Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

[C65] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong


Chương 65 di tích chúng thần ( năm )


"Ngươi biết tên ta?" Berg đứng tại chỗ nhìn Eagle nâng Gil dậy, cuối cùng vẻ mặt cũng thả lỏng vài phần, "Arguineguin nói cho các ngươi biết ? Hắn ở đâu?"

"Không biết." Gil dứt khoát trả lời, không để ý tới thần sắc của Berg bắt đầu trở nên bất mãn, trực tiếp từ trong giới chỉ lấy ra một quyển sổ ghi chép ném cho hắn, "Kỳ thật tôi cũng không rất muốn xem, có điều nếu sau này có cơ hội thì ngươi có thể góp ý với hắn một xíu. Nếu rảnh rỗi thì viết sách ma chú là tốt rồi, hắn thật sự không có thiên phú gì đâu."

Berg mở cuốn sổ ra tùy ý liếc mấy cái, sắc mặt lập tức lúc đỏ lúc trắng, "Cái tên ngu ngốc!"

Dùng sức đóng mạnh cuốn sổ lại, Berg nhẫn nhịn xúc động muốn ngay lập tức tìm ra tên kia đánh cho một trận nhừ tử, "Ngươi đã có thể lấy được mấy thứ này của hắn, còn nói không biết hắn đang ở đâu hả?"

"Người ngươi muốn tìm quả thật chúng tọi không biết ở đâu." Gil từ trong giới chỉ lại lấy ra một cây cốt trượng cực nhỏ đưa cho Berg, "Có điều ta đoán ắt hẳn ngươi sẽ cần vật này."

Berg nhận lấy cốt trượng, vẻ mặt có chút quái dị, "Pháp trượng của Arguineguin?"

Mấy thứ như pháp trượng này, đối với pháp sư mà nói không khác gì kiếm và kiếm sĩ, chính là sự tồn tại của sinh mệnh. Trừ phi có quan hệ sinh tử bằng không sẽ không ai tùy ý đem vật như vậy tặng cho người khác hoặc vứt bỏ.

Nhưng hai người trước mắt, Berg khẳng định bọn hắn không có khả năng tạo ra uy hiếp gì với sinh mệnh của Arguineguin.

Nhìn chằm chằm pháp trượng trong tay trầm mặc nửa ngày, rốt cục Berg xoay người đi ra ngoài, "Hai người các ngươi, đi theo ta."

Tuy rằng thái độ của hắn thật sự khiến người ta không thể thích nổi, nhưng mà bản thân Berg tuyệt đối có thực lực, đây là quy tắc. Cho nên Gil và Eagle dù không muốn thì cũng phải đi theo Berg.

Mấy thứ này bọn hắn tìm được ở Vantican Lance, hiện tại Berg lại quen biết với chủ nhân của mấy thứ này, có nghĩa là hắn khẳng định cũng có tin tức về Vantican Lance. Hai người ở trong này khổ sở đợi hai năm, cũng vì chỉ vì thế mà thôi. Tuy cuối cùng người mang tin tức đến cho bọn hắn không phải cái người trong dự tính kia, nhưng chỉ cần kết quả không sai là tốt rồi.

"Chờ một chút." Eagle gọi lại Berg đã chuẩn bị mở cửa, "Con trai tôi còn ở phía sau." Nói xong cũng đã xoay người bước vào bên trong.

Berg có chút không kiên nhẫn đứng ở tại chỗ, không bao lâu, chỉ thấy Eagle tay trái ôm một cậu nhóc, tay phải ôm một con mèo lớn bước ra.

Nhìn nhìn Eagle, lại quay đầu nhìn xem Gil , "Một con rồng với một con... mèo?" Trên mặt Berg đột nhiên hiện ra một loại thần sắc vừa quái dị vừa kinh ngạc, "Ngươi sinh cho hắn?"

Eagle: "..."

