Vân Lạc Cửu
Eagle vừa dứt lời, áp lực vô hình bên cạnh Gil trong nháy mắt tiêu tán.
Đồng thời bão táp vây quanh Eagle bên trong đột nhiên biến mất, ngược lại loạng choạng đánh về phía trước. Một người vóc dáng thon dài cao gầy từ trong rừng bước ra, đồng thời Eagle vừa vặn bị người ôm gọn vào lòng.
"Jessy!" Eagle được thế ôm cổ nam tử, trong giọng điệu mang cho một chút ý tứ làm nũng quỷ dị, "Con rất nhớ người."
Gil không thể nhịn được nữa bới bới mái tóc, còn Lance và Louka Caton đứng bên cạnh cũng chấn động da gà nổi đầy trên đất.
Nam tử hiển nhiên cũng không nuốt trôi cái bộ dạng này của Eagle, trưng cái mặt đen trách mắng, "Biến, ra ngoài một chuyến sao béo nhiều như vậy hả? Đã nói bao nhiêu lần rồi, trở về thì đi đường dưới chân núi kia cho ta, không được chạy lên đỉnh núi dùng truyền tống trận xông vào vườn sau của ta!"
Eagle thấy chiêu này vô dụng, vội vàng đổi cái biểu tình ủy khuất, "Con tìm không thấy con đường kia a..."
Nam tử xiết chặt cánh tay cầm pháp trượng, nhắm mắt lại bình ổn tâm tình một chút. Vừa mở mắt, lại chứng kiến rậm hoa Phong Lan đỏ nhà mình còn bẹp dí trên mặt đất. Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, nâng pháp trượng ra sức mà gõ Eagle.
Eagle cả người nằm bẹp dưới đất, không nhúc nhích. Nam tử hừ một tiếng, nhưng cũng không để ý tới hắn.
Gil thở dài, kéo Eagle đang nằm giả chết ở trước mặt mình lên.
Eagle một bên mượn lực kéo của Gil đứng dậy, một bên lầm bầm tỏ vẻ bất mãn với nam tử. Nam tử khóe mắt đảo qua, Eagle lập tức thành thật. Tầm mắt vừa chuyển, lại dừng lại ở trên người Gil.
"Ơ? Ai vậy? Con từ đâu túm được một vong linh pháp sư kéo về nhà thế?"
Biểu tình của Gil không chút thay đổi, nhưng thân thể lại cứng đờ. Từ lúc người đàn ông này xuất hiện thì đã cho hắn một loại cảm giác sâu không lường được, chẳng biết hắn tiếp cận từ lúc nào, khi nào thì niệm động ma chú. Cũng như vừa rồi đơn thuần nâng tay gõ Eagle một trận, Gil hoàn toàn không thể phát hiện ra.
Rõ ràng chỉ cách mấy mét, nhưng căn bản không thể phát hiện chút hơi thở trên người hắn.
Tinh thần của Gil lại càng kéo căng hơn, đôi bàn tay rũ xuống đặt ở vạt áo choàng, ngón tay khẽ động là có thể lấy pháp trượng của mình ra.
Eagle cảm giác được Gil có chút khác thường, nhanh chóng nói : "Đây là mấy người bạn của con. Đây là Gil, đó là Lance và Louka Caton."
"Ồ." Nam tử tuy nhìn ra thân phận vong linh pháp sư của Gil, nhưng hình như cũng không mấy hứng thú với hắn. Lúc này lại chuyển hướng sang Louka Caton cùng Lance, "Tinh Linh a, rất lâu rồi chưa gặp đâu."
Thái độ ôn hoà của nam tử làm cho cả bọn có chút xấu hổ. Gil thì vẫn bình tĩnh tiếp tục quan sát nam tử, nhưng vẫn như cũ không nhìn ra được gì.
Cuối cùng vẫn là Eagle vội vàng ở bên cạnh giải thích, "Đây là Jessy · Anderson, ờ thì... Là... cha của tôi."
