bên phải Eagle sau khi tu mấy túi nước nước lên tinh thần không ít. Nhìn thấy hành động kỳ quái của Eagle mang theo tò mò hỏi.

Eagle nhìn Louka Caton cười cười, "Không... có gì, vừa rồi hình như nghe được cái thanh âm kỳ quái gì đó. Có lẽ là ảo giác đi."

Louka Caton nghi hoặc nhìn hắn liếc mắt một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Đúng rồi, thời điểm rời khỏi chúng tôi cậu đã đi đâu làm gì thế? Tại sao lại quen biết con ma thú kỳ quái kia? Ai, chạy xa như vậy, đi dạo một vòng quanh tòa thành Kreegans. Nhưng bóng dáng bảo tàng cũng không thấy đâu, đã bị người túm quăng ra rồi."

"Ờ, khi đó Bạch Mộng biến thành bộ dạng lúc nhỏ của tôi xuất hiện trước mặt. Sau khi bị tôi vạch trần thì dẫn tôi mang vào trong cung điện ." Eagle sờ cằm, "Đứa bé kia nhất định là Kreegans không dạy dỗ tốt, lần đầu tiên nhìn thấy người lạ cũng ngốc ngốc dẫn vào trong nhà."

"... Cậu quản nhiều thiệt." Louka Caton thở dài, "Hơn nữa mới quen có bao lâu chứ nhưng cứ có cảm giác cậu rất quen thuộc với nó. Chúng ta đi cứu cậu, ngược lại cậu còn che chở nó."

"Đâu có?" Eagle vội vàng phản bác, nhìn trộm Gil đi bên cạnh một cái, "Tôi là bởi vì ngẫu nhiên lấy được cái này thôi mà."

Eagle lấy cái viên thạch anh màu lam, "Kreegans lưu lại thạch anh ký ức, bên trong có ghi lại chuyện giữa hắn và Bạch Mộng."

Mắt thấy Gil bên kia không có chút phản ứng, Eagle vẫn chưa từ bỏ ý định lại bỏ thêm một câu, "Trừ lần đó ra, còn có sở học suốt đời của hắn, còn có tư liệu nghiên cứu luyện kim thuật và bản tài liệu cặn kẽ về phương diện ma thú."

Vừa dứt lời, rõ ràng là một khớp xương tay trông có vẻ tái nhợt đưa tới trước người Eagle.

Eagle rất thức thời lập tức thả viên thạch anh trong tay lên, hai tay nắm lấy tay của đối phương, lại lộ ra một nụ cười tươi lấy lòng, "Cậu có thể trở về rồi hãy chậm rãi nghiên cứu."


@ Cứ thế post hết 1 phần vào một ngày trong tuần hén. Thỉnh thoảng sẽ post mấy bộ kia, nhưng tạm thời sẽ tập trung hoàn bộ này :D.

4 nhận xét:

  1. Eagle cũng biết thả mồi câu nhỉ

    Trả lờiXóa
  2. Anh gil ghen cung ghe that nhing cam dong ve kregans va bach mong qua

    Trả lờiXóa
  3. Hì, cuối cùng cũng comt được rồi nhé ^___^. Chúc Thuy đọc truyện vui

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình cũng nghĩ là tình yêu đó ^___^ mà dù không yêu thì khi một người cô đơn đã lâu lại bất ngờ có một người tình nguyện ở bên cạnh làm bạn cả đời thì lâu ngày cũng yêu thôi.

      Xóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^