Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

[C60] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 60 hương vong linh ( tám )



"Muốn hả?"

Trong tay Eagle cầm một xâu tiền vàng, nhìn rồng con quấn sát bên chân nhìn mình chằm chằm.

Toffee nhanh chóng gật đầu, trong miệng kêu "ô ô ô ô" loạn xạ, cái đuôi to màu đen phía sau vung qua vung lại. Nhón đầu ngón chân, chân trước gắng rướn về phía trước với tới xâu tiền vàng đang lưng chừng trên không.

"Đổi lại hình thái, nếu nhóc có thể biến lớn thì ta sẽ thưởng nó cho nhóc." Eagle nâng tay, cố ý không cho Toffee với tới xâu tiền vàng, xoay người chậm rãi bàn điều kiện với nó.

Toffee vẻ mặt mờ mịt nhìn lại Eagle, vẻ mặt ngây thơ không hiểu.

Eagle ngừng nửa ngày, bất chợt hạ xâu tiền vàng xuống trước mắt nó. Toffee lập tức cắt quay về nét mặt hưng phấn, "ô ô" rướn người với lấy cái xâu tiền vàng.

Cứ thế tới tới lui lui vài chục lần, Toffee vẫn chỉ biết dùng vẻ mặt khát vọng nhìn chằm chằm xâu vàng tươi ngon kia nhưng vẫn ngốc ngốc không hiểu ý Eagle.

"Có phải vì còn quá nhỏ cho nên nó nghe không hiểu không." Eagle có chút ủ rũ hỏi Gil đứng bên cạnh.

"Chắc thế." Gil nhẹ nhàng nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm.

Muốn mang theo Toffee vào thành Paso mà vẫn giữ nguyên hình là khẳng định không được, Eagle cũng chỉ nghĩ biện pháp giúp nó biến hình thôi.

Theo lý thuyết bất kể chủng tộc chỉ cần cuối cấp thánh là có thể tự do thay đổi hình thái bản thân. Mà Long Tộc trời sinh đã cấp thánh việc biến hóa thành hình người cũng cực kỳ đơn giản. Ít nhất thì hiện tại đại bộ phận Long Tộc xuất hiện trước mọi người đều là dùng bộ dạng người. Bằng không hiếm có chỗ nào có thể để chúng nó thoải mái cư trú.

Trên đại lục Long Tộc là một chủng tộc cực mạnh, năng lực của bọn nó cũng có chút đặc biệt. Dùng phép so sánh đơn giản thì chính là, Long Tộc là chủng tộc có thực lực dũng mãnh, thân mình khi ở hình người cũng cao to hơn so với toàn bộ mọi chủng tộc thú khác. Chúng nó không chỉ có tùy thời biến hình ở dạng người, mà hình thái cũng có thể tự do biến đổi, rất nhiều Long Tộc từ nhỏ đã có thiên phú sẵn có, những chủng tộc khác đều phải tới cấp thánh mới có thể biến hình. Chẳng qua rồng con và rồng trưởng thành có sự khác nhau về cường độ thời gian sử dụng mà thôi.

Long Tộc là trời sinh đã là cấp thánh, nhưng kỳ thật chúng nó dựa theo hình thái cùng năng lực của bản thân để phân chia, cũng không có nghĩa là rồng con vừa mới sinh cũng có sức chiến đấu cấp thánh. Bất cứ sự tồn tại lớn mạnh nào cũng đều trải qua thời điểm mới sinh, dù Long Tộc có mạnh mẽ đi nữa thì cũng là dựa vào bản thân đi từng bước một ngày một lớn dần cùng kinh nghiệm tích luỹ mới ngày một cường đại.

Hiện tại Eagle cũng không cần Toffee biểu hiện nhóc uy vũ cường tráng bao nhiêu, hắn chỉ muốn ngay bây giờ Toffee có thể phát huy một chút thiên phú Long Tộc của mình, có thể tự mình hoán đổi hình thái bản thân. Bằng không hiện giờ làm sao hắn và Gil vào thành đây?

Nhưng tốc độ phát triển của Long Tộc đến tột cùng là như thế nào, rốt cuộc chúng nó ở giai đoạn nào mới bắt đầu có thể Hóa Hình, Gil và Eagle tự nhiên không rõ. Toffee hiện tại đã bốn tháng tuổi rồi, đối với một con rồng bình thường sống lâu mà nói, bất quá chỉ là trong nháy mắt. Nhưng hai người cũng không có nhiều thời gian thong thả chờ đến khi nó lớn dần, cho nên vừa rồi mới có một màn Eagle dùng tiền vàng dụ dỗ Toffee Hóa Hình.

