Vân Lạc Cửu
Về phần lai lịch của Toffee, Gil và Eagle cũng không còn cố ý giấu diếm điều gì, từng chuyện một nhất nhất nói ra.
Faey man cùng những người trung niên được xưng là trưởng lão khác dường như nhíu mày thấp giọng trao đổi vài câu, sau đó thở dài nhìn về phía Toffee nằm ở trong lòng Olbut.
"Gần mấy chục năm nay, trên Long đảo cũng không có trứng rồng bị mất. Mà ước chừng hơn một trăm năm mươi năm trước, lúc ấy quả thật có một quả trứng rồng bị trộm..." Faey man nhìn thoáng qua chàng thanh niên tóc xanh lục ban nãy cùng đi với hắn cản đường bọn Gil.
"Đó là quả trứng của Lyall. Chồng của Lyall là Oughtred, cũng là một Hắc Long. Ta còn nhớ ngày nọ khi trứng Hắc Long biến mất, Lyall gần như là phát điên. Sau đó Lyall nhiều lần ra đảo tìm kiếm nhưng đều không có kết quả. Cuối cùng tinh thần Lyall càng ngày càng không thể khống chế. Cuối cùng ma lực bạo động, Oughtred trong lúc khống chế Lyall cũng đi cùng một lúc..."
Faey man vỗ vỗ sống lưng của thanh niên tóc xanh lá, " Ya bình tĩnh một chút, đừng dọa bé con. Thật sự không ngờ, hơn một trăm năm mươi năm sau, chúng ta còn có thể gặp được đứa bé này."
Long Tộc dưới sự che chở bảo hộ của cha mẹ, kỳ trứng nở bình thường từ hai mươi năm cho đến năm mươi năm. Mà từ sau khi Toffee bị trộm, chỉ dùng long tức duy trì độ ấm, ước chừng phải hơn một trăm năm mươi năm mới nở. Nhưng đây cũng chẳng tính là cái gì.
Đối với cả Long Tộc mà nói, Toffee dưới loại điều kiện này mà có thể bình an nở ra, hiện tại trông vẫn còn rất khỏe mạnh, cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Đôi mắt của Ya hệt như đại dương bao la mà Toffee với hắn cơ hồ là từ một khuôn đúc ra, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn của Toffee, bịt kín một tầng bi thương, giọng nói cũng nghẹn ngào, "Nếu như có thể sớm một chút, chị cũng sẽ không..."
"Đừng nghĩ nữa, dầu gì bé con cũng đã trở lại." Faey man thở dài an ủi Ya.
Dường như đang nhớ lại là nghĩ tới năm đó kết cục thương cảm của vợ chồng Lyall, cả Long Tộc đều trầm mặc lại.
Tộc nhân Long Tộc vốn cực kỳ thưa thớt, năm đó trứng rồng bị trộm, bởi vậy vợ chồng Lyall qua đời, cũng là chuyện làm cả Long Tộc khiếp sợ không thôi.
Sự yêu thương bảo bọc của Long Tộc đối với con nối dõi vô cùng lớn, lớn hơn so với các chủng tộc còn lại rất nhiều. Sinh mệnh của Long Tộc lại rất dài lâu, trong sinh mệnh gần một ngàn năm, bọn hắn rất có thể chỉ có một bé con. Thậm chí có vài Long Tộc, ngay cả một bé con cũng đều không thể có được.
Vốn đây đã là một quả trứng rồng quý giá khó khăn lắm mới có được, nhưng bởi vì mình sơ sẩy mà bị mất đi. Đây là chuyện mà không một người mẹ trong Long Tộc nào có thể thừa nhận nỗi.
Năm đó vì tìm kiếm trứng rồng Toffee, gần như đều động toàn bộ tộc nhân trong Long Tộc. Thế nhưng khi đó bởi vì Kester Bert che dấu quá tốt, cho nên không một tộc nhân Long Tộc phát hiện ra một chút manh mối. Tìm hơn mười năm trời, Long Tộc cũng bất đắc dĩ buông tha. Nhưng thật ra tinh thần Lyall càng ngày càng không thích hợp làm cho toàn bộ tộc nhân cực kỳ khẩn trương.
