Vân Lạc Cửu
Phong
Chương 75 trở về đại lục ( bốn )
Về đêm trên hải đảo vẫn luôn không quá an tĩnh, gió biển và tiếng sóng dập dìu vang trong đêm khuya đều khiến lòng người cảm thấy lớn hơn bình thường. Olbut ở sống qua ngày tại đây hòn đảo này nửa tháng trời, đối với âm thanh như vậy cũng đã thành thói quen.
Nhưng đêm nay hắn thế mà lại không thể nào ngủ sâu, trước không nói tới việc bên cạnh lòi thêm một cậu bé con, buổi tối không cẩn thận sẽ bị đè bẹp dí. Trời chưa sáng nhưng ngày mai còn phải dẫn hắn đi tìm cha mẹ, chung quanh đều là biển đảo, còn chưa biết phải tìm chỗ nào đây. Đầu suy nghĩ trăm thứ ngổn ngang, khiến cho hắn ngay cả lúc ngủ đầu óc cũng loạn bù nhù.
Nửa đêm Olbut không hiểu sao bất thình lình tỉnh giấc, vừa mở mắt lại bất chợt phát hiện chỗ cửa động le lắt ánh trăng, không rõ vì sao thấy có chút kỳ quái.
Olbut xoay người ngồi dậy, Toffee bên cạnh vẫn một mực ôm chặt bàn tay của hắn ngáy khò khò. Trong sơn động trừ tiếng hít thở của mình và Toffee ra thì cũng chỉ có tiếng gió cùng tiếng sóng biển xa xa truyền đến, cũng không có cái gì dị thường.
Im lặng ngồi một lát, Olbut cảm giác trong tiếng sóng biển có xen lẫn một chút tiếng động khác lạ. Thế nhưng dỏng tai nghe nửa ngày vẫn không thể phân biệt rõ ràng được. Lại đợi thêm một lát, thần sắc Olbut biến đổi, nhẹ nhàng lay tỉnh Toffee nằm bên.
"A..." Một tiếng lầu bầu mơ hồ vô nghĩa của Toffee vừa lẻn ra đã bị Olbut bịt kín ở trong miệng.
"Xuỵt... Nói nhỏ thôi, ngoan ngoãn đi theo ta biết không?" Nếu không phải thể trọng của Toffee vượt quá khổ bình thường thì Olbut đã ôm nhóc đi từ sớm rồi.
Tuy rằng căn bản cũng không rõ xảy ra chuyện gì nhưng Toffee vẫn nhu thuận gật đầu. Không có bởi vì bị người quấy rầy giấc ngủ mà khóc la.
Olbut xoa nhẹ đầu trấn an nhóc, kéo nhóc đứng lên.
Toffee ngoan ngoãn dựa vào cẳng chân Olbut, trong lòng ôm miếng vải đen, còn tay kia thì cầm cái bát sắt lúc trước.
So sánh với bộ dạng ngây thơ của Toffee, lúc này khuôn mặt Olbut cũng đã kéo căng. Từ trong giới chỉ lấy bội kiếm của mình ra, tay nắm chặt bàn tay Toffee cẩn thận dựa vào vách núi, mượn bóng đêm dò dẫm mà đi.
Olbut kéo Toffee ngồi xổm xuống góc tối trước cửa động, nương theo góc chết nhìn ra bên ngoài. Trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn tình huống không xa bên ngoài.
"Người của thánh điện Quang Minh? Vì sao lại ở trong này? !" Olbut thấp giọng nói hình như là đang nói cho mình nghe. Nhưng tựa hồ Toffee cũng cảm nhận được cách đó không xa xuất hiện hơi thở thánh nguyên tố, ngay lập tức nghĩ đến dòng khí lưu khiến cho nhóc và bọn Eagle thất lạc kia. Nhất thời cơn phẫn nộ trong cơ thể tăng vọt, thân thể tức thì khẽ run lên.
Dựa sát vào nhóc cho nên Olbut lập tức phát hiện ra, theo bản năng cho rằng Toffee đang sợ hãi. Xoay người ôm nhóc vào trong ngực, cúi đầu lại thấy đám tóc quăn đen tuyền trên đầu Toffee, lòng nhất thời trầm xuống.
Xem ra đêm nay... người đến không có ý tốt.
"Người ở bên trong, xuất hiện đi." Seaman đợi cho đoàn thánh pháp bố trí trận phòng ngự xong xuôi, mới cẩn thận nhìn chằm chằm sơn động tối đen như mực, hô to.
Hắn đã sớm cảm nhận được bên trong động có hơi thở của người, mà tựa hồ thực lực người nọ cũng không mạnh hơn mình. Nhưng bây giờ là thời điểm vô cùng gắt go, ai biết có phải là bẫy rập của cạm hay không đâu.
Yên lặng một hồi, một vị kiếm sĩ cao gầy dắt tay một đứa bé hai ba tuổi từ bên trong cẩn thận bước ra. Đoàn thánh ma pháp sư lập tức ngưng tụ ma lực, đã chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể công kích.
