Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

[C48] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong

Chương 48 Cốc sương mù ( năm )


Ba người biến sắc, đi theo Gil nhanh chóng đứng dậy. Không nói thêm gì nữa, đứng dậy trở về phòng thu dọn đồ đạc của mình.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, căn nhà gỗ nhỏ bốn người ở mấy tháng nay đã trở nên với sự quạnh quẽ vốn có—— ngoại trừ đồ đạc trong nhà thì trong phòng cơ hồ không còn bất cứ món đồ nào khác.

Tuy chưa bao lâu nhưng bề ngoài nơi này thoạt nhìn là một nơi vừa vô cùng rách nát lại âm u thâm trầm, quả thật làm cho bốn người khó thể tưởng tượng đã từng có một khoảng thời gian nơi đây đã từng có nơi có người ở. Lúc này không thể không rời đi, làm cả bọn có chút không muốn.

Nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, Gil nhắc nhở ba người, "Đi thôi, bọn hắn tìm tới nơi này chỉ là chuyện sớm hay muộn. Freiya Ti không thể ở lâu . Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi."

.

Cho dù là mượn bóng đêm che dấu, bốn người vẫn cực kỳ cẩn thận. Bọn hắn cũng không chút hoài nghi lời Gil nói, đối phương rõ ràng đều là cường giả có ba người cấp cao, nếu không phải sợ kinh động bọn hắn thì việc bắt sống bốn người quả thực chỉ là chuyện nhỏ.

Cũng may hình như đối phương còn không quá quen thuộc với đường đi nước bước trong thành Freiya Ti, trong nhất thời còn chưa tìm được căn nhà gỗ nhỏ. Lance dẫn ba người căn bản đi từng đặt chân tới cổng thành —— hiện tại cổng thành đã đóng chặt, bây giờ mà ra khỏi thành chẳng khác gì tự chui đầu vô lưới.

Bốn người đi tới hướng Đông thành Freiya Ti, suốt đêm bay qua một vài gò núi nhỏ, trực tiếp ra khỏi thành.

Đến khi ánh trăng lờ mờ, bốn người đã hoàn toàn ra khỏi phạm vi Freiya Ti. Đi ở một rừng cây nhỏ, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Louka Caton xuyên thấu qua nhánh cây nhìn nhìn màn trời mờ mịt, không thể nắm bắt.

Hắn và Lance không phải không nghĩ tới việc tách khỏi bọn Gil. Dù sao chuyện này là do bọn hắn mà ra, hai người họ hoàn toàn là bị liên lụy. Nhưng từ lúc biết rõ ràng nguyên nhân vụ việc cộng thêm thái độ của Gil và Eagle thì căn bản hai người không để cho hắn mở miệng nói "tách ra đi".

Thở dài, Louka Caton cũng có chút mê mang. Lúc trước tuy mình và Lance trên đường đi cũng gây ra qua không ít phiền toái, nhưng bình thường hành động của bọn hắn rất nhanh chóng, trước lúc đối phương kịp phản ứng thì đã chạy cách mấy thành từ sớm rồi.

Huống hồ ngày trước nghiêm trọng nhất cũng chỉ đem tên thiếu gia lên mặt ra vẻ ta đây là quý tộc đánh một trận nhớ đời để bọn họ ngoan ngoãn nằm ở nhà vài ngày là cùng. Cũng không tính là thâm cừu đại hận gì đặc biệt cho cam, mà đánh xong bọn hắn cũng cao chạy xa bay, những người đó cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nuốt cục tức xuống mà thôi.

Nhưng lần này có thể hoàn toàn khác, tuy vụ việc xảy ra quả thật chẳng có tý quan hệ gì với bọn họ, bọn hắn chỉ nhân cơ hội đút túi một chút thù lao thôi mà.

Thế nhưng thiếu gia nhà ngài Công Tước chết ở trong rừng ma thú hoang vắng không người, trừ phi hắn tự mình từ trong hố ngồi dậy giải thích rõ sự tình rõ ràng, bằng không muốn khỏi nghĩ cũng biết bọn họ sẽ bị kia vị Công Tước kia đuổi bắt.

