Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

[C78] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Chương 78 Dịch vong linh (hai)

Biểu tình luôn luôn nghiêm túc lạnh lùng cứng nhắc của Gaby có chút dại ra, "Là... rồng phải không?" Vừa rồi cảm giác kia chính là long uy?

Gil lại cười cười, không tiếp tục trả lời vấn đề này. Ngược lại đột nhiên chuyển đề tài, "Đúng rồi, không biết bây giờ ngài bá tước có ý kiến gì đối với thánh điện Quang Minh hay không?"

Biểu tình dại ra của Gaby thu liễm hơn phân nửa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Gil lại mang cho nồng đượm nghi hoặc và sự lưỡng lự, "Cậu muốn nói cái gì?"

Gil bưng chén trà trước người nhấp một miếng, khóe mắt đảo qua quản gia đứng phía sau Gaby.

Gaby dừng một chút, phất tay với lão quản gia phía sau, "Ông ra ngoài trước đi."

Quản gia không hề nhiều lời, sau khi yên lặng khom mình hành lễ liền xoay người rời khỏi phòng khách. Mãi cho đến khi cánh cửa gỗ nặng trịch trong phòng khách nhẹ nhàng khép lại, lúc này Gaby mới ra ý bảo Gil tiếp tục.

"Ngươi muốn nói vấn đề gì của thánh điện Quang Minh?"

"Chuyện lần này, ta nghĩ ngài bá tước sẽ không định để yên như vậy đi?"

Gaby cũng không phủ nhận, thánh điện Quang Minh tổn thương Olbut như thế, hắn tuyệt không có suy nghĩ nhẫn nại như vậy.

Ngữ khí lúc Gil nói chuyện cực kỳ bình tĩnh, nhưng mang theo sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, "Vị thế của thánh điện Quang Minh trên đại lục này sẽ không quá lâu nữa đâu."

"A..." Gaby đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời Gil nói, lập tức nhịn không được bật cười. Tuy vừa rồi hắn đã không hiểu vì sao luôn nhìn thẳng vào thanh niên tóc đen đứng trước mắt khi nói chuyện, nhưng lúc này nghe hắn nói như vậy, vẫn cảm thấy có chút buồn cười.

"Ngươi cho là có chỉ có ngươi mới có suy nghĩ này thôi sao?" Trên mặt Gaby mang theo một chút tự giễu.

Sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai đại đế quốc cùng thánh điện Quang Minh đã sớm không phải là chuyện một hai ngày, hiện tại bề ngoài thoạt nhìn đang giữ thế cân bằng quỷ dị, kỳ thực đã sớm duy trì tình trạng này đã ngàn năm qua. Chẳng qua đôi bên đều không có đủ lý do cùng thực lực để bảo đảm chắc chắn nhất định có thể ngốn sạch đối phương.

Nằm trong giới quý tộc có thực quyền ở Tây Khải, Gaby tự nhiên cũng đã sớm đã canh cánh trong lòng với sự trắng trợn ngày một tăng của đám người trong thánh điện, nhưng một mình hắn có thể sao? Cho dù trong lúc này đây thánh điện Quang Minh muốn hạ sát thủ với Olbut, hắn chỉ có thể đi tìm đám người cao tầng trong thánh điện Quang Minh hỏi cho ra lẽ, nhiều nhất cũng chỉ buộc bọn hắn giao ra kẻ đã thực hiện tùy cho hắn xử trí mà thôi.

Hiện tại Gil chỉ là một chàng thanh niên hai mươi tuổi, đột nhiên cuồng vọng nói chuyện không thực tế như vậy. Tự nhiên Gaby cảm thấy hắn cũng không tránh khỏi có chút không biết trời cao đất rộng.

Gil cũng không để ý tới biểu tình trên mặt Gaby, chỉ lẳng lặng đặt tách trà trong tay xuống. Cái tách sứ tinh tế tiếp xúc với mặt bàn bằng gỗ phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.

Một tiếng "kịch" nhè nhẹ, một chưởng lực lạnh băng đột nhiên từ trong lòng bàn tay nắm tách trà của Gil lan tràn mở rộng ra ngoài. Chẳng qua chỉ một nhịp hít thở, cả căn phòng cũng bắt đầu tràn ngập hơi lạnh thấu xương.

Gaby cả kinh, đấu khí dưới thân thể theo bản năng thôi thúc tràn ra bắt đầu chống cự. Nhưng đấu khí còn chưa được khởi động thì đã bị cỗ lãnh ý dày đặc khắp chung quanh đè ép trở về. Chỉ có thể hoảng sợ tột cùng trừng mắt nhìn thanh niên tóc đen như rũ mắt ngồi vững vàng trên ghế.

Rõ ràng mấy giây trước chàng thanh niên vẫn còn nhẹ nhàng trò chuyện, thái độ cung kính. Lúc này đột nhiên thân ảnh thon dài màu đen biến thành ngọn núi cao vạn trượng, cho dù bất động không nói thì áp lực quanh thân cũng đủ làm cho Gaby sắp sửa nghẹt thở.

