Vân Lạc Cửu
Phong
Từ trước tới giờ điện nghị sự vẫn luôn là nơi trang nghiêm nhất trong thánh điện Quang Minh, toàn bộ những buổi thương nghị bàn luận những sự tình trọng yếu nhất thánh điện Quang Minh đều diễn ra tại đây, hầu như đây là nơi tổ chức và hoàn thành các buổi nghị sự trong điện.
Người có thể tự do ra vào trong này ngoại trừ Giáo Hoàng ra thì cũng chỉ còn lại các trưởng lão trong điện. Cho dù là giáo chủ muốn tiến vào điện nghị sự, cũng cần nhận được sự phê chuẩn của Giáo Hoàng.
Aboot Lotter ngồi ở trên chót bàn dài, mặt không chút thay đổi nhìn các trưởng lão ngồi hai bên mặt biểu lộ vẻ khiếp sợ thấp giọng nói chuyện với nhau. Hiếm khi không lên tiếng ngăn cấm, yêu cầu bọn hắn giữ yên lặng.
Thật lâu sau, hình như cuối cùng Aboot Lotter đặc biệt thông báo chuyện này không thể tiếp tục trì hoãn thì tiếng nghị luận nho nhỏ mới ngừng lại, các trưởng lão khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc trang trọng như ngày thường, tầm mắt ngưng đọng trên người nam tử ngồi trên đỉnh bàn dài.
Lúc này Aboot Lotter mới nhẹ giọng hỏi: "Các ngươi thương nghị nửa ngày, có kết quả gì chưa?"
"Bệ hạ." Vẫn là ông lão mặc phục trang bạch kim làm áo choàng dài bên ngoài, ngay cả râu và tóc đã đã trắng phơ, nhưng thân thể thoạt nhìn cực kỳ cường tráng đứng dậy phát biểu.
"Tình huống ngài nói, lúc trước chúng ta đều có cảm giác. Chẳng qua ... muốn đi từ thông đạo nơi này đến thông đạo hai hướng bên kia không có năng lực như vị kia thì không thể nào mở ra. Mà vị kia cho dù có hoàn toàn tỉnh lại cũng nhất định phải có thần tức xuất hiện ở hai bên đó mới được. Hiện tại tình huống này, chẳng lẽ sáu đạo thần tức kia đã..."
"Cũng chỉ có loại khả năng này."
"Đúng thế ..." Vẻ mặt của ông lão trở nên hết sức phức tạp, "Chúng ta tìm kiếm mấy ngàn năm cũng vẫn không tìm được thần tức cuối cùng cư ngụ ở nơi nào, vì sao đột nhiên sáu đạo thần tức lại có thể tập hợp đủ chứ?"
"Bây giờ nói mấy thứ đó còn có tác dụng sao?" Giọng Aboot Lotter đột nhiên trở nên lạnh như băng, "Hai mươi năm trước năm đạo chúng ta bắt được đã bị thất lạc."
Thái độ của Aboot Lotter khiến cho các trưởng lão đều có chút kiêng kị, nhưng cho dù ngay cả như vậy thì ông lão vẫn cảm thấy không có khả năng thông đạo xuyên giữa hai đại lục thật sự đã mở ra.
"Bệ hạ, năm đạo thần tức năm đó ở chỗ Thánh tử điện hạ..."
"Đủ rồi." Aboot Lotter cắt đứt lời ông lão sắp nói, bỗng nhiên đứng khỏi ghế ngồi, "Chuyện năm đó đã không còn cách nào để sửa chữa, Aboot ta mười tám năm trước cũng đã tuyên bố cái chết của hắn. Hiện tại chuyện phải làm chính là làm sao để giữ gìn sự thần thánh của cả Vantican Lance. Bất kể là ai, chỉ cần tạo thành chướng ngại vật, uy hiếp đến sự uy nghiêm của chủ thần toàn bộ đều phải tẩy trừ!"
