Vân Lạc Cửu
Phong
Chương 76 trở về đại lục ( năm )
Trên hải đảo bởi vì hàng năm gió biển mãnh liệt, lúc này cự thú màu đen đấu đá lung tung chắn ở trước người Olbut mà vốn dĩ cây cối chung quanh vốn không cao lớn gì mấy tức thì xui xẻo bị đạp đổ lả tả ngổn ngang. Đạn Thánh Quang bắn tới trên người nó, bất quá chỉ nổ ra một đóa hoa màu trắng rực sáng rồi vụt mất chẳng còn tung tích.
"Uông——! ! !"
Cự thú giang đôi cánh to rộng phía sau, đối với đám người phía trước phát ra tiếng gầm giận dữ uy hiếp.
"Rồng... Là rồng! !"
Gã pháp sư đứng cách Hắc Long gần nhất bị tiếng rồng ngâm làm sợ tới mức hai đầu gối như nhũn ra, tức thì ngã bệch xuống mặt đất.
Trước mắt bỗng dưng xuất hiện một con Hắc Long mà rõ ràng vẫn là con non, nhưng cho dù như vậy thì với độ cao hơn ba thước phải hai người thành niên mới sánh được.
Thân mình đen như mực ở trong đêm hoàn toàn không thể thấy rõ, nhưng thân hình cao lớn cỡ này quả thực hệt như một tòa tiểu lâu sừng sững mọc trước mắt mọi người, đủ để che chắn Olbut đang hôn mê ở đằng sau không lọt một kẽ hở.
Đôi sừng trên đỉnh đầu tuy còn chưa có dài đủ, sinh trưởng trên thân con rồng đen thui cũng không quá rõ ràng. Chẳng qua lúc này trong hai mắt màu lam lại tràn đầy nỗi phẫn hận cùng sát ý, ở trong đêm đen dày đặc nhìn chằm chằm đoàn thánh pháp phía trước.
Cho dù là rồng con thì long uy của nó cũng đủ khiến cho nhân tộc cảm thấy áp lực nhất định. Mà lúc này thực lực trung bình của đám thánh pháp sư Seaman mang đến cũng không cao, nhất thời đã bị dọa đến độ tay chân luống cuống. Vừa la hét vừa nhốn nháo ầm ĩ, ma pháp ném loạn tứ tung.
Đoàn thánh ma pháp bạch quang ở trong rừng cây liên tục chớp lóe, không ít người trúng phải đòn công kích của người bạn đồng hành bên cạnh, mà Hắc Long đứng phía trước cũng khó tránh khỏi phải chịu một hai cái.
Nhưng Hắc Long vốn là loài kháng pháp tốt nhất trong long tộc, đạn ma pháp đánh tới trên người nó dường như không khác gì một đoàn sáng hình tròn, vừa khẽ đụng đã ngay lập tức vỡ tan, không tạo thành lực ảnh hưởng là bao. Có điều đoàn quang cầu lại thành công khiến nó càng thêm phẫn nộ.
Cái đuôi thật lớn đảo qua bên cạnh, ba bốn gã pháp sư gần đó hét lên rồi ngã gục.
Lúc này Hắc Long lại phát ra một tiếng gầm rú tràn đầy phẫn nộ, một ít cổ long tức nóng rực từ trong miệng rộng phun trào đi ra. Phối lên với hàm răng nanh trắng cực lớn, thành công khiến cho đoàn pháp sư tập thể lui về phía sau bảo trì một khoảng cách an toàn. Nhưng chính nó lại thủy chung không chịu rời đi một bước cứ đứng sững tại chỗ.
"Cả đội!" Seaman nhìn thấy đoàn pháp sư nghiêng ngã tức giận đến mức cả nói cũng sắp sửa nói không nên lời.
Chỉ là một con rồng con mà thôi, bọn hắn khoảng độ ba mươi lăm ngời, thế mà cư nhiên bị một con rồng con nhỏ xíu dọa thành như vậy.
Nhưng nhìn thấy Hắc Long vẻ mặt hung ác phía trước, cho dù hiện tại Seaman có liều mạng, có lẽ việc chém giết nó cũng không phải vấn đề. Nhưng một con rồng con, đừng nói Seaman chưa thấy qua, nếu đặt ở Long Tộc là đối tượng được cả tộc bảo vệ quý trọng.
