Vân Lạc Cửu
Phong
Chương 64 di tích chúng thần (bốn)
"Bọn họ là ai?" Nam tử ngồi trên ghế dựa rộng rãi, trong tay cầm tấm da dê mỏng tanh. Mái tóc dài xanh thẫm từ bả vai trượt xuống, khóe mắt hơi nheo, trong ánh mắt mang theo sự bén nhọn làm cho không người nào có thể tới gần.
"Ngươi đi tìm là được." Nam tử đứng ở một bên bất đắc dĩ cười cười, đầu tóc quăn màu nâu nhạt dài được ánh nắng rực rỡ bên ngoài khung cửa sổ thủy tinh ánh lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng, "Cũng tới cũng đừng bày cái bộ dạng hung dữ như vậy, sẽ dọa bọn họ."
Nhưng nam tử kia căn bản không lưu tâm, tiện tay quăng tấm da dê ra ngoài, "Có ai nói ta sẽ đi đâu? Một vong linh pháp sư cấp chín, một trọng kiếm sĩ cấp tám, có cái gì đáng xem ? Nếu không phải tên vong linh pháp sư kia biết chút ít luyện kim thuật, ngươi lại đứng ngồi không yên như thế sao?"
Nam tử tóc xoăn tốt tính xoay người nhặt tấm da dê lên, "Đừng như vậy, Berg. Ngươi không nhìn ra sao? Bọn hắn từ Vantican Lance tới."
Berg ngồi ở trên ghế tuy vẫn không nhúc nhích, nhưng thân thể bất chợt cứng đờ.
"Arguineguin đã tám năm không có tin tức, " Hai tròng mắt đỏ sậm ẩn hàm ý cười trêu chọc nhìn chằm chằm Berg, "Không muốn đi hỏi một chút thật à?"
Berg cắn răng, "Ít lải nhải đi! Tên Arguineguin kia mà về ta nhất định sẽ lột một lớp da của hắn!"
Nhìn thấy ma lực trên người Berg đột nhiên tăng vọt, nam tử nhanh chóng trấn an, "Yên tâm đi, ta không phải khỏe mạnh đứng ở trước mặt ngươi đây sao? Arguineguin dù tình hình có nghiêm trọng hơn đi nữa thì khẳng định cũng vẫn còn có cái mạng. Cho nên... Không tới nhìn xem à?"
"Coi như hai người đến từ Vantican Lance thì lại thế nào chứ?" Berg trừng mắt nhìn nam tử liếc mắt một cái, "Ngươi khẳng định bọn hắn có tin tức về Arguineguin?"
"Không nhất định." Nam tử không để ý nhún vai, "Nhưng hỏi một chút cũng sẽ không hại gì."
Đem tấm da dê đặt ở trên thành ghế dựa Berg, nam tử xoay người đi ra ngoài, "Tùy ngươi thôi. Mới từ chỗ kia trở về, ta cũng có chút chịu không nổi, đi trước đây."
Sau khi nhìn thấy bóng lưng nam tử khuất đằng sau cánh cửa gỗ, Berg hừ một tiếng. Ngồi im trên ghế, vươn tay nắm lấy tấm da dê.
"Sách, Arguineguin tên khốn kiếp. Trở về nhất định giết ngươi!"
Nói xong, cũng đứng dậy nhanh chân đi đến cánh cửa gỗ duy nhất trong phòng.
.
Khi Eagle...tỉnh lại, trong phòng đã chỉ còn một mình hắn . Vị trí bên cạnh còn lưu lại một chút độ ấm của một người khác. Ánh mặt trời rạng rỡ từ khung cửa sổ bên ngoài chiếu vào, có chút chói mắt.
Nâng cánh tay che đi luồng ánh sáng mạnh, dù trong phòng chỉ có một mình hắn, nhưng da mặt vẫn không khỏi nóng như thêu.
Cả người có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái lạ kỳ, hiển nhiên Gil đã giúp hắn rửa sạch. Lúc này ngoại trừ thắt lưng cái eo có chút bủn rủn thì cũng không có gì khó chịu. Tóm lại biết đây là lần đầu tiên của hắn, Gil vẫn là có điều cố kỵ.
"Khốn kiếp..." Eagle lẩm bẩm một tiếng.
Nghĩ nghĩ, dứt khoát xoay người bò dậy, đầu giường đã đặt sẵn bộ quần áo sạch sẽ. Eagle liếc mắt một cái, hành động tỉ mỉ cẩn thận của đối phương khiến tâm tình của hắn không thể kiềm chế tốt hẳn lên.
Xuống lầu đi qua phòng khách cùng nhà ăn cũng không thấy ai, phỏng chừng Pudding và Toffee đã đi tới sân chơi đùa rồi, Gil thì không cần phải nói khẳng định mở cửa tiệm.
