Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

[C61] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu

Phong







Chương 61 di tích chúng thần ( một )



"Thưa thầy!" Toffee ngẩng đầu, ngọt ngào gọi nam nhân đứng ở cửa, "Thầy rời giường rồi ạ."

Mặc dù đang nói chuyện cùng Gil nhưng Toffee vẫn không có ý định rời khỏi người Pudding. Pudding gian nan nhích từng bước lên trước, rốt cục "phù phù" một tiếng nhào đầu về trước giả chết.

Gil nhìn thoáng qua một góc sáng sủa chồng chất đoạn gỗ như tòa núi nhỏ bên kia, xoay người bước vào phòng trong, "Đi vào ăn cơm."

"Dạ." Toffee lên tiếng, cuối cùng cũng chịu rời khỏi tấm lưng của Pudding. Cánh tay ngắn ngủn chuyển hướng ghìm chặt cần cổ Pudding, giống như ôm búp bê vải kéo nó đi vào. Pudding cũng không giãy dụa, vẫn nằm ngay đơ mặc cho Toffee giày vò.

Hiện tại bề ngoài Toffee nhìn kiểu gì cũng đều là một đứa nhỏ non nớt mà thôi, nhưng bản thể vẫn là một con Hắc Long. Tuy Hắc Long này cũng chỉ có hai tuổi, nhưng ở hình rồng thì đã xấp xỉ cỡ Gil không chênh lệch gì lắm. Không biết có phải bởi vì hắn tuổi quá nhỏ hay không mà Hóa Hình vẫn chưa hoàn toàn thuần thục, khi ở hình người thì thân thể cũng một chỉ có mét hơn, thể trọng lại y hệt như nguyên hình vốn có.

Hiện tại đừng nói là Pudding bị hắn kéo đi, dù nhóc đưa tay muốn làm nũng đòi ôm ngay cả Eagle cũng phải buông trọng kiếm tập trung tư tưởng phát lực, mới có thể miễn cưỡng bế nhóc lên được. Gil đặc biệt làm một cái giường nhỏ cho nhóc, sau khi bị nhóc làm sập năm lần lúc một tuổi thì đã bị Gil không kiên nhẫn trực tiếp ném nhóc lăn lộn trên đất cùng Pudding.

Lúc kéo Pudding vào nhà thì đã không thấy Gil đâu, trên bàn trong phòng khách đặt hai cái tô to nóng hầm hầm. Cuối cùng Toffee cũng chịu buông Pudding ra, tự mình dùng đôi chân ngắn ngủn bước tới cái ghế đặc biệt dành cho trẻ em tay cầm lấy thìa, cố gắng giải quyết cái tô tràn trề so với cái đầu của hắn còn lớn hơn.

Pudding cũng xoay người bò lên, nhẹ nhàng nhảy tới, trực tiếp nhảy tới trên bàn. Mèo trời sinh xương cốt rất nhẹ, nó không giống như Toffee, ngồi ở bên cạnh bàn cánh tay chỉ cần dùng sức một xíu là có thể lật nhào cái bàn. Với thể tích, trọng lượng hiện tại của nó, trực tiếp ngồi xổm ở trên bàn ăn cơm hoàn toàn không thành vấn đề.

Không quá béo rõ là tốt.

Lúc này Toffee cũng không bướng nữa , im lặng ngồi cùng Pudding giải quyết phần ăn của mình. Mới ăn được một nửa, Eagle ngáp dài bước vào trong phòng ăn.

"Ba ba, " Toffee nhu thuận giơ thìa, "Buổi sáng tốt lành."

"Ngoan." Eagle dùng sức cuốn lấy nhúm lông quăn mềm mại ngăn ngắn của Toffee, lại gãi gãi cằm Pudding, đi rót cho mình nữa ly sữa rồi ngồi xuống.

"Gil đâu rồi? Đi trước rồi sao?" Eagle trêu hai nhóc xong, tu hai ly sữa xong phát hiện nhà ăn rất im lặng, im lặng được mức khiến cho hắn tưởng chừng áp lực tối hôm qua không biết có phải là cảnh trong mơ hay không.

Nhưng lúc dùng bữa hai nhóc Toffee và Pudding thực sự rất nghiêm túc, hai nhóc đều chỉ qua quýt có lệ cho xong sao dư đâu để ý đến hắn .

Eagle bất đắc dĩ đặt cái ly không xuống, đứng dậy bới bới đầu tóc vàng hỗn độn, nghĩ nghĩ, cũng xoay người đi ra ngoài.

