Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

[C77] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu

Phong


Chương 77 Dịch vong linh (một)





Gaby từ trên giường bật dậy, "Ngươi là nói Olbut? !"

"Vâng, đúng vậy..." Lão quản gia hình như cũng rất kích động, đồng thời lại vô cùng sợ hãi. Lau mồ hôi giọng nói có chút lắp bắp: "Nhưng hiện tại tiểu thiếu gia..."

Tuy Gaby năm nay cũng đã ngoài tám mươi, nhưng bản thân hắn có thực lực cường đại, bề ngoài thoạt nhìn bất quá cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi. Tu luyện chức nghiệp kiếm sĩ mấy chục năm qua, thực lực của hắn tính đến hiện tại vẫn là người mạnh nhất gia tộc Bretton. Nghe lão quản gia nói Olbut đã về, Gaby dứt khoát xốc chăn lên, cầm lấy áo ngủ quản gia đưa qua khoát lên khuỷu tay rồi vội vàng đi ra ngoài. Ngay cả hành động khác thường của lão quản gia ngày thường vẫn luôn trầm ổn cũng không chú ý tới.

Gaby mang theo lão quản gia bước nhanh tới phòng Olbut nhưng còn đi chưa tới tới cửa, đã thấy một đám người tôi tớ, người hầu trong nhà trong tay cầm đủ thứ linh ting ra ra vào vào phòng Olbut. Mắt thấy hắn lại luống cuống tay chân hành lễ.

"Làm cái gì vậy?" Gaby nhíu mày nhìn thấy tình huống xáo trộn bên ngoài cửa phòng của Olbut.

Lão quản gia đi phía sau nhanh chóng tiến lên đem lời vừa rồi chưa nói xong bổ sung toàn bộ, "Chủ nhân, tiểu thiếu gia... tiểu thiếu gia bị trọng thương a! Bây giờ vẫn còn đang trong hôn mê, là bị người đưa về."

"Cái gì? !"

Gaby giận dữ, đấu khí tràn ra ngoài lập tức khiến cho cô tỳ nữ bên cạnh lảo đảo hai bước, khăn mặt trong khay đựng vung đầy trên đất.

"Chủ nhân trước tiên xin ngài đừng nóng giận." Lão quản gia nhanh chóng trấn an ông chủ nhà mình, phất tay đuổi cô tỳ nữ đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha tội, "Thương thế thiếu gia không nhẹ, nhưng không có nguy hiểm tới tánh mạng. Ngài trước hết đi xem hắn đi?"

Gaby hít một hơi thật sâu, tận lực bình ổn lại cảm xúc của mình. Lúc này mới trầm mặt bước vào phòng Olbut.

Trong phòng vẫn ầm ĩ mất trật tự như cũ, mà Olbut im lặng nằm ở trên giường lớn sắc mặt tái nhợt. Máu đen trên người lúc này đã được bọn thị nữ lau sạch, cũng đổi lại bộ quần áo sạch sẽ. Chẳng qua người vẫn còn đang mê mang, sắc mặt tái nhợt, hô hấp cực kỳ yếu ớt.

Trị liệu sư cũng đã được quản gia mời tới. Ba vị trị liệu sư lúc này vây chung quanh bên người Olbut, một đống người tôi tớ bị bọn hắn chỉ huy xoay quanh, nhưng thần sắc của ba người hết sức căng thẳng —— đây là tiểu thiếu gia mà bá tước Bretton thương yêu nhất, nếu có gì bất trắc nhất định bọn hắn cũng phải mất mạng.

Gaby ý bảo mọi người không cần để ý tới hắn, chính mình im lặng đứng ở một bên nhìn Olbut trong hôn mê. Hơi thở lạnh lẽo phủ vây quanh người.

Đứng một hồi, Gaby đột nhiên phát hiện bên giường Olbut sao có một đứa nhỏ đang nằm úp sấp lên. Chân tay ngắn ngủn, ngửa đầu giơ tay lên mới có thể miễn cưỡng vịn được mép giường. Chung quanh tôi tớ, người hầu tới tới lui lui, tất cả đều chủ động giới hạn một phạm vi không chủ động đi qua.

Nhiều hạ nhân như vậy, sao không ai để mắt tới đứa nhỏ không biết từ nơi nào xuất hiện này chứ?