Kết cục cuối cùng của vợ chồng Lyall, vẫn không có cách nào xoay chuyển được nữa.
Nhìn thấy cảm xúc của tộc nhân bắt đầu u ám hẳn đi, Faey man nhanh chóng thay đổi đề tài, xoa dịu cảm xúc của mọi người một chút, "Đúng rồi, ngài Andries còn chưa thỉnh giáo tên của đứa nhỏ này."
Gil ngoài ý muốn lại cười nói, "Ồ? Các ngươi định sử dụng cái tên mà chúng ta đặt cho bé sao?"
Faey man cũng cười vô cùng thành khẩn, "Đó là đương nhiên. Đứa bé này từ quả trứng nở ra do chính tay hai vị nuôi nấng, tự nhiên phải dùng cái tên này nhằm tỏ ý tôn trọng công ơn của các vị chứ."
Nghe Faey man nói như vậy, Eagle tự hào ưỡn ngực, "Ha ha ha ha, nếu ngài đều đã nói như vậy . Đứa nhỏ này gọi là Toffee, Toffee Olbut Brasington."
"..."
Olbut xác định quả thật mình không có hoa mắt, nụ cười tươi vô cùng thành khẩn của Seaman vừa rồi quả thật trong một vài giây đã đông cứng lại. Bất quá không hổ là đương nhiệm thủ lĩnh của Long Tộc, tia cứng ngắc kia rất nhanh đã biến mất vô tung .
Seaman: "Thật đúng là một cái tên phi thường... Ngọt ngào. Có điều nếu đã về tới Long Tộc, không biết có thể cho phép ta phiên dịch cái tên thành Long Ngữ, về sau sẽ trở thành cái tên chính thức ghi danh trong long tộc?"
"Đương nhiên!" Được Seaman khẳng định làm Eagle hết sức hài lòng, "Đây là chuyện đương nhiên."
"Tốt lắm." Faey man duỗi thẳng tay rảnh, sờ sờ đầu Toffee mặt mày tràn đầy ngây thơ, " Kate Davis. Bé con, từ hôm nay trở đi, tên Long Tộc của ngươi là Kate Davis."
Tên chính thức của Toffee được đặt lại một lần nữa khiến cho cả nhóm Long Tộc hoan hô. Tên mình được đương nhiệm đại thủ lĩnh thừa nhận, cũng là một trong những nghi thức dành cho những bé rồng con từ lúc mới sinh chính thức tiến vào Long Tộc.
Đối với Toffee mà nói, lúc này cách thời kì nhóc từ quả trứng rồng sinh ra đã hơn một trăm năm mươi năm, lần này trở lại Long Tộc, hơn nữa đây là thời khắc được cả Long Tộc thừa nhận.
Đơn giản chúc mừng sau đó trò chuyện với nhau một hồi, Eagle và Gil nhận lời mời của Faey man tự do thăm thú quanh Long đảo. Olbut cũng xách Pudding lên, thay đổi phương hướng đi tản bộ.
Về phần Toffee, sớm đã bị một đám rồng trưởng bao vây. Trong tay những người này chất đầy đủ các loại bảo thạch tiền vàng, cao hứng đến độ cái răng nanh nho nhỏ đều bật cười. Tạm thời không chú ý đến bất cứ chuyện gì khác.
Mà sau khi mấy người rời đi, lúc này mới lại có một vị tộc nhân ghé sát vào bên người Faey man, nhỏ giọng nghi ngờ nói: "Tộc trưởng, ta nhớ được Kide Davis trong ngôn ngữ của nhân tộc, không phải có nghĩa là 'Vực sâu' hay sao? Vì sao lại biến thành 'Toffee' chứ? Là do ta lâu lắm rồi không đi nhân tộc , ngay cả xưng hô của bọn hắn cũng đã cải biến hết rồi sao?"