"Biến, ta mới không có đứa con ngu xuẩn như vậy." Jessy hoàn toàn không chừa chút mặt mũi với thái độ nịnh nọt lấy lòng của Eagle, xoay người vung tay lên, sương trắng chung quanh lập tức tiêu tán. Rừng cây rậm rạp rốt cục cũng lộ ra khuôn mặt vốn có của nó.
Jessy xoay người mang cả bọn đi về chỗ sâu bên trong khu rừng, "Đừng có ngớ ra đó, có chuyện gì thì về nhà hãy nói. Chú ý dưới chân, ai còn tiếp tục giẫm đồ đạc của ta, ta sẽ trói lại ngay tại chỗ, quấn chặt treo trên cây suốt đêm."
Lúc Gil nghe Eagle giới thiệu tên Jessy cảm thấy có chút quen tai, đến khi trong đầu truyền đến thông tin thì không khỏi sửng sốt. Mãi cho đến khi Jessy xoay người bước đi, được Eagle nhắc nhở lúc này mới kịp đuổi theo. Lance và Louka Caton ở đằng sau hết sức kinh ngạc, không tiếng động trao đổi.
Jessy · Anderson, thánh pháp sư song song hai hệ phong thuỷ cấp thánh. Cũng là người nổi danh cùng thời ma kiếm sĩ Laird · Brasington cấp thánh ở đại lục Vantican Lance một thời. Hình như là khoảng chừng hai mươi năm trước, hai người đột nhiên ẩn cư, về sau gần như không còn xuất hiện trên đại lục nữa.
Vốn ngay từ đầu Gil đã có chút mơ hồ đoán được giữa Eagle và Laird có quan hệ nhưng bây giờ hắn thế nhưng đột nhiên nói Jessy là cha của hắn. Quả nhiên từ lúc học ở học viện thì tin đồn về thân phận Eagle phức tạp cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Eagle đi bên cạnh luôn duy trì vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ánh mắt thỉnh thoảng như có như không liếc về phía hắn. Nhưng lúc này Gil vừa nghỉ ngơi chỉnh đốn cảm xúc xong xuôi, đã khôi phục lại bộ dạng hờ hững như ngày thường, tựa hồ căn bản không chút để ý chuyện vừa rồi.
Năm người suốt dọc đường cực kỳ im lặng xuyên qua "sân sau" rộng lớn sum xuê của Jessy, thẳng cho đến khi đi tới một tòa tiểu trang viện màu trắng.
Trang viện chiếm diện tích không tính là quá lớn, nhưng từ cách thức bài biện thì có thể nhìn ra chủ nhân nơi đây đã phí không ít tâm tư.
Chung quanh cây cối sum xuê, góc tường bên ngoài có loài cây dây leo màu xanh biếc không rõ quấn quanh. Muôn hoa che kín cửa sổ lầu một. Sân trong còn có mấy loại cây ăn quả, trên cây tản ra mấy trái ánh huỳnh quang thản nhiên đắp lên cho trang viện một tầng sắc thái mộng ảo.
Jessy sau khi dẫn cả bọn tới phòng khách thì nhanh chóng xoay người đi tới tủ treo quần áo bên cạnh lấy ra bộ trà cụ bắt đầu loay hoay. Eagle đánh mắt sang ý bảo ba người cứ tự nhiên ngồi đi, sau đó gãi cằm tự hỏi mình phải bắt đầu giải thích từ đâu đây.
"Cho nên, mọi chuyện là như vậy. Chúng ta tạm thời cứ ở trong này một chút đi. Đợi đến khi nghĩ xong đối sách lại đi." Eagle hé miệng nhìn ba người cười vừa sáng lạn lại vừa thật thà thành khẩn, "Chỗ ở của Jessy cũng rất thanh tĩnh, hắn mỗi ngày đều bận bịu việc của mình. Lúc bình thường cũng sẽ không để ý tới chúng ta, cứ xem nơi này như nhà ở Freiya Ti, cứ tự nhiên muốn làm gì thì làm."