Gil và Eagle mang theo Pudding cùng Toffee sinh hoạt tại Grazia cũng đã hơn hai năm.

Từ lúc Pudding từ một con mèo con, nay đã lớn dần hoàn thành toàn bộ nền tảng ma pháp ám hệ căn bản xong xuôi, về cơ bản cũng đã đủ tư cách là ám ma hổ bé nhỏ. Mặc dù so với ám ma hổ trưởng thành thì nó vẫn còn vô cùng non nớt, nhưng bước đầu đã trang bị đầy đủ tính chất của một ám ma hổ. Toffee thì từ đứa nhóc chỉ biết ăn ngủ chảy nước miếng, hiện tại đã biến thành đứa nhóc úc núc đè sập cái bàn.

Thế nhưng đến bây giờ bọn hắn vẫn chưa tìm được phương pháp trở về Vantican Lance.

Hai người đi vào thành Paso, là vì tìm người luyện kim thuật thần bí trong truyền thuyết kia. Nhưng hai người nghĩ hết tất cả mọi biện pháp, ngoại trừ bỏ thành Paso là nơi vị kia thường xuyên sinh sống thì không còn bất cứ tin tức gì nữa.

Vị này là một trong năm cường giả tại Grazia, thân phận hành tung so với sự tưởng tượng của Gil và Eagle càng thêm thần bí.

Bọn hắn cũng không dám dò hỏi hành tung vị này quá rõ ràng, bằng không sẽ khiến người chú ý cho rằng hai người có ý đồ gì thì lại càng làm cho hai người khó dời đi.

Nhưng bọn hắn ngoại trừ việc Kester · Bert đã mất tại Seyfer thì không tìm ra bất cứ mối liên hệ nào với Vantican Lance. Vì thế, cuối cùng thì Gil cũng quyết định tạm thời định cư tại thành Paso. Kiên nhẫn chờ vị kim thuật sư thần bí kia xuất hiện.

Không tìm được biện pháp nào khả thi...nhẫn nại cũng là một biện pháp.

Vốn đã chuẩn bị định cư dài hạn, vì thế hai người cũng không thể tiếp tục ở tại quán trọ được nữa. Vì phong tục vấn đề Grazia, giá cả phòng ốc cũng không cao, thậm chí có thể nói là khá rẻ.

Vì để không khiến người chú ý nên vẻn vẹn trong ba tháng Gil dùng tốc độ nhanh chậm vừa vặn bán phẩm chất luyện kim thuật để đổi cửa hiệu, sân nhỏ và nơi an cư. Gil cũng tự mình mở một cửa hiệu nho nhỏ bán vật phẩm luyện kim thuật, dùng cái uy để duy trì cuộc sống của bọn họ.

Hai người hai thú, đến thời điểm này cũng đã đợi khoảng chừng hai năm. Nhưng vấn đề quay về lại không có tiến triển gì quá lớn. Thậm chí Pudding sinh sống lâu dài tại nơi uy, kể từ lúc Toffee sinh ra hình như càng ngày càng thích ứng với cuộc sống nơi đây.

Nói một cách công bằng, Grazia cũng không khác Vantican Lance gì lắm. Thậm chí Gil ở nơi đây càng lúc càng được dân chúng nơi đây đón nhận —— nơi này giống như cố hương của pháp sư vong linh vậy đó. Ở đây, vong linh pháp sư không có gì khác biệt với bất cứ hệ pháp sư nào khác, không giống Vantican Lance một khi bị người ta phát hiện ngay lập tức bị treo cổ.

Nhưng Gil vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm phương pháp trở về, bởi vì hắn biết Eagle không thể buông bỏ mọi người đang chờ hắn ở Vantican Lance. Mà ngay cả chính hắn, đối với việc bị không rõ vì sao bị cưỡng ép đến nơi đây cực kỳ bất mãn.

Eagle xuyên qua phòng khách, đẩy cánh cửa gỗ thông với cửa hiệu, vòng qua cái tủ đi tới thì bắt gặp Gil đang trò chuyện cùng với một vị tiểu thư cao gầy có bộ tóc xoăn màu xanh thẫm.

Gil không hề thay đổi vẫn là một thân áo đen nhất quán, nhưng qua hai năm, thân hình đột nhiên cao lên không ít. Trái lại Eagle không thay đổi chút nào, vốn hai người không chênh lệch bao nhiêu, hiện tại Gil so với Eagle cao hơn cả nữa cái đầu .

