Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

[C74] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 74 trở về đại lục (ba)




Nam Hải vô cùng rộng lớn, diện tích đại lục Vantican Lance được người ta đo lường chính xác. Nhưng Nam Hải thì khác, cho đến hiện tại cũng chưa có người nào có thể nói chính xác được diện tích của nó.

Ngoại trừ Long đảo người bình thường ai nấy đều biết, đại đa số diện tích còn lại của Nam Hải chưa từng có ai đặt chân tới. Về phần cách nói phạm vi đại lục phía nam chính là Long đảo, chẳng qua cũng chỉ là địa khu trú chân của chủng tộc khác không có năng lực như Rồng đi tới nơi xa hơn. Mà Long Tộc trời sinh rất lười biếng, cũng không có hứng thú gì khác. Cho nên mới có nói như thế.

Hải phận tiếp giáp giữa Long đảo cùng đại lục cũng có rất nhiều loại đảo nhỏ chưa từng có người đặt chân tới. Cứ vậy vô tình giữa các đảo trong lúc đó lại cách xa nhau thêm một khoảng cách, cho nên trên đảo ngoại trừ sinh trưởng một ít cây cỏ thường hay mọc ở môi trường biển thì cơ hồ không có bất cứ sinh vật nào khác. Một địa phương như vậy thật sự không có giá trị gì, cho nên cơ hồ cũng không có người hỏi thăm.

Eagle cùng Gil dẫn theo Pudding tìm kiếm qua ba hòn đảo nhỏ gần đó thì cũng đã là nửa đêm. Trên hải đảo gió thật to, sóng biển nhấp nhô vỗ vào bờ tự dưng lại càng làm cho người ta buồn bực.

"Rốt cuộc thì đã rơi đến chỗ nào rồi?" Eagle nôn nóng cắm trọng kiếm vào bãi đất cát, nhìn mặt biển đen như mực thì thào tự hỏi.

Hai người cũng không rành rọt địa hình chung quanh cho lắm, mà sắc trời giờ đã tối sầm lại, ngay cả đông tây nam bắc ở chỗ nào có đảo cũng không thể phân biệt. Lúc này Gil cũng không dám thả ma yểm ra, bằng không lập tức cũng sẽ bị đám người thánh điện Quang Minh kia cảm ứng được.

Lúc đầu Pudding còn cố gắng trái đánh hơi phải ngửi tới ngửi lui, nhưng gió biển thổi tới mang theo vị mặn quấy nhiễu nghiêm trọng tới độ chính xác khứu giác của nó. Huống hồ ám ma hổ vốn cũng không phải loại ma thú tăng khứu giác, hành động này xuất phát từ bản năng tìm kiếm hơi thở quen thuộc mà thôi. Hai người một thú bôn ba tìm khắp nơi đến hiện tại cũng không có kết quả.

"Trước cứ tìm chỗ nghỉ ngơi cái đã, đợi trời tỏ một chút rồi hãy tính sau." Gil nhẹ giọng an ủi, "Vantican Lance cũng không có sinh vật nào có thể uy hiếp được sinh mệnh của Toffee."

Cho dù có gặp phải Long Tộc, phỏng chừng cùng lắm thì cũng chỉ là dùng biện pháp mạnh mang nhóc về mà thôi. Những lời này Gil nuốt ở trong miệng chưa nói ra.

Gil cũng có chút căm tức đối với việc Toffee bị lạc, nhưng mọi việc hắn luôn nhìn theo hướng xa hơn. Hiện tại đối chọi với đội ngũ thánh điện Quang Minh chưa đến bốn mươi người kia, với thực lực lúc này của Gil cũng không phải làm không được.

Nhưng hiện tại nếu đi giải quyết bọn hắn, cũng không nhất định lập tức sẽ tìm được Toffee. Ngược lại sẽ bại lộ thực lực của mình, đối với tính toán về sau của hắn cũng không có lợi. Cho nên lúc này Gil cũng không quá nóng vội, dù sao sau này hắn sẽ đòi về gấp bội.

Mà niềm an ủi duy nhất chính là người bị lạc đường là Toffee mà không phải Pudding. Mặc kệ xuất phát từ cái gì thì vấn đề an toàn Toffee hầu như không cần quá lo lắng. Bình thường ma thú còn chưa nhìn thấy hắn, chỉ mới cảm giác được long uy đã cong đuôi chạy trốn không còn bóng dáng ấy chứ.