Faey man: "Câm miệng! Ngươi không nói lời nào không ai đem ngươi trở thành người câm!"
.
"Pudding nhóc xem, nơi này không hổ là Long đảo à nha. Thực vật sinh trưởng đều dựa theo tỉ lệ Long Tộc a!" Olbut chỉ vào rừng cây che trời ở chung quanh, không ngừng phát ra tiếng cảm thán tràn đầy kinh ngạc.
Pudding bị hắn ôm trong lòng có chút khinh bỉ liếc hắn một cái, tiếp tục cúi đầu liếm móng vuốt —— nhân tộc chưa thấy qua cảnh đời thực mất mặt!
Long đảo được gọi là đảo là bởi vì sau khi tách khỏi lục địa thì diện tích của nó quả thật vẫn không thể được coi là đại lục. Thế nhưng cuộc sống trên đây khác hẳn những hòn đảo khác, đây là nơi có thể tích khổng lồ nhất chủng tộc trong toàn bộ đại lục. Cho nên cho dù là đảo, vậy cũng không phải đảo lớn đảo nhỏ như lẽ thường.
Long đảo không chỉ diện tích rộng lớn, mà địa hình cũng vô cùng phức tạp. Thậm chí rất nhiều dãy núi cao, thác nước bình thường sẽ không bao giờ xuất hiện trên đảo, mà trên Long đảo này thứ gì cũng có.
Olbut vừa sợ hãi than vừa đánh giá, chung quanh thỉnh thoảng có một hai tộc nhân trong Long Tộc đi ngang qua, ai nấy cảm thấy hết sức hài lòng cùng tự hào khi chứng kiến biểu tình cực kỳ kinh ngạc của Olbut. Trái ngược, Long Tộc đối với sự kinh ngạc không chút nào che dấu cũng như sự tán thưởng của nhân tộc đối với Long đảo cũng biểu đạt ra thiện ý nhất định.
Đi một hồi lâu, Olbut có cảm giác giống như nghe được phía sau có một trận tiếng động "sột soạt sột soạt". Một khi mình dừng lại, tiếng động đó liền tiêu thất. Đợi đến khi mình tiếp tục dượm bước lại xuất hiện.
Olbut nhìn chằm chằm hàng cây khẽ lay động phía sau, không biết phải nói gì, "Được rồi, xuất hiện đi. Có chuyện gì thì trực tiếp tìm ta là được, đây là đang làm gì a?"
Cây cỏ nhẹ nhàng lắc lư hai cái, không có bất cứ động tĩnh gì. Olbut cũng không nóng lòng, cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm bụi cỏ kia.
Quả nhiên, chẳng được bao lâu, người bên trong không thể ẩn mình được nữa.
Từ bên trong ló đầu ra thăm dò, đó là mái đầu đỏ chói. Cái đầu nọ ở trong bụi cỏ có chút do dự quơ quơ, cuối cùng vẫn đi ra.
Một bé con chỉ có năm sáu tuổi, đứng trong bụi cỏ ban nãy, chiều cao không chênh lệch với cây cỏ là bao. Mái tóc ngắn quăn không giống như cái kiểu quăn mềm mượt của Toffee, mà là từng sợi cứng cáp, dựng thẳng trên đỉnh đầu. Có cảm giác khi sờ lên khẳng định sẽ đâm vào tay.
Mắt cũng cùng màu với tóc, một đôi mắt to sáng ngời trong suốt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, chiếc cằm nhỏ đầy đặn cùng với làn da trắng như tuyết. Không thể không nói, Long Tộc hóa thành hình người, mỗi một người đều là mỹ nhân. Ngay cả bé con trước mặt mới chỉ vài ba tuổi, bộ dạng này đủ để hình dung phong thái uy vũ mai này rồi.
Đúng là đãi ngộ chủng tộc bất đồng a. May mắn bình thường Long Tộc sẽ không rời khỏi Long đảo đổ bộ tới đại lục.