Động tác của Eagle cứng đờ, nhất thời trên mặt cũng không chút biểu tình, "Coi như thật sự là do tôi sinh, cũng không sinh ra chủng loại như vậy!"

Gil đứng một bên bả vai run lên, nhưng rất nhanh lại trấn định trở lại, đưa tay ôm lấy Pudding, lôi kéo Eagle đi theo Berg ra cửa tiệm.

Biểu tình của Berg có chút nghi hoặc, nhìn Gil đang ở khóa cửa, lại hỏi Eagle đứng bên cạnh, "Không phải ngươi sinh hả? Lúc này mới bao nhiêu năm đâu, Vantican Lance cũng không thể cải tiến đến mức nam nhân cũng có thể sanh con chứ?"

Eagle chẳng ừ chẳng hử, biểu tình trên mặt cứng đến mức không thể nào cứng hơn được nữa. Không ngừng khắc chế chính mình, lẩm bẩm vì mình đánh cũng đánh không lại hắn, mới không đem trọng kiếm đập thẳng lên trên mặt hắn.

"Pudding là con của ám ma hổ ở Vantican Lance. Còn Toffee nở từ quả trứng rồng mà Kester Bert để lại trong sơn động." Gil khóa kỹ cánh cửa gỗ phân nữa đã bị Berg phá hủy, xoay người đơn giản giới thiệu sơ qua.

Lúc này trên mặt Berg mới lộ ra biểu tình giật mình, liếc mắt sang Pudding đang cố gắng cuộn tròn ngồi xổm trên vai Gil , lẩm bẩm một câu, "Vậy cũng là hổ con?"

Quay người lại, lập tức khôi phục lại bộ dạng cao ngạo lại lạnh lùng nghiêm nghị ban nãy, lạnh lùng thốt lên: "Đi theo ta, tốc độ nhanh nhanh chút."

Eagle: "..." Người này quả thực so với Laird còn thiếu đánh hơn.

Phát giác được ánh mắt không tiếng động lên án của Eagle, Gil cười cười trấn an ý bảo trước theo hắn rồi nói sau.

Chỗ Berg ở rất lớn, quả thực không khác gì một tòa thành nhỏ. Chẳng qua cả tòa thành hoàn toàn yên tĩnh hiếm thấy, ngoại trừ Berg có vẻ giống như không còn sinh vật nào ngoài hắn tồn tại nơi đây.

Pudding và Toffee tạm thời bị đặt ở trong phòng ngủ của Berg. Hai người đi theo phía sau Berg, dãy hành lang dài tĩnh lặng vọng lại tiếng bước chân rất nhẹ của ba người, tự dưng tăng thêm vài phần quỷ bí.

Berg tới dãy cuối hành lang dài thì dừng bước, bàn tay đặt trên cánh cửa gỗ nặng nề cao ước chừng hai ba mét, đột nhiên nghiêng đầu nói với đối: "Cậu nhóc thuộc tính Quang Minh, tốt nhất cậu hãy đứng chờ ở bên ngoài."

"Vì sao?" Eagle lập tức lộ ra biểu tình đề phòng.

Berg thờ ơ nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, liền đẩy hai miếng cửa gỗ thoạt nhìn cực kỳ nặng nề, "Tùy cậu thôi ."

Cánh cửa gỗ vừa mở, ngay cả Gil cũng nhanh chóng cảm nhận được một mùi hơi thở của ám nguyên tố vô cùng nồng đậm xộc vọt tới bên ngoài. Mà Eagle đứng ở phía sau hắn sắc mặt nhất thời trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng không chịu lui về phía sau, vẫn một mực muốn đi theo Gil vào bên trong.

Gil không có cánh nào, chỉ phải nắm bàn tay của ắn, chậm rãi bước theo phía sau Berg.

