Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

[C72] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu

Phong


Hắc ám trở về
 
Chương 72 trở về đại lục ( một )


"Bệ hạ." Seaman quỳ một gối dưới bậc thang, một tay đặt ở trên ngực, thành kính cúi đầu trước người ngồi trên vương tọa.

"Triệu tập người ở Pompano, đi Tide." Aboot Lotter mặt không chút thay đổi ngồi trên vương tọa trong giọng nói không nghe ra một chút dao động nào cả. Mái tóc dài màu vàng kim tản dưới bộ lễ phục màu bạch kim. Dung nhan lạnh băng tựa như được chạm khắc từ đao, thoạt nhìn giống hệt như thần minh.

"Tide?" Seaman nghi hoặc lặp lại, dường như không rõ vì cái gì Giáo Hoàng lại đột nhiên hạ mệnh lệnh như vậy, "Bệ hạ, người chúng ta ở Pompano vốn đã không nhiều. mà... Tide lại tiếp giáp với Long đảo của Nam Hải..."

Đế quốc Pompano là đế quốc duy nhất trong ba đế quốc ở Vantican Lance không phải do nhân tộc tạo thành. Tuy rằng Tinh Linh cùng tộc người lùn Lori cơ hồ chỉ sinh hoạt trong phạm vi rừng rậm Dearing và trong sơn cốc không đặt chân ra ngoài nhưng phần lớn tổng thể cả đế quốc là thú nhân, nhưng không thể phủ nhận chúng nó cũng là một phần của đế quốc Pompano.

Thú Nhân, Tinh Linh cùng tộc người lùn đều có chủ thần thờ phụng riêng, mà thế lực thánh điện Quang Minh ở Pompano rất khó thâm nhập vào bên trong. Tại Tide là nơi tiếp giáp giữa tộc người lùn Lori và Nam Hải. Là chỗ thường xuyên trao đổi giao dịch giữa ba tộc người lùn, Tinh Linh, Thú Nhân, nhiều khi thậm chí còn có Long Tộc tham gia. Vì thế nơi bốn tộc qua lại trở thành phạm vi quản chế và theo dõi cực kỳ nan giải, người của bọn họ một khi ló ra về sau nhất định sẽ không có cách nào ở lại Pompano được nữa.

"..." Aboot Lotter động đậy mi mắt nửa khép hờ nhưng không nói gì.

Seaman thân mình nửa quỳ bên dưới tức thì run rẩy, "Tuân mệnh. Là thuộc hạ vượt quyền."

"Vong linh dơ bẩn xuất hiện ở Tide, một tên cũng không thể buông tha." Aboot Lotter không khỏi mở miệng nói thêm, " Thánh Chiến lần thứ hai... có lẽ sắp sửa bắt đầu rồi."

Seaman khiếp sợ trợn to hai mắt, mãi cho đến khi Aboot Lotter vung tay lên, lúc này mới hành lễ nhanh chóng lui ra ngoài.

Aboot Lotter nhìn thấy đại sảnh rộng rãi, trầm mặc thật lâu sau, dùng ma lực truyền âm.

"Thông báo cho trưởng lão điện, một giờ sau tới phòng nghị sự."

.

Sau khi Seaman rời khỏi Chủ Điện, lập tức thông qua Truyền Tống Trận từ Quang Minh trong thánh điện tới Tide ——Trong thánh điện Quang Minh còn sót lại hai nơi có Truyền Tống Trận cổ xưa tốc hành dịch thẳng tới Pompano. Một chỗ đến thủ đô Glenn ở Pompano, một chỗ khác vừa vặn tới thẳng thành Tide.

Vừa ra khỏi Truyền Tống Trận, Seaman cũng đã biết nguyên nhân vì cái gì Giáo Hoàng đột nhiên mạo hiểm làm lộ toàn bộ thế lực bên trong cảnh nội Pompano mà truyền đạt cái loại mệnh lệnh này .

Trong không khí chung quanh nơi any2 đều tràn ngập hơi thở hệ ám, không phải chỉ xuất hiện ở một nơi nào đó, mà giống như cả Tide đều bị cổ hơi thở hệ ám này phủ trùm ở bên trong. Lại liên hệ với lời Aboot Lotter vừa rồi, sắc mặt Seaman không khỏi trắng bệch.

Chẳng lẽ ý của bệ hạ chính là... cái khí tức vong linh này còn có thể tràn ra Tide, lan tràn ra bên ngoài? !