Nam tử bước ra khỏi sơn động thì liền ngừng lại, đem đứa bé con phía sau che ở trong bóng đêm. Ánh trăng lờ mờ cũng không ảnh hưởng chút nào tới thị lực của đoàn thánh ma pháp sư, tướng mạo anh tuấn của người nam tử cùng với mái tóc dài màu quất ở trong đêm đen cũng phá lệ trong cực kỳ chói mắt đập vào mắt bọn họ cực kỳ rõ ràng.
"Các ngươi là... người của thánh điện Quang Minh? Đột nhiên đến nơi đây có chuyện gì không?" Giọng nói của nam tử nom thực sáng sủa, nhưng có thể nghe ra đề phòng bên trong.
Seaman cẩn thận đánh giá nam tử một lần, cũng không phát hiện thấy trên người hắn có hơi thở hệ ám. Ánh mắt không khỏi dừng lại trên người đứa nhỏ đứng sau lưng hắn.
"Ta là kỵ sĩ trưởng của thánh điện Quang Minh, Seaman. Truy tung theo dấu tích hơi thở vong linh ô uế đã đào thoát để lại. Nếu tiện, có thể xin được biết tên của ngài được không?" Lời Seaman ra nói tuy rất lễ phép, nhưng giọng điệu hoàn toàn không nghe ra có chút lễ độ nào cả.
Thân thể Olbut cứng đờ, nhìn chung quanh đối diện có ba, bốn mươi người trong thánh đoàn pháp sư, cắn răng nói: "Olbut · Bretton."
"Bretton?" Seaman sửng sốt một chút, "Ngài là người của gia tộc Bretton..."
Olbut gật đầu, "Hai năm trước cùng gia tộc kí kết khế ước du lịch , vừa vặn đến nơi đây."
Tây Khải và Ân Á là hai đế quốc lớn làm căn cứ chủ yếu nơi thánh điện Quang Minh truyền giáo, tự nhiên chủ chốt trong hai đế quốc bọn hắn cũng theo dõi. Gia tộc Bretton là một trong những gia tộc trụ cột ở Tây Khải, hai năm trước đứa con nối dõi duy nhất yêu cầu một mình hoàn thành đợt huấn luyện du lịch cũng đã làm cho giới quý tộc nhốn nháo một trận nho nhỏ. Seaman thân là đội trưởng trong đội Thánh Kỵ Sĩ, tự nhiên cũng biết.
Tuy rằng không thể khẳng định người này nhất định là Olbut · Bretton hai năm trước rời khỏi nhà ra ngoài, nhưng ít nhất hiện tại không thể trực tiếp động thủ. Nhưng mệnh lệnh của Giáo Hoàng chính là không để ý phải trả cái giá thế nào nhất định phải đem vong linh tinh lọc khỏi Pompano. Không thể để cho chúng nó tiến vào địa phận Ân Á cùng Tây Khải.
"Hóa ra là tiên sinh Bretton, " Seaman dừng một chút, "Vậy phía sau ngài là..."
"Nó là đứa nhỏ trên đường đi ta tình cờ nhặt được." Olbut nghiêng người, đem Toffee chắn lại, "Hiện tại chỉ mới có hai tuổi."
Seaman cười cười, nhưng biểu tình trên mặt cũng không mang theo chút xíu độ ấm nào, "Ta nghĩ ngài khẳng định đã bị lừa gạt, tiên sinh. Trên người đứa bé này có hơi thở chỉ có trên người vong linh, nói không chừng dưới vẻngoài 'bé con', bất quá cũng chỉ vì muốn mê hoặc ngài, để đạt được mục đích dơ bẩn cuối cùng của nó mà thôi."
Olbut cắn răng, đấu khí màu vàng nhạt dần dần bao trùm thân thể, "Hắn thực sự chỉ là một bé con mà thôi."
Hắn không nghĩ tới ngay cả khi mang tên tuổi của gia tộc ra cũng không được. Trước kia thánh điện Quang Minh tuy rằng hung hăng càn quấy, nhưng vẫn e dè quý tộc hoàng gia vài phần.
"Xin người chớ khẩn trương, Bretton tiên sinh." Cảm giác được Olbut khẩn trương cùng đề phòng, Seaman giơ hai tay ra sau lưng làm cái thủ thế, "Ta cảm thấy chúng ta cần phải trò chuyện một chút."
"Nếu ngươi không đem nó đi vậy chúng ta đây không có gì cần phải nói cả." Olbut vắt ngang thanh trường kiếm trước ngực, thấp giọng nói: "Toffee, từ nay về sau..."
Olbut nói còn chưa nói xong, một tia chớp màu trắng đột nhiên như vọt thẳng tới trước đằng sau Olbut.
"Toffee!" Olbut xoay người bổ nhào về phía trước, ấn Toffee ngã xuống đất. Cánh tay trái che chở Toffee truyền đến một trận đau đớn, Olbut cắn răng không để ý, dùng đấu khí bao vây xung quanh mình và Toffee.
Bất chấp đợt công kích ập tới tấp, túm Toffee xoay người chạy tới cánh rừng cây phía sau.