Vốn dĩ thân thể Long Tộc rất cường tráng, dù Toffee chỉ có hai tuổi hẳn là cũng không có vấn đề, không sợ chìm, cũng không đói chết. Mà cho dù người của thánh điện Quang Minh coi như có tìm được hắn trước cũng không dám làm cái gì với hắn.

—— Long Tộc phẫn nộ, đừng nói là thánh điện Quang Minh. Ngay cả nhân tộc cũng sẽ không ăn nổi.

Tình huống xấu nhất chẳng qua là bị đi Rồng trưởng thành phát hiện dắt về Long đảo , chẳng qua đến lúc đó đi Long đảo một chuyến cướp nhóc về lại mà thôi.

"Hi vọng là như thế."

Eagle nắm tay Gil ưu sầu tùy tiện tìm một thân cây, ngồi xuống trên bờ cát. Từ trong giới chỉ lấy ra đống đồ ăn.

Pudding cũng vội vàng đi theo, có chút buồn ngủ cuộn tròn ở bên người Eagle.

"Ta vốn đang mang theo sữa cho nhóc. Nếu như vậy, trước hết cho ngươi nhiều thêm một chút." Eagle sờ soạng đầu an ủi Pudding.

Hai năm qua nó cùng Toffee cơ hồ chưa từng tách ra. Lúc này thiếu mất một người, thoạt nhìn Pudding rất không có tinh thần.

.

"Sữa." Toffee chỉ vào cái chảo sắt đặt trên đống lửa trại, ánh lửa hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn nôm hết sức hưng phấn.

"Được, nhóc đừng vội."

Olbut cười sờ sờ cái ót Toffee, từ trong giới chỉ lấy ra một cái bát sắt và một thìa. Cái bát sắt to trước đưa cho Toffee ôm, dùng thìa quấy chất lỏng trong nồi một lát, xác định sữa đã đủ ấm rồi, lại cầm ra một bao thịt khô lớn bỏ vào trong nồi chứa đầy chất lỏng màu trắng ngà bốc hơi nóng bên trong chảo.

Một tay cầm thìa không ngừng quấy đều thực vật trong nồi, phòng ngừa thịt khô dưới đáy nồi dính lại. Một tay rút hai cây củi gỗ ra dưới nồi ra, hạ bớt lửa xuống.

Mấy kỹ năng cần thiết đối với sinh hoạt ngoài dã ngoại này Olbut đã luyện đến độ thành thục. Ngẫm lại thời điểm hai năm trước lúc mới từ trong nhà đi ra ngoài, hiện tại ngay cả mình cũng cảm thấy buồn cười.

Cái gọi là lễ nghi quý tộc kia, chỉ khi hưởng một cuộc sống ấm no và được bảo đảm sinh mệnh mới có tinh lực đi bận tâm.

Chỉ một lát sau, chảo sắt bốc hơi nóng lan tỏa tràn ra một mùi sữa hòa với thịt ngọt ngào. Toffee ôm lấy cái nồi, ngửa đầu ngồi trên bãi cát, thân thể lại cố gắng nghiêng về phía trước.

"Olbut!" Toffee có chút kìm nén không được muốn đứng dậy, lại bị Olbut kéo trở về, chỉ đành giơ cái bát lên cho Olbut xem, ý bảo hắn nhanh lên.

Olbut cầm cái bát sắt, cẩn thận múc cho hắn nửa bát, lại từ trong giới chỉ lấy ra một cái muỗng nhỏ đặt vào trong bát.

"Nhóc đã thật lâu không ăn gì rồi sao?" Olbut nhìn thấy đôi tay ngắn ngủn úc na úc núc be xíu của Toffee vững vàng bưng cái bát to cỡ bằng nửa cái đầu của nhóc, vừa to vừa nặng, không khỏi có chút lo lắng, "Cẩn thận nóng đó. Ăn từ từ thôi, còn có rất nhiều."

"Ừm ừ..."

Nhìn thấy Toffee cố gắng cầm thìa không ngừng lùa vào miệng, Olbut cười cười. Chờ hắn ăn hết một chén, lại múc thêm một chén, lúc này mình cũng mới bắt đầu ăn.

Vốn nghĩ một đứa bé con, nấu một nồi sữa thịt khô hẳn là đã đủ rồi. Olbut cũng đã tính toán phần còn lại để dành sáng mai hâm lại rồi ăn tiếp. Kết quả một nồi thịt trừ bỏ Olbut ăn một chén thì phần còn lại toàn bộ rót hết vào bụng Toffee rồi.