Cũng không dám trì hoãn nữa, Seaman lập tức thả tín hiệu triệu tập thế lực thánh điện Quang Minh xung quanh trở về. Hắn đã không thể tiếp tục đợi một chỗ chờ người chạy tới, trước tiên chỉ có thể gọi về những thế lực đầu nguồn quanh đây.

Seaman mang theo hơn ba mươi người tạo thành đoàn thánh pháp đuổi tới vùng đất hoang vu trên bờ biển thì quanh đó cũng không có phát sinh bất kỳ dị tượng gì. Nhưng vốn dĩ nhóm thánh pháp này trời sinh đối với khí tức hệ ám đã mẫn cảm, cả bọn đồng loạt ngẩng đầu nhìn vùng trời không trên mặt biển.

Xa xa trên mặt biển xanh biếc nhìn thì như yên ả phẳng lặng, thỉnh thoảng trên mặt biển bọt sóng lăn tăn trên không thỉnh thoảng có một đám chim biển nhàn nhã bay qua. Chung quanh hoang vắng lại lành lạnh làm cho cả bờ biển có vẻ đặc biệt yên bình.

Nhưng nhóm pháp sư cưỡi thánh đoàn như gặp phải đại địch trừng mắt nhìn bầu trời trong xanh, dường như trên không có một con cự thú không ngừng gào thét giãy dụa, mà xiềng xích trói buộc nó xem chừng sắp sửa nứt ra.

Áp khí chung quanh càng ngày càng thấp, rõ ràng là bầu trời quang đãng mặt trời rực rỡ, tuy nhiên đoàn người thánh ma pháp tự dưng lại có cảm thấy nhiệt độ không khí chung quanh càng ngày càng thấp.

Lúc này từ trên bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện một điểm đen nhỏ không quá thu hút, Seaman lập tức giơ tay phải lên, "Chuẩn bị —— "

Ba mươi bốn vị pháp sư thánh ma pháp lập tức giơ tay nâng pháp trượng lên trên, đoàn sáng sáng ngời ngưng tụ tại đỉnh pháp trượng.

Điểm đen càng lúc càng lớn, dần dần hình thành một cuộn lốc xoáy màu đen. Cái trán của Seaman cùng đoàn thánh pháp phía sau cộm tầng mồ hôi lạnh cũng càng ngày càng nhiều ——đồng thời lúc này nguyên tố hệ ám ở chung quanh đột nhiên tăng vọt, khiến cho tất cả đám người trong người là thể chất thánh nguyên tố giống như đều bị lực lượng vô hình kềm chế. Bốn phía xung quanh đầy tràn khí tức âm lãnh của nguyên tố tương khắc, làm cho bọn họ cảm thấy đặc biệt khẩn trương và khó chịu.

Cho đến tận khi đoàn thánh pháp đồng loạt cảm thấy ngay cả ma lực cũng sắp sửa không thể duy trì được nữa thì lúc này từ trong cuộn lốc xoáy đen đột nhiên xuất hiện hai bóng người mơ hồ.

"Công kích ——! !"

Hơn ba mươi đoàn sáng màu trắng đồng thời cùng đoàn thánh ma pháp sư bay thẳng về phía trước xông thẳng ra ngoài, ở giữa không trung dung hợp đồng thời nhằm về phía bóng đen bồng bềnh trên bầu trời.

Cùng lúc một tiếng nổ tung cực lớn và đoàn sáng chói mắt ập tới, đoàn sáng trắng cực đại thẳng tắp đánh trúng bóng đen cùng cuộn lốc xoáy giữa không trung.

Seaman khẩn trương nhìn chằm chằm phía trên, trong lòng bàn tay bởi vì khẩn trương mà trở nên dính dấp.

Đoàn sáng tán đi, trời không lại trở về với diện mạo vốn có, nhưng cuộn lốc xoáy màu đen và bóng đen mơ hồ lúc trước cũng đã mất đi tung tích.

Đôi con ngươi Seaman khẽ nhếch, lập tức rút ra bội kiếm đeo bên hông, "Lục soát! Dù là một góc ngõ ngách cũng không bỏ qua!"

.

Olbut nằm ngửa ở trên bãi cát mềm mại, đôi giày bó cỡi bỏ bị ném ở một bên, ống quần vén lên tới đầu gối. Dùng một tư thế cực kỳ tùy ý thoải mái, cũng không phù hợp với phong phạm quý tộc trước kia của hắn mà thả lỏng toàn thân. Cả mình hoàn toàn núp bên dưới bóng dừa, hai mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm tảng lá xanh đậm thật lớn trên đỉnh, suy nghĩ không biết đã chạy tới chỗ nào rồi.