Gaby nhíu nhíu mày, hỏi quản gia đứng bên cạnh, "Đứa bé kia là sao thế? Từ chỗ nào tới vậy?" Sao ngay cả một đứa nhóc không rõ lai lịch cũng tùy tiện mang vào trong phòng Olbut?

Quản gia nhìn đứa nhỏ liếc mắt một cái, diễn cảm phức tạp trả lời: "Chủ nhân, đứa bé kia đi cùng với người đưa thiếu gia trở về. Mà sau khi thiếu gia trở về nó cũng đứng yên trong phòng thiếu gia, dù chúng ta khuyên kiểu gì nhóc cũng không chịu đi."

Gaby trừng mắt nhìn quản gia liếc mắt một cái, vừa định nói một đứa bé mà thôi, các ngươi không giải quyết được chắc? Kết quả còn chưa thốt ra lời, tựa hồ bé con cảm giác được tầm mắt Gaby chỉa tới, quay đầu nhìn Gaby liếc mắt một cái.

Chỉ một cái liếc mắt nhưng trong nháy mắt lại làm cho Gaby dại ra vài giây. Rõ ràng chỉ một đứa nhỏ còn không chưa cao bằng cái giường, nhưng hắn vẫn cảm thấy có một cỗ uy hiếp không thể nói rõ. Không phải cái loại áp lực của cường giả đối với những người cấp thấp, mà là một loại sợ hãi xuất thân từ nội tâm.

Tới hiện tại Gaby mới đột nhiên chú ý tới, đứa bé này có một mái tóc màu đen.

Theo lý thuyết... màu tóc này hẳn là nguyên nhân chủ yếu làm những người khác chú ý tới hắn. Cũng không biết vì cái gì, mọi người bao gồm cả Gaby. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên đối với bé con là kinh hãi, cái loại áp lực áp bách trong vô hình cùng với nỗi sợ hãi tột cùng mà nhóc đem lại cho người ta, ngược lại khiến mọi người trực tiếp xem nhẹ bề ngoài của mình.

Hiện tại Gaby đã biết nguyên nhân vì sao tình cảnh trong phòng rối loạn lộn xộn một đống nhưng chỗ đứa nhỏ nằm úp sấp lại thủy chung không có bất cứ người nào dám đi qua.

Còn muốn hỏi nhiều, nhưng trị liệu sư đã đi qua đưa cho hắn báo cáo về tình huống của Olbut.

Nói tóm lại Olbut đã không còn vấn đề gì quá lớn, quan trọng hơn thương thế đã được người trị liệu sơ qua. Chủ yếu là phần tổn hại chỗ nội tạng cần phải dùng thuốc từ từ điều dưỡng. Cùng với việc tinh thần lực bị tiêu hao quá lớn, cần phải tự bản thân khôi phục dần. Cho nên còn phải hôn mê một lát mới có thể thức tỉnh.

Nghe xong kết quả trị liệu sư trình bày, Gaby gật gật đầu. Vừa trầm giọng hỏi: "Tổn thương trên người Olbut, nguyên nhân do đâu?"

"Là ... tất cả đều là do công kích của thánh ma pháp tạo thành." Một vị trị liệu sư cẩn thận nhìn biểu tình Gaby liếc mắt một cái, "Nhìn thủ pháp... có lẽ là do thánh pháp sư của thánh điện Quang Minh..."

"Thánh điện Quang Minh?" Không bất ngờ gì khi khuôn mặt Gaby lại đen hơn vài phần. Ba gã trị liệu sư nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, không dám tiếp tục nhiều lời.

"Quên đi, trước hết hãy trông nom Olbut thật tốt." Gaby phất phất tay, lại nhìn bé con vẫn đang cố chấp bám bên giường Olbut, lúc này mới xoay người đi ra ngoài, "Không phải nói Olbut là được người mang về hay sao? Người nào? Ta muốn gặp thử."

Lão quản gia vội vàng đi theo đằng sau, "Vâng,vâng, tôi đã đem bọn họ an bài ở phòng khách. Bất cứ khi nào ngài muốn đều có thể gặp được."

Gaby mới ra cửa, cha và ông nội của Olbut cũng nghe tin vội vội vàng vàng chạy lại đây.

"Olbut đang nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng tới quấy rầy nó." Gaby dặn dò con trai và cháu trai nhà mình.

Hai người cung kính đáp lời, nhìn theo Gaby rời đi, lúc này vẻ mặt lo lắng vọt vào phòng Olbut.

"Đúng rồi, chủ nhân..." Trên đường đi gặp tới phòng khách, lão quản gia đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở Gaby.