Ông lão nhìn chằm chằm Aboot Lotter ngẩn ngơ, rất nhanh lại phục hồi tinh thần trở lại, không tiếng động thở dài.
Các trưởng lão còn lại tất cả cũng đều đứng dậy, mặt nhìn thẳng khom người hành lễ với Aboot Lotter.
"Cẩn tuân thánh mệnh."
.
Gil ôm chặt thắt lưng Eagle, từ lúc tràng nổ mạnh vừa rồi toác thác thì dòng khí cũng thổi trôi trên mặt biển. Người của Thánh điện Quang Minh đến còn sớm hơn so với dự đoán của hắn, nhưng trái lại đúng là không có thẹn với danh thế bọn hắn hoành hành mấy ngàn năm tại Vantican Lance.
Chẳng qua giờ cũng chưa phải thời điểm thích hợp cứng đối cứng với bọn hắn, mặc dù có rất nhiều chuyện Gil muốn tìm thánh điện Quang Minh đòi lại, nhưng mới trở lại đại lục, hắn và Eagle còn có rất nhiều chuyện khác phải làm. Hiện tại phải đánh thẳng ngay mặt thì khó tránh ngày sau khi làm việc rất vướng víu.
Huống hồ hắn và Jays cũng đã ước định, cũng không phải chỉ khiến thánh điện Quang Minh đánh mất mặt mũi một lần là coi như xong. Rất nhiều chuyện, cứ từ từ thì mới nhừ.
Phải cân nhắc suy xét nhiều vấn đề cho nên Gil cũng không phóng xuất toàn bộ ra ma lực trên người. Chỉ cần đủ để bảo đảm chắc chắn rằng Eagle và hai đứa nhỏ có thể bình an thì sẽ thu tay .
Nhưng rất rõ ràng, Seaman triệu tập đoàn thánh ma pháp sư đợi lâu như vậy, không có khả năng đợt công kích chỉ cần đập vào một lần là xong xuôi. Sau khi thánh nguyên tố công kích phần còn dư không ngừng đảo ngược lộn mình lại cho dù Gil trước tiên kéo Eagle rời khỏi phạm vi công kích cực mạnh thì dư âm bốn phía chung quanh cũng làm cho hai người không dễ chịu gì cho cam.
Thật giống như bốn phương tám hướng khắp chung quanh đều đang bị gió giật mạnh bất quy tắc, dù chỉ một đợt cũng đủ để hất người quăng tới tận trời xanh. Thế nhưng hiện giờ bốn phía chung quanh tất cả đều là dòng khí như vậy, quả thực làm cho người ta không thể đi xuống cũng không thể đứng thẳng.
Pudding thì tốt rồi thân mình nhẹ gọn, lúc Gil và Eagle bước vào Truyền Tống Trận nó liều mạng nhảy vào trong lòng Eagle. Hiện tại trong tình huống này không thể nào từ người Eagle rơi mất. Tuy rằng thể tích hiện giờ của nó không thể so với năm đó, nhưng Eagle dùng cánh tay che chở nó, cũng rất yên ổn.
So sánh ra, Toffee lại không có được đãi ngộ như vậy. Với cái thể trọng kia từ lâu Eagle đã không còn ôm hắn nữa rồi, trước khi bước vào Truyền Tống Trận cũng một tay túm lấy vạt áo dài của Gil mà thôi.
Tình huống vừa rồi đột ngột phát sinh, tuy Gil theo bản năng cũng muốn túm lấy bàn tay hắn. Nhưng bất đắc dĩ vì thể trọng cũng quá ư là quá khổ đi, Gil còn chưa kịp đưa tay ra, "ba ba" một tiếng, vạt áo choàng của mình không ngờ cứ thế bay mất hút cùng thằng ranh con không thấy tăm hơi bóng dáng.
Có Gil che chở, Eagle ôm Pudding rất vững vàng rơi xuống bên bờ biển nào đó.