Từ hơn ba năm trước khiêu khích cái tên ranh nhà Andries kia, kết quả sau khi bị người ám toán thì tính cách của hắn trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.

Tuy rằng chuyện xảy ra với Olbut lần đó mà nói quả thật là một nỗi sỉ nhục cả đời này của gia tộc nhà Bretton.

Nhưng mặc kệ là đối phương bị gia tộc Andries vứt bỏ thì một người luyện kim thuật không hề có lực công kích lại đánh ngã một kiếm sĩ là mình. Hay là chuyện xảy ra sau khi ông nội tìm tới cửa nhà Andries, lại được cho biết đối phương đã sớm kí kết khế ước du lịch , từ lâu đã không còn có bất cứ quan hệ nào với gia tộc đi nữa. Cùng với việc đơn thân độc mã không còn được gia tộc hỗ trợ lại bị toán người của ông nội đuổi bắt suốt hai tháng trời nhưng vẫn thành công đặt chân tới thành Raya cũng không thay đổi được gì đã đánh một đòn nặng khiến hắn rúng động không thôi.

Đặc biệt là tình trạng thân thể của hắn với cái loại này... trải qua quá trình được ông nội và cha tìm tới đủ các loại phương thuốc bào chế, người cũng chưa bắt được đã đến bước đường cùng rơi vào vực sâu tuyệt vọng lại thần kỳ phát hiện mình đã khôi phục.

Từ đầu tới cuối, cái tên ranh con nhà Andries chẳng qua là đang trêu đùa mình mà thôi.

Sau khi bị đả kích một trận, Olbut nửa bước cũng không ra tự giam mình ở trong phòng suốt mấy tháng. Cuối cùng không thể không thừa nhận, bản thân mình nỗ lực cố gắng gần hai mươi năm, cuối cùng còn không bằng một tên con cháu Andries ngay cả người nhà căn bản cũng không để vào mắt.

Năm thứ hai, Olbut cũng thuận ;ợi tốt nghiệp rời khỏi học viện Eful Luis. Hơn nữa vội vã dựa theo truyền thống kí kết khế ước du lịch.

Chẳng qua đến cuối cùng thì gia tộc hắn đã cự tuyệt nhóm dong binh mà gia tộc an bài.

Nhưng cho dù như vậy, Bretton làm sao có thể yên tâm đứa con nối dõi duy nhất một mình đi xa. Âm thầm phái đoàn Dong binh theo sau bảo hộ chưa từng ngừng nghỉ. Chủ nhân Olbut trốn tới Tây Tạng đã hơn một năm, rốt cục trước khi đặt chân tới Pompano đã thành công cắt đuôi được bọn hắn.

Cũng không phải dỗi, chỉ là muốn chứng minh thực lực của bản thân, mấy nhóc ranh nhà Andries có thể không đả động tới thế lực trong nhà ở bên ngoài hoàn thành du lịch. Mình vì sao lại không thể?

Olbut ở Pompano đã ngây người gần một năm rưỡi, cắt đứt đôi cánh bảo bọc của gia tộc, rất nhiều chuyện so với sự tưởng tượng của hắn còn gian nan gấp trăm lần. Nhiều lần đi đến một nửa nhưng khó bước đi, không thể kiên trì được nữa. Chỉ là ngẫm lại chuyện năm đó, lại hệt như kỳ tích mà vượt qua.

Cũng không phải bản thân quá oán hận tên Andries kia, có điều ... là không cam lòng đi? Hắn Olbut · Bretton, tuyệt không thừa nhận mình lại kém hơn con cháu nhà Andries, cho dù không có sự bảo hộ của gia tộc thì hắn cũng có thể dùng thế lực của mình chứng minh hắn cũng có thể.

Cho tới hôm nay, tuy rằng rất nhiều lần nghĩ muốn quay đầu lại thế nhưng không phải cũng đã vượt qua rồi sao?

Olbut xoay người lại, hạt cát nhỏ vụn sạch sẽ trắng như tuyết rơi khỏi mái tóc dài màu quất.

Chỉ là chuyện đạt được thành tựu để có được sự công nhận của gia tộc còn chưa có giải quyết... Olbut rầu rĩ suy tư, cho dù mình chưa hoàn thành nhưng chỉ cần trở về gia tộc nhất định sẽ công nhận. Mà như thế thì còn ý nghĩa gì chứ?

Cái tên Andries kia, không cần nghĩ cũng có thể khẳng định hắn không thể có được sự công nhận của gia tộc. Vậy mình cứ như vậy quay về, không phải tương đương với việc chính mình vẫn thua? Vậy hắn trăm phương ngàn kế cắt đuôi toán người bảo hộ trong tộc là vì cái gì.