Hai người xoay người chạy, Seaman tự nhiên lập tức dẫn người đuổi theo. Hắn không nghĩ tới Olbut tự xưng là quý công tử nhà Bretton, cư nhiên còn có thực lực bực này. Lần này hắn tới vội vàng, chỉ triệu tập được đoàn thánh pháp sư gần đây, nhưng về tổng thể thì thực lực đều ngấp ngưỡng ở cấp bốn cấp năm. Mà lúc này thực lực Olbut sớm có tới cấp sáu, không chỉ tránh thoát được đợt đánh lén lần đầu tiên, còn có thể nhanh chóng dắt bé con chạy trốn.
Seaman thầm mắng một tiếng "ngu xuẩn", nhưng cũng chỉ có thể vội vàng mang người đuổi theo. Cũng may đây là hòn đảo biệt lập màOlbut chỉ là kiếm sĩ, dù kiểu gì cũng trốn không thoát.
Olbut lôi kéo Toffee men theo địa hình mình quen thuộc, một đường chạy thẳng vào trong rừng cây trên đảo. Lúc này hắn chỉ tận lực suy nghĩ biện pháp thoát khỏi đám người đuổi theo phía sau, lại hoàn toàn không chú ý tới Toffee đang bị hắn lôi kéo chạy, chỉ là một đứa bé hai tuổi.
Một đứa bé mới hai tuổi, chẳng những trong bóng đêm băng băng trên đường gập ghềnh có thể theo kịp tốc độ của một vị kiếm sĩ cấp sáu. Đừng nói là chạy dù có bước đi cũng chỉ có thể nghiêng ngã sẽ lảo đảo, ngay cả miếng vải rách và cái bát sắt ôm thật chặt mà hơi thở cực kỳ vững vàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngay cả một chút dáng vẻ uể oải mỏi mệt đến độ đỏ ửng cũng đều không có.
Tuy rằng Olbut không quen thuộc địa hình trên đảo hơn người của Seaman, nhưng hòn đảo này thật sự không lớn. Lấy tốc độ của bọn họ, không quá nửa giờ có thể xuyên qua rừng cây, đụng tới bãi biển đối diện. Cho dù chạy vòng quanh trong cánh rừng này thì rất nhanh cũng sẽ bị bọn hắn bao vây lại.
Nghe được động tĩng của đám người rượt đuổi phía sau, tay Olbut túm lấy bàn tay Toffee lại thít chặt vài phần. Toffee cũng không kêu đau, vẫn ngoan ngoãn theo sát bên cạnh hắn.
"Toffee..." Mặc dù đang vội vã chạy trốn, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến nhịp thở và tiếng nói chuyện của Olbut, "Đợi một lát nữa ta có việc cần phải nói rõ với đám người phía sau, một mình nhóc có thể theo cái hướng này chạy về phía trước được không?"
"Ngươi muốn đi đâu?" Toffee vừa nghe, vội vàng trở ngược lại túm lấy bàn tay Olbut, "Ta đi cùng với ngươi."
"... Toffee ngoan." Olbut tận lực làm cho thanh âm của mình bình ổn vững vàng, "Ta rất nhanh sẽ tìm nhóc. Theo cái phương hướng này chạy thẳng tới, rất nhanh nhóc có thể gặp được bãi biển. Thân thể của nhóc nhỏ, trốn dưới bọt sóng bên bờ biển, biết không? Đợi những người này đi rồi nhóc hãy trở ra."
Với thể trọng của Toffee, Olbut thật không lo lắng nhóc sẽ bị sóng biển trực tiếp cuốn đi. Dừng một chút, hắn tiếp tục nói,
"Nếu thấy lâu quá mà ta chưa trở về, có nghĩa là ta có việc gấp phải đi trước, nhóc không thể quay lại tìm ta có biết không? Cứ ngoan ngoãn đứng đợi trên bờ cát, ta nghĩ cha của nhóc rất nhanh sẽ gặp tới tìm nhóc thôi."
Olbut hít một hơi thật sâu, giống như làm xong quyết định gì đó. Hắn đột nhiên ngừng lại, từ trong tay trái gỡ chiếc nhẫn không gian của mình xuống, ngồi xổm xuống nhét vào trong bàn tay nhỏ của Toffee.
"Trong giới chỉ có đồ ăn, có nước trong, quần áo và thảm cũng có, nhóc thông minh như vậy, biết dùng như thế nào đi."
Không đợi Toffee nói cái gì, Olbut đột nhiên nghiêng người ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Toffee hôn một cái, "Nếu có thể... ta nhất định sẽ trở về tìm nhóc, được không?"
Nói xong hoàn toàn không để cho Toffee kịp phản ứng, lập tức đứng dậy chạy về hướng ngược lại, "Đi nhanh lên!"
Toffee ngơ ngác nhìn theo phương hướng bóng dáng Olbut biến mất, từ từ mở bàn tay nhỏ bé ban nãy bị Olbut nắm chặt ra, bên trên đặt một chiếc nhẫn khảm viên đá màu vàng ánh. Bên trên còn mang theo nhiệt độ cơ thể thản nhiên —— giống hệt như độ ấm vừa mới nãy đây còn ôm cánh tay của mình.