Eagle phiền não bới một đầu tóc vàng hỗn độn của mình, nghĩ hoài mà tìm không ra biện pháp khác.

Bữa tối, Gil dùng một cái nồi sắt lớn nấu một nồi canh thịt đầy tràn. Sau khi múc xong cho Pudding cùng Toffee mỗi đứa một chén, từ trong giới chỉ Gil lấy ra hai cái thìa bằng bạc anh ánh.

Gil nhìn Pudding và Toffee ngồi bên cạnh cơ hồ nhúng cả đầu vùi vào trong bát, một bên chậm rãi trộn thịt khô và rau dưa trong lên, kiên nhẫn đợi canh bớt nóng một ít.

Mấy ngày nay Pudding cùng Toffee đứa này còn ăn nhiều hơn đứa kia, tốc độ cũng cực mau lẹ, một loáng là quất xong một bát lớn.

Bình thường lúc ăn cơm hai đứa còn có thể nghiêm túc, dù có bị túm lấy đuôi cũng không chịu rời khỏi bát cơm. Nhưng hôm nay không biết tại sao, Toffee mới ăn được một nửa, đã cảm giác bên cạnh có thứ gì đó luôn lúc ẩn lúc hiện, khiến nó ngay cả ăn cơm cũng có chút mất tập trung.

Quay đầu nhìn sang bên cạnh, liếc mắt một cái thấy ngay Gil đang ngồi bên đống lửa bưng chén canh. Chẳng qua hôm nay trong tay Gil có thêm một đồ vật màu bạc ánh sáng rất kỳ quái, lóe lóe lóe lóe. Thứ đó bị hắn cầm ở trong tay lúc ẩn lúc hiện, đang không ngừng ánh tia lửa chiếu rọi, anh ánh đến mức làm cho ánh mắt Toffee phải dính vào.

Đây là lần đầu tiên trong lúc ăn Toffee không yên lòng, thịt trong bát canh vẫn còn dư một nửa. Nó cũng không sợ nóng phỏng miệng, miệng rồng hé ra, ô ô một tiếng trút vào trong miệng. Cầm chén quăng ra, nâng cái chân trước ngắn ngủn lau miệng, một bên kéo đuôi dài chạy tới cạnh Gil.

"Phì phò ——" Toffee lấy lòng phát ra tiếng kêu thấp thấp, hai mắt lòe lòe nhìn—cái thìa — trong tay Gil.

Gil dừng động tác quấy đều, rũ khóe mắt nhìn thấy Toffee thấp lè tè bên dưới, "Nhóc muốn hả?"

Toffee lập tức dùng sức gật đầu, cái móng vuốt nho nhỏ trơn như dầu muốn túm lấy áo choàng Gil, lại bị một cái ánh mắt lành lạnh của Gil nhìn chằm chằm thụt về. Cuối cùng chỉ có thể nghiêm chỉnh đan chéo móng vuốt nắm trên cái bụng tròn trịa, chân sau gập lại ở trên mặt đất bào ra một cái hố nhỏ, đuôi to sau người quất qua quất lại mặt đất "bành bạch".

Gil không có gì phản ứng với bộ dạng lấy lòng của nhóc con Toffee, "Nhưng đây là đồ ăn, dùng để ăn cơm cũng không phải là đồ chơi của nhóc."

Toffee vừa nghe thế, lập tức quay đầu chạy về. Nhặt lại cái bát vừa rồi bị mình ném trên mặt đất, móng vuốt be bé cầm chén lớn giơ lên cao cao trước mặt Gil.

Gil nhìn lướt qua đáy chén trống trơn, " Không phải nhóc đã ăn xong rồi sao?"

"Ô ô!" Toffee cầm chén đi tới cạnh nồi gom, ý bảo còn muốn.

Đêm nay tính tình của Gil cũng dễ chịu đến thần kỳ, đứng dậy múc cho nó thêm một muỗng canh thịt vào trong bát.

"Ngao!" Toffee cầm chén canh nhưng cũng không đi, đôi mắt to màu lam gắt gao nhìn chằm chằm Gil, vẻ mặt tràn đầy khát vọng.

