Vân Lạc Cửu
Phong
Chương 56 hương vong linh ( bốn )
Hai người trở lại phòng, cho đến khi xác định chung quanh không còn bất kì kẻ có ý xấu thám thính mới cởi áo choàng ra, đánh giá hoàn cảnh trong phòng.
"Xin lỗi, vừa rồi là do tôi lỗ mãng." Eagle có chút chán nản giải thích với Gil .
Gil lắc lắc đầu, bảo hắn không cần để ý.
Vừa rồi khi người đàn ông nọ ra giá, với hoàn cảnh hẻo lánh quả thật cũng không tính là thái quá. Rất nhiều quán trọ ở chỗ đồng không mông quạnh, so với nơi này càng rách nát hơn nhiều nhưng cũng đều chào mức giá như thế. Những vị khách không thể nhận được đồ ăn và giấc ngủ an ổn ở nơi khác, bình thường đều sẽ chấp nhận.
Tuy hai người đột nhiên tới một nơi vẫn không rõ là đâu, suốt dọc đường cũng không tìm thấy bất kì một sạp hàng nào, không có ngân hàng đổi tiền. Nhưng cũng may bình thường hai người luôn mang theo một ít tiền vàng, động tác theo bản năng lấy tiền vàng vừa rồi của Eagle cũng là bình thường.
Nếu không phải vừa rồi Gil phản ứng nhanh thì Eagle lục tiền vàng ra trả sẽ lọt vào tầm mắt của đám người ngồi chung quanh. Nói không chừng tối nay bọn hắn cũng không thể nào nghỉ ngơi .
Gil móc Pudding từ trong túi tiền ra, ném tới trên ngăn tủ bên giường, lại xé một miếng bánh mì đen cho nó, "Cẩn thận đó, nơi này không đơn giản. Bây giờ còn chưa thể xác định phương vị của chúng ta, đợi đến khi tìm được thành trấn lớn rồi hãy tính tiếp."
Eagle vẫn nhìn một chiếc giường duy nhất, hai cái ghế cùng với một cái tủ nhỏ, căn phòng trông có chút chật hẹp, "Chúng ta có thể đã đến đế quốc Pompano rồi hay không?"
"Không biết." Gil cầm cuốn sổ ghi chép suốt mấy ngày qua, ngồi ở bên giường bắt đầu lật xem, " Tuy Pompano có tồn tại một thảo nguyên nhưng rõ ràng khí hậu nơi nào không đúng lắm. Hiện tại lúc này, cao nguyên Lun Chan sớm đã bị băng tuyết bao trùm , không phải là cái loại trạng thái như thế này."
Quan trọng nhất là, vừa rồi đồ án trên cửa quán trọ không thuộc về bất cứ loại nào trong số sáu đại chủng tộc .
Eagle cũng ngẫm lại điểm này. Suy sụp thở dài, ngồi ở bên người Gil.
Từ lúc bọn hắn tỉnh lại, khắp chung quanh luôn tràn ngập một loại cảm giác quỷ dị. Cái loại cảm giác mờ mịt ngay cả mình đang ở chỗ nào cũng không rõ ràng khiến cho Eagle có chút nôn nóng.
"Đừng nghĩ nhiều, trước sau gì cũng rõ ràng." Gil nâng tay xoa nhẹ đầu tóc vàng của Eagle, "Đi tắm rửa đi, trước cứ nghỉ ngơi một đêm. Chuyện khác đợi ngày mai nói sau."
Eagle gật gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm nhỏ hẹp bên cạnh. Sau chuyện ban nãy, hiện tại bọn hắn cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài tìm hiểu, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước như vậy mà thôi.
Hai người lần lượt rửa mặt chải đầu, xong xuôi nằm trên cái giường duy nhất không tính lớn trong phòng.
Bớt được hai ngân tệ đổi lấy căn phòng nhỏ gần một nửa phòng trọ bình thường, chiếc giường tuy không phải giường đơn nhỏ hẹp nhưng hai người trưởng thành cùng nằm có vẻ chen chúc.
Tắt ánh đèn chiếu sáng, trong phòng chỉ còn lại có một chút tia sáng le lói xuyên thấu qua khe hở bức màn. Pudding đã sớm cuộn thành một đoàn, im lặng nhắm mắt đánh giấc trên đầu giường. Lúc này mới còn tiếng hít thở yên tĩnh của hai người.
Eagle nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, bởi vì không gian chật chội cho nên cánh tay gắt gao dán ở trên người Gil. Nhiệt độ cơ thể lờ mờ tràn đầy qua lớp áo đơn trên người, dần dà truyền cho nhau.
"Ngủ đi." Lúc bình thường rất ít khi trong giọng nói của Gil để lộ ra cảm tình phập phồng, nhưng trong những trường hợp này luôn khiến cho người có một loại cảm giác an tâm tin cậy.
Eagle nháy mắt một cái, suốt hai ngày trời gấp rút lên đường cơ hồ chưa từng chợp mắt một chút khiến cho thân thể của hắn có chút mệt mỏi. Lúc này ngay cả mở miệng đáp lời cũng cảm thấy có chút mệt nhọc, nhưng đầu óc lại không chịu ngoan ngoãn đi nghỉ.