Long Tộc cực khó sinh sản và bao che khuyết điểm ai nấy trên đại lục Vantican Lance đều biết, Seaman cũng không thể xác định trong lúc đó Long Tộc có mối liên hệ đặc biệt gì hay không. Một khi chuyện rồng con bị người giết mà bị Long Tộc biết được thì kể cả thánh điện Quang Minh cũng không thể gánh vác hậu quả như vậy.
Đặc biệt... chút khí tức hệ ám cực nhỏ trên người con rồng con này nữa.
Seaman đối với tình huống này mới là vô cùng kinh hoàng ——con rồng này chính là đứa nhỏ ban nãy sao? Vậy rốt cuộc hơi thở vong tộc trên người đứa nhóc này chỉ đại biểu cho mình nó, hay là... cả Long Tộc?
Nhìn chằm chằm con rồng con trước mặt không ngừng gầm rú uy hiếp bọn họ, Seaman giãy dụa một hồi. So sánh giữa việc đắc tội nhà Bretton và chống chọi cơn thịnh nộ của Long tộc trong lúc đó cắn răng lựa chọn cái trước. Hơn nữa lúc này chuyện đã xảy ra, không chỉ là việc hắn có thể làm chủ .
Phất phất tay, Seaman rất nhanh tập hợp đoàn thánh pháp sư. Cũng may con rồng con này chưa phát lực công kích quá lớn, cũng không chịu rời khỏi Olbut.
Đám người bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất trong đoàn bất quá cũng chỉ có bốn người ban nãy vừa bị đuôi rồng quét qua mà thôi, lúc này đã bị người trong đoàn hoặc cõng trên lưng, hoặc nâng nhích từng bước lại gần. Đại bộ phận người trong đoàn kỳ thật vừa rồi bị kinh hoảng bị người trong nhà ngộ sát có chút thương tích nhẹ mà thôi.
Lúc này phần lớn ngọn lửa giận dữ cũng chỉ có thể hóa thành bất đắc dĩ. Seaman cũng không dám đợi lâu, rất nhanh dẫn đoàn thánh pháp sư rời khỏi hòn đảo. Nhẹ nhàng hệt như lúc đến.
Mãi đến chung quanh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, trong bầu không khí chung quanh rốt cuộc cũng không còn ngửi thấy cái hơi thở làm cho người ta chán ghét kia. Lúc này Toffee mới xoay người, lúng túng nhìn nam nhân cả người toàn là máu hôn mê trên mặt đất.
"Ô ô ——" Toffee nhẹ nhàng huýt hai tiếng rồng ngâm, chìa chân trước cẩn thận đẩy Olbut. Nhưng Olbut trong cơn hôn mê không có bất kỳ phản ứng nào, mà vết máu trên người càng ngày càng nhiều, làm Toffee sợ tới mức vội vàng rụt đem móng vuốt lại.
Toffee theo bản năng hiểu được hiện tại không thể đụng vào Olbut, nhưng khi nhìn thấy hắn cả người đều là vết thương nằm rạp trên mặt đất, lại sốt ruột xoay quanh. Nước mắt ừng ựng không ngừng đảo quanh trong đôi mắt rồng, chạy vòng vây xung quanh Olbut. Cuối cùng thân thể thật lớn ngồi xuống bên cạnh Olbut, khóc thét lên.
Hòn đảo trong đêm bất thình lình ngân nga từng trận từng trận rồng ngâm, bầu trời đêm vốn cực yên tĩnh bất chợt bị người phá vỡ. Đám chim biển hoảng sợ đập cánh "phạch phạch phạch" ào ào bay lên. Mấy bạn động vật nhỏ thừa dịp đêm tối cẩn thận leo ra khỏi hang cũng lập tức chui tọt về đường ngầm dưới lòng đất.
"Hơn nửa đêm, ngươi ở đây khóc lóc cái gì?"
Thanh âm quen thuộc đột nhiên từ phía sau truyền đến, tiếng gầm rú của Toffee vừa được một nửa thì chợt khựng lại. Vừa quay đầu, chỉ thấy hai bóng hình quen thuộc đẩy bụi cỏ hai bên, bước nhanh đi tới. Đằng sau còn một cái bóng nho nhỏ chạy theo.
"Ngao oa!"