Tình huống như vậy tưởng chừng như đã qua một thế kỷ, lại giống như vừa nhoáng qua trong chớp mắt. Đợi cho đến khi Gaby cuối cùng cũng có thể thoát phá một nhịp thở sâu dấu ở lồng ngực nhổ ra thì cả người cũng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đầm đìa xụi lơ ngồi về trên ghế.

"Hiện tại thứ mà hai đại đế quốc thiếu, chẳng qua chỉ là một cái lý do mà thôi. Mà lý do... vừa khéo ta lại có thể cho. Không biết như vậy có thể biểu đạt thành ý của ta hay không?"

Gil liếc nhìn Gaby lúc này sắc mặt tái nhợt, căn bản còn chưa kịp hoàn hồn, từ trong giới chỉ lấy ra một viên thạch anh truyền lời nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn.

Cùng Eagle đứng dậy, Gil gật gật đầu chào Gaby, "Lần này vì đưa Bretton thiếu gia trở về, còn chưa ghé qua nhà thăm cụ cố. Ngài bá tước bất kỳ khi nào cần, đều có thể liên hệ với ta."

Gil cùng Eagle rất nhanh từ phòng khách nhẹ nhàng nhấc chân rời đi. Ra tới cửa nhìn thấy lão quản gia đang đứng đợi bên ngoài, Gil còn thân thiện nhìn tới phía hắn gật gật đầu,

"Đứ nhỏ Toffee kia nhất định là không muốn đi theo chúng ta, còn phải ở trong này nhiều quấy rầy vài ngày. Tạm thời làm phiền."

Lão quản gia vừa rồi nghe Gaby đề cập qua thân phận của Toffee, trong lòng vừa cảm thấy quá ly kỳ đồng thời cũng không dám cự tuyệt, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Cho đến tận khi đưa mắt nhìn theo hai bóng hình dần biến mất ở hành lang dài, lúc này quản gia mới đẩy cửa phòng khách ra.

"Chủ nhân? ! Ngài đây là..."

Chứng kiến bộ dạng Gaby suy sụp ngồi co quắp nơi đó, quản gia sợ tới mức vội vàng chạy vòng tới đằng sau hắn. Nôn nóng không biết nên làm gì thì rốt cục Gaby cũng dần dần lấy lại tinh thần.

Nhận lấy chiếc khăn tay quản gia đưa tới lau lung tung vài cái xóa đi lớp mồ hôi lạnh trên mặt, nhưng sâu dưới đáy mắt còn lưu lại một tia kinh hoàng.

Luận về sức mạnh võ lực thì ở đại lục Vantican Lance, thân là tộc trưởng quý tộc ở Tây Khải, bản thân Gaby cũng là kiếm sĩ cấp cao. Mà vừa rồi áp lực mà Gil đem tới cho hắn, hiện tại thời điểm này vẫn khiến cho hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng sự kinh sợ vào lúc đó.

Nhìn chằm chằm tách trà lạnh buốt nghi ngút tỏa hơi trên mặt bàn, khuôn mặt Gaby tràn đầy vẻ không thể tin.

Hơi thở hắc ám...áp lực cấp thánh siêu việt... đến tột cùng người nọ là ai? !

Trong đó có một khả năng khiến Gaby phải rùng mình một cái. Lại nhớ tới lời Gil từng nói qua, mạch suy nghĩ trăm mối của Gaby dần dần trở nên hốt hoảng.

Ra khỏi cổng nhà Bretton, Eagle nhìn chân trời đã trở nên trắng bệch, hỏi Gil đi bên cạnh, "Hiện tại anh phải trở về Andries à?"

Eagle mơ hồ đã biết sau khi Gil quay về Vantican Lance sẽ mặt đối mặt với thánh điện Quang Minh nhưng không quá rõ cụ thể hắn muốn làm cái gì. Nếu không phải sự tình trọng yếu thì Gil gần như lười phải cùng người trao đổi. Lúc nãy đối mặt với Gaby vừa phô bày áp lực đồng thời dụ dỗ thì Eagle cũng đã biết chuyện mà hắn mưu đồ khẳng định không đơn giản.

"Ừm." Gil trả lời, "Nhân cơ hội này, trước tiên phải làm tốt khâu chuẩn bị, mọi việc về sau sẽ thoải mái hơn."

"Em muốn trước trở về cốc sương mù hay không?" Gil đột nhiên nhớ tới, "Bọn Laird nhất định rất sốt ruột đi? Tôi sẽ rất nhanh giải quyết xong chuyện ở đây, buổi tối sẽ lập tức đi qua đó tìm em."

Eagle cắn cắn môi, cũng rất rối rắm, "Quên đi, tôi chờ anh cùng nhau luôn đi..." Dứt lời cũng từ trong giới chỉ lấy ra một viên hủy tinh truyền tấn trong suốt, rót vào một chút ma lực.

"Đừng lo lắng." Gil vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Chẳng qua chỉ về nhà một chuyến mà thôi."

"Không phải lo lắng." Với thực lực bây giờ của Gil, Eagle chỉ lo lắng việc hắn tìm người đánh nhau mà thôi, "Tôi chỉ phải.. tìm không thấy trở về đường..."