Nhưng bởi vì quanh năm vây trong một màu đen tuyền, thoạt nhìn ngoại hình của Gil vẫn không có cảm giác khôi ngô gì lắm, trên người tản mát khí chất lãnh đạm trong trẻo lại có nét lạnh lùng, cực kỳ phù hợp với thân phận người luyện kim thuật không hề có lực công kích của hắn.

"Còn cần Hoàng Tinh Thạch không? Gần đây chỗ tôi có một số phẩm chất tốt lắm nhé, tôi còn đặc biệt giữ lại cho anh đây nè." Cô nàng giống như vô ý nghiêng người, dán sát bên nam tử áo đen. Trên khuôn mặt tươi cười mang theo vệt đỏ ửng, trong mắt không che dấu tình cảm ái mộ đối với nam tử.

"Cám ơn, nếu có thể thì toàn bộ để lại cho tôi." Gil rõ ràng không có bất cứ phản ứng gì với tín hiệu của cô nàng, nhưng cũng không kháng cự khi đối phương muốn vượt qua ranh giới bạn hữu, vẫn dùng thái độ lễ độ thản nhiên mà chống đỡ, "Lần trước làm phiền tiểu thư hỗ trợ hỏi giùm hắc nham và linh cốt có tin tức chưa?"

"A, đương nhiên." Lần trước khó khi Gil chủ động nhờ tự nhiên cô nàng cực kỳ để bụng, "Chủ nhân hai thứ này rất khó tìm nha. Tôi sai người tìm rất lâu, mới từ chỗ thành thành Kenny tra được chút tin tức nhưng số lượng không nhiều lắm. Hai ngày nữa tôi sẽ đưa tới cho anh."

"Thật sự là quá tốt." Gil nghe cô nàng nói như vậy, hiếm khi nở nụ cười, giọng nói tựa hồ cũng dịu dàng không ít, "Thật sự làm phiền tiểu thư quá."

"Không, không có gì!" Sắc đỏ trên hai gò má của cô nàng đột nhiên lan ra cả khuôn mặt, giọng điệu vừa sợ lại vừa vui mừng, không chuyển mắt nhìn chằm chằm biểu tình ôn nhu khó khi xuất hiện trên khuôn mặt nam nhân.

"Gil !" Giọng điệu cao vót đột nhiên từ phía sau vang lên, cô nàng mới vừa sa vào trong bầu không khí mập mờ ngay lập tức bị tiếng hô này đánh vỡ.

Eagle xoải hai bước tới bên cạnh Gil, nhìn cô nàng lễ độ cười cười. Gil bị một tiếng kêu của Eagle quay đầu lại nhìn về phía hắn, trong nháy mắt khéo léo kéo giãn khoảng cách với cô nàng.

"Cậu vừa dậy hả? Ăn điểm tâm chưa?" Gil thấy mái tóc Eagle vẫn còn có chút hỗn, theo bản năng vươn tay giúp hắn sửa sang lại.

Eagle gật gật đầu, đứng lại ở bên cạnh Gil, vừa vặn ngăn cách Gil cùng cô nàng.

"Buổi sáng tốt lành, Dihya. Cô luôn sớm như vậy nha." Eagle xem cô nàng như bạn bè mà chào hỏi.

Khuôn mặt của Dihya mang theo một tia cứng ngắc gật gật đầu, ánh mắt vẫn không cam lòng bám theo Gil .

Mỗi lần Eagle xuất hiện thì Gil bình thường lạnh lùng như nước đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác. Rõ ràng hắn cũng không nói gì với Eagle, bộ dạng vẫn lạnh nhạt như vậy thế nhưng bầu không khí giữa hai người luôn làm người ta có một loại cảm giác không thể chen chân.

Thành Tây vừa mới tung một vật phẩm luyện kim thuật có phẩm chất cực tốt, chủ tiệm là một anh chàng luyện kim thuật tuấn mỹ nhưng ít nói, ở chung với một vị kiếm sĩ tóc vàng hiếm thấy. Đây là tin tức truyền lưu của mấy vị hàng xóm xung quanh hai năm trước.

Hai năm trôi qua, cửa tiệm luyện kim thuật nho nhỏ này sớm đã dung nhập vào thương phố Thành Tây. Nhưng trên người ông chủ tiệm và vị kiếm sĩ tóc vàng kia tổng thể luôn được phủ một tầng sương mù thản nhiên, làm người ta đoán kiểu gì cũng không ra, cũng không có cách tới gần.

