Vân Lạc Cửu
Mắt thấy Gil sắp sửa tức giận, Eagle vội vàng thành thật khai báo sự việc cách đây gần ba năm.
Gil cẩn thận hồi tưởng lại sự tình hai người gặp trong trận thánh ma pháp lúc ấy, "Bóng đen? Tại làm sao không nói sớm?"
Nhìn thấy hàng chân mày của Gil xếp thành nếp, Eagle có chút bất đắc dĩ nói: "Có lẽ chỉ là ảo giác của tôi mà thôi. Cũng có lẽ gần đây sắp tiến tới bình cảnh cấp tám cho nên mới..."
"Trông cửa tiệm, tôi về tìm vài thứ." Gil căn bản không để ý tới việc Eagle án chừng đó là ảo giác, đứng dậy xoay người.
"Ơ?" Eagle vội vàng gọi lại hắn, "Hôm nay phải đi Magic Forest bàn công chuyện, một lát nữa là xuất phát rồi."
"Tạm thời lùi lại, mấy ngày nữa hãy đi." Vừa dứt lời, bóng hình Gil cũng đã khuất khỏi trong tầm mắt Eagle.
Eagle thở dài, chỉ có thể thành thật trông cửa hàng đợi Gil quay lại. Tuy hắn cho rằng sự tình cho đến bây giờ cũng chưa nghiêm trọng gì lắm, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc lúc này của Gil chả hiểu vì sao làm đáy lòng hắn hân hoan nhảy nhót vài phần.
Phục hồi tinh thần lại, Eagle lại có cảm giác mình quá kỳ lạ rồi. Gil lo lắng như vậy, ngược lại mình lại cao hứng, quả thực là thiếu đòn. Hung hăng cấu véo mình một phen, mới quăng cái cỗ cảm xúc vừa rồi ra khỏi não. Nhấc cánh tay đặt trên quầy, chống đầu ngẩn người.
Từ lúc hai người mới bắt đầu định cư ở nơi này cho đến giờ cũng không phải nhàn nhã giống như hiện tại. Bây giờ đây ngoài việc đối diện với nỗi lo lắng tìm đường quay về thì ít nhất hiện tại về cơ bản cuộc sống của hai người không cần phải lo lắng.
Lúc mới đầu khi Gil mở cửa hàng kinh doanh chỉ là vì muốn dẫn vị luyện kim thuật kia thần bí khó lường kia xuất hiện, mà vật phẩm bán trong cửa hàng không những phẩm chất hơn hẳn cửa hàng nơi khác mà tay nghề, kỹ thuật cũng cao hơn một bậc. Tuy cũng không đến mức phải dùng những vật phẩm luyện kim đẳng cấp bình thường bọn họ dùng nhưng bày bán những vật phẩm cao hơn bình thường đối với Gil mà nói rất dễ dàng .
Chẳng qua phương pháp của hai người còn chưa dụ được người muốn đợi, ngược lại dẫn tới một đống phiền phức.
Từ lúc bày hàng thì Gil cũng đã dự liệu trước sẽ xảy ra việc này nhưng không ngờ ở Grazia tuy không có cái gọi là đế quốc, hiệp hội ràng buộc như ở Vantican Lance nhưng bọn hắn đột nhiên xuất hiện nơi này, không có bối cảnh, cũng không có thực lực cũng không có người chống lưng rất bị thế lực không rõ ức hiếp cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ ngồi nghĩ lại Eagle khi hai người vừa tới đây khoảng chừng nửa năm thì đúng là hỗn loạn một đống. Khi đó thỉnh thoảng trong cửa hàng sẽ xuất hiện vài vị khách hàng nhưng không "đáng yêu" giống như hiện tại đâu.
Một tháng ít thì một hai lần, nhiều thì năm sáu lần. Cái loại hành vi rõ ràng là ăn cướp giữa ban ngày ban mặt, hai người chỉ biết đứng nhìn cũng không thể chống cự. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này nếu bạn không có thực lực thì sẽ không xứng có được bất luận cái gì.