Toffee vừa thấy Gil cùng Eagle, lập tức khóc càng thảm thiết. Nước mắt giọt ngắn giọt dài từ mặt rồng chảy xuống, bò dậy cắm đầu chạy về phía hai người.
"Đợi, đã!" Eagle vội vàng kéo Gil nhảy sang một bên, né tránh Toffee hệt như tòa núi nhỏ, "Bộ dạng này là sao hả? Còn không biến trở về đi!"
Toffee cũng không để ý đến hắn, vừa khóc vừa dùng hình rồng đem hai người kéo dài tới trước mặt Olbut. Vuốt rồng vội vàng chỉ vào Olbut bộ dạng chật vật không chịu nổi, lúc này ngay cả cũng hơi thở cũng mỏng manh.
"Ai vậy?" Eagle hỏi một câu. Nhưng nhìn thấy bộ dạng Toffee vừa khóc lại rống, vẻ mặt cầu xin nhìn mình, theo bản năng ném hai thuật trị liệu tới trên người Olbut, xong xuôi ngồi chồm hổm cẩn thận kiểm tra tình trạng của Olbut.
Gil vừa nhìn thấy mặt Olbut thì có cảm giác người này có chút quen thuộc. Nhưng rất nhanh lại chú ý tới vết thích va chạm cùng hơi thở lưu lại sau trận hỗn chiến vừa rồi, có chút lưu tâm với chuyện Toffee vừa trải qua nhưng cũng đoán được đại khái phần nào.
Toffee ngồi xổm ở một bên gắt gao nhìn chằm chằm Eagle, thấy hắn sờ tới sờ lui ở trên người Olbut, đồng thời trong lòng bàn tay không ngừng có bạch quang rót vào thân thể Olbut. Cái đuôi phía sau không ngừng quật chấm trên mặt đất, cây cối chung quanh trong nháy mắt ào ào sụp đổ. Pudding tựa vào bên người nó, lè lưỡi liếm liếm móng vuốt của nó.
Cảm nhận được Pudding đang an ủi mình, Toffee nằm úp lại, chân trước vây ở bên trong Pudding. Cổ họng nghẹn ngào khóc lóc kể lể sự tình gặp phải với Pudding. Pudding thỉnh thoảng chìa móng vuốt, dùng lòng bàn chân mềm mềm vỗ vỗ khuôn mặt đen thui của Toffee. Hiếm khi không có ghét bỏ nó.
"Vừa rồi là người thánh điện Quang Minh công kích nhóc?" Gil đi đến bên cạnh Toffee, sờ sờ đôi sừng trấn an nó, "Ngoan, biến trở về rồi từ từ kể lại mọi chuyện cho ta nghe."
Một cỗ ma lực thản nhiên từ lòng bàn tay Gil rơi vào trên người Toffee. Bị hơi thở quen thuộc vây quanh, rốt cục Toffee cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Toffee nhắm mắt lại, không đầy một lát, thân thể bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại. Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, thân ảnh to bự ban nãy lập tức tiêu thất. Một cậu bé thân thể trần truồng khoảng chừng hai ba tuổi đứng ở chỗ ban nãy.
"Ô ô ô ô, thầy..." Toffee ôm Pudding vọt vào trong lòng Gil ,"Dù con gọi thế nào đi nữa Olbut hắn cũng không để ý tới con."
Gil từ trong giới chỉ lấy quần áo ra đơn giản khoác lên trên mình nhóc. Lúc này mới vỗ lưng của nhóc, chậm rãi để cho nhóc bình tĩnh lại, đem mọi chuyện xảy ra lúc ban ngày kể sơ qua một lần.
"Olbut..." Gil nhìn chằm chằm thanh niên trên mặt đất được Eagle rửa sơ qua, rốt cục lộ ra dung mạo vốn có, "Bretton?"
Gil nhíu mày nhìn Toffee ở bên cạnh còn đang xoa xoa nước mắt. Chung quanh hốc mắt bé con đỏ bừng một mảnh, mà ánh mắt nhìn về phía Olbut lúc này lại mang theo một tia khăng khăng cố chấp.
Không tiếng động thở dài, Long Tộc trời sinh bá đạo, tham muốn giữ lấy cực mạnh, mặc kệ là người hoặc vật do bọn hắn nhìn trúng đều cũng sẽ sinh ra một loại cố chấp đến khủng bố. Cho dù là rồng con thì cũng khó tránh khỏi thiên tính của chủng tộc.