"Yên tâm, tôi xác định trong căn phòng này không có bất cứ ma lực dao động nào cả. Cho dù ngày mai tỉnh dậy lại đổi một chỗ khác, tôi vẫn ở bên cạnh cậu."
Gil khẽ nâng tay trái vòng qua người bên cạnh, nhẹ nhè vỗ trên mu bàn tay trấn an đối phương, "Mau ngủ đi."
Cuối cùng hai mắt cũng đã mỏi mệt rốt cục cũng thuận theo khép lại, không bao lâu, hô hấp của Eagle cũng đã đều đều.
.
Sáng sớm hôm sau, lúc Gil mở mắt ra thì chân trời cũng vừa mới bừng tỉnh. Eagle vẫn còn đang ngủ, tư thế nằm thẳng tối qua giờ đã hơi nghiêng người chếch về bên phải. Hô hấp nhẹ nhàng xẹt qua bên gáy Gil, có chút ngưa ngứa.
Tối hôm qua rõ ràng là mu bàn tay tay trái phủ trên tay hắn, chẳng rõ từ lúc nào đã bị Eagle nắm lấy.
Gil khẽ động thân, vẫn chưa thức dậy, mà lúc này Eagle vô ý thức nhích lại gần bên này. Vốn sống lưng thẳng tắp hơi hơi cong lên, cái trán dựa trên vai hắn.
Động tác nhích người khựng lại một chút, Gil nghĩ nghĩ, cũng không vội. Tay trái mặc cho Eagle cầm, tay phải chìa ra ổ chăn, trên không trung vẽ ra một cái trận ma pháp lớn chừng gang bàn tay.
Một đoàn sáng màu đen chợt hiện, mấy cái chú linh màu đen chậm rãi thoáng hiện ra thân hình. Gil nhìn chằm chằm ám nguyên tố bốn phía càng lúc càng nồng đậm, thân hình cũng rút nhỏ vài phần, trên mặt trồi lên thần sắc như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu, Gil mới phất phất tay. Bốn con chú linh chậm rì rì trôi nổi, sau đó nhanh chóng tản ra thân thể mờ ảo dần biến mất bên cửa sổ, khuất đằng sau vách tường.
Gil buông cánh tay, tiếp tục nằm yên ở trên giường. Cẩn thận hồi tưởng lại cả quá trình hai người từ vừa mới bắt đầu tỉnh lại cho đến hiện tại.
Thời gian thoắt cái trôi qua, sắc trời dần dần sáng tỏ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn mỏng te, vừa lúc hắt tới khuôn mặt Eagle.
Bởi vì luồng sáng chiếu xạ làm Eagle vẫn còn đang trong giấc mộng dần dần nhíu mày.
Hít hít cái mũi, trong lúc đó Eagle mơ hồ có cảm giác ngửi được một mùi vị quen thuộc. Trong lòng bàn tay có ứa mồ hôi, mặt tái nhợt trông có vẻ có chút khó chịu. Nhưng bàn tay cũng không chịu buông ra, trái lại gia tăng lực đạo túm chặt.
Cái trán giống như đang dán cùng một cái gì đó vừa cứng rắn lại mang theo độ ấm, Eagle vô ý thức dán sát lại, mơ mơ hồ hồ mở to mắt.
"Tỉnh rồi? Vậy thì dịch đầu ra."
Eagle mờ mịt nhìn cái cần cổ và đồi ngực trước mặt, "Gil ?"
"Trước tiên dịch đầu ra rồi hãy tiếp tục gọi tôi." Giọng nói bình thản của Gil từ bên trên truyền đến.
Hai mắt Eagle trừng to, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo. Vừa hoàn hồn nhìn lại mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã từ tư thế ngay ngắn biến thành nghiêng người sang phải. Thân thể liều mạng lấn sát bên người Gil thì không nói, ngay cả cái đầu đã hoàn toàn chui tọt vào hõm vai của Gil.
Lòng bàn tay trong chăn nóng đến đổ cả mồ hôi, theo bản năng ngắt nhéo một cái thế nhưng lại phát hiện còn có một bàn tay khác bị mồ hôi của mình nhiễm qua, xúc cảm có chút trơn ướt.
"Oa! Xin... xin lỗi!"
Eagle tới lúc này mới kịp phản ứng bàn tay mình đang nắm chặt chính là của Gil, vội vàng lui người về sau. Nhớ tới vừa rồi bản thân mình nửa dựa nửa nằm ở trong lòng của Gil , đột nhiên Eagle có cảm giác mặt mình nóng lên, cuống quít muốn kéo khoảng cách với đối phương.
"Này, đừng..." Gil còn chưa nói xong, "Phanh" một tiếng, Eagle đã trực tiếp lăn xuống dưới giường.
"A..." Eagle ôm đầu lăn hai vòng trên sàn nhà, thần trí thanh tỉnh lại có chút mơ hồ.
Gil thở dài, chống người dậy, thò tay để hắn nương theo lực đạo của mình đứng lên.
"Mới sáng sớm cậu hốt ha hốt hoảng cái gì?"