Eagle đem Pudding trong lòng xem xét từ trên xuống dưới một hồi, xác định không có việc gì mới xoay người mò tiếp một nhóc con khác. Nhưng cúi đầu tìm nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng đứa con đâu.
"To... Toffee? !" Eagle run rẩy gọi to.
Trên bờ biển bao la bát ngát không có tiếng đáp lại.
"Gil ——!" Eagle thét chói tai một tay túm lấy áo khoác ngoài đã bị hư phân nữa của Gil, "Không thấy con trai tôi đâu cả! ! !"
Gil ngẩng đầu nhìn vòm trời cao cao lúc trước chỗ bọn hắn bị công kích, cúi đầu bình tĩnh an ủi, "Không có việc gì, độ cao này rồng ngã cũng không chết đâu."
"..." Eagle phẩy áo choàng Gil ra, bừng bừng tức giận rút trọng kiếm từ trong giới chỉ, " Thánh điện Quang Minh khốn kiếp, lão tử không để yên cho ngươi!"
.
Olbut trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nhìn đứa nhỏ dưới hố chậm rãi lần mò bò lên trên. Một bên há mồm thở hộc hộc, phun cát trắng, giống như đang chìa cánh tay mập mạp vỗ vách hố.
Bỗng chốc nhóc ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời không, lại nhìn độ sâu của cái hố bên chân. Olbut quả thực không thể tin mình vẫn còn đang tỉnh táo.
Đứa nhỏ nhà ai, thân thể cường tráng khoét mặt đất thành cái hố bự như vậy cũng không hề hấn gì. Nhóc con ngươi rốt cuộc ăn cái gì lớn vậy? !
Olbut đứng tại chỗ ngẩn người, nhóc con lần mò loay hoay trong hố suốt nửa ngày. Nhưng tay chân thật sự quá ngắn, làm kiểu gì cũng không thể bò ra khỏi hố. Cuối cùng cũng đặt mông ngồi bệch xuống đất, hít vào một hơi thật sâu.
"Oa a ——! Ba ba! !"
"A, này... nhóc, nhóc đừng khóc a!" Cuối cùng Olbut cũng phục hồi tinh thần lại. Tuy rằng lai lịch của nhóc con quá ư là quỷ dị, nhưng lúc này nhìn thấy bé con ngồi trong hố lau nước mắt, oa oa kêu ba ba khiến hắn ngay lập tức trở nên luống cuống.
Bé con cũng nghe được giọng của Olbut, rốt cục cũng tạm dừng việc khóc nhè, ngẩng đầu nhìn lên bên trên xem xét.
Olbut chứng kiến cặp mắt màu lam trong suốt như mặt nước biển, rõ ràng phản xạ chút hình bóng của mình. Sửng sốt một chút, trên mặt bé con vẫn còn vương vệt nước hòa với đất cát, nhưng biểu tình trong veo lại khiến cho hắn hốt hoảng một trận.
Bé con nhìn chằm chằm Olbut một hồi lâu, nhưng lại không thấy hắn có động tác gì khác. Mặt mày lại trở nên ủy khuất, hai tay giang rộng, dùng giọng non nớt mềm nhũn yêu cầu:
"Ôm —— "
"A, đúng!" Olbut đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng xoay người đưa tay.
Chuyện khác từ từ rồi hỏi lại, hiện tại quan trọng nhất trước hết phải ôm bé con ra.
Trước tiên ôm bé con ra.
Ôm ra.
...
Olbut nghẹn đỏ mặt —— nhấc lên nhưng không hề xê dịch tí xíu nào là sao đây! ! !
Olbut vẻ mặt kinh hãi, nhưng biểu tình trên mặt bé con vẫn vô tội lại ủy khuất như cũ. Nhìn hai bàn tay to dưới nách mình , đôi mắt to màu lam lại bắt đầu tích tụ hơi nước —— vì cái gì cái chú này còn không ôm mình ra ngoài?