Khi đó có lẽ hắn và Gil vẫn có năng lực để phản kháng, chẳng qua cuối cùng dù có thắng thì cũng phải chịu hậu quả nặng nề. Những việc này cũng không phải là thứ mà bọn hắn có thể gánh vác. Bọn hắn phải sống thật tốt, bọn hắn phải cố gắng dồn hết tinh lực vào việc tìm kiếm phương pháp trở về, chứ không phải dùng nó để tranh chấp trên phương diện này.
Eagle còn nhớ khi vừa đụng phải loại chuyện này, Gil vẫn luôn là bộ mặt không chút thay đổi rũ mắt, nắm tay gắt gao siết chăt bên người, không tiếng động bảo mình bình tĩnh. Sau khi đợi những người đó thoả mãn cuối cùng cũng chịu rời đi thì mới lặng lẽ thu dọn cửa hàng trống rỗng, một lần nữa bày ra hàng hóa đã chuẩn bị lên kệ.
Khi đó mỗi một lần chứng kiến bóng lưng Gil bận rộn lại làm cho Eagle cảm thấy chóp mũi chua xót, lồng ngực ứ nghẹn khó thở. Cho dù mục đích mở cửa tiệm luyện kim thuật là vì Gil muốn tìm được phương pháp trở về mà thôi nhưng tại nơi xa lạ đất khách quê người Gil thận trọng từng bước một làm công tác chuẩn bị, ước chừng phải mất tới ba tháng thì mới tự tay dựng lên cái cửa hàng nhỏ này.
Cá nhân Eagle dốt đặc cán mai trên phương diện luyện kim thuật. Ngoại trừ thỉnh thoảng giúp Gil khuân ít đồ thì toàn bộ quá trình từ quy hoạch cho đến cải tạo cửa hàng toàn bộ đều là một tay Gil hoàn thành. Dù cho trong mắt người ngoài đây chỉ là một căn nhà gỗ bé tẹo không chút thu hút, thì sự trả giá của những tất cả Eagle đều nhìn ở trong mắt.
Từ nhỏ sống dưới sự bảo vệ của Laird cùng Jessy, dù nói năm mười bốn tuổi đã từ mình ra ngoài du lịch nhưng chỉ cần ở trên đại lục Vantican Lance, miễn là hai người Laird và Jessy sẵn lòng, có năng lực thì có chỗ nào có thể chân chánh ngăn cản được thế lực của hai vị cường giả cấp thánh kia chứ. Có điều không cam lòng cùng ủy khuất dù là một tý thì Eagle cũng chưa từng trải qua.
Đứng nhìn mặc cho thứ mà mình quý trọng bị người dễ dàng phá hư, ngoài trừ việc bỏ thờ ơ nhìn thì không còn biện pháp nào khác. Nửa năm đó, khoảng thời gian này lần đầu tiên Eagle bạt mạng dốc sức tu luyện. Cho dù lúc nhỏ bị Laird cầm gậy gộc ở phía sau đuổi đánh thì hắn cũng chưa từng chủ động liều mạng tu luyện như vậy.
Magic Forest cũng là chỗ hai người tìm được lúc đó, cách thành Paso không xa, nhưng dân bản xứ cũng không rất muốn lại gần rừng rậm ma thú. Ma thú Grazia và Vantican Lance là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Gil cùng Eagle từng bị ám ma hổ trưởng thành liều mạng đuổi giết một đường, mà ở nơi này, năng lực của ám ma hổ chỉ có thể được coi là một ma thú trung cấp. Đủ các loại ma thú kỳ lạ nhưng lại không mang theo chút hung tàn nguyên thủy nào, huyết ma thú là phương pháp hai người gia tăng thực lực nhanh nhất.
Trong đoạn thời gian đó, Gil cùng Eagle thường xuyên lui tới thành Paso và Magic Forest. Trên người hai người cơ hồ không có chỗ nào là lành lặn. Hơi thở và bản chất tàn sát bừa bãi của hai người so với ma thú càng thêm trắng trợn, dày đặc.
Hai người vật lộn để tìm đường sống. Xưa nay Gil vốn rất giỏi trong việc ẩn dấu hơi thở bản thân, cộng thêm tinh thần lực cường đại cực kỳ ổn định, tuyệt không nhìn ra dị thái khác thường nào. Mà không quá nửa năm, hơi thở hung tàn trên người Eagle căn bản không có cách nào để người ta tin tưởng trong thể chất của hắn còn mang theo nguyên tố của thánh Quang Minh.