Nhàm chán vươn ngón tay lung tung vẽ vời trên cát.

Chuyện kể rằng, nơi uy là cậu bé, tới gần Long đảo phương hướng đâu. Nếu bây giờ có thể có chỉ Long đáp xuống nơi uy, mình có thể lên làm long kỵ sĩ, có thể ở cả Vantican Lance trở thành truyền kỳ. Điểm ấy sự tình liền hoàn toàn không đáng phiền não rồi a.

Miên man suy nghĩ trong chốc lát, Olbut buông tay chưởng bất đắc dĩ thở dài: long kỵ sĩ? Cho dù là nằm mơ cũng không thể có thể chuyện tình được chứ. Đừng nói trở thành long kỵ sĩ, cho dù là xem một cái chân chính Long, hắn cũng thỏa mãn .

Phất tay đuổi đi chính mình không thực tế nghĩ lung tung, Olbut ngồi dậy, chuẩn bị đi đem buổi tối muốn dùng củi gỗ chuẩn bị tốt —— chỗ ngồi uy trong lúc vô tình phát hiện đảo đơn độc cái gì cũng tốt, không có mọi ... khác sinh linh, giống như đúng thế thuộc về mình một người vương quốc. Đúng thế cuộc sống sinh hoạt thường ngày phương diện liền phiền toái điểm, cái ăn nghỉ ngơi toàn bộ chỉ có thể do chính mình động thủ. Còn tất cả đều là dã ngoại cuộc sống!

Bất quá loại uy hoàn toàn không ai quấy rầy trạng thái, như trước hấp dẫn lấy Olbut tạm thời ở xuống dưới. Tính chỉ tạm thời nghỉ ngơi đi, dưỡng tốt tinh thần, mới có thể hảo hảo đi ra ngoài làm một phen thành tựu về nhà đi?

Từ bãi cát đứng dậy, Olbut tùy ý phủi mái đầu, bụi cát nhẹ nhàng rơi xuống. Còn chưa dịch một bước thì từ đằng sau đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh cực nhỏ.

Olbut đột ngột xoay người, mà lúc này một bóng hình màu đen cũng đã lấy một loại tốc độ phá không nặng nề nện thẳng đống cát bên cạnh hắn.

Một tiếng "bịch" thật lớn vang dội ập vào tai, cát trắng trong nháy mắt tung tóe đầy trời, Olbut theo bản năng bịt miệng mũi nhảy về sau hai bước.

"Khụ... Khụ khụ khụ" Olbut chật vật híp hờ nửa mí mắt, muốn nhìn rõ cảnh vật bên trong đống cát, "Cái thứ... gì vậy cà?"

Đợi nửa ngày, vật thể không rõ bên cạnh bị ngã xuống tạo ra một cái hố sâu thật lớn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Cho đến khi bụi đất bốn phía lại yên ả trở lại, lúc này Olbut mới cẩn thận lại gần.

Vật thể rớt xuống hình như cũng không lớn, nhưng có vẻ là rất nặng. Rơi xuống hình thành một cái hố không lớn, tuy nhiên nó lại rất sâu. Olbut đứng ở phía trên thả ra đấu khí dò xét một hồi cũng không có bất kỳ phản ứng nào, lúc này mới tới gần miệng hố nhìn xuống.

Một cục đen tuyền, cũng không nhìn ra đến tột cùng là cái thứ gì.

Olbut khom người cẩn thận mò mẫm tới. Đột nhiên, cái cục đen đen trong hố đột nhiên giật giật. Olbut giật nảy mình nhảy dựng, vội vàng ưỡn thẳng thân thể, hơi giữ khoảng cách với cái hố. Chẳng qua vẫn như trước tò mò nhìn cái vật thể ở dưới hố.

Vật thể tròn tròn vo kia nhúc nhích một hồi, cuối cùng thân hình cũng hơi kéo ra một chút, không tiếp tục cuộn thành một cục nữa.

Cái đầu nhỏ đen đen từ trong đống quần áo tối đen chui ra, mặt xoay qua xoay lại mấy cái rồi nhìn lên trên. Mái tóc màu đen hoàn toàn tương phản với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tuy trên mặt còn phủ rất nhiều bụi đất, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng gì với khuôn mặt non mềm làm cho người ta nhịn không được muốn véo nhéo một hồi.

Một đứa nhỏ, thoạt nhìn còn không cao tới cẳng chân của mình.


Olbut ngay lập tức mắt trợn trừng, ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^