Từ cánh cửa gỗ đi vào phòng trong, hơi thở ám nguyên tố nồng đậm ép Eagle cơ hồ bí đến nghẹt thở —— không giống như sự ăn mòn với tốc độ nhanh chóng trong trận tu luyện cổ xưa đặc thù, cũng không giống như vách ngăn với các nguyên tố đơn thuần ngăn cách tại Dearing. Cả căn phòng giống như toàn bộ ám nguyên tố bị nén lại sau đó vây chặt chúng nhốt ở trong căn phòng này, ngay cả không khí đều bị dồn nén đẩy ra ngoài.

"Thế nào?" Gil sờ sờ hai gò má Eagle phủ kín một tầng mồ hôi lạnh, "Đi ra ngoài chờ đi, không có chuyện gì đâu."

Eagle đem cái trán đặt hờ trên vai Gil , lắc đầu từ chối đề nghị Gil. Nhắm mắt lại chậm rãi thích ứng áp lực đột nhiên xộc tới.

Berg đứng một bên cũng không để ý đến bọn hắn đứng ở cửa, một mình đến giữa phòng, từ trong giới chỉ lấy cây pháp trượng ban nãy Gil đưa, dùng sức cắm trên mặt đất.

Pháp trượng vừa rơi xuống đất, trên đỉnh trượng đột nhiên chợt lóe một đoàn khói màu đen. Mà bên trên sàn nhà tối đen tức thì hiện ra một đoàn đồ án như mực. Đồ án Tưởng chừng như hình thù nứt nẻ mở toạc kéo dài trên mặt đất, từ vị trí pháp trải dài ra khắp bốn phía xung quanh. Rất nhanh, cả mặt đất đều bị đoàn ma chú sáng âm u bịt kín.

Một tiếng thở dài trầm thấp đột nhiên vang lên trong không gian, Berg ngẩng đầu, trước đỉnh ngọn pháp trượng trống rỗng đột nhiên xuất hiện một bóng người hư ảo.

Trường bào màu đen, mái tóc dài màu tro, cùng đôi con ngươi màu đồng gắt gao nhìn chằm chằm Berg Dwight.

"Thân ái, ta đã về."

Thần sắc Berg biến đổi, không đáp lời.

Bóng người lại chủ động đáp thân hình, giang rộng hai tay muốn ôm lấy người yêu vài năm xa cách, "Ta thật xin lỗi, muộn như vậy mới trở về."

"Với cái bộ dạng này mà ngươi dám bảo đã trở lại?" Giọng Berg lạnh như băng, biểu tình càng sâu.

Động tác ôm Berg của bóng người khựng lại một chút, cánh tay lờ mờ kháp vào trong thân thể Berg.

"Đừng nóng giận, thân ái." Bóng người lập tức nghiêm túc dùng ánh nhìn thâm tình nhìn chằm chằm tròng mắt Berg, "Ta cam đoan rất nhanh sẽ khôi phục trở lại. Mấy năm rời xa ngươi, thật sự khiến ta đau lòng quá."

"Cười một cái đi, để cho ta ngâm thơ cho ngươi nghe nhé?" Hai tay của bóng người đan chéo đặt ở trước người, nhìn thấy Berg biểu tình như say như mê, "A, thân ái Berg Dwight của ta. Người yêu đẹp nhất của ta ơi, em... hức!"

Berg mặt đen thu tay về, mặt lạnh nhìn bóng người bị trúng đạn của đoàn sáng màu xanh nhạt bay vào một góc xó xỉnh, "Tốt lắm, Arguineguin. Ngươi nếu đã thích thì cứ ở tại chỗ này mà từ từ viết thơ cho thỏa lòng."

Nói xong, cũng không quay đầu lại đẩy cánh cửa gỗ bước đi.

"Không! Thân ái, em hãy nghe ta nói —— "

Lời níu kéo của Arguineguin còn chưa nói xong, đã bị tiếng đóng cửa thật lớn cắt đứt.

Nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, Arguineguin phờ phạc lượn lờ quay trở về đỉnh pháp trượng, cúi thấp đầu thở dài.