Nửa năm trước vì bảo vệ cửa hàng của mình và Gil mà quyết đấu một trận, đó vẫn là trận đấu đến tận bây giờ vẫn làm cho Eagle thỏa thuê thích thú nhất.
Lần nọ đến cuối cùng cơ hồ Eagle đã mất cả lý trí. Nếu không phải cuối cùng bị Gil phát hiện sự việc không đúng ngăn lại, có lẽ đám người này cũng không còn sót lại một hơi thở.
Sau khi bình tĩnh lại, ngay cả bản thân Eagle cũng khiếp sợ sự điên cuồng lúc đó của mình. Thế nhưng cuối cùng sót lại tự đáy lòng lắng đọng xuống dưới, lại là sự thỏa mãn nhàn nhạt. Cái cảm giác thỏa mãn khi mình đủ năng lực để tự tay bảo vệ thứ mình trân trọng, đây là lần đầu tiên Eagle cảm nhận được rõ ràng đến như vậy.
Từ đó về sau, cuộc sống của hai người dần dà yên ả trở lại.
Mọi người trong thành Paso đều biết, chỗ Thành Tây vừa xuất hiện một cửa tiệm luyện kim thuật, ông chủ ngoại trừ tuấn mỹ ít nói thì năng lực luyện kim thuật cực cao, ung dung thản nhiên cũng có thể làm cho người ta mất nửa cái mạng. Ở chung với hắn là một vị trọng kiếm sĩ, ngoại trừ có một đầu tóc vàng hiếm thấy, nụ cười tươi sáng lạn thì cũng có khả năng đột nhiên tay không hung ác bẻ gẫy tứ chi.
Cho đến giờ, hai người vẫn không hiểu rốt cuộc vì sao năm đó lại bị người tìm tới cửa gây chuyện. Nhưng hai người cũng không dừng tốc độ tu luyện, chuyện xảy ra lần đó cũng đủ để hai người cảnh giới cả đời.
Từ khi định cư tại Grazia bị người bắt ép thì hai người đã tăng tiến tới cấp sáu. Hiện tại Gil đã sắp sửa bước vào cấp chính.
Hai năm ba cấp, so sánh với giai đoạn trước lúc còn ở Vantican Lance tốc độ này cũng không quá bất ngờ. Nhưng càng đến cấp cao lại càng khó tu luyện, đây đã là định luật. Huống chi ở Grazia, độ khó tiến cấp còn cao hơn khi ở Vantican Lance nhiều lắm. Có thể có được thành quả như ngày hôm nay, sự trả giá của Gil cũng không phải đơn giản là có thể nói rõ.
So với Gil thì tốc độ của Eagle khoan thai hơn một ít, hiện tại vừa mới hoàn thành bình cảnh cấp tám. Nếu không có gì bất ngờ thì qua mấy tháng nữa mới có thể đến cấp chín.
Cũng không phải hai năm qua trả giá của Eagle ít hơn so với Gil. Mà là tại Grazia ngoại trừ thực lực toàn thân của hai người giống như áp suất bị đè nén xuống thì thân mình kỳ thật rất thích hợp để tu luyện ma pháp hệ ám. Trá lại, hệ Quang Minh đè nén bước tiến cấp của Eagle không ít.
Mặc dù như thế, vong linh pháp sư cấp chính cùng trọng kiếm sĩ cấp tám ít nhất ở thành Paso cũng không phải ai cũng dễ dàng chọc được. Thay vào đó, ngược lại Gil được rất nhiều người theo đuổi —— ngoại trừ vì năng lực luyện kim thuật thì việc hắn là một vong linh pháp sư có thực lực cường đại, đối người chung quanh mà nói không thể nghi ngờ là cái sức hấp dẫn cực lớn.
Mà trọng kiếm sĩ cấp cao tóc vàng tính tình cởi mở lại bị mọi người vô ý thức xem nhẹ .
Gil rời đi, một ngày một đêm cũng không trở lại cửa hàng. Nhóm khách hàng ghé tới khi chỉ nhìn thấy mỗi mình Eagle thì thần sắc đều nhất trí để lộ ra vài tia thất vọng. Mà ánh mắt khi nhìn về phía Eagle đều mang theo có chút ít ai oán.