"Hai người đang bận à?" Eagle xoay xoay đầu, để thuận tiện cho Gil giúp hắn sửa sang lại mái tóc.

Gil : "Không có, chẳng qua Dihya chuyển chút tài liệu tới thôi. Đã xong rồi."

"Gil , tôi..." Dihya há miệng thở dốc, lại thấy Eagle đột nhiên cúi đầu, trực tiếp đem đầu đặt ở trên vai Gil.

Hiện tại thân hình hai người đã có sự chênh lệch, động tác như vậy trông hết sức tự nhiên. Eagle nâng tay có chút vô lực chỉ chỉ bọng mắt của mình, "Mệt quá, gần đây luôn ngủ không ngon cho lắm."

Gil không thèm để ý tới động tác của Eagle, nghi hoặc nhìn sang Dihya, "Sao vậy?"

"Không... Không có việc gì..." Sắc mặt của Dihya có chút tái nhợt, cắn cắn môi, đem lời đến bên miệng nuốt trở về.

Nghe Dihya nói như vậy, Gil cũng không quá để ý, quay đầu nói chuyện với Eagle.

Dihya vừa thấy, hốc mắt đỏ hoe. Cuối cùng chỉ nhỏ giọng nói câu hai ngày nữa sẽ chuyển hàng tới rồi vội vã cúi đầu xoay người rời đi.

Cánh cửa phát ra tiếng "đinh đương" thanh thúy dễ nghe, cửa chính vừa mở đã nhanh chóng đóng lại, bóng dáng Dihya hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hai người.

Bộ dáng buồn ngủ vừa rồi của Eagle nhất thời bay biến, nụ cười trên mặt tươi thêm vài phần.

"Sao, không mệt ?" Gil nhón lấy một lọn tóc vàng trên trán Eagle, giúp hắn vén ra sau tai.

Eagle vẫn còn duy trì động tác tựa cái trán ở trên vai Gil. Lúc này Gil khẽ cúi đầu, hô hấp rõ ràng phun đến trên khuôn mặt. Trong nháy mắt, Eagle có một loại ảo giác hơi thở của mình như hòa cùng đối phương.

"Vừa rồi... hài lòng đi?"

Môi Gil cơ hồ đụng tới vành tai Eagle, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng đánh vào màng tai, một câu đơn giản chỉ có vài từ nhưng lại giống trực tiếp đánh vào trái tim. Eagle y hệt như Dihya ban nãy, trong nháy mắt một mảng màu hồng tràn ngập hai gò má. Tựa như bị kim châm, đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Khụ khụ... vừa lòng cái…cái gì chứ?" Eagle dời mắt giả bộ.

Gil cũng không nói chuyện, cứ như vậy dõi mắt nhìn hắn.

Không bao lâu Eagle đã không kiên trì nổi, "Vậy không phải là tôi có ý tốt hay sao? Nói không chừng ngày nào đó khi chúng ta rời đi, còn không phải sẽ khiến nàng thương tâm."

"Cậu vẫn luôn lo lắng chu toàn cho nữ sĩ." Gil cười như có như không liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói thêm gì, xoay người sửa sang lại hàng hóa trên giá.

Eagle một mình đứng nguyên tại chỗ không được tự nhiên ho khan nửa ngày, cũng không biết phản bác thế nào.

Từ sau khi hai người định cư ở trong này, bởi vì không giống như khi ở Vantican Lance lúc nào cũng phải che khuôn mặt, quả thực nam nữ ở đây vô số người sinh ra hảo cảm đối với Gil. Có người là bởi vì bề ngoài của Gil , có người là vì thân phận luyện kim thuật cao cấp hiếm có của Gil. Đương nhiên, cả hai nguyên nhân uy lại là phần nhiều.

Tóm lại, mặc dù đối với ai lên cũng bày một bộ dạng lãnh đạm không để ý. Có lẽ cư dân chung quanh, khách hàng lần đầu tiên tới cửa tiệm mua đồ giống như bị Gil hạ mê dược. Eagle dời mắt một tý là có một đống nam nữ chơi xấu liều mạng đeo bám bên cạnh Gil không chịu đi.