"Nhóc..." Olbut vừa mới nói một chữ, mắt thấy biểu tình kia của bé con, bật người lại nuốt trở về. Mình thế nhưng ngay cả đứa bé cũng không thể ôm nổi, làm sao còn có thể kiếm cớ trách bé chứ?
Đấu khí màu đỏ từ trong bao trùm bên ngoài thân thể Olbut, nhìn thấy bé con dưới hố, Olbut ngưng thần, chậm rãi hít một hơi thật sâu...
Cuối cùng khi ôm được bé con khỏi cái hố, Olbut đã mệt đến độ nằm trên bờ cát không muốn nhúc nhích.
Giống như trong trí nhớ, lúc nhỏ cha cùng ông nội theo dõi hắn trong suốt quá trình luyện tập kiếm thuật cũng từng có cảm thụ như vậy. Cái loại hốt hoảng trong nháy mắt tựa hồ có thể nhìn thấy được chủ thần.
Bé con được Olbut ôm ra thì cũng không có khóc nữa, nhưng lại gần ôm cái đống vải rách màu đen vào lòng, đôi chân ngắn ngủn chạy tới chạy lui quanh bờ cát.
"Ba ba —— ba ba ——!"
Bé con kêu nửa ngày, nhưng trên bờ cát ngoài Olbut nằm ở cách đó không xa, không nữa bóng dáng ai khác cả.
"Ba ba..." Hình như cuối cùng cũng ý thức được cha không ở bên người, bé con ngừng chạy, ngơ ngác đứng ở bờ biển, mờ mịt nhìn chằm chằm mặt biển mênh mông.
"Nhóc bao nhiêu tuổi sao? Từ... nơi nào đến ?" Olbut nằm nửa ngày, rốt cục cũng chịu bò dậy, đi đến bên người bé con ngồi chồm hổm nhìn nhóc.
Bé con thoạt nhìn rất nhỏ , còn chưa cao tới đầu gối của mình. Olbut là con trai độc nhất trong nhà, tự nhiên chưa bao giờ tiếp xúc qua bé con nhỏ như vậy. Tuy rằng đứa nhỏ này cả người đều rất đáng ngờ nhưng mà nó không khóc hắn đã thở phào nhẹ nhõm lắm rồi.
Mặc kệ đứa nhỏ có nhiều điều bí ẩn, cũng không biết bé con thuộc bộ tộc nào, nhưng hắn chỉ là một bé con. Bé con cùng nữ sĩ nhất định phải được bảo hộ và trợ giúp —— đây là lễ nghi giáo dục quý tộc cơ bản hơn hai mươi năm đã ăn sâu bén rễ trong người Olbut.
"Ta hai tuổi." Bé con dùng giọng nói non nớt mang theo giọng mũi nồng đậm, nghe vào tai thật sự làm cho người ta cảm thấy rất đáng thương, "Ở trong... căn phòng lớn. Từ căn nhà rất lớn rất lớn tới đây."
Bé con đưa tay khoa tay múa chân một hồi, nhưng mặc kệ Olbut có hỏi gì chăng nữa thì hắn cũng không thể nói rõ ràng.
Là vì quá nhỏ sao? Olbut vuốt mái tóc đen mềm mại xoã tung của bé con thở dài.
Tóc màu đen?
Olbut cả kinh, theo bản năng nghĩ đến người mà hắn biết, một người duy nhất có tóc màu đen khác.
Vươn tay lau lớp đất cát trên mặt bé con cho sạch sẽ, Olbut đang nâng hai má bé con cẩn thận quan sát nửa ngày, rốt cục nhẹ nhàng thở ra —— cũng may, một chút cũng không giống, khẳng định không có quan hệ gì với tên kia.