Eagle một mực duy trì nụ cười mỉm khéo léo, tiễn một đám khách nhân dù không cam tâm thì cũng không làm được gì. Buổi sáng cảm thấy việc mình khiến Gil phải trở về chui vào trong phòng thí nghiệm không khỏi có chút áy náy, lúc này thay vào đó chính là vô hạn may mắn cùng một chút đắc ý.
Đồng thời trong lòng cũng có chút buồn bực khổ bức, lúc còn ở Vantican Lance vốn dĩ mình hoa gặp hoa nở, hiện tại cũng không xê xích gì nhiều đi? Vì sao khi đến đây lại bị người ta đối đãi như thế cơ chứ.
Nghi vấn này hắn đã nói qua với Gil , có điều Gil đối với việc hắn tự kỷ chẳng qua chỉ hừ lạnh một tiếng. Có điều về sau, dân cư tại Grazia mặc kệ là chức nghiệp gì thì trên người hoặc nhiều hoặc ít đều chứa một ít mùi hệ ám. Không bàn tới những người ưa thích quay xung quanh hắn, nhưng bản năng bài xích Eagle thuộc hệ Quang Minh là chuyện rất bình thường.
Có được đáp án "nguyên do tình cảm" này, mới khiến cho tâm linh nhỏ bé của Eagle hơi có an ủi.
Thẳng cho đến giờ cơm tối, Gil mới từ trong phòng thí nghiệm đi ra. Cho một lớn hai nhỏ ăn xong, cầm một lọ chất lỏng trong suốt ý bảo Eagle uống hết.
Eagle hào sảng ngửa đầu, bình nước lớn cỡ bàn tay trực tiếp thấy đáy.
Eagle chép chép miệng, "Không có vị gì cả."
Vẻ mặt ngốc ngốc như vậy của hắn, Gil căn bản không muốn để ý đến hắn, "Đứng vững đừng lộn xộn." Nói xong trực tiếp vươn tay, lòng bàn tay chụp lồng ngực của hắn.
Một dòng nước ấm từ lòng bàn tay Gil chậm rãi khuếch tán, Eagle thoải mái thở dài. Nhưng thần sắc của Gil vẫn không thấy thả lỏng. Dòng nước ấm trong thân thể của hắn lan rộng khắp tứ chi tuần hoàn vài lần, nhưng vẫn như trước không có gì khác thường xuất hiện.
Gil bất đắc dĩ thu tay, ý bảo Eagle có thể cử động.
"Làm sao vậy?" Eagle tò mò cúi đầu nhìn lồng ngực.
Gil lắc lắc đầu, "Tạm thời không phát hiện cái gì, ngày mai tôi sẽ tiếp tục đổi phương pháp thử xem."
"Không cần đâu." Eagle hờ hững nhún vai, "Có lẽ chỉ là ảo giác của tôi mà thôi."
"Đây không phải là vấn đề cậu có thể quyết." Gil cũng mệt mỏi cả ngày, phất tay nói với hắn, "Ngày mai nói sau, hôm nay nghỉ sớm một chút."
Lúc này Eagle mới ý thức được giờ đã tối lắm rồi, nhưng mấy ngày nay hắn không hiểu sao có chút kháng cự với việc ngủ nghỉ.
Gil buồn cười nhìn cái người lè mè day sưa trước mặt, "Sao vậy? Sợ ngủ một mình sao? Tôi cho phép cậu tạm thời vào phòng của tôi."
"Ai, ai sẽ chứ!" Eagle sắc mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng, "Tôi không cần vào phòng cậu."
Gil tò mò, "Không sợ hãi thì đi ngủ, mặt đỏ làm gì?"
Eagle há miệng thở dốc, nhưng ngay cả bản thân mình đều có thể cảm nhận được gương mặt thiêu đốt, cũng không có cách nào phản bác. Chỉ có thể căm giận xoay người lên lầu.
.
Lại là quầng đen quen thuộc, đầu rất nặng, ngực cũng bí bức. Nhưng trái tim lại vẫn như cũ khúc nhạc dạo căng thẳng.