Gặp phải loại tình huống này, bình thường Gil chẳng quan tâm, mình nên làm gì thì cứ làm, căn bản không để ý tới bên cạnh còn có người khác. Nhưng ngược lại là Eagle không hiểu sao rất khẩn trương.

Rảnh rỗi thì luôn ở trong tiệm trông chừng Gil, mắt thấy nữ sĩ bám dai như đỉa thì hắn cố ý làm ra động tác thân mật khiến các nàng biết khó mà lui. Gặp được nam nhân dây dưa thì trực tiếp cười híp mắt lấy trọng kiếm ra, ngồi ở bên cạnh Gil chậm rãi lau lau mũi kiếm.

Không thể không nói phương pháp kia đối với đại bộ phận mọi người thì cực kỳ hiệu quả, chỉ riêng Dihya là người nằm trong số ít người kiên trì không chịu buông tha, Eagle cũng phải tốn thêm chút thời gian và hao tổn.

Eagle cũng không biết trạng thái này là cớ vì sao, hình như phản ứng này có chút quá độ sao sao ấy?

Có điều bọn họ tùy thời có thể rời khỏi nơi này, tự nhiên không thể để cho người khác quá mức thân mật với bọn họ. Eagle luôn giải thích với Gil như vậy, cũng tự nói với mình. Đối với việc này căn bản là Gil không quan tâm, vì thế loại trạng thái này cứ duy trì gần hai năm.

"Đúng rồi, cậu nói gần đây ngủ không tốt lắm là xảy ra chuyện gì." Gil từ trên giá đỡ lấy một cái bình trong suốt không rõ là đựng bột phấn gì, sau khi lau sạch tro bụi lại đặt trở lại trên giá đỡ, một bên hỏi Eagle.

Tuy vừa rồi động tác của Eagle là cố ý để cho Dihya xem, nhưng bọng mặt xanh đen cũng không phải là giả.

Thấy Gil đổi đề tài, cuối cùng Eagle cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng trả lời, "Không biết, gần đây luôn gặp cùng một giấc mơ."

"Mơ?" Gil quay đầu nhìn hắn, "Mơ thấy cái gì?"

"Không nhớ rõ ." Eagle thở dài, trong giọng nói cũng mang theo một tia nghi hoặc cùng bất đắc dĩ, "Mỗi ngày đều lặp lại, nhưng khi mở mắt ra thì không nhớ rõ ."

Eagle sờ sờ ngực —— duy nhất còn nhớ rõ, chẳng qua là cái cảm giác lồng ngực bị cái gì đè nặng. Cái loại cảm giác nghẹt thở ngay cả trái tim cũng bị người gắt gao bóp chặt ở trong tay, làm cả đêm Eagle đều giãy dụa ở trong mộng cảnh. Sáng sớm tỉnh lại mới thật sự tỉnh táo trở lại, thoát khỏi tình cảnh quỷ dị trong mơ kia.

Nghe Eagle kể lại, lông mày Gil đã nhíu lại sít sao, "Sao không nói sớm cho tôi biết."

"Ừ... xin lỗi." Eagle có chút áy náy gãi gãi cằm.

Chính là tình cảnh trong mơ thật sự rất quỷ dị, dù cho hắn muốn nói nhưng cái gì cũng không nhớ rõ, từ đầu đến cuối hắn nghĩ toàn bộ chỉ là ảo giác mà thôi. Chẳng qua năm sáu ngày đều như vậy, Eagle cũng phát hiện sự việc có vẻ không đơn giản , nhưng nếu nói ra thì lại giống như là chuyện bé xé ra to.

"Thật sự một chút cũng không nhớ rõ mơ thấy gì sao?" Gil buông đồ xuống, đi đến bên cạnh Eagle cẩn thận hỏi han.

Eagle cố gắng suy nghĩ nửa ngày, không quá xác định nói: "Hình như... Có cái bóng dáng màu đen."

Gil : "Bóng dáng màu đen?"

"Ừ... nhìn qua có chút giống như thí luyện cổ lần đó..." Eagle mỗi lần ngẫm lại cái chi tiết nhỏ xảy ra bên trong, luôn có một loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời. Cho dù đã hơn hai năm, nhưng cái loại cảm giác quỷ dị uy một chút cũng không tiêu tán.

"Thí luyện cổ?" Giọng điệu của Gil đột nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên, "Chuyện xảy ra lâu như vậy, sao tới bây giờ cũng không từng thấy cậu đề cập qua? Nói rõ ràng xem nào!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^