Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

[C21] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong




Chương 21 Tiếng tăm nổi như cồn . . .





Tuy mưa nặng hạt nhưng dưới màn mưa lẳng lặng ngồi bên khung cửa thủy tinh trong tòa cao ốc xa hoa cao chọc trời, không gian vang lên giai điệu êm ái du dương, vừa thưởng thức cảnh mưa đêm bên dưới ngọn đèn mông lung mờ ảo, đồng thời trước mặt là một bàn mỹ thực cao cấp, không thể nghi ngờ đây chính là vui thú nhất trần đời rồi còn gì.

Long Sách và Đức Âm mặt đối mặt hàm tình đưa tình, chính giữa là một con heo sữa quay.

"Bảo Bảo, cụng ly vì sự nghiệp huy hoàng trong tương lai của chúng ta." Long Sách nâng ly rượu, chạm cốc cùng Âm Heo, "Cùng với, cụng ly vì ngươi sắp sửa nhập học!"

"Nhập học? Nhưng mà ta đã 20 rồi đó." Đức Âm uống xong ly Champagne mới đáp.

"Đừng ngại, trên bản lý lịch của nghệ sĩ ta khai gian ngươi chỉ có mười tám thôi, vừa đúng tuổi học cấp ba. Cái độ tuổi trăng rằm này lại càng hấp dẫn fans." Long Sách cười nói, "Ta đã báo danh cho ngươi vào ngôi trường quý tộc tốt nhất, được hưởng một nền giáo dục tốt nhất, sẽ giúp con đường siêu sao của ngươi càng thêm rộng mở. Ngày nay yêu cầu của fans càng ngày càng cao, đợi đến khi ngươi tốt nghiệp , ta còn dự tính sẽ chuyển ngươi tới một trường đại học nổi danh ở nước ngoài, thuận tiện chúng ta tiến quân sang Hollywood luôn."

Quả nhiên Long Sách bừng bừng dã tâm.

"Tùy ngươi." Đức Âm cũng không lo lắng năm cuối cấp bận bù đầu bù cổ, chỉ cần có Long Sách ở bên cạnh, hắn hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ năm cuối cấp tràn đầy ý thơ.

Hai người ăn uống no nê, Long Sách kéo bức màn xung quanh để lộ ra cửa kính thủy tinh rộng mở chung quanh bốn phía, hai người mặt đối mặt thưởng thức cảnh đêm mưa trong thành phố, kích tình mãnh liệt trên tấm thảm dưới đất.

Mãi cho đến khi hai người tận hứng, tắm rửa xong xuôi chuẩn bị trở về nhà —— nghe đâu vì tiết kiệm chút nước trong nhà cho nên Long Sách cũng không keo kiệt tiêu tiền khi cần, mà lúc xài thì cũng tuyệt đối không qua loa.

Lúc này đã là 2 giờ sáng.

"Suýt nữa thì quên mất hai vị kia còn ở sau cốp." Lúc Long Sách chà xát cho Đức Âm, đột nhiên nhớ tới.

Hai người ăn mặc chỉnh tề, vội vàng đi xuống lầu, đến bãi đỗ xe kiểm tra mà tình hình là hai vị này còn đang thở dốc vẫn chưa ai tỉnh cả.

Đến khi bọn họ trở về căn nhà trọ, bởi vì mưa to, nhóm fans hâm mộ đã toàn bộ rút sạch. Âm Heo mặc vào áo ba-đờ-xuy, cải trang một xíu mới cùng Long Sách lên lâu, sau đó gọi Hoa Ảnh dùng thân pháp ảnh vệ đặc biệt đem hai người trong cốp chuyển lên nhà.

Chuyện sau đó toàn bộ đều do ảnh vệ nhà mình hoàn thành .

Đầu tiên, chuyển người về Thị Long và Hoa Ảnh đem hai bình phàm thụ cởi sạch, ném bọn họ vào trong phòng tắm chuyên dụng của ảnh vệ.

Sau đó bắt đầu giũ, súc ruột sạch sẽ 【 đừng có hỏi tôi vì sao lại xuất hiện cái loại hành động kỳ quái này】rồi lấy hòm thuốc ra, cho bọn hắn uống thuốc, châm cứu.

Sau đó thay quần áo, ném tới trên giường, trong phòng Hoa Ảnh ném một người, trong phòng Thị Long ném một người, bởi vì hạ viên thuốc mê tinh vi cao siêu cổ đại cho nên hai hàng này đúng 8 giờ 30 sáng hôm sau mới tỉnh lại, vì thế Thị Long và Hoa Ảnh yên tâm thoải mái ngả ra đất ngủ mất.