Gil cười cười, lại từ trong giới chỉ cầm ra một cái thìa bạc anh ánh. Hai mắt Toffee lòe lòe tỏa sáng, cái đuôi ở sau quất đến nỗi có thể thổi lên một trận gió mạnh.

"Nhóc cũng không dùng, lấy làm gì chứ? Ngoan ngoãn ăn đi."

"Ngao!" Toffee vội vàng lắc đầu, đặt chén canh xuống mặt đất, móng vuốt be bé giơ lên trước mắt Gil, buông lỏng một cái rồi lại nắm chặt, ý bảo nó rất thạo nghề.

"Ồ?" Gil buồn cười nhíu mày, "Nếu không dùng nữa thì nhóc trả lại cho ta."

Nhìn thấy Toffee lung tung gật đầu, rốt cục dưới con mắt ánh mắt nóng bỏng của nó, Gil bỏ thìa vào trong chén canh nó.

Toffee hoan hô một tiếng, lập tức đặt mông ngồi dưới đất bưng bát lên ăn. Vuốt bên phải ngốc ngốc nắm lấy cán thìa, vui vẻ quấy trộn bát canh.

"Thế cũng được hả?" Eagle nhìn Gil và Toffee nửa ngày, rốt cục cũng tụm lại đây nhỏ giọng hỏi.

Gil không nói chuyện, chỉ nháy mắt ý bảo Eagle đứng nhìn là tốt rồi, để tự Toffee chơi đùa đi.

Kỳ thật Toffee đã ăn no rồi, chỉ có điều nhóc muốn có cái thìa, lúc này mới lắc lắc đuôi chạy tới chỗ Gil. Hiện giờ đã có được thìa, sao còn dư đâu mà ăn nữa, vui vui vẻ chơi đùa với cái thìa.

Đợi đến khi Gil và Eagle ăn xong rồi, Pudding cũng nằm úp cạnh đống lửa ngủ gật, nó vẫn còn vui vẻ cầm thìa kêu ngao ngao.

"Vừa nói ta nói cái gì? Đây là thứ để cho nhóc chơi phải không?"Giọng nói lành lạnh của Gil từ bên cạnh truyền đến, động tác của Toffee khựng lại một chút, lập tức "đông" một tiếng đem thìa bỏ vào trong bát canh, vụng về bắt chước động tác vừa rồi của hai người Gil cùng Eagle.

Chẳng qua hiện giờ nó vẫn là hình rồng, dùng móng vuốt cầm cán thìa cũng đã không dễ dàng, muốn múc thịt khô và rau dưa trong bát độ khó cũng quá cao đi.

Toffee cố gắng nửa ngày, miệng há to đến mỏi nhừ nhưng một muỗng cũng chưa rót được vào miệng. Tay quýnh lên, thìa lệch một chút hắt vào lỗ mũi. Nước canh rót vào trong lỗ mũi, Toffee thò một vuốt che cái mũi đau xót kêu to. Thìa "đinh đương" một tiếng rớt trên mặt đất.

Gil hơi hí mắt, Toffee đặt bát canh nằm phịch xuống, đi tìm cái thìa.

Lúc đầu Gil trực tiếp đưa thìa cho nó, nó chỉ khép móng vuốt cầm lấy cán chuôi là được. Hiện tại cái thìa rơi trên mặt đất, cán chuôi lại trơn, khe hở giữa hai vuốt rồng rất lớn không sao khép lại được, nhặt nửa ngày mà được vẫn nằm trên mặt đất.

Toffee xoay quanh, cả người đều nằm úp sấp trên mặt đất . Nhưng dù cố gắng nửa ngày cũng chỉ khiến cái thìa lăn vài vòng trên đất, kẽ vuốt toàn là bùn cát.

Gil hình như nhìn không được nữa, đứng lên đi về phía bên này. Toffee vừa thấy, tru lên một tiếng, bổ nhào về phía trước, liều mạng đè cái thìa dưới mình.

"Đã nói, không biết dùng thì trả lại cho ta." Gil cũng không để ý tới bộ dạng chơi xấu của Toffee, lent ay qua cái bụng tròn tròn của nó với lấy cái thìa.

"Ngao ——!" Toffee liều mạng lắc đầu, mắt tay cánh tay của Gil đã đụng tới cái thìa của mình, trong lòng sốt ruột gần như sắp sửa bốc lửa.