Không phải hắn quên không đem toàn bộ sự tình báo cáo, mà đêm nay đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn lo lắng bên này liền quên mất vụ bên kia. Hơn nữa cho dù một lần kể hết, phỏng chừng chủ nhân cũng không thể nào tiếp nhận a.

"Làm sao vậy?"

"Chủ nhân, hai người đưa tiểu thiếu gia trở về... một người trong đó chính là vị tiên sinh Andries năm đó..."

"Cái gì?" Gaby quay đầu trừng quản gia, "Thế nào lại là thằng nhóc đó? Olbut bị thương có phải do liên quan tới hắn hay không? !"

"Việc này... tôi cũng không biết." Quản gia áy náy khom người, "Sau khi thiếu gia trở về tôi vội vàng tìm trị liệu sư, đến thông tri ngài... Còn tình huống cụ thể tạm thời tôi..."

"Bỏ đi." Gaby cảm giác nỗi phẫn nộ, khiếp sợ nội trong một năm của mình trong một chốc này đều đã dùng hết, "Để ta đi gặp thằng nhóc đó rồi hãy nói sau."

Gil cùng Eagle ngồi trong phòng khách rộng rãi nhà Bretton thoải mái, nhàn nhã ăn bánh uống trà. Tuy rằng thiếu gia Olbut đột nhiên trở về trên người lại bị thương cả nàh Bretton đã loạn thànhmột nùi, nhưng người hầu vẫn đang không quên dâng trà điểm tâm cho hai người.

Vốn hai người nghĩ mức độ nhà Bretton coi trọng Olbut thì hôm nay nhất định bọn hắn không thể gặp được tộc trưởng Gaby Bretton . Nhưng không nghĩ không quá bao lâu, Gaby liền tự mình mang theo quản gia tới đây rồi.

Nhìn thấy Gaby vẻ mặt âm u bước nhanh vào phòng khách, Eagle nở nụ cười đứng lên. Đối với Gaby mới vừa đi tới bên người, còn chưa kịp nói chuyện đã tao nhã khom người, hành một cái lễ tiêu chuẩn của một vị kỵ sĩ.

"Rất hân hạnh được gặp ngài, bá tước đại nhân. Cho phép ta tự giới thiệu, ta là Eagle Olbut Brasington. Đây là bạn đồng hành của ta, Gil Andries. Đột nhiên tới quấy rầy, mong ngài thứ tội."

Nhìn chằm chằm Eagle đánh giá vài giây, âm trầm trên mặt Gaby tán đi một nửa, "Olbut Brasington... ?"

Eagle cười cười, không đáp lời. Nhưng hiển nhiên đã khẳng định nghi vấn Gaby hỏi.

Gaby trầm mặc một hồi, lại nhìn thoáng qua Gil đứng bên cạnh cũng đã lễ phép cúi người thi lễ với hắn, tâm tình không vui, lãnh ý quanh thân cũng hoàn toàn biến mất.

Tính ra thì Gil là đồng lứa với Olbut, cũng có nghĩa là thấp hơn suốt ba vế với Gaby. Thân là trưởng bối, Gaby cũng không phàn nàn được gì. Hơn nữa Eagle đứng cạnh hắn, ngay cả tên của ngài Brasington cũng đã lấy ra rồi, hắn còn có thể nói cái gì?

Thôi bỏ đi, thằng nhóc này mặc dù là cháu cố (bốn đời) của Zoe, nhưng so với Zoe thì khiến người thích hơn nhiều.

Lòng tràn đầy lửa giận, chỉ qua một câu, Gaby cũng chỉ có thể ngồi xuống chậm rãi trò chuyện với hai người.

Quản gia bưng trà mới đưa lên, Gaby nhấp một ngụm. Mấy người đều ăn ý không đề cập tới chuyện xảy ra ba năm trước nữa, Gil trực tiếp mở miệng giải thích tình huống hiện tại của Olbut.

"Ta nghĩ ngài bá tước hiện tại để ý nhất, là ai làm Bretton thiếu gia bị thương đi?"

Gaby đặt chén trà xuống nhìn chằm chằm Gil không nói chuyện, nhưng đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị đã biểu hiện vô cùng rõ ràng, "Ai?"