***********

Ngày hôm sau, đúng 7 giờ 50, Đức Âm nằm ở trên giường bị Long Sách đút bữa sáng no nê, tiếp tục đánh giấc vù vù. Mà Long Sách đi làm vệ sinh cá nhân, thay bộ quần áo trong nhà gọn gàng, đi tới phòng Đào Đông.

Vì thế, Đào Đông mở to mắt ánh mắt đầu tiên, liền nhìn thấy Long Sách khôi ngô tuấn tài, cả người tràn đầy khí chất của tầng lớp tinh anh trí thức.

"Rốt cục anh cũng đã tỉnh." Long Sách đưa tới cho Đào Đông đang ngồi một ly sữa ấm.

"Tôi... Tôi tại sao lại ở chỗ này? Anh là ai?"

Đào Đông vẻ mặt khó hiểu.

"Tôi trên danh nghĩa là nghệ sĩ trong công ty anh." Mộ Dung Long Sách tùy ý ngồi xuống, đối mặt Đào Đông, so với Đào Đông mặt xám mày tro thì hắn có vẻ sáng lạng vô cùng.

"Chuyện của công ty... Tôi cơ bản không hỏi tới, anh tìm tôi cũng vô dụng." Đào Đông bưng ly sữa, thấp thỏm liếc nhìn Long Sách một cái. Người đàn ông này, thật sự quá mức chói mắt. Mà hắn lại tiếp cận mình tổng thể luôn có một loại cảm giác là lạ.

"Thật ra tôi muốn tìm anh vốn chỉ muốn nói chuyện về vấn đề ký kết hợp đồng, có điều xem ra tình huống bây giờ của anh còn chưa thích hợp để đề cập tới việc này. Tôi thấy rất kỳ quái nhìn bộ dạng của anh sao khiến cho người ta có cảm giác như bị suy dinh dưỡng vậy." Long Sách cười cười, "Hôm nay ở chỗ này của tôi ăn cơm đi."

"Đây là nhà anh? ! Quần áo của tôi? !" Đào Đông trì độn giờ mới phát hiện ra quần áo trên người mình đã bị đổi toàn bộ.

"Ừ, quần áo trên người anh đều ướt sũng, tôi đem đi giặt rồi. Quần áo trên người anh đã được tẩy sạch rồi, yên tâm đi." Long Sách nói.

Lúc này Đào Đông mới chú ý tới, quần áo mà mình mặc trên người rất rộng, xem ra thân hình của Long Sách cao lớn hơn so với mình rất nhiều, hơn nữa trên quần áo còn có mùi thơm ngát nhẹ dịu, rất dễ ngửi. Nhưng nghĩ đến việc toàn thân chính từ trên xuống dưới đều bị đối phương nhìn sạch sẽ, nhất thời khuôn mặt Đào Đông đỏ bừng lên, hắn ôm chặt đầu gối của mình giống như chú chuột động run sợ chui tọt vào hang của mình.

Người nam nhân này rất yêu sạch sẽ a... Đào Đông nhịn không được suy tưởng.

"Anh chắc chưa có ăn điểm tâm, để tôi bưng tới cho anh, không phải thức ăn nhanh gọi từ cửa hàng đâu đấy, là do tôi tự làm rất bổ dưỡng." Long Sách tiếp tục lộ ra nụ cười mỉm hoàn mỹ.

"Rất cảm... ơn anh..." Hắn là một minh tinh thế mà sẽ tự mình làm cơm, còn tự mình giặt quần áo, ở trong căn phòng xinh đẹp như vậy... Đào Đông nhịn không được nảy sinh ý nghĩ kỳ quái —— người này quả thực giống như nam nhân hoàn mỹ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết...

Rất nhanh, Long Sách bưng tới một mâm đồ ăn, bên trong bày biện mấy món thường gặp trong bữa sáng—— trứng gà, bánh mì, còn có cơm nắm tự làm. Đào Đông thử ăn một chút tức thì hai mắt sáng rực lên!

Trời ơi! Thật sự ăn quá ngon ! !

"Để cho anh phải chê cười rồi, trước kia có một đoạn thời gian tôi làm đầu bếp trong nhà hàng." Long Sách ngồi đối diện chân bắt chéo, dùng nụ cười hoàn mỹ như ánh mặt trời rực rỡ đối mặt với hắn, "Không bằng anh hãy ở trong này mấy ngày, nếm thử tay nghề của tôi thử đi, dù sao ở chỗ này của tôi gần như không có khách tới thăm. Chỉ có tôi sống cùng với đứa em trai thân thể yếu ớt nhiều bệnh thôi."