"..." Gil : "Đem chuyện xảy ra trước 'Cho nên' bổ sung đầy đủ."
Eagle: "Chuyện này nếu nói từ đầu đến cuối thì chẳng biết bao giờ nói cho hết."
Gil : "Vậy đơn giản khái quát tình hình chung."
Eagle bày cái mặt khổ qua cố gắng tự hỏi làm sao để đơn giản khái quát tình hình chung, "Đầu tiên tôi bị Jessy và lão đầu tử đuổi ra khỏi cửa chính, sau đó thì gặp được cậu, về sau gặp được Lance và Louka Caton. Cứ như vậy."
Vậy cũng quá đơn giản đi! Một bên vây xem Louka Caton nhịn không được muốn thổ tào.
Gil còn chưa đáp lời, cái ót của Eagle đột nhiên "tách" một tiếng bị búng một cái, "Con còn dám nói, giết chết hoa Linh Huyết của ta, đuổi con ra ngoài là dễ dãi lắm rồi đó."
Jessy đặt khay trà trong tay trên bàn, hắn cũng ở ngồi xuống ghế mềm.
Eagle chuyển từng chén trà cho mọi người, mà Jessy ngồi một bên cũng mở miệng hỏi:
"Nói đi, lại gây họa gì ở bên ngoài nữa hả? Còn đem một đám bạn nhỏ mang về đây."
Eagle nhíu mày nửa ngày, lúc này mới đơn giản kể lại sự tình một lần.
"Ồ, một tên Công Tước à." Jessy bình thản đáp về một câu.
Đối với Jessy cấp thánh mà nói, một Công Tước quả thật không đủ lọt vào mắt hắn. Ở Vantican Lance nơi thực thi quy luật dùng thực lực quyết định địa vị, cho dù là quốc vương Ân Á hay Tây Khải gặp hắn, thái độ cũng là khách khí hữu lễ.
Nhưng đối với Eagle bởi vì một Công Tước đã kéo theo đám bạn chật vật chạy về, bất ngờ là Jessy cũng không bất mãn hoặc trách cứ gì hắn. Lúc sau thì luôn một mực ngồi ở trên ghế, im lặng nghe Eagle kể cuộc sống bên ngoài trong mấy năm này.
Gil thừa dịp lúc này cẩn thận quan sát Jessy.
Lúc này có lẽ hắn đã hơn trăm tuổi, khuôn mặt vẫn duy trì trạng thái cường giả lúc thanh niên trai trẻ. Tuy từ lúc gặp Eagle đến hiện tại vẫn luôn luôn duy trì thái độ lãnh đạm. Nói qua mấy câu nghe qua lại giống như quở trách.
Nhưng Eagle dong dài nói hết nửa ngày, mọi chuyện lớn nhỏ vài năm qua từng chuyện một thuật lại mà Jessy vẫn không tỏ ra không kiên nhẫn, ngược lại còn thật sự nghiêm túc lắng nghe.
Quan sát sơ qua, có thể nhận thấy rõ ràng không khí thân mật giữa hắn và Eagle, rất thân thuộc, cùng với thản nhiên quan tâm không thể che dấu trong mắt hắn.
Trong chốc lát Eagle nói sơ qua chuyện xảy ra trong mấy năm nay ở bên ngoài, đa phần đề tài đều xoay quanh Gil, cùng với sinh hoạt chung với Lance và Louka Caton. Đương nhiên, trọng tâm vẫn xoay quanh ở trên người Gil.
Jessy lần thứ hai quay đầu lại đánh giá thanh niên tóc đen im lặng ngồi ở một bên, lúc này đây so sánh với cái liếc mắt tiện thể lúc đầu kia, hiển nhiên còn đan xen nhiều ý tứ khác.
"Thời gian qua, đa tạ cậu đã chiếu cố Eagle." Jessy đột nhiên ngồi ngay ngắn, nhìn Gil khẽ gật đầu biểu thị lòng cảm tạ.
Gil lễ phép nở một nụ cười, "Ngài quá khen, đôi bên chiếu cố lẫn nhau thôi ạ."
