Lililicat
Phong
Chương 22 Đầu năm nay tiểu dân chúng chỉ có xuyên qua thời không mới có khả năng phát tài lớn . . .
Đào Đông thu thập sơ qua một chút đồ đạc, dưới sự hướng dẫn của Long Sách đi ra cửa. Đức Âm cùng Địa Ngục Khuyển ở ngay tại gian phòng cách vách, cách khe cửa dòm qua —— hiện tại Long Sách không cho hắn xuất hiện quấy rầy tâm thần Đào Đông —— vì muốn giành lấy số cổ phần công ty trong tay Đào Đông, Long Sách muốn hoàn toàn đẩy hắn vào bên trong tấm lưới mê luyến chính mình.
Tuy rằng việc lừa gạt một cái tiểu thụ có phần không quá đạo đức, đến lúc đó vừa chọc tiểu thụ lao vào trong gió tanh mưa máu mà tự đi tìm ngược, có điều thân là một vị bá chủ muốn mưu cầu thiên hạ, thủ đoạn phải đủ ác. Trong lúc Đào Đông không chú ý không tới thì trong ánh mắt Long Sách ẩn ẩn ánh sáng lạnh lẽo.
Lúc đi tới cửa, Đào Đông bỗng nhiên dừng lại, nói: "Nghe nói, em trai của anh chuẩn bị nhập học tại học viện St. John’s đúng không? Vừa lúc tôi nhận được thông báo dạy học tại đó, về sau nếu em trai của anh có vấn đề gì thì có thể tới hỏi tôi."
St. John’s là trường trung học tư nhân dành cho con em quý tộc danh tiếng nhất cả nước, cũng chính là nơi Long Sách làm thủ tục để Đức Âm nhập học.
"Vậy phải làm phiền anh nhiều rồi." Long Sách vô ý nắm lấy bàn tay hắn, Đào Đông lập tức giống bị điện giật, mặt cũng đột nhiên đỏ bừng.
.
.
"Nói đi, Bảo Bảo ngươi tính toán xử lý cái tên ngươi nhặt được kia thế nào hửm?" Long Sách tiễn Đào Đông, mới quay vô hỏi thăm.
"Ngươi dùng thủ đoạn thu dưỡng hắn, một tháng cho hắn khoảng chừng ba nghìn nhân dân tệ tiền học bổng, đợi đến ngày hắn tìm được việc làm đền đáp xã hội." Đức Âm đáp.
"Vậy ngươi giúp ta giải quyết bớt một khoản đi, được rồi, việc này cũng có thể tăng thêm danh tiếng cho ngươi." Long Sách sờ sờ cằm, "Trước cứ giữ thằng nhóc kia đi."
"Tôi mới không cần các ngươi bố thí!" Thác Nhân mặc áo ngủ đứng ở trong hành lang đột nhiên hét to, "Cho dù tôi chỉ có một mình, cũng có thể sống sót! Tôi tuyệt đối không cần người khác bố thí!"
"Đừng làm chuyện ngu ngốc, tôi đã xem qua túi sách của cậu, cậu được nhận vào học viện St. John’s là được mời đi? Bởi vì có tài đá bóng xuất sắc, nếu như có thể tiến vào St. John’s thì về sau hoàn toàn có cơ hội trực tiếp tiến vào ban bóng đá thiếu niên tinh anh của châu Á, sau đó trực tiếp được chuyển tới Italy, có khả năng trở thành cầu thủ bóng đá cấp siêu sao thế giới. Nhưng, nếu muốn thực hiện được giấc mộng kia thì cậu phải trả một khoản học phí kếch xù đi! Cho dù trường học đã giảm miễn một phần thì phần còn lại đối với cậu mà nói vẫn là con số thiên văn đi?" Long Sách cầm lấy tờ thông báo nhập học mà Thị Long vừa đưa tới xem xét.
"Các người... Các người..." Thác Nhân nắm chặt nắm tay, nhất thời không nói nên lời, không sai, bóng đá là toàn bộ mọi thứ của hắn! Là giấc mộng đời này của hắn! Hắn tuyệt đối không hy vọng giấc mộng của mình cứ như vậy bị khoản học phí kếch xù mà phải dừng bước! Nếu có thể, hắn thậm chí có thể bán thận! Người đàn ông này thật sự đã chọt trúng nhược điểm của hắn!
Tiền và nhân cách là một sự lựa chọn gian nan nhất, giờ phút này đang giày xéo nội tâm hắn.
"Tôi... Tôi..." Thác Nhân ngộp đến mức cả mặt đỏ phừng.
Long Sách tao nhã mỉm cười: "Cậu yên tâm, tôi nuôi nấng cậu cũng không có cái ý đồ bất lương gì, em trai của tôi vừa vặn cũng muốn học ở trường đó. Nhưng mà, hắn thân là minh tinh, phải nhận quá nhiều ánh nhìn của công chúng, chỉ nội áp lực của bản thân cũng đã cực đại, hơn nữa từ nhỏ thân thể hắn đã yếu ớt nhiều bệnh. Sau khi nhập học, tôi cũng không có khả năng một ngày 24 giờ trông chừng hắn. Tôi giúp cậu chi trả các khoản phí học tập cũng như sinh hoạt phí hằng ngày, đổi lại cậu phải thay tôi ở trong trường học chiếu cố hắn."
"Anh, anh muốn tôi làm người hầu? !"
"Không sai, chính là người hầu, hoặc là nói, người hầu cỡ bự. Đức Âm bảo cậu làm cái gì thì cậu phải làm thế." Giờ phút này Long Sách sắm vai đại thiếu gia con nhà kẻ có tiền thường gặp trong các phim về đề tài danh vọng thế gia Singapore lên mặt nạt người.