Ác thú vị của người nào đó sắp sửa lại phát tác.

"... Việc này... thật sự làm phiền quá đi..." Đào Đông ngẩng đầu, khi hắn đối diện với ánh mắt của Long Sách, không biết vì sao lòng lại hoảng hốt lạ kỳ, mình đây là bị gì vậy?

Đào Đông vẫn luôn chôn dấu một bí mật cực kỳ bí ẩn sâu thật sâu dưới đáy lòng —— từ lúc bắt đầu vào trung học, hắn đã phát giác ra sự thật về tính hướng của bản thân, hắn không thích bạn nữ, mà là... Không! Không thể! Không thể tiếp tục buông lỏng cho cái suy nghĩ xấu xa như vậy nữa! !

"Thực xin lỗi! Tôi, tôi còn phải về nhà !" Đào Đông có chút tay chân luống cuống đáp.

"Hôm nay mưa sẽ không ngừng đâu, tôi thấy hay là anh hãy chờ đến mai hãy đi, hôm nay là cuối tuần, anh sẽ không bận việc gì đi?" Ngay cả giọng nói của Long Sách cũng đều mê người như vậy.

Đào Đông che ngực ——người đàn ông hoàn mỹ này khiến hắn cảm thấy vô cùng tự ti, hắn không thể tiếp tục ở lại chỗ này, hắn sợ hãi... Cho dù cái loại lo lắng này có lẽ chẳng qua là dư thừa, là hắn tự mình đa tình , nhưng hắn không muốn y như thằng hề khư khư bám ở chỗ này... Hắn đã quen với thế giới một người cô độc.

"Được rồi, anh đã khăng khăng như thế, tôi sẽ giúp anh thu thập đồ đạc." Long Sách lộ vẻ tiếc hận.

.

.

Lại nói, căn nhà Long Sách có 2 phòng vệ sinh.

Một cái WC là phòng chuyên dụng của Long Sách và Đức Âm, một cái WC dành cho Thị Long và Địa Ngục Khuyển.

Nhưng là, Âm Heo bất hạnh phát hiện, toilet của hắn hỏng. Địa Ngục Khuyển xung phong nhận việc dẫn theo Thị Long đi tu sửa, mà Âm Heo thì đi thẳng đến chỗ Thị Long giải quyết.

Vì thế, tình cờ gặp phải Quyền Thác Nhân vừa mới tỉnh lại.

"Bạn học, cậu tỉnh rồi sao?" Vừa giải quyết xong Âm Heo đi qua đi, dùng ngón chân đụng Thác Nhân vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê.

"A... Anh là ai?" Tầm nhìn của Thác Nhân dần dần rõ ràng, đột nhiên trợn to hai mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm Đức Âm. Tuy hắn không thuộc tộc nhóm truy sao, bình thường toàn bộ tâm tư đều đặt ở tình yêu bóng đá, nhưng cái này người đang đứng trước mặt hắn gần đây poster áp phích dán khắp mọi nẻo đường, nhanh chóng lan tràn khắp ngõ ngách trong sân trường với tốc độ chóng mặt, các bạn học đều biến thành sườn lợn rán cuồng nhiệt, khiến cho hắn ngay lập tức nhận ra người này là... ...

Siêu cấp siêu sao Mộ Dung Đức Âm! ! !

Trời ạ a a! ! Người thật ở trước mặt, vẻ đẹp kia cơ hồ khiến người ta phải đi tìm chết! ! So với việc giữa trưa 12 giờ mắt chiếu thẳng tới vầng thái dương còn muốn chói mắt hơn! !

Thác Nhân bị rung động ngay tức khắc.

"Anh... anh... tôi..." Thác Nhân bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Số điện thoại của ba mẹ cậu." Đức Âm ngồi xuống hỏi.

Năm phút đồng hồ sau, rốt cục Thác Nhân mới có thể chậm rãi thích ứng tránh không nhìn chằm chằm khuôn mặt Âm Heo, nếu không ngay lập tức sẽ bị vây trong trạng thái điện giật.

"Cha mẹ... tôi đã qua... qua đời..." Thác Nhân cúi đầu.

"Vậy hiện tại cậu ở chỗ nào?"

"Khu xxxxx số nhà xxxx..." Thác Nhân có chút chết lặng trả lời.

"Nơi đó không phải là khu vực đang tiến hành dỡ bỏ và dời đi nơi khác sao? Hình như hôm nay bắt đầu khởi công dỡ bỏ mà ." Mộ Dung Đức Âm vừa rồi xem qua tin tức trên tv thì thấy được.