Bé con bình thường đều ăn nhiều như vậy sao?

Vài lần Olbut đã muốn ngăn cấm, chẳng qua bị đôi mắt xanh biếc tròn to ựng nước nhìn mấy giây, thân thể đã tự động múc đồ ăn vào chén cho nhóc.

Chờ hắn hoàn hồn thì chảo sắt cũng đã trống không. Toffee cũng đã thỏa mãn hai tay cầm bát uống xong một ngụm sữa cuối cùng, mãn nguyện liếm liếm miệng, cầm cái bát đặt ở bên cạnh cái chân ngắn ngắn.

Olbut đờ người đến nửa ngày, nhưng mắt thấy Toffee một chút cũng không xuất hiện bộ dạng không tiêu. Ngược lại đùn đùn trên tấm thảm, vẻ mặt thỏa mãn thích ý. Lúc này mới hơi chút yên tâm.

Có lẽ bé con đang tuổi ăn tuổi lớn, cho nên ăn nhiều một chút là bình thường. Chẳng thể trách trước kia thường xuyên nghe nhiều tin đồn về việc gia đình bình dân thường không nuôi nổi bé con, hóa ra phải nuôi một cái bé con thật sự cũng không dễ dàng gì.

Một bữa của nhóc là thực vật của nguyên một ngày, nuôi không nổi cũng rất bình thường đi?

Lắc lắc đầu, Olbut đứng dậy, vươn tay cầm lấy bát sắt trên đống lửa trại đi. Nghiêng người với lấy cái bát của mình với Toffee lên luôn, chuẩn bị đi rửa sạch. Nhưng tay vừa mới đụng tới cái bát không của Toffee, đã bị một đôi tay nhỏ bé trắng noãn ngăn cản.

"Sao thế?" Olbut nghi hoặc hỏi bé con.

Có điều Toffee khư khư ôm lấy cái bát của mình không buông tay, vẻ mặt ủy khuất nhìn nhìn Olbut, oan ức kêu to: "Của ta!"

Ở trong suy nghĩ của loài rồng, chỉ cần đưa tới trong tay bọn họ thứ gì đó, vậy thì lập tức quy món đồ đó làm vật sỡ hữu của riêng mình. Ai muốn động tới "bảo tàng" của rồng thì cũng tương đương với việc muốn mạng của nó vậy.

"Nhóc thích... nó à?" Olbut có cảm giác mình không hiểu suy nghĩ của mấy bạn nhỏ cho lắm. Chỉ là một cái bát sắt thực bình thường thôi mà? Năm tiền đồng là có thể mua được hai cái.

Nhưng Toffee hiển nhiên không cho là như vậy, thấy Olbut không có ý định buông tay. Ngay lập tức hốc mắt bắt đầu ừng ựng nước.

"Được được được." Olbut lập tức nhận thua, "Nhóc thích thì lấy đi đi, có điều dù sao cũng phải để cho ta rửa sạch một chút chứ?"

Toffee do dự một chút, rốt cục cũng chậm rãi buông lỏng tay. Lúc này Olbut mới cầm cái bát nồi đi ra ngoài.

Hai người nghỉ ngơi trong một cái sơn động Olbut ngẫu nhiên phát hiện ở trên đảo. Sơn động không sâu, trái lại thực bằng phẳng khô ráo.

Ở nơi hoang vu có thể tìm được một chỗ che gió che mưa như vậy đã rất không tồi , Olbut ở trong động trải một tầng thảm lên, tính toán qua đêm ở nơi này.

Ở cửa động Olbut dùng nước từ trong giới chỉ rửa sạch vật dụng, xong xuôi liền xoay người vào trong—— không có biện pháp, tuy rằng Toffee đồng ý để Olbut cầm bát đi rửa nhưng vẫn luôn giống hệt như cái đuôi nhỏ theo sát ở phía sau. Sợ Olbut ngay sau đó sẽ cầm cái bát của nhóc mà chạy trốn.

Đợi đến khi bỏ thêm hai khối củi gỗ vào trong đống lửa trại, bảo đảm chắc chắn một đêm này lửa sẽ không tắt. Lúc này Olbut mới đi qua cũng nằm xuống tấm thảm trải.