Olbut một bên cảm thán, một bên hỏi bé con, "Ngươi tìm ta à? Có chuyện gì không?"
Về phần thân phận của bé con, quả thực rất dễ dàng nhận biết. Rồng con trong Long Tộc vô cùng trân quý, không phải chỉ là nói ngoa đâu. Tổng cộng cả thảy trên Long đảo, rồng con vị thành niên bất quá cũng chỉ có mười con. Mà rồng con tuổi xấp xỉ với Toffee cũng chỉ có mỗi bé rồng lửa, cũng chính là bé con ngay từ đầu bọn hắn đã đụng phải kia.
"Ta gọi là Bailey Fu." Rồng con hiển nhiên đã được người lớn dặn dò qua, lúc này coi như như lễ phép báo tên. Chẳng qua cũng chỉ vậy không hơn , lúc sau một đôi mắt to sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm Pudding trong lòng Olbut, động tác rất có quy cách.
Ý tứ rõ ràng như vậy đương nhiên Olbut biết. Buồn cười vỗ vỗ Pudding trong lòng, "Có bạn nhỏ tới tìm nhóc chơi kìa, xuống dưới chào hỏi đi."
Pudding khinh thường lắc lắc cái đuôi, hiển nhiên không muốn để ý tới Bailey Fu.
Nhưng là một người lớn đã trưởng thành, Olbut cảm thấy mấy bé con này sẽ không dỗi quá lâu. Tuy rằng ban nãy Bailey Fu bị Pudding quào một vuốt, nhưng bây giờ không phải nhóc lại tự mình chạy tới đây sao. Cho nên cực kỳ độ lượng, giúp Pudding tự giới thiệu,
"Xin chào Bailey Fu, đây là Pudding. Nhóc muốn cùng nó chơi à?"
Bailey Fu lập tức đem đơi mắt to của mình mở lớn hơn nữa, vẻ mặt biểu hiện chân thành gật đầu.
Trong nháy mắt Olbut có cảm giác con nít quả nhiên đều là sinh vật tốt đẹp, không, phải nói bé con Long Tộc mới đúng. Toffee cũng tốt Bailey Fu cũng thế, luôn làm nũng với người lớn, quả thực là phạm quy a!
Olbut choáng váng đem Pudding쳌đặt trước mặt ở Bailey Fu, bị manh đến choáng váng đầu óc, hoàn toàn không phát giác Pudding đang phản kháng.
Cuối cùng Pudding phẫn hận cắn lấy ngón tay Olbut một miếng, vọt ra phía sau hắn núp bóng.
"Pudding?" Bailey Fu nghi hoặc nhìn bóng dáng màu đen lại trốn đi, có chút ủy khuất kêu một tiếng.
Nhưng Pudding hoàn toàn không để ý tới, cứ thế liếm móng vuốt rửa mặt.
"Pudding!" Bailey Fu lại kêu một tiếng, cá tính bá đạo cuồng vọng của Long Tộc lại lòi lên. Bộ dạng hờ hững của khiến cho hắn vừa sốt ruột lại tức giận.
Cái lỗ tai của Pudding hơi hơi run lên, vẫn như trước không để ý.
Olbut im lặng đứng ở một bên, khi trẻ con cãi nhau tốt nhất người lớn không cần nhúng tay vào. Đạo lý này Olbut vẫn luôn hiểu.
Bailey Fu luôn không được Pudding đáp lại, vừa tức giận lại cực kỳ ủy khuất. Rốt cục nhịn không được trực tiếp đi đến bên ngườiPudding, đưa tay muốn cào nó.
Pudding linh hoạt lủi một cái, lại né qua một bên trốn được. Thế nhưng như vậy lại càng khơi dậy lòng hiếu thắng của Bailey Fu, cũng chạy tới chỗ nó, muốn bắt lấy nó.