Gil đánh giá chung quanh khu rừng yên tĩnh, trong lòng cũng có chút do dự. Đoàn người lúc trước, trong suốt mấy tháng trời đuổi theo hai người từ Tây Khải đuổi tới Ân Á, còn tập trung phong tỏa phạm vi xuất hiện của bọn họ, lấy thế lực sau lưng của đám người lần này, chỉ cần còn đứng ở trong phạm vi nhân tộc thì việc bị người tìm được cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Bây giờ biết đi nơi nào, là vấn đề quan trọng hàng đầu. Về phần dự tính tách riêng của bọn Louka Caton và Lance đã đề nghị lúc trước, Gil hoàn toàn không nghĩ tới.

Không chỉ vì bây giờ Gil quả thật cũng đã đem Lance và Louka Caton vẽ trong phạm vi bạn bè. Kỳ thật, nguyên nhân mối họa không gian giới chỉ kia, hắn và Eagle cũng là có một nửa trách nhiệm.

Nếu không phải lúc ấy Lance cùng Louka Caton chủ động đem trứng ma thú Pudding tặng cho bọn hắn, không chừng cuối cùng người cầm chiếc nhẫn kia là bọn họ rồi.

"Này... Lance? Cậu còn nhớ rõ mấy ngày trước, tôi có hỏi cậu về cái cốc sương mù kia ở hướng nào không?" Không khí trầm mặc vây giữa bốn người cuối cùng cũng bị Eagle đánh vỡ.

Lance ngẩng đầu phân biệt phương vị một chút, tự hỏi một tý, cuối cùng chỉ sang hướng bên phải mọi người, "Hướng bên kia, chắc là có thể trực tiếp đến rặng núi Rotorua. Còn cốc sương mù mà cậu nói, nói thật tôi cũng chưa từng đi qua. Chỉ tới đó mới có thể xác định được phương vị."

Eagle nhìn chằm chằm phương hướng Lance chỉ, môi mỏng mân thành một đường, hình như đang có chút khó xử. Thật lâu sau, rốt cục mới cắn răng một cái, "Đi, chúng ta đi thẳng về hướng đó đi."

Chuyện Gil lo lắng tự nhiên Eagle cũng lo lắng, không phải như thế thì hắn căn bản cũng chẳng muốn trở về cốc sương mù tìm hắn.

Cả bọn đều có chút nghi hoặc, muốn hỏi nhưng Eagle lại vội vàng ngẩng đầu nhìn trời, rõ ràng là không muốn nói.

Gil cũng không ép hắn, chỉ nhìn Lance gật đầu bảo, "Vậy cứ nghe hắn, đi thôi."

Tuy rằng Eagle không giải thích điều gì, nhưng sự ăn ý và lòng tin giữa bốn người khiến cho bọn họ vô điều kiện mà tin tưởng.

Lance đi trước dẫn đường cả bọn tránh đường lớn đi theo lối mòn trên núi, thậm chí cả con sông nhỏ cũng trực tiếp băng qua. Vòng qua thành Frei, tiến vào địa phạn rặng núi Rotorua.

Lance: "Hiện tại chúng ta phải đi hướng nào?"

"Ờ..." Eagle ngẩng đầu, trong ánh mắt nghi hoặc của ba người, chỉ ngọn núi xa nhất cao nhất đằng kia, "Vượt qua nơi đó, xuống lần nữa đi, rồi đi ra."

Gil ngẩng đầu nhìn theo, mắt thấy hướng ngón tay Eagle đang chỉ: Đỉnh núi này nửa khúc trên đã hoàn toàn bị khuất trong mây mù, chỉ lộ ra một nửa đoạn bên ngoài.

"... Cậu xác định chứ?" Gil có chút hoài nghi quay đầu lại nhìn về phía Eagle, "Có chắc là đúng hướng không?"

"Tuyệt đối đúng!" Eagle muốn giơ chân, "Có dấu hiệu rõ ràng như vậy, không thể sai được!"

Gil có lệ hùa hai tiếng dẹp yên Eagle, nhìn thấy hắn mở miệng nói " dấu hiệu rõ ràng như thế ", vẫn là nhịn không được muốn thở dài.

Rặng núi Rotorua sở dĩ gọi là rặng núi là đủ biết nó không chỉ có mỗi một ngọn núi. Nhưng cũng chẳng phải mấy cụm "núi nhỏ" mà cả bọn leo lên leo xuống hai ngày trước, rồi gần nửa ngày mới có thể từ chân núi leo lên đến đỉnh núi.