Một dòng nhiệt lưu từ lồng ngực đột nhiên lan tràn đi ra, Toffee có cảm giác như tứ chi bị một đoàn lửa bao vây, nóng hầm hầm. Móng vuốt khẽ đóng kẽ mở, vui sướng phát hiện mình đột nhiên có thể khép lại . Chẳng qua sao màu sắc lại có vẻ trắng hơn một chút vậy cà?

Mà hiện tại Toffee cũng không hơi đâu quan tâm tới cái vấn đề nhỏ như muỗi này, nhào tới đằng trước mình Gil, một phát túm được cái thìa của mình nắm chặt trong lòng bàn tay .

"A a a oa!" Của tui! Toffee sốt ruột ầm ĩ kêu gào với Gil. Nghe được giọng nói của mình lại bất chợt sửng sốt, sao có cảm giác không đúng ở chỗ nào vậy nha?

Gil nhíu mày, nhìn thấy cái mông con nít sáng bóng nằm bò ở bên chân của mình. Mới vừa rồi còn là một đoàn đen tuyền, hiện tại ngoại trừ đầu tóc, toàn thân đều là trắng nõn làm cho người ta nhịn không được chọt chọt.

Ở trên cái mông trần thịt thịt nhéo một cái, Gil đưa tay bế nó.

Toffee sắc mặt vẫn ngốc ngốc như cũ, nhìn thoáng qua cái thìa nằm gọn trong tay mình, lại nhìn Gil đang ôm lấy mình.

"A ——" ngu ngơ nửa ngày, chỉ nhìn Gil kêu một tiếng non nít mềm nhũn, nước miếng trong cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn nhiễu xuống."Oạch" một tiếng, lại bị nhóc hút về.

Động tác ôm nhóc của Gil cứng đờ, vội vàng đem nhóc ném vào trong lòng Eagle.

"A! Đừng ném!" Eagle luống cuống tay chân đón được nhóc, vội vàng ôm lấy đến xem thương tổn được làm sao không có.

Tuy rằng bị người ném tới ném lui, có điều Toffee hình như một chút cũng không bị ảnh hưởng. Xác định Gil không có ý định cướp cái thìa của mình thì bắt đầu tò mò vươn cái tay nhỏ bé ú nù của mình xem tới xem lui.

Đến bây giờ cũng cho tới chưa từng tiếp cận bé con nhỏ như vậy, cho dù là lúc Puffs mất trí nhớ thân thể quay về bộ dạng lúc bé, huyễn hóa ra hình người cũng đã là đứa nhỏ vài tuổi. Mà hiện tại bé con trong lòng hắn, bất kể xem thế nào thì cũng còn chưa vượt qua phạm trù đứa bé mới sinh.

Trên người bé con không có quần áo che đậy, liếc mắt một cái toàn thân từ trên xuống dưới trắng loà một mảnh. Tay chân ngắn ngủn cũng có tý thịt, hai má đỏ bừng môi khẽ bĩu, cái miệng chúm chím nho nhỏ. Cơ hồ chưa có cằm, chỉ lộ ra một khối thịt nhọn nhọn cỡ ngón cái của Eagle lộ bên ngoài. Ôm ở trong tay mềm nhũn, giống như chỉ cần dùng chút lực là sẽ làm đau nhóc.

Eagle ôm nhóc có chút luống cuống, có điều phần lớn là cái cảm giác hạnh phúc. Toffee trong bộ dạng này dễ mang theo. Mang một đứa trẻ vào thành so với việc mang một con rồng con vào thành, quả thực là hai khái niệm!

.

Hai năm sau.

Sắc trời hãy còn sớm, mới chỉ có một tia sáng mờ nhạt mông lung, một đứa bé thoạt nhìn khoảng chừng hai ba tuổi đang đứng trong khoảnh sân rộng rãi. Một đầu tóc quăn màu đen lớt phớt trên ót, nom vừa mềm mại lại cực kỳ đáng yêu. Đôi mắt to màu lam gần như chiếm hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn, hai gò má trắng noản mang theo sắc hồng tự nhiên khỏe khoắn. Môi đầy thịt hơi dô ra bên ngoài tuy không cười nhưng cũng mang theo vài phần nũng nịu mềm mại đáng yêu.

Đằng trước nhóc là một cái cọc gỗ còn tráng kiện hơn cả thân mình nhóc. Hít sâu một hơi, hai nắm tay gắt gao đặt ở bên người, hai cái chân ngắn tách ra hơi trầm xuống, dùng một loại tư thế nửa ngồi tại chỗ trông rất kỳ quái nhưng cực kỳ vững vàng.