"Dù sao không cần anh quan tâm." Thác Nhân quật cường đáp, "Tôi không muốn làm phiền người khác nữa."

"Cho dù cậu có phơi thây đầu đường cũng không hề gì sao?" Mộ Dung Đức Âm nhìn kỹ hắn ——làn da màu lúa mạch, đôi mắt tỏa sáng, trong ánh mắt bướng bỉnh không chịu khuất phục, mái tóc ngắn màu đen, gương mặt không tệ cũng có thể coi như là một chàng đẹp trai tiêu chuẩn trong thời đại công nghiệp đi? Cậu nhóc dường như đang học cấp ba, có thể hỏi thử hắn xem con người nơi này đến trường phải học những thứ gì.

Vì thế Âm Heo lôi kéo: "Ta thấy tạm thời cậu cứ ở trong này đi, hiếm khi ta phát lòng từ bi một lần. Cerberus[1]. ———— Cerberus , lại đây!"

Cerberus hay Kerberos (tiếng Hy lạp Κέρβερος, Kérberos hay Sürbürǔs, là con chó săn ba đầu của Hades, [1] với cái đuôi rắn, là con vật canh giữ ở cổng địa ngục. Ngoài ra, cũng có con vật canh cửa địa ngục khác như Orthus, người anh em hai đầu của nó. Cerberus giữ cổng cho Hades và đảm bảo chỉ có linh hồn người đã chết mới được vào, và ngăn không cho bất kỳ ai ra. Hắn là con thứ 2, ngoài Chimera và Hydra. Hắn được sinh bởi Echidna và Typhon. Trong lòng địa ngục, hắn vẫn có một ao ước là có được một cái đầu người. Điều đó chứng tớ Cerberus có nhiều nhân tính chứ không phải là thú vật.

Cuối cùng Địa Ngục Khuyển cũng kịp phản ứng chủ nhân là đang gọi hắn, vội vàng từ ngoài cửa chân chó đi tới.

"Lấy chút gì cho nhóc này ăn." Âm Heo phân phó.

Thác Nhân kinh ngạc nhìn quản gia tuấn mỹ trong bộ âu phục màu đen —— Địa Ngục Khuyển, khó có thể tin, đây chính là quản gia trong truyền thuyết sao?

"Vâng, chủ nhân." Địa Ngục Khuyển nghiêm trang chững chạc cúi đầu khom lưng, sau đó đi ra bước, mang theo nụ cười quỷ dị hếch mũi lên trời —————— chủ nhân đặt cho mình cái tên tiếng Anh nha! ! ! ! Thật sự quá khốc nha! ! Cerberus ! !

Sau khi đưa cơm cho Thác Nhân xong, Địa Ngục Khuyển vội vàng đứng ì ở bên cạnh Thị Long đang sửa chữa bồn cầu, lạnh lùng cười nói: "Này, chủ nhân ban cho ngươi cái tên tiếng Anh gì hả?"

"Gì?" Thị Long không hiểu gì ngẩng đầu nhìn hắn.

"Cerberus Hoa Ảnh, tiểu chủ nhân ban cho ta cái tên thần thánh." Khóe miệng của Địa Ngục Khuyển gợi lên độ cung.

Này, ngươi là đang khoe khoang có đúng hay không ()?

Thị Long yên lặng đáp: "Tên của ta, là chủ nhân lấy một chữ ra trong tên mình ban cho ta, so với cái tên đó của ngươi, ý nghĩa càng thêm phi phàm." Nói xong, tiếp tục bình tĩnh tập trung vào chuyên môn sửa bồn cầu.

"Thiết." Hoa Ảnh mất mặt tiếp tục quay lại phụng dưỡng tiểu chủ nhân. Mà Thị Long sau khi tu sửa bồn cầu xong, thừa dịp Long Sách từ trong phòng Đào Đông đi ra, lặng yên hỏi: "Chủ nhân... ách... Mời ngài ban cho tiểu nhân một cái tên tiếng Anh, để ngày sau xử lý ngoại sự..." Thời điểm nói lời này, hắn hoảng muốn chết, sợ Long Sách nhìn ra được cái gì bất thường, tim đập bịch bịch.

Long Sách suy nghĩ một chút, hỏi hắn: "Hoa Ảnh gọi là gì?"

"Cer... Cerberus ..." Rất uy vũ phải không ( )! ! Khiến người đỏ mắt có đúng không ( )? ! ! Nội tâm Thị Long lại bắt đầu không được tự nhiên rồi.

"Vậy ngươi gọi SHILONG." Long Sách đáp.

Vì thế, Thị Long khóc không ra nước mắt. T^T

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^