Nếu là trước kia, Toffee vừa nhìn thấy mấy vật thể xinh đẹp sáng lòe lòe thế này đã lập tức ngay cả đường cũng sẽ không đi rồi. Lúc Kreegans lấy bảo thạch dụ nhóc, nhóc ngay cả Eagle cũng không thèm để ý tới. Nhưng hiện tại không biết vì cái gì, Toffee nhìn thấy chiếc nhẫn xinh đẹp trong lòng bàn tay lại đột nhiên cảm khó chịu.
Nhóc chỉ mới hai tuổi, căn bản không hiểu vì sao mọc lên cái cảm giác khó chịu như vậy. Không hiểu vì cái gì Olbut đột nhiên muốn nhóc một mình chạy trước, lại càng không biết vì sao Olbut phải đem nhẫn cho nhóc.
Không phải hôm qua vừa mới nói sáng sớm sẽ dẫn mình đi tìm ba ba và thầy sao? Vì cái gì lại đột nhiên bảo mình đi trước chứ? Còn không cho phép mình trở về tìm hắn...
Seaman mang theo người đuổi theo vô cùng nhanh, tuy rằng bọn hắn cũng không quen thuộc địa hình trên đảo, hơn nữa ngoại trừ Seaman mấy người còn lại đều là pháp sư thể lực chẳng ra gì. Có thể trên người Toffee truyền tới cái cỗ hơi thở hệ ám thản nhiên, quả thật là kim chỉ nam dẫn đường chính xác nhất.
Olbut đột nhiên vọt trở về thật ra làm Seaman có chút bất ngờ, chẳng qua hắn rất nhanh chỉ hừ lạnh một tiếng, ý bảo thủ hạ thánh pháp sư trước tiên vây quanh hắn. Mặc kệ hắn có phảilà cái vị công tử nhà Bretton kia hay không, từ lúc bắt đầu động thủ vừa rồi, Seaman cũng đã có ý định diệt khẩu.
Trên đảo Nam Hải ngẫu nhiên bị chết một vị kiếm sĩ, nào có ai biết thân phận thật sự của hắn là ai chứ? Nghe đâu gia tộc Bretton chỉ có một người thừa kế, nếu quả thật là hắn, cũng coi như đánh một đòn đả kích một chút tới thế lực quý tộc ở Tây Khải.
Đồng thời từ lúc Seaman bắt đầu tung đòn đánh lén, Olbut cũng đã ít nhiều biết quyết định của hắn . Nếu ngay từ đầu hắn vâng theo ý Seaman giao nộp Toffee thì có lẽ Seaman cũng sẽ không xử lý hắn. Nhưng vừa rồi hắn đã công kích, dĩ nhiên sẽ không tiếp tục tha cho mình. Một khi chờ mình trở về, gia tộc của hắn tất nhiên muốn đòi thánh điện Quang Minh một câu trả lời thích đang. Mà cho dù Seaman có là đội trưởng Thánh Kỵ Sĩ thì đối mặt với thế lực của gia tộc Bretton ở Tây Khải, chỉ sợ cuối cùng cũng phải bị giao ra bồi tội.
Tuy rằng hắn không hiểu vì cái gì thánh điện Quang Minh phí công tốn sức chỉ bởi vì muốn lấy mạng một đứa trẻ, nhưng nếu bảo hắn ném Toffee lại, hắn làm không được.
Có lẽ đúng như ông nội và cha thường xuyên không nể mặt mắng hắn, hắn đúng là có chút ngốc đi. Thầy giáo dạy lễ nghi từ nhỏ đã dạy hắn tinh thần cùng đạo nghĩa trong giới quý tộc, ngoại trừ hắn ra thì mấy đứa nhỏ cùng tuổi trong gia tộc khác không một người nào chân chính để trong lòng. Cũng giống như các trưởng bối cũng không còn để ý tới mấy thứ kia, mắt thấy mình có nề nếp tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc chuẩn mực, vẻ mặt còn biểu lộ ra sự bất đắc dĩ.
Thế nhưng cho dù ngay cả như vậy, Olbut vẫn ngây ngô tuân thủ. Là người thừa kế duy nhất trong gia tộc Bretton, có rất nhiều thứ tự nhiên hắn đều biết rõ. Mà dù cho có biết rõ, nhưng vẫn một mực cố chấp làm mấy việc chẳng chút ý nghĩa, không phải ngốc thì là cái gì nữa?
Nhìn đoàn bạch quang thẳng tới trước mặt, Olbut thở dài. Bàn tay phải nắm trường kiếm đã không còn cảm giác, đau đớn đã sớm biến thành chết lặng, máu tươi dọc theo cánh tay rơi xuống bãi đất cát. Mà mái tóc dài màu quất chỉnh tề lúc trước tựa hồ cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ, thoạt nhìn vừa hỗn độn lại chật vật.
Không nghĩ tới cuối cùng sẽ ở loại địa phương này... Xem ra đời này cũng không có cách nào đạt được thành tựu để cha và ông nội mát lòng mát dạ rồi.
Đoàn quang mang đâm thẳng vào mắt có chút đau nhức, Olbut dứt khoát nhắm hai mắt lại. Buông lỏng mặc cho cơn mỏi mệt chiếm đoạt cả ý nghĩ.
Một giây trước khi cả thân thể Olbut chậm rãi ngã phịch xuống mất đi ý thức, vừa lúc bỏ lỡ một bóng hình cao hơn ba thước đột nhiên vọt mạnh về phía hắn.