"Ha!" Một tiếng hô ngắn ngủn, nắm tay bên người đột nhiên chém ra. Quả đấm nhỏ ù nù nện thẳng trên cọc gỗ, "phanh" một tiếng vang dội. Người bên ngoài nhìn mà nhảy dựng. Nắm tay nhỏ nhỏ nắm thành quyền không xê xích trứng chim bao nhiêu, nện thẳng tới cọc gỗ nhất định rất đau đi?

Nhưng từ lúc bé con ra quyền, lại thành công khiến cho cọc gỗ to cỡ vòng eo một người "răng rắc" một tiếng nứt toạc thành hai đoạn.

"Hắc!", lại là một tiếng hô ngắn ngủn, bé con thu hồi nắm tay, chân phải bên sườn đá ra, một cây cọc gỗ bên cạnh cũng dứt khoát vỡ vụn.

Khoảnh sân vốn không lớn rất nhanh bị tiếng hô non nớt mềm mại của bé con lấp đầy, thẳng đến khi sắc trời sáng hẳn , lúc này bé con mới dừng động tác. Lúc bấy giờ khắp sân là khối gỗ mộc vỡ vụn, độ lớn nhỏ không chênh lệch lắm.

Hoàn thành buổi tập luyện vào lúc sáng sớm, trên mặt bé con cũng không thấy chút xíu mỏi mệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ngay cả một giọt mồ hôi cũng đều không có. Tự mình hừ hừ khe khẽ cười một tiếng, ngồi chồm hổm xuống dưới một tay ôm lấy cọc gỗ cao một nửa người trưởng thành, đôi chân ngắn ngắn đi tới góc phòng.

Đối với mấy nhóc mới chỉ hai ba tuổi, đa số nhóc ngay cả đi đường cũng vẫn còn chệnh chệnh choạng choạng. Nhưng bước chân bé con mặc dù cực nhỏ, nhưng đi đường lại rất vững vàng, một tay kéo khối gỗ gấp hai ba lần nhóc nhưng vẻ mặt lại nhẹ nhàng như thường.

Trong sân đầy ắp khối gỗ vụn, tốc độ khuân vác của bé con cũng không nhanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng chậm lại một chút. Tới tới lui lui mấy chục chuyến, bé con cũng không nóng nảy vẫn như trước dùng giọng non nớt lẩm nhẩm một lời bài hát chỉ có nhóc mới nghe rõ, thoạt nhìn giống như nhóc đang tự mình chơi một trò chơi thú vị nào đó.

Chờ toàn bộ khối gỗ đều được chồng chất ở một góc sáng sủa trong sân, lúc này bé con mới vỗ vỗ đôi bàn tay be bé, xoay người chuyển sang hướng đằng sau phòng ở.

Còn chưa đi hai bước, một bóng hình đen tuyền đột nhiên xẹt qua bên người bé. Vẻ mặt bé chợt biến đổi, khe xoay người, dùng một loại tốc độ nhanh đến quỷ dị đánh tới phía trước.

"Pudding!" Tiếng kêu trong miệng bé con mang theo mười phần vui vẻ, hai tay gắt gao ôm lấy cổ bóng đen, hai má cọ tới cọ lui trên bộ lông mềm mại của đối phương.

Lão hổ toàn thân đen thùi bị bé con vừa vặn đánh tới, "bẹp" một tiếng tứ chi chấm đất quỳ rạp trên mặt đất. Hình thể của nó tuy rằng lớn hơn bé một chút, nhưng bé con ở trên người đè bẹp nó hình như làm nó gánh nặng rất lớn, đè ép tới nỗi nó không thể đứng dậy nổi.

"Ngao!" Bóng đen không kiên nhẫn lắc lắc thân mình, nhưng bé con dán ở trên người nó lại giống như dính chặt trên lưng nó, kiểu gì cũng vẩy không ra. Bóng đen bất đắc dĩ, chỉ có thể nhích tới nhích tới, tập tễnh đi về phía phòng ở.

"Toffee, Pudding." Cánh cửa gỗ đột nhiên mở ra, một nam tử đứng ở cửa. Thân hình thon dài, toàn thân đều bọc một tầng sắc thái như mực đặc, dùng một chất giọng trầm thấp nhưng cực kỳ vững vàng quen thuộc hỏi: " Nhiệm vụ buổi sáng hôm nay làm xong rồi sao?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^