"Tuy không quá muốn quấy nhiễu dòng ưu tư của ngươi, có điều ta vẫn hi vọng trước hết ngươi hãy giải đáp mấy nghi vấn cho chúng ta." Bị người xem nhẹ thật lâu, lúc bây giờ cuối cùng Gil cũng tìm được thời cơ xen vào.

Lúc này giống như Arguineguin mới phát hiện còn có hai người đứng bên cạnh, rốt cục rút đi biểu tình u buồn, vẻ mặt vui sướng xoay người chào hỏi hai người, "A, tiểu Gil bé bỏng các ngươi khỏe cả chứ!"

Gil : "... Quả nhiên ngay từ đầu ngươi đã núp trong đỉnh cây pháp trượng."

Arguineguin cười cười, ánh mắt khi nhìn về phía Gil có chút sâu xa, "Ngươi đã sớm cảm nhận được cho nên mới rất ít khi dùng pháp trượng của ta? Ta phát hiện ngươi là đứa nhỏ có thiên phú tốt nhất đó."

Gil tiếp tục coi thường ngữ điệu từ ái trong giọng nói của Arguineguin, bình tĩnh nói: "Vậy ta tin ngươi sẽ bằng lòng nói rõ đầu đuôi tất cả mọi chuyện?"

"A, nguyên nhân của hết thảy mọi chuyện à?" Arguineguin ở giữa không trung khoanh chân ngồi xuống, bàn tay đặt ở trên đầu gối chống lấy cằm, "Các ngươi muốn biết cái gì?"

Gil nhíu mày, không quá thích cái loại ngữ khí ngả ngớn của Arguineguin, "rốt cuộc thì ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Vì sao hai bọn ta lại là tới nơi này ?"

"Ừm hứm, vấn đề cũng không ít." Arguineguin tựa hồ nhìn ra được là Gil không vui, nhưng không cáu giận chỉ cười cười, trầm ngâm trong chốc lát lại giống như đang lo lắng phải bắt đầu nói từ đâu.

"Các ngươi có từng nghe qua sáng lập chưa. Người đời nói thế nào?"

"Ý ngươi là bộ sách 《Thánh Niên Sử Vantican Lance 》 sao?" Gil nhớ lại một chút, "Mở đầu là lúc Hỗn Độn thuở ban sơ. Thế thần tách rời với hắc ám, dùng bốn nguyên tố sáng tạo ra thế giới. Ban cho năm đại chủng tộc lãnh địa riêng tự mình cai quản, cùng nhau trục xuất ... vong tộc hắc ám."

"A, đại khái cũng chỉ là vậy đi. Có điều về sau nhân tộc tự mình bôi bôi vẽ vẽ thêm thắt gì đó, những cũng không phải hoàn toàn không thể tin." Arguineguin phất phất tay, "Phiên bản chính xác nhất phải là, lúc mới đầu Hỗn Độn ban sơ. Thế thần tách rời với Hỗn Độn, ban cho thế giới sáu nguyên tố cơ bản, hơn nữa lúc ban đầu sáu nguyên tố này phân cho sáu sinh linh, sau đó thần kỳ mà tách ra."

"Mà sinh linh được phân chia theo sáu nguyên tố lúc ban đầu, hiện tại cũng chính là thần Quang Minh, tử thần, Long thần, Chiến thần, thiên nhiên thần, Đại Địa thần."

Gil nhíu mày, "Sáu chủng tộc đều có thần tín ngưỡng riêng mình?"

"Rất rõ ràng, " Arguineguin gật đầu, "Mà lúc đầu sáu thần sáng tạo ra các địa khu Grazia Vantican. Ở trong văn tự Cổ Ma cũng chính là căn nguyên của sinh mệnh."

"Grazia Vantican..." Gil thì thào lặp lại, "Grazia, Vantican Lance..."