Qua loa xử lý phần ăn sáng, ngồi ở ghế trên do dự nửa ngày. Cuối cùng có cảm giác mình có thể duy trì tâm tình ở trạng thái bình thường, lúc này mới đến cửa tiệm.
Bình thường lúc này trong cửa hàng rất an tĩnh, cho dù có khách hàng thì bọn hắn cũng chỉ ghé qua nhìn Gil mà thôi, động tác theo bản năng cũng sẽ rất khẽ khàng.
Eagle mới từ vượt qua ngăn tủ đi tới, liền chứng kiến một cậu bé thanh tú trong phục trang cung thủ, đang đỏ mặt nhỏ giọng nói gì đó với Gil đứng một bên, biểu tình thản nhiên, ngẫu nhiên đáp lại một hai từ.
Tuy rằng hai năm qua hình ảnh như vậy Eagle xem qua đã không biết bao nhiêu lần, nhưng ngày hôm nay không biết vì cái gì, hiếm khi cảm thấy khó chịu.
Eagle cố ý gia tăng động tĩnh, quả nhiên hai người đang trò chuyện đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Cậu dậy rồi sao?" Gil thoáng giật mình nhíu mày.
Eagle tự nhiên biết ý tứ của hắn, âm thầm trừng mắt liếc hắn một cái, trên khuôn mặt cũng không biểu hiện điều gì.
Đi đến bên cạnh Gil , thực tự nhiên nghiêng người hôn một cái trên gương mặt đối phương, "Ừm, buổi sáng tốt lành."
Gil đối với biểu hiện lần này của hắn vẫn như trước không tỏ vẻ gì, nhưng cậu bé đứng ở một bên lập tức biến sắc, ủy khuất nhìn Gil liếc mắt một cái.
"Còn cần gì thêm không?" Gil quay lại ở cậu bé ai oán.
Rất nhanh, cậu bé dưới ánh mắt đắc ý của Eagle quay mặt rời đi.
Hừ lạnh một tiếng, thoả mãn đi đến trên ghế ngồi xuống. Eagle nhìn trái ngắm phải, nhưng bên cạnh lại cực kỳ yên tĩnh. Giương mắt, lại phát hiện Gil đã đi tới bên cạnh sửa sang lại quầy hàng.
Eagle: "..." Không biết vì cái gì, luôn có một loại cảm giác thê lương bị người xem nhẹ.
"Ha ha." Có lẽ bởi vì ánh mắt Eagle quá mức bi phẫn, bị người căm tức nhìn chằm chằm nửa ngày rốt cục Gil cũng dừng động tác trong tay, cười ra tiếng.
Đi đến bên người Eagle, đưa tay nâng cằm đối phương lên, cúi đầu đặt ở trên cánh môi đối phương một nụ hôn.
Triền miên một hồi lâu, cuối cùng cũng buông tha cho Eagle nín thở sắp nghẹn luôn, Gil thân mật liếm liếm khóe miệng tràn nướt bọt của đối phương, "Tốt lắm, đáp trả nụ hôn chào buổi sáng của em rồi. Thỏa mãn rồi đi?"
"Ai, ai muốn anh đáp trả chứ!" Eagle đẩy Gil ra, ngoảnh mặt sang một bên. Hai gò má bởi vì hôn môi mà nổi lên vệt ửng đỏ sâu thêm.
Gil cũng không để ý, đứng thẳng dậy, đưa tay vuốt ve mái tóc vàng mềm mại của Eagle, "Không phải em muốn thế thì làm gì nhìn ta như vậy?"
Eagle há miệng thở dốc, phát hiện dù nói cái gì cũng không phải, dứt khoát bặm miệng không nói.
Hai người cứ như vậy im lặng một đứng một ngồi. Qua một lúc lâu, Eagle mới vòng tay quanh thắt lưng tay người nọ, đem mặt chôn ở trong quần áo đối phương.
"Khốn kiếp, buổi tối mấy ngày qua đều là anh ra tay đi?"
Gil : "Cái gì? Ta cái gì cũng không biết."
Eagle: "..."
Cảm giác được bên hông tuy cách một lớp quần áo nhưng rõ ràng truyền đến cơn đau như kim châm, lúc này Gil mới buồn cười nói, "Đừng cắn bậy, Toffee cũng không há mồm tùy tiện cắn như thế."
Dừng một chút, trong giọng điệu rõ ràng đan với ý cười vui vẻ, "Ta thật không có làm gì mà. Chẳng qua vì để cho em nghỉ ngơi thật tốt, chỉ sai chú linh giúp em đổi lại cảnh trong mơ mà em thích. Ta đâu biết em lại thích làm giấc mộng như vậy."