Động tác vừa rồi của Olbut chưa chắc là ôn nhu, hắn chưa từng tiếp xúc với bé con nào làm sao biết bảo bảo hai tuổi là một loại sinh vật mềm mại mong manh cỡ nào. Nếu là bé con bình thường thì khẳng định đã bị động tác thô lỗ vừa rồi của Olbut làm cho khóc thét từ sớm.
Có điều bé con trước mắt lại không chút phản ứng, mặc cho Olbut đùa nghịch. Thậm chí trên gương mặt trắng nõn non mềm một chút vệt hồng ngân cũng không có.
"Nhóc tên là gì?" Xúc cảm của khuôn mặt bóng loáng mềm mại của bé con rất tốt, Olbut nhịn không được lại xoa nhẹ. Nghĩ đến tình cảnh Gil gặp phải lúc ở Eful Luis lại bé con nhỏ xinh trước mắt, đột nhiên có chút đau lòng.
Đứa nhỏ này... sẽ không phải cũng là bị ai vứt bỏ chứ?
Nghĩ tới có khả năng này, ánh mắt khi Olbut nhìn về phía bé con càng lộ ra vẻ mặt đồng tình. Đâu giống như cái loại quái thai nhà Andries kia đâu chứ, bé con còn nhỏ như vậy đã bị mọi người chung quanh chán ghét vứt bỏ, khẳng định đã chịu khổ thật nhiều.
"Toffee." Bé con nhìn nhìn Olbut, ngoan ngoãn tùy ý để cho hắn hết sờ sờ rồi xoa xoa.
Ừm, cái chú này vừa rồi ôm mình ra khỏi chỗ kia. Ngay cả ba ba cũng đã lâu không ôm qua mình, còn thầy thì khẳng định cũng sẽ mặc cho tự mình bò đi ra. Chú này thật tốt, tùy tiện sờ sờ cũng không sao.
"..." Olbut ngừng động tác trong tay lại, "Nhóc tên gì?"
"Toffee."
Bé con mặc dù nhỏ, giọng nói tuy mềm mại nhưng lại rõ ràng. Olbut xác định mình không có nghe lầm.
"Chắc là tên thân mật đi..." Olbut lẩm bẩm nói, "Bằng không ai đời người cha nào ngốc đến độ đặt tên cho con mình như vậy chứ."
"Toffee nhóc đi cùng với cha đi?" Chuyển đề tài, Olbut tiếp tục hỏi.
"Ừm... Còn có thầy và Pudding nữa." Toffee lại cúi đầu, bàn tay mũm mĩm ôm chặt lấy miếng vải đen, "Chính là không thấy bọn hắn..."
"Ách..." Thấy bộ dạng Toffee thương tâm, Olbut cũng không nhẫn tâm hỏi lại. Hơn nữa cho dù có muốn hỏi thì bé con lớn như vậy cũng không thể nào nói rõ được.
"Vậy trước tiên nhóc đi theo ta được không?" Ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Đã tối rồi, chúng ta trước đi tìm củi gỗ. Qua đêm nay rồi ta tiếp tục mang nhóc đi quanh đây tìm người nhà nha?"
Toffee nghe vậy cẩn thận ngẩng đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Olbut, "Chú, chú phải giúp ta tìm ba ba nhé?"
Đôi con ngươi xanh biếc trong veo vụt sáng, Olbut nhìn thấy mà có cảm giác như lồng ngực mình mềm nhũn ra.
"Đương nhiên." Olbut lập tức nắm lấy hai tay Toffee đi về hòn đảo, "Bữa tối nhóc muốn ăn cái gì? Sữa với thịt nướng được không?"
"Vâng."
Toffee tựa vào bên người Olbut, một tay nắm lấy bàn tay to rộng của hắn, một tay cố chấp ôm lấy mảnh vải trên bộ áo choàng ngoài của Gil. Bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời này làm cho người ta nhịn không được muốn ôm lấy hôn một cái.
Khụ... niên hạ văn?
Trả lờiXóa