Eagle nâng tay chỉ, thoạt nhìn ngọn núi sừng sững kia cũng ở trong tầm nhìn. Nhưng nếu thật sự muốn tới đó cũng không phải chỉ lặn lội vài ngày đơn giản là có thể đi lên.

Mặc dù tố chất thân thể của bốn người cũng không tệ, dù trèo đèo lội suối suốt mấy ngày liên tục cũng không vấn đề gì. Nhưng mà bây giờ đứng đây nhìn mục tiêu ở trước mặt không xa không gần đứng sửng ở trong mây mù, cả bọn có cảm giác thật sự mệt mỏi quá, không bao giờ ... còn hứng thú với việc leo núi nữa đâu.

Đợi đến khi cuối cùng cũng đứng ở trên đỉnh núi gió lạnh phần phật tát tới mặt, nhìn thấy quần mây mù dày đặc dưới chân, có ảo giác sắp sửa tái sinh đầu thai làm người một lần nữa.

Gil đem Pudding ló đầu muốn nhìn quanh quất khắp xung quanh nhét vào trong áo choàng, kéo lấy vạt áo choàng thật dày trên người, cau mày nhìn Eagle ngồi chồm hổm trên mặt đất sờ soạng tìm thứ gì.

Mò mẫm suốt nữa ngày, Eagle vẫn tự mình lầm bầm lầu bầu. Lúc trước bởi vì một mực leo núi, không cảm thấy rét lạnh. Nhưng lúc này cứ đứng trên đỉnh núi tuyết hóng gió lạnh, Gil dần dần cảm giác hàn ý từ dưới chân chậm rãi bốc lên, thân thể đã bắt đầu đông lạnh cứng ngắc.

"Rốt cuộc thì cậu đang tìm cái gì?" Gil cũng dứt khoát ngồi xổm xuống, "Cậu tính kéo cả bọn tới đây làm người tuyết hả?"

Eagle trừng mắt liếc hắn một cái, tựa hồ đang lên án hắn chẳng biết gì."Ba" một tiếng chụp nát ụ tuyết trước người. Muốn nói gì bỗng dưng khóe mắt rốt cục cũng thấy được đồ án quen thuộc kia.

"A a a, hóa ra ở trong này!" Eagle dứt khoát quỳ cả hai đầu gối xuống đất, cẩn thận phủi hết đống tuyết phủ bên trên đồ án, "Lance, Louka Caton! Mau tới đây!"

Hai người bị gọi cũng nhanh chóng đến gần, ngồi xổm xuống cả bọn tụm lạ nhìn đồ án hình thoi kỳ quái trên mặt đất.

"Đây là... Truyền Tống Trận?" Gil cẩn thận quan sát ma văn trên bức đồ án.

"Ừm." Eagle thuận miệng đáp lời, mắt thấy tất cả mọi người đã tụ tập chung quanh, mới từ trong giới chỉ lấy thanh đoản đao vạch một đường tại ngón trỏ trên tay trái của mình.

Máu đỏ tươi từ đầu ngón tay chậm rãi rơi xuống đồ án, Gil thấy thế nhíu nhíu mày, nhưng cái gì cũng chưa nói.

Cũng may miệng vết thương Eagle cắt cũng không quá sâu, rơi xuống vài giọt thì máu sẽ không đổ nữa. Eagle niệm một câu ma chú khôi phục, miệng vết thương rất nhỏ trên ngón trỏ lập tức phủ một đoàn sáng trắng lóa rồi biến mất vô tung.

Mà vốn máu tươi rơi xuống mặt đất, lúc này cũng không bị đóng băng. Tuy chỉ có vài giọt, nhưng khi máu vừa tiếp xúc với ma văn trong đồ án thì tựa như có sinh mệnh, ma văn dọc theo đường vân chảy xuôi xuống bên dưới.

Chỉ trong chớp mắt, đồ án hình thoi cỡ mấy bàn tay phủ một tầng quang mang màu đỏ nhạt.

Gil làm theo chỉ thị của Eagle, đặt bàn tay ở một góc trên đồ án hình thoi. Louka Caton và Lance cũng cùng làm theo.

"Để lát nữa tránh bị lắc lư thì tới gần tôi một chút."

"Ơ?" Ba người còn chưa kịp phản ứng thì Eagle cũng nhanh chóng đem tay mình đặt ở một góc.