Một bé con một hổ con cứ như vậy chạy xung quanh khu đất trống nho nhỏ cậu chạy tui bắt, giữa đường còn không ngừng có tiếng Bailey Fu gọi tên Pudding. Một hồi như vậy thu hút không ít Long Tộc không có việc gì đang nghỉ chân ở chung quanh vây xem. Thỉnh thoảng còn cổ vũ hoặc cho Pudding hoặc cho Bailey Fu.
Olbut cũng đứng một bên thỉnh thoảng cổ vũ Pudding cố lên, dù sao rảnh rỗi vẫn là rảnh rỗi, nhìn bọn nhỏ tràn đầy sức sống như thế, cũng cảm thấy vui vẻ.
Lúc này người duy nhất tức giận ngút trời, phỏng chừng cũng chỉ có mỗi Pudding .
Tiểu tử ngốc này lúc trước bị nó phun nước miếng lên mặt, giờ nó lại còn qua đây quấn quít lấy nó. Rốt cuộc là con cái nhà ai vậy, sao không mang về quản lý a!
Chung quanh xuất hiện một đám rồng trưởng thành vây quanh một vòng, mỗi một con trên mặt đều vui vẻ mỉm cười, nhìn thấy nó bị tiểu tử ngốc kia đuổi chạy khắp nơi. Lúc này Pudding đang muốn xông qua, quào cho con rồng kia một vuốt!
Dù sao Bailey Fu so với Toffee còn lớn hơn một chút, khí lực, tốc độ cũng không phải Toffee ba tuổi năm ấy có thể so sánh. Mà ngay cả độ dày của da, cũng cao hơn Toffee rất nhiều. Ít nhất làn da này của hắn cũng không sợ bị Pudding cào.
Cho nên chẳng được bao lâu, không có gì bất ngờ xảy ra Pudding đã bị Bailey Fu túm vài trong lòng .
Đè lại Pudding không ngừng giãy dụa, Bailey Fu cố gắng hồi tưởng lại vấn đề ban nãy đã hỏi cha mình —— vì cái gì vừa rồi Pudding giống như không thích mình vậy? Rõ ràng hắn đã rất nỗ lực biểu đạt tình hữu hảo a.
Cha của Bailey Fu cũng chính là rồng lửa cùng xuất hiện với Faey man ban nãy, cũng trầm tư một hồi, cuối cùng giúp con trai cho ra kết luận —— ngươi quá lớn, đoán chừng là hù dọa vật nhỏ đáng thương kia.
Lúc ấy Bailey Fu vẫn đang trong là hình rồng, lè lưỡi lại gần. Hình như là vậy đó nha, chỉ là đầu lưỡi mà so với Pudding cũng lớn hơn. Chẳng thể trách vừa rồi lúc các tộc nhân nhìn thấy nhân tộc đều đã hóa thành hình người đó sao.
Vì thế lần thứ hai Bailey Fu phấn chấn tinh thần, còn đặc biệt hóa thành hình người, chạy tới.
Lúc này vẫn một mực ôm lấy Pudding vô cùng mất hứng, Bailey Fu có cảm giác mình cần phải biểu đạt tình hữu hảo thêm một lần nữa.
Tuy rằng vừa rồi hắn đã biết Pudding cũng không phải thành viên trong Long Tộc, hắn cũng không thể biến thành hình thái giống như Pudding. Nhưng sinh vật mềm mại ấm áp như vậy, Bailey Fu vẫn là lần đầu tiên đụng tới. Hắn thật sự rất thích a!
Cha cùng với các bạn nhỏ của nhóc, mỗi lần sờ vào đều rất cứng rắn, đừng nói là bế, ngay cả xúm lại cũng đã không chịu nỗi! Vẫn là ôm Pudding thoải mái.
Vòng tay ôm chặt lấy Pudding mềm mại vài lòng, Bailey Fu càng cảm thấy vừa lòng với bộ lông ấm áp da cùng thân thể mềm mại của Pudding. Càng thêm cố gắng muốn giành được hảo cảm của đối phương.