Toffee đã đã lăn hai vòng bên trên , lúc này cũng đã ngoan ngoãn nằm yên một chỗ. Dưới thân lót đệm miếng vải đen đã bị rách tươm, cái bát sắt thì đặt bên đầu. Thân thể ngắn ngắn không biết bằng mấy phần cánh tay của mình, lúc này lăn qua chỗ hắn đang nằm y hệt cục thịt.

Ngoại trừ ăn nhiều một chút, còn thích bát sắt (? ) cái sở thích khiến người ta không hiểu nổi này thì trên những phương diện khác, Olbut cảm thấy đứa nhỏ Toffee này vẫn làm cho người ta thương yêu.

Nằm ở bên cạnh Toffee, nhìn thấy cái bụng phẳng lì của nhóc bởi vì ăn no mà trông tròn vo. Olbut khẽ cười một tiếng, nhịn không được vươn tay ra xoa nhẹ.

"Khanh khách." Đoán chừng là có chút ngứa, Toffee cười to cuộn tròn lại lăn tới chỗ Olbut.

Olbut một bên cảm khái xúc cảm mềm mại truyền tới lòng bàn tay y hệt như trong tưởng tượng, một bên lại xoa nhẹ thêm mấy cái, nghi hoặc bên trong có phải chứa toàn là cháo thịt sữa tối nay hay không.

Có điều thấy Toffee dán chặt lấy mình né sang trái tránh sang phải, cũng không ghẹo nhóc nữa chuẩn bị muốn rút tay về .

Ai nào biết mới vừa cảm giác bàn tay Olbut muốn rời khỏi, lúc này Toffee ngược lại vòng đôi tay ôm lấy đôi tay của Olbut. Trong lòng bàn tay nũn thịt đè bàn tay Olbut, ý bảo hắn tiếp tục xoa xoa, vì sao lại ngừng?

Olbut bật cười, có điều cũng theo ý của hắn, nhẹ nhàng xoa xoa bụng của nhóc.

Lần này lực đạo không nặng không nhẹ, không có cảm giác ngứa ngáy, Toffee thỏa mãn lầm bầm hai tiếng. Hé cái miệng nhỏ nhắn đánh cái ngáp thật to, dựa vào Olbut nhắm hai mắt lại.

Nhìn bộ dạng mệt nhoài của nhóc, Olbut lại phóng nhẹ lực đạo hai tay. Từ từ nhắm hai mắt lại.

Một lớn một nhỏ bình thản chìm vào giấc ngủ. Qua một lúc lâu, lúc Olbut sắp sửa chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ thì Toffee đột nhiên xoay người lại, đem cánh tay Olbut gắt gao ôm vào trong ngực.

Ngoại trừ Pudding, đã rất lâu chưa có ai ngủ cùng nhóc như vậy. Sau khi ngủ cùng ba ba, từ lúc cái giường bị nhóc đè sập hai lần thì đã bắt mình ngủ cùng Pudding.

Có điều bàn tay Pudding không có lớn như vậy, chỉ có ba ba, thầy và... ừm thì Olbut. Lúc Pudding ngủ không bao giờ để ý tới mình, luôn cách mình xa xa, cũng không cho phép mình ôm lấy nó.

Lúc này bên người truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp của một người khác, đã rất lâu Toffee chưa từng cảm thụ được.

Toffee lấy đầu dụi dụi vào cánh tay người bị mình ôm vào trong ngực, cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt ngủ.

Đợi đến khi hô hấp của Toffee hoàn toàn vững vàng, lúc này Olbut mới xoay người lại mặt đối mặt Toffee. Dùng tay kia vỗ vỗ bờ lưng non nớt của nhóc.

Dưới quần áo ngủ, Olbut không khỏi suy đoán, bé con nào cũng là sinh vật đáng yêu lại thần kỳ như vậy sao? Giống như nhìn thấy biểu tình trong veo của mấy nhóc, bất cứ chuyện gì cũng không buồn phiền ưu tư.

Có lẽ... Nhanh chóng quay về gia tộc cũng có chỗ tốt đi? Có thể thu xếp tính toán đến chuyện kết hôn, sau đó... sau đó mình cũng sẽ có một bé con đáng yêu như vậy nhỉ?

1 nhận xét:

  1. tui chỉ sợ anh đã lọt vào tầm ngắm của ai đó rồi Olbut à,còn nghĩ đến vụ lấy vợ sinh con được chăng,hay ta lại nghĩ nhiều

    Trả lờiXóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^