Đoàn sáng màu đỏ trên mặt đất đột nhiên phóng đại, Gil cảm thấy thân thể chợt nhẹ, rồi một loại cảm giác mất trọng lượng đầu óc choáng váng đột nhiên đánh úp lại. Theo bản năng cả người như muốn lộn nhào, nhưng bàn tay đặt trên mặt đất lại giống như có thứ gì đó lôi kéo, làm thế nào cũng không thể rút về.

Qua một lúc lâu, áp lực quỷ dị kia mới chậm rãi tiêu tán. Đợi đến Gil ngẩng đầu lên thì phát hiện bọn hắn sớm đi rời khỏi đỉnh núi .

Tầm mắt đằng trước vẫn là một mảnh màu trắng mịt mờ, cách đó không xa có vài cây cối nhưng cũng có chút mơ hồ không rõ. Lúc này cũng đã không còn cái tiết trời lạnh cóng như trên đỉnh núi vừa rồi, xung quanh thật ấm áp.

Gil chậm rãi đứng dậy, đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn.

Bây giờ chỗ này hiển nhiên đã hoàn toàn không còn trên đỉnh núi ban nãy, địa thế nơi đây bằng phẳng, thực vật phong phú. Ngoại trừ xung quanh vẫn là màn sương mù dày đặc ra thì toàn bộ mọi thứ đều có chút tương tự với cảnh vật trong rừng rậm.

Cho nên trận ma pháp kỳ quái vừa rồi, kỳ thật là một Truyền Tống Trận?

Cũng có thể là Gil rõ ràng cảm giác, lúc này độ cao chỗ bốn người đang đứng cũng không cao hơn tầm mặt biển. Nói cách khác, so với đỉnh núi ban nãy thì nơi này cách một khoảng tuyệt đối.

Truyền Tống Trận cự ly dài, hay vẫn là ma pháp Truyền Tống Trận. Chẳng lẽ là loại truyền thống từ thời thượng cổ còn sót lại ? Vậy tại sao khởi động ma trận lại phải dùng máu của Eagle?

Không chỉ Gil, ngoại trừ Eagle thì cả Lance và Louka Caton đều lộ vẻ mặt nghi hoặc.

Eagle nhìn nhìn ba người đều là bộ dạng như có điều suy nghĩ, muốn mở miệng nói gì rồi lại không biết nên nói như thế nào. Cuối cùng chỉ có thể nghĩ, chờ người nọ giải thích đi.

"Tốt lắm, tối nay tôi sẽ kể tường tận rõ ràng cho các cậu." Eagle kéo ống tay áo của Gil, ánh mắt ra hiệu ý bảo Lance và Louka Caton cũng tới sát mình một tý, "Chúng ta đi về tìm hắn trước đã. Cẩn thận dưới chân, đừng đạp phải thứ gì . Thứ mà chúng ta tưởng là cỏ dại, nói không chừng lại là tâm can bảo bối gì của hắn nữa."

Ba người nghi hoặc theo sát bên người Eagle, "Hắn..."

Hai chữ "là ai" còn chưa kịp thốt ra, "chít chít" một tiếng, Eagle đã một cước đạp phải một gốc cỏ màu đỏ.

"Ô!" Eagle nhanh chóng nhấc chân, nhưng mà gốc "cỏ đỏ" đáng thương kia đã bẹp dí trên mặt đất. Thân cỏ gầy yếu khẽ khàng run rẩy, như là không tiếng động rên rỉ.

Ba người kia quái dị nhìn chằm chằm nó —— vì cái gì đạp phải một gốc cây, sẽ phát ra loại tiếng "chít chít" này chứ?

Không đợi ba người suy xét cho ra kết luận cuối cùng, từ bên trong rừng cây vốn rất yên tĩnh đột nhiên quỷ dị xuất hiện một cơn gió mạnh. Hơn nữa là từ trên bổ xuống, thiếu chút nữa đã ép bốn người té nhào trên đất.

"Khốn kiếp! Ai lại động tới Phong Lan Đỏ của ta? !"

Giọng nam trung tính lạnh lùng vang bên tai mọi người, giọng nói rõ ràng nghe không lớn, nhưng khiến màng tai cả bọn đau nhức không thôi.


"Jessy!" Eagle ở trong cuồng phong lảo đảo giãy dụa, "Dừng tay a! Là con đã trở lại!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^