Bình thường lúc Long Tộc biểu đạt sự thân cận gần gũi, đều là liếm liếm cọ cọ, hoặc là ngoắc ngoắc cái đuôi.
Hiện tại Pudding đang cọ ( giãy dụa ) trong lòng chính mình lâu như vậy , bộ dạng vẫn mất hứng như trước, xem ra là không thích như vậy. Còn nếu câu cái đuôi, hiện tại hắn đã không còn đuôi a.
Bailey Fu tự hỏi nửa ngày, cuối cùng cực kỳ kiên định nâng Pudding giơ lên trước mắt. Trong khi Pudding vẫn còn đang trong trạng thái ngây người tự hỏi hắn lại đang muốn làm gì, thì hắn đã quyết đoán vươn đầu lưỡi. Đối với bộ lông xù trên mặt Pudding liếm ——
Olbut: "..."
Ngoại trừ Olbut, đám Long Tộc chung quanh đều phát ra tiếng cười vang đầy thiện ý. Mà Pudding thì đã hoàn toàn dại ra .
Đối với việc Pudding đột nhiên im lặng, Bailey Fu hoàn toàn quy công là Pudding đã cảm nhận được ý tứ hảo hữu của mình. Vì thế không ngừng cố gắng, lại nỗ lực liếm Pudding thêm một hồi. Đợi đến khi cả mặt Pudding đều đã trở nên ẩm ướt, lông rối thành một cục thì Bailey Fu mới thỏa mãn ngừng lại.
Pudding vẫn không chút nhúc nhích, dường như đã hoàn toàn bị mất hồn. Bailey Fu có chút nghi hoặc lắc lắc nó, Olbut cũng lo lắng vừa định mở miệng thì thân thể Pudding đang bị Bailey Fu giơ lên cao đột nhiên bành trướng.
Bailey Fu còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đột nhiên đã bị một cỗ lực đạo đè bẹp trên mặt đất, trọng tâm không vững, té ngửa trên mặt đất. Mà trên bụng nặng trịch, tựa hồ bị cái gì đè ở bên dưới vậy.
Đợi đến lúc Bailey Fu ngẩng đầu, mới nhìn đến đang ngồi trên bụng mình lúc này lại là một cái bé con xấp xỉ nhóc. Tóc đen mắt vàng, hai má không phúng pha phúng phính như Toffee và Bailey Fu, ngược lại là loại hình nhỏ nhắn tinh xảo.
Chẳng qua lúc này trên khuôn mặt tinh xảo của bé con dính đầy nước miếng trong suốt sáng bóng của Bailey Fu, ngay cả tóc mai màu đen hai bên cũng có nhiều lọn bị dính ướt, một luồng lại một luồng dán trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con.
Rõ ràng chỉ là một bé con bốn năm tuổi, ngũ quan không có nét mượt mà của trẻ con, gương mặt tinh tế tỉ mỉ ngũ quan nghiêm túc nhăn lại một chỗ, lập tức tăng thêm một phần sắc bén. Đặc biệt cặp khóe mắt khẽ nhếch và làn da hơi tái nhợt, làm Olbut trong nháy mắt có cảm giác như trông thấy bản thu nhỏ của Gil.
Dưới sự khẩn trương của Olbut, cùng với đám Long Tộc thần kinh thô vây quanh vẫn còn đang cười ha ha giễu cợt Bailey Fu thì Pudding nâng tay, sờ sờ gương mặt của mình —— quả nhiên, một tay nước miếng...
Sau đó, ngay dưới ánh nhìn chằm chằm của đám đông Long Tộc, Olbut và Bailey Fu, ngũ quan xinh xắn của Pudding càng ngày càng nhíu chặt, càng ngày cái mặt càng nhăn. Cuối cùng "Oa" một tiếng, khóc lớn.