Về đêm trên hải đảo vẫn luôn không quá an tĩnh, gió biển và tiếng sóng dập dìu vang trong đêm khuya đều khiến lòng người cảm thấy lớn hơn bình thường. Olbut ở sống qua ngày tại đây hòn đảo này nửa tháng trời, đối với âm thanh như vậy cũng đã thành thói quen.
Nhưng đêm nay hắn thế mà lại không thể nào ngủ sâu, trước không nói tới việc bên cạnh lòi thêm một cậu bé con, buổi tối không cẩn thận sẽ bị đè bẹp dí. Trời chưa sáng nhưng ngày mai còn phải dẫn hắn đi tìm cha mẹ, chung quanh đều là biển đảo, còn chưa biết phải tìm chỗ nào đây. Đầu suy nghĩ trăm thứ ngổn ngang, khiến cho hắn ngay cả lúc ngủ đầu óc cũng loạn bù nhù.
Nửa đêm Olbut không hiểu sao bất thình lình tỉnh giấc, vừa mở mắt lại bất chợt phát hiện chỗ cửa động le lắt ánh trăng, không rõ vì sao thấy có chút kỳ quái.
Olbut xoay người ngồi dậy, Toffee bên cạnh vẫn một mực ôm chặt bàn tay của hắn ngáy khò khò. Trong sơn động trừ tiếng hít thở của mình và Toffee ra thì cũng chỉ có tiếng gió cùng tiếng sóng biển xa xa truyền đến, cũng không có cái gì dị thường.
Im lặng ngồi một lát, Olbut cảm giác trong tiếng sóng biển có xen lẫn một chút tiếng động khác lạ. Thế nhưng dỏng tai nghe nửa ngày vẫn không thể phân biệt rõ ràng được. Lại đợi thêm một lát, thần sắc Olbut biến đổi, nhẹ nhàng lay tỉnh Toffee nằm bên.
"A..." Một tiếng lầu bầu mơ hồ vô nghĩa của Toffee vừa lẻn ra đã bị Olbut bịt kín ở trong miệng.
"Xuỵt... Nói nhỏ thôi, ngoan ngoãn đi theo ta biết không?" Nếu không phải thể trọng của Toffee vượt quá khổ bình thường thì Olbut đã ôm nhóc đi từ sớm rồi.
Tuy rằng căn bản cũng không rõ xảy ra chuyện gì nhưng Toffee vẫn nhu thuận gật đầu. Không có bởi vì bị người quấy rầy giấc ngủ mà khóc la.
Olbut xoa nhẹ đầu trấn an nhóc, kéo nhóc đứng lên.
Toffee ngoan ngoãn dựa vào cẳng chân Olbut, trong lòng ôm miếng vải đen, còn tay kia thì cầm cái bát sắt lúc trước.
So sánh với bộ dạng ngây thơ của Toffee, lúc này khuôn mặt Olbut cũng đã kéo căng. Từ trong giới chỉ lấy bội kiếm của mình ra, tay nắm chặt bàn tay Toffee cẩn thận dựa vào vách núi, mượn bóng đêm dò dẫm mà đi.
Olbut kéo Toffee ngồi xổm xuống góc tối trước cửa động, nương theo góc chết nhìn ra bên ngoài. Trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn tình huống không xa bên ngoài.
"Người của thánh điện Quang Minh? Vì sao lại ở trong này? !" Olbut thấp giọng nói hình như là đang nói cho mình nghe. Nhưng tựa hồ Toffee cũng cảm nhận được cách đó không xa xuất hiện hơi thở thánh nguyên tố, ngay lập tức nghĩ đến dòng khí lưu khiến cho nhóc và bọn Eagle thất lạc kia. Nhất thời cơn phẫn nộ trong cơ thể tăng vọt, thân thể tức thì khẽ run lên.
Dựa sát vào nhóc cho nên Olbut lập tức phát hiện ra, theo bản năng cho rằng Toffee đang sợ hãi. Xoay người ôm nhóc vào trong ngực, cúi đầu lại thấy đám tóc quăn đen tuyền trên đầu Toffee, lòng nhất thời trầm xuống.
Xem ra đêm nay... người đến không có ý tốt.
"Người ở bên trong, xuất hiện đi." Seaman đợi cho đoàn thánh pháp bố trí trận phòng ngự xong xuôi, mới cẩn thận nhìn chằm chằm sơn động tối đen như mực, hô to.
Hắn đã sớm cảm nhận được bên trong động có hơi thở của người, mà tựa hồ thực lực người nọ cũng không mạnh hơn mình. Nhưng bây giờ là thời điểm vô cùng gắt go, ai biết có phải là bẫy rập của cạm hay không đâu.
Yên lặng một hồi, một vị kiếm sĩ cao gầy dắt tay một đứa bé hai ba tuổi từ bên trong cẩn thận bước ra. Đoàn thánh ma pháp sư lập tức ngưng tụ ma lực, đã chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể công kích.