Trên làn da đột nhiên truyền đến một xúc cảm ấm nóng, bên tai thoáng hiện hô hấp như có như không. Eagle cố gắng mở mí mắt nặng trĩu nhưng lại phát hiện lúc này đây không còn là một màn tối đen đặc.
Thân hình kia có chút tái nhợt thoảng qua trước mắt, có cảm giác như lòng bàn tay lành lạnh tinh tế ma xát lên làn da trần truồng của mình, cả người không hiểu sao run lên.
"Cậu..." Lúc này Eagle mới ý thức được mình đang bị người đè dưới thân thể, da thịt giữa hai người chặt chẽ gắn kết kề sát, trong lúc đó nhiệt độ cơ thể giao thoa.
Eagleton nhất thời bị dọa tới mức hai mắt trừng to, nỗ lực ngửa đầu, nhưng làm thế nào cũng không thấy rõ khuôn mặt của đối phương. Có điều tiếp xúc với lồng ngực rắn chắc bằng phẳng kia đã lộ rõ giới tính đối phương.
"Sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì?"
Giọng nam khàn và nhỏ lành lạnh đan xen chút ôn nhu không dễ dàng phát giác, bàn tay thon dài khoan thai từ thắt lưng Eagle một đường di xuống, lưu luyến khắp cơ thể du quanh phần dồn thịt rắn chắc trên hai chân.
"Không... Dừng tay..." Bàn tay hơi lạnh của nam nhân mang theo một ý nghĩa kín đáo không nói rõ, lướt qua làn da tựa hồ cũng mang theo lửa nóng thiêu đốt.
"Vì cái gì? Không thoải mái sao?" Nam nhân không để ý tới động tác chống cự yếu ớt của Eagle, bàn tay chậm rãi vòng quanh giữa hai chân, trực tiếp cầm lấy bộ vị yếu ớt nhất của hắn.
"Đợi đã... buông, buông ra!" Eagle nháy mắt kinh ngạc mở to hai mắt, dùng sức đẩy lồng ngực nam nhân.
Nhưng nam nhân bên trên tuy rằng làn da có chút tái nhợt, nhưng thể trạng cũng không gầy yếu hơn hắn, thậm chí còn cường tráng hơn một xíu. Đối với động tác chống cự yếu ớt của Eagle thân hình khẽ trầm xuống, liền dễ dàng hóa giải .
Khẽ cúi đầu, vành tai đỏ bừng nhẹ nhàng bị người ngậm vào trong cổ họng nóng cháy, tinh tế gặm cắn liếm láp. Đồng thời, ngón tay chơi đùa vân vê nhào nặn...
"Ưm! Không..." Eagle lập tức lắc qua lắc lại tránh né, nhược điểm chưa từng bị người đụng chạm lại bị nắm trong tay, khiến Eagle hoảng sợ nhưng cũng không biết làm sao. Nhưng trên người không còn chút sức lực nào cả.
Dòng nước ấm xa lạ bắt đầu ngưng tụ ở một chỗ, tiếng rên rĩ vỡ vụn dần dà thoát ly. Cái cảm giác xa lạ này làm Eagle cảm thấy khủng hoảng, nhưng không thể trốn thoát.
"Buông, buông tay. Tôi sắp... muốn..."
"A ——!" Eagle hoảng hốt thở hổn hển bật dậy.
Hô hấp dồn dập một lúc lâu, lúc này Eagle mới phát hiện trên người dính đầy mồ hôi. Cảm giác xúc cảm kỳ dị dưới chăn, thân thể Eagle cứng đờ, cẩn thận vén chăn nhìn vào trong. Rất nhanh rên rỉ ra tiếng, bụm mặt ngã ra giường, dùng gối đầu che hai gò má thêu đốt.
Cái cảm giác bị nam nhân trong mộng đụng chạm tựa hồ vẫn còn lưu lại ở trên người, tuy đến cuối cùng chưa thấy rõ mặt của đối phương, nhưng giọng nam khàn khàn nhỏ vụn mang theo ngữ khí sủng nịch lại càng khiến Eagle không biết phải làm sao.
bạn ấy đã mộng xuân
Trả lờiXóa