Eagle không còn lời nào để nói, cánh tay gắt gao ngắt lấy eo đối phương, lổ tai rõ ràng đã ửng hồng một mảnh.
"En đang thẹn thùng?" Gil nhéo nhéo vành tai đối phương, "Có phải là quá muộn hay không, rõ ràng tối hôm qua..."
"Câm miệng!" Eagle há mồm cắn hắn một ngụm, trong giọng nói dễ nhận thấy là đang thẹn quá hoá giận.
Gil quả nhiên không nói thêm nữa, bầu không khí giữa hai người lại an tĩnh trở lại. Eagle bất động, Gil không có tính nhẫn nại cũng phụng bồi. Bàn tay khe khẽ vỗ về mái tóc vàng của đối phương.
Eagle nhắm mắt im lặng hưởng thụ một mặt ôn nhu cực kỳ hiếm thấy của Gil.
Từ tối hôm qua cho đến hiện tại, quan hệ của hai người đột nhiên từ bằng hữu chuyển hóa thành tình nhân, thế nhưng chính mình lại có thể một chút cũng không cảm thấy được không thoải mái.
Trước mặt người bên ngoài Gil luôn bày một bộ không để ý người, ngạo mạn lại lạnh như người chết. Nhưng trừ mình ra, không ai biết hắn sẽ liệu ý, sẽ làm việc nhà, sẽ suy nghĩ lo lắng từng chi tiết nhỏ không thể tưởng trong cuộc sống của mình.
Có lẽ bản thân sớm đã thành thói quen một mặt hoàn toàn khác biệt của Gil trong cách đối đãi giữa mình và người khác, mới có thể từng bước từng bước muốn tới gần Gil luôn bày cái bộ mặt khó ở như thế.
Nhưng giấu bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng lại là một mặt khác hẳn của Gil, mà một mặt này hắn không muốn cùng bất kỳ ai khác chia sẻ.
Ôn nhu của hắn chỉ thuộc về một mình mình.
"Này, về sau ... đừng để cho người ta vào cửa nhìn chằm chằm vào anh." Eagle không chịu ngẩng đầu khỏi hông đối phương, ngay cả giọng nói cũng có vẻ rầu rĩ.
Gil nghe câu nói mơ hồ như thế nhưng không có vẻ bất mãn hay oán hận gì cả, thậm chí biểu tình trên mặt chưa từng mềm mại đến thế, "Tốt, chỉ cần em vui vẻ."
Trong giọng điệu biểu lộ sự thấu hiểu xen lẫn sự cưng chiều, làm vòng tay Eagle quanh người hắn lại càng dùng sức thêm vài phần.
Cũng là bởi vì ở bên cạnh hắn luôn có thể cảm nhận được ưu đãi đặc biệt mới khiến cho hắn càng lúc càng không thể buông tay.
"Là anh nói nha. Lần sau cũng đừng trách tôi động thủ đánh người."
.
Trong vòng một đêm từ bạn bè thăng cấp thành quan hệ tình nhân, ngoại trừ việc từ đó về sau Eagle có chút dính người thì khi hai người ở chung cũng không có phát sinh biến hóa gì quá lớn. Nhưng lộ trình đi Magic Forest Gil vẫn quyết định kéo dài thêm một thời gian nữa.
"Vì cái gì? Không phải tôi không có việc gì hay sao?" Eagle cắn miếng thịt hun hỏi người bên cạnh, "Nếu không dẫn Pudding với Toffee đi, chúng nó lại chơi đến điên luôn rồi."
Hiện tại hai người đến Magic Forest nguyên nhân phần lớn là vì muốn bảo trì thú tính của Pudding cùng Toffee, thêm nữa là nâng cao thực lực của bọn nó. Về phần bọn họ thì không có tác dụng lớn như vậy .
"Em chỉ tạm thời không nằm mộng mà thôi, cũng không có nghĩa là thân thể của em không có việc gì." Gil túm lấy cái đuôi của Pudding tha nó về lại trên bàn, dán mắt xem nó ăn hết phần rau dưa còn lại trong mâm, "Chuyện đi Magic Forest cũng không cần phải gấp."
Tuy từ đó về sau quả thật rằng không còn bị cảnh trong mơ cổ quái quấy rầy, nhưng mấy ngày nay Gil dùng đủ các loại phương pháp quả thật phát hiện trong thân thể của hắn có một cổ ma lực kỳ dị.