Nam tử bước ra khỏi sơn động thì liền ngừng lại, đem đứa bé con phía sau che ở trong bóng đêm. Ánh trăng lờ mờ cũng không ảnh hưởng chút nào tới thị lực của đoàn thánh ma pháp sư, tướng mạo anh tuấn của người nam tử cùng với mái tóc dài màu quất ở trong đêm đen cũng phá lệ trong cực kỳ chói mắt đập vào mắt bọn họ cực kỳ rõ ràng.
"Các ngươi là... người của thánh điện Quang Minh? Đột nhiên đến nơi đây có chuyện gì không?" Giọng nói của nam tử nom thực sáng sủa, nhưng có thể nghe ra đề phòng bên trong.
Seaman cẩn thận đánh giá nam tử một lần, cũng không phát hiện thấy trên người hắn có hơi thở hệ ám. Ánh mắt không khỏi dừng lại trên người đứa nhỏ đứng sau lưng hắn.
"Ta là kỵ sĩ trưởng của thánh điện Quang Minh, Seaman. Truy tung theo dấu tích hơi thở vong linh ô uế đã đào thoát để lại. Nếu tiện, có thể xin được biết tên của ngài được không?" Lời Seaman ra nói tuy rất lễ phép, nhưng giọng điệu hoàn toàn không nghe ra có chút lễ độ nào cả.
Thân thể Olbut cứng đờ, nhìn chung quanh đối diện có ba, bốn mươi người trong thánh đoàn pháp sư, cắn răng nói: "Olbut · Bretton."
"Bretton?" Seaman sửng sốt một chút, "Ngài là người của gia tộc Bretton..."
Olbut gật đầu, "Hai năm trước cùng gia tộc kí kết khế ước du lịch , vừa vặn đến nơi đây."
Tây Khải và Ân Á là hai đế quốc lớn làm căn cứ chủ yếu nơi thánh điện Quang Minh truyền giáo, tự nhiên chủ chốt trong hai đế quốc bọn hắn cũng theo dõi. Gia tộc Bretton là một trong những gia tộc trụ cột ở Tây Khải, hai năm trước đứa con nối dõi duy nhất yêu cầu một mình hoàn thành đợt huấn luyện du lịch cũng đã làm cho giới quý tộc nhốn nháo một trận nho nhỏ. Seaman thân là đội trưởng trong đội Thánh Kỵ Sĩ, tự nhiên cũng biết.
Tuy rằng không thể khẳng định người này nhất định là Olbut · Bretton hai năm trước rời khỏi nhà ra ngoài, nhưng ít nhất hiện tại không thể trực tiếp động thủ. Nhưng mệnh lệnh của Giáo Hoàng chính là không để ý phải trả cái giá thế nào nhất định phải đem vong linh tinh lọc khỏi Pompano. Không thể để cho chúng nó tiến vào địa phận Ân Á cùng Tây Khải.
"Hóa ra là tiên sinh Bretton, " Seaman dừng một chút, "Vậy phía sau ngài là..."
"Nó là đứa nhỏ trên đường đi ta tình cờ nhặt được." Olbut nghiêng người, đem Toffee chắn lại, "Hiện tại chỉ mới có hai tuổi."
Seaman cười cười, nhưng biểu tình trên mặt cũng không mang theo chút xíu độ ấm nào, "Ta nghĩ ngài khẳng định đã bị lừa gạt, tiên sinh. Trên người đứa bé này có hơi thở chỉ có trên người vong linh, nói không chừng dưới vẻngoài 'bé con', bất quá cũng chỉ vì muốn mê hoặc ngài, để đạt được mục đích dơ bẩn cuối cùng của nó mà thôi."
Olbut cắn răng, đấu khí màu vàng nhạt dần dần bao trùm thân thể, "Hắn thực sự chỉ là một bé con mà thôi."
Hắn không nghĩ tới ngay cả khi mang tên tuổi của gia tộc ra cũng không được. Trước kia thánh điện Quang Minh tuy rằng hung hăng càn quấy, nhưng vẫn e dè quý tộc hoàng gia vài phần.
"Xin người chớ khẩn trương, Bretton tiên sinh." Cảm giác được Olbut khẩn trương cùng đề phòng, Seaman giơ hai tay ra sau lưng làm cái thủ thế, "Ta cảm thấy chúng ta cần phải trò chuyện một chút."
"Nếu ngươi không đem nó đi vậy chúng ta đây không có gì cần phải nói cả." Olbut vắt ngang thanh trường kiếm trước ngực, thấp giọng nói: "Toffee, từ nay về sau..."
Olbut nói còn chưa nói xong, một tia chớp màu trắng đột nhiên như vọt thẳng tới trước đằng sau Olbut.
"Toffee!" Olbut xoay người bổ nhào về phía trước, ấn Toffee ngã xuống đất. Cánh tay trái che chở Toffee truyền đến một trận đau đớn, Olbut cắn răng không để ý, dùng đấu khí bao vây xung quanh mình và Toffee.
Bất chấp đợt công kích ập tới tấp, túm Toffee xoay người chạy tới cánh rừng cây phía sau.