Jessy thở dài, "Eagle bình thường ở nhà cũng lạc đưởng. Không chỉ ăn nhiều, mà còn rất ngu ngốc. Sau này phải phiền toái cậu để ý nó nhiều hơn."
Gil : "Vâng, nhất định."
Eagle nói đến một nửa, đột nhiên bị đoạn đối thoại quỷ dị của hai người này cắt ngang. Nhìn chung quanh, cuối cùng sáng suốt nghiêng đầu nhìn về phía Louka Caton, nhẹ giọng hỏi: "Bọn hắn đang nói cái gì? Sao tôi nghe mà không hiểu gì hết?"
"..." Louka Caton nhìn chằm chằm Eagle một hồi lâu, cuối cùng ánh mắt phức tạp nhỏ giọng nói: "Cậu còn nghe không hiểu, thì làm sao tôi biết?"
Eagle: "..." Gạt người, vẻ mặt của cậu rõ ràng không nói như vậy.
Trong lúc đó Gil và Jessy khách khí cảm tạ cũng không bao lâu, sàn gác bằng gỗ truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Jessy đặt chén trà xuống nhíu mày, cánh cửa căn phòng lầu hai đột nhiên bị người thô lỗ mở ra, phát ra một tiếng vang thật lớn.
"Tâm can bảo bối! Ba nghe Lin Feng nói con đã trở lại!"
Một người nam tử cao lớn vội vàng từ lầu hai bước xuống cầu thang hình vòm. Mái đầu xoã tung đỏ rực như ngọn lửa, thoạt nhìn vô cùng chói mắt. Ngũ quan thâm thúy, hình dáng như đao tước, mang theo góc cạnh kiên nghị.
Rõ ràng khuôn mặt và thân hình thoạt nhìn cũng có thể phân chia vào dạng thanh niên, nhưng hắn vẫn giống như Jessy, luôn khiến cho người ta cảm thấy không đoán được tuổi. Người nọ làm người ta hình dung tới màn sương mù giăng kín bên ngoài, có một loại cảm giác nguy cơ tiềm tàng rình rập.
Gil nhìn thấy nam tử đột nhiên xuất hiện, lại liếc mắt sang biểu tình trên mặt Eagle và Jessy đang ngồi bên cạnh, trong lòng đại khái đã rõ. Im lặng nâng chung trà nhấp một miếng.
So với thái độ hờ hững của Gil, Eagle vừa thấy người nọ trong nháy mắt y chang Pudding lúc tạc mao."Sưu" một tiếng từ trên ghế nhảy dựng lên, xoay người trốn ra sau lưng Jessy.
Bình thường thân thủ Eagle trong mắt những người khác ngang cấp vô cùng mạnh, lúc này ở dưới tay nam tử y xì con gà bị túm thót. Nam tử duỗi chân dài, còn chưa kịp nhìn rõ thì hắn đã đứng ở bên cạnh Eagle.
"Tâm can bảo bối, đã lâu như vậy có nhớ ba hay không? Nào, cho ba ba ôm một cái."
Eagle hoảng sợ muốn tránh, nhưng lại bị nam tử mạnh mẽ áp chế. Không chỉ túm lấy thắt lưng của Eagle, còn dùng tư thế ôm bé con tiêu chuẩn, ôm Eagle rời khỏi mặt đất. Lại càng lắc lắc, nom rất vui sướng nghẹn ngào,
"Bé cưng, mấy năm không thấy, con lại béo lên . Không sao, cố gắng ăn, dù có béo hơn ba ba cũng có thể ôm được con."
"Khốn kiếp a a a, thả con xuống!" Eagle đỏ mặt phẫn nộ quơ nắm tay. Bình thường một quyền có thể đập lợn rừng chết tươi, một tay có thể nâng cao trọng kiếm, lúc này đánh ở trên người nam tử lại hoàn toàn không chút xi nhê.
Oi buon cuoi khung khiep vay la hai.lao t
Trả lờiXóau nay sinh ra aegle ha