"Tôi..." Eagle bò về trên giường, nhìn Gil nằm trước mặt quần áo xốc xếch, để lộ ra chút xíu lồng ngực cường tráng, không biết vì sao, trong đầu lại hồi tưởng lại tư thế dán trên người đối phương ban nãy. Trên mặt vốn đã trở lại bình thường, đột nhiên trong nháy mắt lại lên cao.
"Không, không có việc gì!" Eagle chân trần nhảy xuống giường, trực tiếp vọt thẳng vào trong phòng tắm, "Mới vừa thức dậy, đầu óc có chút choáng váng... Tôi đi tắm một cái."
Gil gập lại đôi chân dài, tay sờ cằm. Thấy người nào đó đột nhiên vọt thẳng vào phòng tắm sập mạnh khiến cánh cửa gỗ mỏng run lên, khóe miệng kéo lên lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Bởi vì sáng hôm nay Eagle thức dậy có hơi trễ, mà thời gian ở phòng tắm rửa mặt chải đầu sửa sang lại cũng dài gấp đôi so với bình thường. Đợi cho đến khi hai người sửa sang hành lý, phủ thêm kiện áo choàng ra cửa thì cũng đã đến giữa trưa.
Đại sảnh bên dưới lầu một vẫn im ắng, Gil đem cái chìa khóa phòng trả lại cho người đàn ông nhỏ gầy hôm qua.
Gil không tiếng động chuyển mắt đảo một vòng chung quanh đại sảnh, một bên cự tuyệt thực vật mà người đàn ông đang tận lực đẩy mạnh lượng tiêu thụ. Lại dò hỏi một chút về thành trấn gần nhất.
Vất vả trả giá hồi lâu, Gil dùng hai cái tiền đồng, trao đổi với tấm bản đồ vẽ tay của người đàn ông, chỉ có vài đường nét.
Đoán chừng là bởi vì biểu hiện tối hôm qua của hai người, cho nên hôm nay thì cũng không có khiến cho mọi người ngồi trong đại sảnh chú ý đến.
Gil cất kỹ tấm bản đồ, dẫn Eagle khiêm tốn đi ra khỏi quán trọ. Chưa từng dừng lại, lập tức đi đến trấn nhỏ bên ngoài.
Mãi cho đến tận khi tòa kiến trúc biến mất khỏi tầm nhìn, chung quanh lại khôi phục thảo nguyên mênh mông vô bờ. Lúc này hai người mới vén mũ trùm của áo choàng.
"Gil ... Vừa rồi mấy người trong đại sảnh kia... Cũng là vong linh pháp sư? !" Cho đến bây giờ Eagle cũng chưa kịp phục hồi tinh thần từ chuỗi các sự việc bên trong sảnh chính, bây giờ hay cho đến về sau.
Vừa rồi lúc hai người quan sát một vòng quanh đại sảnh, thế nhưng lại bắt gặp một cô gái mặc trang phục chức nghiệp pháp sư, hai bên là hai bộ xương khô. Một góc gần đó, còn có con chó ma đứng cạnh người đàn ông trung niên. Cùng với ông lão ung dung dùng bữa che ở trước người là một bộ thi khôi.
"Ừ." Gil trầm mặt gật gật đầu, móc tấm bản đồ sơ sài cơ hồ không thể phân biệt trong lòng ngực ra, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
"Làm sao vong linh pháp sư sẽ..." Đến giờ Eagle vẫn còn nghĩ mãi mà không rõ, từ khi nào vong linh pháp sư có thể quang minh chính đại ngay ở bên ngoài triệu hoán sinh vật vong linh nhau ăn cơm trưa? Vậy thì lúc đầu cho đến lúc này đây Gil vất vả che giấu thân phận là vì cái gì?
Gil loay hoay cẩn thận nghiên cứu trang giấy trong tay, vài đường nét gấp khúkia hình như có ma lực, có vẻ như nó hấp dẫn hắn vô cùng.
Một lúc lâu, Gil lại từ trong giới chỉ lấy ra cuốn sổ luôn ghi chép mấy ngày nay, một lần nữa cẩn thận lật từng tờ một.
Mãi cho đến khi Eagle ở bên cạnh sắp sửa bứt trụi một đầu tóc vàng, vẫn luôn miệng lặp đi lặp lại "Vong linh pháp sư", lúc này Gil mới chuyển mắt khỏi trang giấy, ngữ khí nom thấp hơn so với bình thường vài phần.
"Đừng nghĩ nữa, ở Vantican Lance, không có một người nào, không có một nơi nào có thể cho phép vong linh pháp sư quang minh chính xuất hiện công khai như vậy." Bằng không, hắn cũng sẽ không bởi vì màu tóc và hai tròng mắt mà trực tiếp bị gia tộc coi thường mười mấy năm.
"Nhưng mới rồi những người kia..."
"Cậu có từng nghĩ tới chưa, " Gil quay đầu, đôi con ngươi đen láy sâu thăm thẳm chiếu thẳng cặp mắt Eagle, "Có lẽ khi chúng ta vừa...tỉnh lại, đã ra khỏi Vantican Lance rồi đi?".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^