Hắn không biết vì cái gì chưa đến một ngày Toffee đã sinh ra chấp niệm mạnh như vậy đối với Bretton. Nhưng mặc kệ như thế nào, sự thật rành rành là Olbut bởi vì Toffee mới phải chịu trọng thương.
Chuyện năm đó, là do hắn khiêu khích trước, mình cũng đã hạ thuốc trên người hắn, cũng coi như huề nhau. Còn về sau bị người truy bắt, cũng có thể miễn cưỡng tính là chuyện phía trước. Dù sao với cái loại trình độ đuổi bắt này, Gil cũng không phải quá để ý. Mà lần này xảy ra chuyện, kỳ thật trái lại hắn mới là người thiếu Bretton một cái nhân tình.
Eagle loay hoay hơn nửa ngày, cuối cùng cũng tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, ngừng tay.
"Thế nào?" Gil kéo lại Toffee đang bổ nhào qua hỏi hắn.
"Tạm thời không có việc gì ."
chức nghiệp Eagle cũng không phải chuyên về trị liệu, bất quá cũng chỉ biết một vài bước cấp cứu đơn giản, nhờ đặc tính trị liệu của thánh ma pháp mới có thể giúp cho hắn tạm thời bảo vệ tính mạng Olbut.
" Xương cốt trên người bị gãy mấy chỗ, ta đều đã nối lại rồi. Ngoại thương về cơ bản cũng đã trị liệu xong. Chỉ có điều khả năng của ta cũng chỉ ở vết thương ngoài da, những thứ khác vẫn phải dẫn hắn quay về đại lục tìm trị liệu sư mới được."
Eagle nhìn thấy sắc mặt Olbut cũng không được khá lắm, ý đồ muốn giết Olbut của đám người thánh điện Quang Minh biểu thị rất rõ ràng. Tổn thương trên người hắn tự nhiên không có khả năng dễ dàng khỏi hẳn như vậy.
Vừa rồi Toffee dùng giọng nói đứt quãng kể lại sự tình hắn ở bên cạnh, cho dù đang quăng thuật trị liệu tới trên người ném vẫn như cũ nghe rõ ràng.
Nếu Olbut vì bảo hộ Toffee mới chịu tổn thương như vậy, vậy không phải đại biểu cho việc ngay từ đầu ý đồ của đám người thánh điện Quang Minh cũng là trực tiếp muốn giết Toffee.
Sắc mặt của Eagle lại càng trở nên âm trầm, cho đến khi Gil ở bên cạnh gọi thì hắn mới hồi phục lại tinh thần.
"A? Xin lỗi, vừa rồi anh nói cái gì?"
Gil bất đắc dĩ nhìn hắn liếc mắt một cái, đứng dậy để Toffee tự mình đứng vững, "Đừng quá lo lắng, hiện tại không phải không có việc gì hay sao? Sửa sang đồ đạc rồi chúng ta chuẩn bị đi."
Eagle ngây người nhìn hắn, "Đi đâu, người này làm sao bây giờ?"
"Mang theo hắn." Gil cầm ra một bộ áo choàng khoác trên mình Olbut, "Nói như thế nào thì hắn cũng cứu Toffee, tới nhà hắn giáp mặt nói lời cảm tạ đi. Việc này cũng không hẳn là việc xấu , nói không chừng có lẽ sắp sửa... chúng ta rất nhanh sẽ có rất nhiều đồng minh."
.
Trước ánh bình minh, thời khắc tối tăm nhất trong ngày. Cho dù là thành Raya ở Tây Khải, lúc này cũng vẫn còn đang trong cơn ngủ say.
Mà trong lúc này, Gaby lại bị quản gia gấp gáp thấp giọng gọi tỉnh dậy.
"Chủ nhân... Chủ nhân, ngài tỉnh rồi sao?"
Tự dưng bị người đánh thức, hiển nhiên Gaby cực kỳ không vui, "Bây giờ là lúc nào? Rốt cuộc làm sao vậy?"
Lão quản gia nơm nớp lo sợ khom người đứng ở trước giường Gaby, "Chủ nhân thứ tội, là thiếu gia... thiếu gia đã về."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^