Hai người xoay người chạy, Seaman tự nhiên lập tức dẫn người đuổi theo. Hắn không nghĩ tới Olbut tự xưng là quý công tử nhà Bretton, cư nhiên còn có thực lực bực này. Lần này hắn tới vội vàng, chỉ triệu tập được đoàn thánh pháp sư gần đây, nhưng về tổng thể thì thực lực đều ngấp ngưỡng ở cấp bốn cấp năm. Mà lúc này thực lực Olbut sớm có tới cấp sáu, không chỉ tránh thoát được đợt đánh lén lần đầu tiên, còn có thể nhanh chóng dắt bé con chạy trốn.
Seaman thầm mắng một tiếng "ngu xuẩn", nhưng cũng chỉ có thể vội vàng mang người đuổi theo. Cũng may đây là hòn đảo biệt lập màOlbut chỉ là kiếm sĩ, dù kiểu gì cũng trốn không thoát.
Olbut lôi kéo Toffee men theo địa hình mình quen thuộc, một đường chạy thẳng vào trong rừng cây trên đảo. Lúc này hắn chỉ tận lực suy nghĩ biện pháp thoát khỏi đám người đuổi theo phía sau, lại hoàn toàn không chú ý tới Toffee đang bị hắn lôi kéo chạy, chỉ là một đứa bé hai tuổi.
Một đứa bé mới hai tuổi, chẳng những trong bóng đêm băng băng trên đường gập ghềnh có thể theo kịp tốc độ của một vị kiếm sĩ cấp sáu. Đừng nói là chạy dù có bước đi cũng chỉ có thể nghiêng ngã sẽ lảo đảo, ngay cả miếng vải rách và cái bát sắt ôm thật chặt mà hơi thở cực kỳ vững vàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngay cả một chút dáng vẻ uể oải mỏi mệt đến độ đỏ ửng cũng đều không có.
Tuy rằng Olbut không quen thuộc địa hình trên đảo hơn người của Seaman, nhưng hòn đảo này thật sự không lớn. Lấy tốc độ của bọn họ, không quá nửa giờ có thể xuyên qua rừng cây, đụng tới bãi biển đối diện. Cho dù chạy vòng quanh trong cánh rừng này thì rất nhanh cũng sẽ bị bọn hắn bao vây lại.
Nghe được động tĩng của đám người rượt đuổi phía sau, tay Olbut túm lấy bàn tay Toffee lại thít chặt vài phần. Toffee cũng không kêu đau, vẫn ngoan ngoãn theo sát bên cạnh hắn.
"Toffee..." Mặc dù đang vội vã chạy trốn, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến nhịp thở và tiếng nói chuyện của Olbut, "Đợi một lát nữa ta có việc cần phải nói rõ với đám người phía sau, một mình nhóc có thể theo cái hướng này chạy về phía trước được không?"
"Ngươi muốn đi đâu?" Toffee vừa nghe, vội vàng trở ngược lại túm lấy bàn tay Olbut, "Ta đi cùng với ngươi."
"... Toffee ngoan." Olbut tận lực làm cho thanh âm của mình bình ổn vững vàng, "Ta rất nhanh sẽ tìm nhóc. Theo cái phương hướng này chạy thẳng tới, rất nhanh nhóc có thể gặp được bãi biển. Thân thể của nhóc nhỏ, trốn dưới bọt sóng bên bờ biển, biết không? Đợi những người này đi rồi nhóc hãy trở ra."
Với thể trọng của Toffee, Olbut thật không lo lắng nhóc sẽ bị sóng biển trực tiếp cuốn đi. Dừng một chút, hắn tiếp tục nói,
"Nếu thấy lâu quá mà ta chưa trở về, có nghĩa là ta có việc gấp phải đi trước, nhóc không thể quay lại tìm ta có biết không? Cứ ngoan ngoãn đứng đợi trên bờ cát, ta nghĩ cha của nhóc rất nhanh sẽ gặp tới tìm nhóc thôi."
Olbut hít một hơi thật sâu, giống như làm xong quyết định gì đó. Hắn đột nhiên ngừng lại, từ trong tay trái gỡ chiếc nhẫn không gian của mình xuống, ngồi xổm xuống nhét vào trong bàn tay nhỏ của Toffee.
"Trong giới chỉ có đồ ăn, có nước trong, quần áo và thảm cũng có, nhóc thông minh như vậy, biết dùng như thế nào đi."
Không đợi Toffee nói cái gì, Olbut đột nhiên nghiêng người ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Toffee hôn một cái, "Nếu có thể... ta nhất định sẽ trở về tìm nhóc, được không?"
Nói xong hoàn toàn không để cho Toffee kịp phản ứng, lập tức đứng dậy chạy về hướng ngược lại, "Đi nhanh lên!"
Toffee ngơ ngác nhìn theo phương hướng bóng dáng Olbut biến mất, từ từ mở bàn tay nhỏ bé ban nãy bị Olbut nắm chặt ra, bên trên đặt một chiếc nhẫn khảm viên đá màu vàng ánh. Bên trên còn mang theo nhiệt độ cơ thể thản nhiên —— giống hệt như độ ấm vừa mới nãy đây còn ôm cánh tay của mình.
Nếu là trước kia, Toffee vừa nhìn thấy mấy vật thể xinh đẹp sáng lòe lòe thế này đã lập tức ngay cả đường cũng sẽ không đi rồi. Lúc Kreegans lấy bảo thạch dụ nhóc, nhóc ngay cả Eagle cũng không thèm để ý tới. Nhưng hiện tại không biết vì cái gì, Toffee nhìn thấy chiếc nhẫn xinh đẹp trong lòng bàn tay lại đột nhiên cảm khó chịu.