Rất mờ mịt, rất nhỏ nhưng sự thật là nó có tồn tại. Nếu không phải Eagle tự mình nói ra, Gil cũng không dồn tâm trí đi tra xét, căn bản là không thể nào phát hiện. Nhưng cổ ma lực kỳ dị này rốt cuộc là cái gì, làm sao tới. Nhất thời Gil cũng chưa rõ, chuyện đi Magic Forest tự nhiên phải dời lại.
Việc này luôn luôn do Gil định đoạt. Eagle thấy Gil có kế hoạch riêng của hắn, cũng không tiếp tục tra hỏi .
Chẳng qua chỉ vài ngày sau, Gil còn chưa thăm dò rõ ràng cỗ ma lực xa lạ trong cơ thể Eagle đến tột cùng là gì thì cửa tiệm chào đón một vị khách đặc biệt.
"Ngươi chính là Gil ?" Nam tử trang phục ma pháp đứng trước cửa tiệm, vừa vào cửa liền nhìn chằm chằm Gil, giọng điệu cũng y như khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị hỏi.
Gil đối mặt với nam tử quanh thân đều tản mát ra áp lực chỉ hờ hững gật đầu, "Chính là ta. Ngươi có chuyện gì?"
Sau khi hai người tới Grazia, đối với người bên ngoài chỉ báo qua tên, không khai báo dòng họ. Mà ở Grazia, cũng không có cách đặt tên theo họ cho nên mỗi người cũng chỉ có một cái tên mà thôi. Ở Grazia còn chưa hình thành khái niệm gia tộc.
Nam tử chậm rãi bước vào cửa, trên người còn cố ý phóng xuất ma áp ra ngoài khiến Eagle đứng phía sau Gil đã không nhịn được rút trọng kiếm ra.
"Đứng lại! Ngươi tới đây rốt cuộc là muốn làm cái gì ?" Eagle nhìn về phía nam tử quát lớn, trong giọng nói vững vàng mang theo uy hiếp. Nhưng kỳ thật cái trán của hắn đã ứa ra một tầng mồ hôi mỏng.
Rất lâu rồi chưa cảm nhận được cái loại ma lực này gần như phóng xuất ra ngoài khiến cho lông tóc mình dựng đứng cả lên. Kiểu uy hiếp như vậy, chỉ lúc Laird và Jessy huấn luyện hắn mới cảm nhận được mà thôi.
Cường giả như vậy... Đến chỗ của bọn hắn làm chi? Chắc không phải là vì để ý tới vật phẩm luyện kim thuật trong tiệm của bọn hắn chứ.
Quét qua Eagle liếc mắt một cái, trên mặt nam tử rõ ràng xẹt qua một tia miệt thị cùng không kiên nhẫn. Nhưng ánh mắt vừa lướt qua, đột nhiên chú ý tới cái chiếc nhẫn bạc cực kỳ tầm thường trong tay trái Eagle.
Nam tử biến sắc, quay đầu lại nhìn về ngón tay Gil, quả nhiên cũng phát hiện trên tay phải của hắn cũng có một chiếc nhẫn cùng loại.
"Các ngươi từ đâu tới? !" Vốn nam tử mặt không chút thay đổi đột nhiên trở nên lạnh lùng như băng, trong thanh âm mang theo uy hiếp phảng phất như tử thần kề cận, "Nhẫn trên tay, các ngươi lấy từ đâu?"
Gil và Eagle căn bản không thể làm ra bất cứ hành động gì chống cự, nam tử vừa mở miệng hỏi, dưới sàn nhà bằng gỗ đột nhiên dựng lên hai cái rễ cây thật lớn.
Mà rễ cây nọ tựa hồ còn mang theo sinh mệnh và có tư duy, hung hăng nhoáng lên một cái, ngay lập tức đem hai người hung hăng quét đến trên kệ hàng đồ sộ bên cạnh.
Không đợi hai người phục hồi tinh thần từ va chạm mạnh, rễ cây đồ sộ đã vút qua, siết chặt trói hai người lại.
"Nói!"
Nam tử mặc dù đang đặt câu hỏi, nhưng tính tình cực kỳ nóng nảy. Rễ cây càng siết càng chặt, Gil và Eagle đã hít thở không thông, căn bản không thể mở miệng nói chuyện.
"Các ngươi rốt cuộc có nói hay không?" Nam tử đợi lâu cũng không có được đáp án, tính nhẫn nại đã hao hết, sát ý quanh thân hiện rõ mồn một.
"Khụ... Berg Dwight, dừng tay!"
Gil khó khăn hướng nam tử quát lớn.
Nam tử khẽ nâng tay, chung quanh đột nhiên thoáng hiện một đoàn sáng xanh biếc. Trên người Gil và Eagle chợt nhẹ, rễ cây trói chặt quanh mình cũng đã biến mất không thấy tung tích. Lúc này hai người mới chật vật ngã nhào trên đất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^