"Môn Cổ Ma ngữ của các ngươi cũng tệ quá đi nha. Đến bây giờ mà còn không biết giữa Grazia và Vantican Lance là gì à?" Arguineguin trêu đùa: "Grazia Vantican ngày đầu, cũng chính là nguồn gốc của chúng thần. Sau đó tách ra, từ đó mới có Vantican Lance. Mà Grazia lại là phần thừa bị vứt bỏ. Grazia... ngụ ý chính là vị thần bị vứt bỏ."

Biểu tình trên mặt Gil cùng Eagle đều chợt biến, Arguineguin tiếp tục dùng một loại giọng điệu thoải mái thuyết minh: "Ngay từ đầu, sáu thần cùng sinh hoạt tại Grazia Vantican. Nhưng kể từ khi nguyên tố làm cho cả đại lục này ngày một mở rộng và hoàn thiện hơn thì sáu thần cũng mở rộng phạm vi ra bên ngoài. Nhưng không sáng lập.Thế thần bị áp chế, trong khi đó các vị thần nguyên tố lại bắt đầu tranh đấu, mục đích là muốn cướp lấy càng nhiều đại lục và tín đồ hơn nữa. Trong đó cuộc tranh đấu giữa hai hệ quang ám là kịch liệt nhất. Đây cũng chính là nguyên nhân diễn ra cuộc chiến giữa chúng thần."

"Cuộc chiến giữa chúng thần lan tràn khắp cả Grazia Vantican, cuối cùng phần thắng thuộc về thần Quang Minh. Mà tử thần cũng bởi vì trong quá trình diễn ra trận tranh đấu khiến Grazia Vantican bị hủy hoại chịu không nỗi cho nên bị năm thần còn lại vứt bỏ. Từ đó trở đi, Vantican Lance và Grazia hoàn toàn tách biệt nhau. Hình thành hai mảnh đại lục khác biệt."

Đây cũng là lần đầu tiên Gil và Eagle biết thời viễn cổ từng có một truyền thuyết như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút giật mình, "Cho nên nơi này cũng chính là Grazia, đại lục từng bị vứt bỏ?"

"Đúng vậy. Hơn nữa thần Quang Minh sợ tử thần lại khôi phục quay lại cho nên lúc ấy đã đem sinh linh chứa ám nguyên tố và tử thần phong ấn tại nơi này. Đồng thời cũng đã thiết lập phạm vi quy định cực nghiêm khắc trong việc xuất nhập."

Arguineguin vung tay lên, trước người lập tức hiện ra một trận ma pháp hơi mờ, "Lúc đầu có quy định chỉ cần người trong cơ thể có chứa ám nguyên tố của Tử Thần một khi gặp phải trận được liền sẽ tự động truyền tống. Vả lại... chỉ là đường một chiều."

Gil nhìn thấy trận ma pháp trong tay Arguineguin, quả thật vô cùng tương tự trong sơn động Kester Bert, "Vậy việc tôi và Eagle đến nơi này cũng là bởi vì lúc ấy tôi..."

"Không phải đâu nha." Arguineguin nhẹ giọng cắt đứt suy đoán Gil, ánh mắt chuyển sang Eagle có chút vô lực tựa vào Gil , "Tuy thân mình của ngươi có chứa ám nguyên tố nồng đậm, nhưng không phải trực tiếp đến từ tử thần. Ngươi qua được, là bởi mang theo giới chỉ ta bên người mà thôi."

Gil thân thể đơ lại một chút, cúi đầu nhìn về phía Eagle còn đang tựa trên vai mình, còn chưa mở miệng nói thì cánh cửa gỗ phía sau đột nhiên bật mở ra.

"Arguineguin, ngươi quả nhiên còn sống. Ta nghe Berg nói ngươi hiện tại gặp phải một vấn đề nho nhỏ?" Người tới cười rộ lên hai tròng mắt đỏ sậm nheo lại, mái tóc quăn màu nau nhẹ nhàng đung đưa.

Eagle nghe thấy tiếng cửa mở, cũng theo bản năng trợn mắt. Nhìn thấy nam tử đi vào, nhất thời trợn to hai mắt mà nhìn.



"Kree… Kreegans? !"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^