Thác Nhân thống khổ nhắm mắt lại, một lúc lâu mới gật đầu: "Được!"
"Căn nhà chúng tôi rất chật chội , tôi sẽ thuê cho cậu một căn phòng khác." Long Sách vừa lòng gật đầu.
"Huynh trưởng vạn tuế." Đức Âm mặt than nói. Phải nói là, huynh trưởng vạn năng mới đúng chứ? Chỉ ba xạo vài ba câu đã đem cái tên thuộc loại hình cục phiền phức khổ bức quật cường thụ khó chơi nhất đuổi đi, chỉ một hồi đã khiến cho hắn bắn một chậu máu tró.
***********
Vì tương lai ngày sau có thể đủ thực lực để quần lộn với mỗi một tên cổ đông trong Kích Tình Tuế Nguyệt, Long Sách quyết định tìm một con đường thu nạp một chút tiền vốn. Nửa đêm khuya khoắt, hắn dẫn theo Đức Âm bắt đầu hành động.
"Thật sự muốn đi cướp bóc à?" Đức Âm hỏi Long Sách.
"Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đi theo ta là tốt rồi." Long Sách lưng đeo một cái túi đen, không biết bên trong đựng cái gì. Vì thế chủ tớ mấy người theo Long Sách một đường ẩn mình, đi tới suối phun chỗ bọn họ xuyên qua đây.
"Nhảy vào đi." Long Sách nói xong dẫn đầu nhảy vào suối phun. Vốn dĩ dòng suối phun này chỉ cao tầm một mét, Long Sách vừa nhảy nhưng trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Đức Âm không chút chần chờ, cũng nhảy theo vào. Đương nhiên sau khi nhảy vào suối phun thì mới phát giác chính mình thế nhưng trong nháy mắt nằm ở vị trí lộn ngược đất trời đảo lộn—— Thì ra dòng suối phun này là cánh cửa thời không! !
Mà giờ phút này bọn họ đang ở lại chính là vực sâu lúc trước bọn họ rơi xuống! !
Thì ra cái chỗ này thông với thời đại công nghiệp! !
"A a a a! Ta còn tưởng sẽ không bao giờ có thể quay lại quê cũ !" Đức Âm lơ lửng giữa không trung cảm khái. Địa Ngục Khuyển phản xạ có điều kiện ôm lấy Đức Âm, mang hắn bay lên khỏi vực sâu.
Hóa ra trong bao quần áo của Long Sách chính là quần áo cổ đại của bọn họ, bốn người đổi xong quần áo, Long Sách mới nói: "Hiện tại chúng ta trở về Băng Tiễu Thành, chuẩn bị chuyển vài món đồ cổ đem sang bên kia để đổi lấy tiền mặt, như vậy liền có tiền vốn chuẩn bị để ngày sau xưng bá trong giới thương nhân."
"Huynh trưởng muốn đem cái gì sang bên kia để bán vậy?" Đức Âm hỏi.
"Bồn cầu bạch ngọc của ngươi, cái món đồ cổ kia trên thị trường tuyệt đối là món đồ hiếm lạ có một không hai!" Long Sách cười khặc khặc quái dị.
Vì thế, bốn tên trở lại Băng Tiễu Thành dọn bồn cầu —— cũng may chân tay bọn họ lanh lẹ, trở về Băng Tiễu Thành cũng không tính là chậm. Long Sách cũng kinh ngạc phát hiện, hóa ra bọn họ ở tương lai ngây người lâu như vậy mà ở cổ đại chẳng qua chỉ là ngày nào đó trước lúc nhóm bọn hắn xuyên qua mà thôi —— tức là hôm Đức Âm nhảy xuống vực.
Mà đợi đến lúc bọn họ nhảy lại xuống vực quay về thời đại tương lai mới phát giác ra đó cũng là lúc Đức Âm nhảy vào suối nước. Ở trước mặt Đức Âm, mọi quy luật thời không xuyên qua đều bị ngừng lại , quả nhiên không hổ là đệ tử của Úc Sơn, cột mốc hỗn độn a!
【 cưỡng ép xen vào ————
Thiếu đế Hiên Viên Cực Ngọc của đại hiên viên hoàng triều lần thứ hai bị giang hồ đệ nhất mỹ nhân, Mộ Dung Đức Âm làm hoang mang cực kỳ.
Câu chuyện của người này có thể đọc trong 《 ác huynh bên người》
Lại nói, trong bữa tiệc mừng thọ của thái hậu, Mộ Dung thế gia tiến cống một kiện lễ vật vô cùng kỳ lạ.
"Đức Âm, đây là món đồ gì vậy?" Hiên Viên Cực Ngọc nhìn đồ vật hình dạng kỳ kỳ quái quái trước mắt hỏi Âm Heo.
Âm Heo cực kỳ khốc nhếch miệng mỉm cười: "Xe thể thao mui trần Ferrari, ngồi lên thử xem đi."
Hoàng đế Cực Ngọc nửa tin nửa ngờ đi đến cái ghế phụ bên cạnh Đức Âm, hai chỗ ở ghế sau là huynh trưởng của hắn Hiên Viên Cực Phong và ma giáo giáo chủ Ân Cốt.
Vì thế Âm Heo giẫm chân ga, xe thể thao nhanh chóng lao vút trên quảng trường hoàng cung rộng lớn.
Cuối cùng ba người kia nôn đến rối tinh rối mù.
Mà chiếc Ferrari quỷ dị kia cũng bị liệt vào hàng yêu vật, bị pháp sư hoàng cung dùng thần phù truy nã, phong ấn. 】
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^