Bailey Fu kinh ngạc nhìn nhìn Pudding, sau đó lấy lại tinh thần tay chân luống cuống bắt đầu an ủi. Nhưng mà Pudding vẫn một mực không để ý tới nhóc, chỉ lo việc khóc lóc của nhóc. Bailey Fu có cảm giác mình nhất định là bị người ghét rồi, nhìn thấy Puddingcàng khóc càng thương tâm, tủi thân trong lòng cũng càng lúc càng lớn.
Cuối cùng uất ức đến phát nghẹn, cũng "ngao" một tiếng khóc thét lên.
Tiếng khóc của trẻ con rốt cục cũng khiến cho đám Long Tộc vây chung quanh cùng với Olbut luống cuống tay chân, một đám người ( rồng ) vây quanh dỗ dành, cả khu đất trống chỉ trong trong chốc lát đã loạn thành một đoàn.
.
Mà vào lúc này, Toffee ngay từ đầu tụ tập vẫn chưa từng rời đi, đang ngồi đó giới thiệu thành viên gia đình của mình với Faey man và mấy vị trưởng lão trong Long Tộc, "Eagle là ba ba, Gil là thầy, Pudding là anh trai."
Faey man cùng các trưởng lão: "..."
Cha là nhân tộc, thầy là vị thần bí trong Thần tộc, còn có một người anh trai là ám diệm hổ. Tình huống gia đình hơi phức tạp a.
"Đúng rồi, còn có Olbut!" Toffee đang nghĩ tới dường như mình đã quên một người, nhanh chóng bổ sung.
Faey man đã buông tha cho mối quan hệ dây ma rễ má mà Toffee giới thiệu rồi, hỏi ngược lại, "Ồ, vậy hắn là gì?"
Toffee: "Olbut là vị hôn phu."
Faey man cùng các trưởng lão: "... ! ! !"
.
"Hình như em nghe được có tiếng khóc cùng với tiếng thét chói tai thì phải?" Eagle nghi hoặc quay đầu, nhìn lại sau lưng.
Gil không quan tâm tiếp tục đi lên phía trước, "Có lẽ vậy. Không có việc gì, nơi này là Long Tộc không có mấy người bình thường, không có thanh âm kỳ quái mới không bình thường."
"Bọn Toffee với Pudding sẽ không có sao chứ?" Eagle vẫn còn có chút lo lắng.
"Có thể có chuyện gì chứ?" Gil cười cười, gạt qua nhánh cây mắt trước che, "Mấy đứa nhỏ cãi lộn mà thôi, con nít luôn phải tự mình lớn dần."
Eagle ngẫm lại, hình như cũng có đạo lý này. Vì thế cũng thả lỏng lo lắng trong lòng, dượm bước theo phía sau Gil tiếp tục chậm rãi tản bộ.
Có cái gì phải lo nghĩ chứ? Vantican Lance bây giờ đã là vùng đất trong kỳ vọng của bọn hắn, là một thời đại an bình yên ổn. Coi như lại có gợn sóng thì cũng không còn là thời đại của bọn họ nữa.
Rốt cuộc bé con khi nào thì mới có thể trưởng thành , rồi mai này sẽ tự tìm lấy thời đại của chính bọn nó đây?
Hiện tại hình như còn quá sớm để suy nghĩ , có điều cân nhắc cẩn thận lại thì thật đúng là khiến cho người ta chờ mong đâu...
. .
Hoàn
----------oOo----------
Truyện không chấp nhận repost với bất cứ hình thức nào.
Mình cám ơn bạn đã edit truyện này nhé ^^
Trả lờiXóaHổng có chi ^__^
Xóavô tình ghé qua và thấy bạn edit truyện này ^^
Trả lờiXóathank bạn đã edit truyện hay
Hay lắm o(≧Д≦)o cám ơn chủ nhà đã edit truyện ♥ ♥.:..:.♥.:..:.♥.:..:.♥.:..:.♥.:..:.♥.:..:.♥.:..:.♥.:..:.♥.:..:.♥.:..:.♥.:. ☆☆☆☆☆ ★★★★★ like...
Trả lờiXóa