Nhóc chỉ mới hai tuổi, căn bản không hiểu vì sao mọc lên cái cảm giác khó chịu như vậy. Không hiểu vì cái gì Olbut đột nhiên muốn nhóc một mình chạy trước, lại càng không biết vì sao Olbut phải đem nhẫn cho nhóc.
Không phải hôm qua vừa mới nói sáng sớm sẽ dẫn mình đi tìm ba ba và thầy sao? Vì cái gì lại đột nhiên bảo mình đi trước chứ? Còn không cho phép mình trở về tìm hắn...
Seaman mang theo người đuổi theo vô cùng nhanh, tuy rằng bọn hắn cũng không quen thuộc địa hình trên đảo, hơn nữa ngoại trừ Seaman mấy người còn lại đều là pháp sư thể lực chẳng ra gì. Có thể trên người Toffee truyền tới cái cỗ hơi thở hệ ám thản nhiên, quả thật là kim chỉ nam dẫn đường chính xác nhất.
Olbut đột nhiên vọt trở về thật ra làm Seaman có chút bất ngờ, chẳng qua hắn rất nhanh chỉ hừ lạnh một tiếng, ý bảo thủ hạ thánh pháp sư trước tiên vây quanh hắn. Mặc kệ hắn có phảilà cái vị công tử nhà Bretton kia hay không, từ lúc bắt đầu động thủ vừa rồi, Seaman cũng đã có ý định diệt khẩu.
Trên đảo Nam Hải ngẫu nhiên bị chết một vị kiếm sĩ, nào có ai biết thân phận thật sự của hắn là ai chứ? Nghe đâu gia tộc Bretton chỉ có một người thừa kế, nếu quả thật là hắn, cũng coi như đánh một đòn đả kích một chút tới thế lực quý tộc ở Tây Khải.
Đồng thời từ lúc Seaman bắt đầu tung đòn đánh lén, Olbut cũng đã ít nhiều biết quyết định của hắn . Nếu ngay từ đầu hắn vâng theo ý Seaman giao nộp Toffee thì có lẽ Seaman cũng sẽ không xử lý hắn. Nhưng vừa rồi hắn đã công kích, dĩ nhiên sẽ không tiếp tục tha cho mình. Một khi chờ mình trở về, gia tộc của hắn tất nhiên muốn đòi thánh điện Quang Minh một câu trả lời thích đang. Mà cho dù Seaman có là đội trưởng Thánh Kỵ Sĩ thì đối mặt với thế lực của gia tộc Bretton ở Tây Khải, chỉ sợ cuối cùng cũng phải bị giao ra bồi tội.
Tuy rằng hắn không hiểu vì cái gì thánh điện Quang Minh phí công tốn sức chỉ bởi vì muốn lấy mạng một đứa trẻ, nhưng nếu bảo hắn ném Toffee lại, hắn làm không được.
Có lẽ đúng như ông nội và cha thường xuyên không nể mặt mắng hắn, hắn đúng là có chút ngốc đi. Thầy giáo dạy lễ nghi từ nhỏ đã dạy hắn tinh thần cùng đạo nghĩa trong giới quý tộc, ngoại trừ hắn ra thì mấy đứa nhỏ cùng tuổi trong gia tộc khác không một người nào chân chính để trong lòng. Cũng giống như các trưởng bối cũng không còn để ý tới mấy thứ kia, mắt thấy mình có nề nếp tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc chuẩn mực, vẻ mặt còn biểu lộ ra sự bất đắc dĩ.
Thế nhưng cho dù ngay cả như vậy, Olbut vẫn ngây ngô tuân thủ. Là người thừa kế duy nhất trong gia tộc Bretton, có rất nhiều thứ tự nhiên hắn đều biết rõ. Mà dù cho có biết rõ, nhưng vẫn một mực cố chấp làm mấy việc chẳng chút ý nghĩa, không phải ngốc thì là cái gì nữa?
Nhìn đoàn bạch quang thẳng tới trước mặt, Olbut thở dài. Bàn tay phải nắm trường kiếm đã không còn cảm giác, đau đớn đã sớm biến thành chết lặng, máu tươi dọc theo cánh tay rơi xuống bãi đất cát. Mà mái tóc dài màu quất chỉnh tề lúc trước tựa hồ cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ, thoạt nhìn vừa hỗn độn lại chật vật.
Không nghĩ tới cuối cùng sẽ ở loại địa phương này... Xem ra đời này cũng không có cách nào đạt được thành tựu để cha và ông nội mát lòng mát dạ rồi.
Đoàn quang mang đâm thẳng vào mắt có chút đau nhức, Olbut dứt khoát nhắm hai mắt lại. Buông lỏng mặc cho cơn mỏi mệt chiếm đoạt cả ý nghĩ.
Một giây trước khi cả thân thể Olbut chậm rãi ngã phịch xuống mất đi ý thức, vừa lúc bỏ lỡ một bóng hình cao hơn ba thước đột nhiên vọt mạnh về phía hắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^