"Thánh điện Quang Minh." Gil cười cười, "Ta nghĩ chắc đã có trị liệu sư nói qua cho ngài đi? Đòn công kích của thánh pháp sư thánh điện Quang Minh không giống với những thánh pháp sư bình thường khác, từ vết thương có thể nhận diện dễ dàng. Huống hồ đợi Bretton thiếu gia tỉnh lại, ngài hỏi hắn tự nhiên sẽ rõ ràng hơn."

"Thánh điện Quang Minh..."

Tính tình Gaby vốn dĩ rất trực bạch vả lại cực kỳ nóng nảy, Olbut bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, thằng nhóc nhà Andries tự nhiên cũng không dám lừa hắn. Hiện tại có thể xác định kẻ làm Olbut bị thương chính là người thánh điện Quang Minh, đấu khí quanh người Gaby lại bắt đầu tràn ra.

Thánh điện Quang Minh là tôn giáo nhân tộc tín ngưỡng nhất, trong lúc đó vốn dĩ cũng đã rạn nứt với hai đại đế quốc rồi. Tuy nhìn mặt ngoài vẫn là hòa nhã, nhưng vẫn chưa thống nhất được thần quyền cùng vương quyền về một phía cho nên tất yếu hai phe sẽ không hoàn toàn gió êm sóng lặng.

Gần mấy ngàn năm nay, từ lúc hai đại đế quốc xây dựng mở rộng, thế lực hoàng tộc vương thất cũng dần dần lớn mạnh. Thánh điện Quang Minh luôn đề cao thần quyền tối thượng, hơn nữa ở trong nhân tộc có uy vọng cực cao làm cho hai đại đế quốc đã sớm như bị nghẹn ở cổ họng. Đặc biệt trong địa phận hai đại đế quốc nội cơ hồ chỗ nào cũng nhúng tay vào xây dựng phân điện, hành vi cử chỉ hoàn toàn không chịu sự trói buộc của đế quốc, cho nên hiển nhiên tạo thành bất mãn cực lớn trong giới vương thất quý tộc.

Mà gia tộc nhà Bretton là một trong hai đại quý tộc lớn ở Tây Khải, tự nhiên cũng nhẫn nhịn thánh điện đã lâu. Lúc này lại nghe được tin Olbut bị thánh điện Quang Minh tổn thương đến nông nỗi này, không cần nghĩ cũng biết phẫn nộ đến chừng nào.

Quản gia đứng ở phía sau Gaby mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng Gil cùng Eagle lại thờ ơ. Bầu không khí trong phòng khách rơi vào sự trầm mặc thật lâu, cuối cùng Gaby từ từ thu hồi đấu khí tràn ra ngoài.

"Vì cái gì?" Gaby tiếp tục hỏi Gil .

Thánh điện Quang Minh nếu làm Olbut bị thương đến nông nỗi này, rõ ràng bọn hắn muốn thẳng tay giết chết Olbut. Nhưng mấu chốt là vì cái gì đột nhiên thánh điện Quang Minh lại hạ sát thủ với Olbut.

Olbut ra ngoài hai năm, mất liên lạc gần một năm nay. Tuy hắn cũng lo lắng, nhưng nghĩ với thực lực của Olbut chỉ cần không cố ý trêu chọc đại phiền toái thì bảo toàn tính mạng là không thành vấn đề.

Ra ngoài một năm cũng chưa đụng độ thánh điện Quang Minh, vì sao bây giờ đột nhiên bị bọn hắn hạ sát thủ?

"Việc này..." Gil bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt nhìn về phía Gaby mang theo lòng biết ơn chân thành, khuôn mặt có vẻ chính trực lại trang trọng, "Thiếu gia Bretton bị thương, quả thật cũng có quan hệ tới chúng ta. Hắn là vì cứu Toffee, mới bị người của thánh điện Quang Minh tấn công."

"Toffee?" Gaby nhíu mày hỏi lại, "Ai?"

"Ta nghĩ ngài hẳn là cũng đã gặp qua . Nó cứ một mực muốn đi theo bên người Bretton thiếu gia, chúng ta cũng ngăn không được."

Lão quản gia đứng phía sau Gaby khom người giải thích cho Gaby, "Chính là đứa nhỏ nằm trong phòng tiểu thiếu gia..."

Gaby ngẩn người, "Đứa nhỏ kia... nó..."

Gil vốn thần khẩn nở nụ cười đột nhiên vẻ mặt trở nên thần bí pha lẫn ý vị thâm trường, "Ngài bá tước hẳn cũng đã nhìn ra đi. Thân phận của đứa bé kia..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^