Ngoại trừ dãy núi Rotorua có lối vào độc đáo ra thì Eagle không cách nào có thể tìm được lộ tuyến bình thường khác để trở về. Từ nơi này đến rặng núi Rotorua, hắn cũng không có thực lực như Gil, ít nhất cũng phải tốn mấy tháng.

Lúc hắn vừa trở lại thì cũng đã gởi tin tức về cho Jessy cùng Laird rồi, chắc hiện giờ hai người cũng đã nhận được thư của hắn. Đoán chừng là đang tức giận, cũng sẽ không tới đón hắn.

"..." Gil trầm mặc một hồi lâu, bất đắc dĩ lôi kéo hắn đi về phương hướng phủ đệ nhà Andries.

Gil trở về khiến toàn thể mọi người trong gia tộc Andries cực kỳ chấn động, bất quá khi hắn tỏ ý muốn gặp Zoe. Ngay cả toàn bộ tên của đám cháu cố nhà mình cũng đều nhớ không được đầy đủ, thế nhưng ngoài ý muốn là Zoe còn nhớ rõ hắn, hơn nữa sai người dẫn hắn tới thư phòng.

Tình huống như vậy khiến cả đám người trong tộc Andries có chút ngoài ý muốn. Mặc dù khinh thường bề ngoài của Gil nhưng dù sao trong thân thể Gil chảy xuôi dòng máu huyết thống gia tộc Andries. Tuy rằng ngay từ đầu mọi người đều cho là hắn sẽ không bao giờ trở về gia tộc, chẳng qua lúc này nhìn thấy hắn hình như quả thật mặt mày cũng không tệ, cho nên cũng không có ai nói thêm cái gì.

Phỏng chừng mọi người trong nhà Andries, hoặc nhiều hoặc ít giống nhau đều có tính cách khó chịu như Zoe. Trong quan niệm của bọn hắn vinh dự của gia tộc luôn rất cao, hết thảy mọi chuyện đều không thích tổn hại tới mặt mũi gia tộc. Nhưng chỉ cần là người gia tộc, người trong tộc có chán ghét như thế nào cũng có thể, ngoại nhân lại không được.

Nếu ngày hôm nay Gil kéo một thân rách nát trở về, người trong tộc có lẽ sẽ càng thêm cười nhạo, khinh thường hắn. Nhưng quay đầu lại thì sẽ hỏi thăm chuyện Gil gặp bên ngoài, âm thầm hỗ trợ một phen —— không thấy được là một chuyện. Thấy được, dĩ nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho việc người nhà Andries ở bên ngoài lại mất mặt như thế.

Mặc kệ các tộc nhân có nghĩ như thế nào, Gil hoàn toàn chưa từng để ý qua. Hiện tại giờ đây hắn chỉ muốn tìm Zoe cũng đạt tới một mục đích hợp tác mà thôi.

Từ đầu tới cuối thời gian Gil tiến vào thư phòng Zoe cộng lại bất quá chỉ một có 15’ đồng hồ mà thôi. Không ai biết hắn và Zoe nói chuyện gì, cũng không một người nào dám đến hỏi Zoe. Bởi vì hắn đi rồi, Zoe ước chừng ở trong thư phòng ngây người một ngày, quản gia đến hỏi, đều bị Zoe đuổi ra ngoài.

Một ngày sau đó, tộc trưởng Gaby nhà Bretton đột nhiên ghé thăm.

Sau khi Gaby tiến vào thư phòng thì quản gia bắt đầu dẫn theo thị nữ cầm chuổi đứng chờ ở bên ngoài —— dựa theo lệ thường, không tới nửa giờ, Bretton bá tước nhất định đá cửa đi ra. Mà thư phòng của chủ nhân cũng phải một lần nữa bố trí lại toàn bộ.

Nhưng bất ngờ là, lúc này đây Gaby ở trong thư phòng Zoe cũng ngây người suốt một ngày. Trong lúc đó bên trong không có bất cứ động tĩnh gì, mọi người chờ ở ngoài cửa chỉ cảm thấy im lặng đến độ dọa người.

Nếu không phải thấy quản gia qua một đoạn thời gian lấy lý do bưng trà dâng bánh, tiến vào thư phòng xác nhận an nguy của hai vị tộc trưởng thì đám người đứng ở bên ngoài sắp sửa cho là bọn họ đã cùng nhau đồng quy vu tận .

Mà sau khi rời đi Gil không thèm quan tâm tới tình huống xảy ra giữa hai gia tộc tục, trực tiếp mang theo Eagle vạch qua không gian quay về cốc sương mù.

Ở gia tộc Andries ngây ngô không lâu, lúc hai người đến thì sắc trời cũng vừa lúc sáng hẳn lên.

Trong cốc sương mù vẫn y hệt như khi hai người rời đi yên tĩnh bình yên. Sáng sớm nắng vàng rực rỡ, trang viện của Jessy giống như bị mạ lên một tầng kim quang ấm áp.

Eagle đẩy cánh cửa nhỏ bên ngoài cùng Gil đi vào trong sân, nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng Jessy cùng Laird đâu cả. Eagle mới vừa hít sâu chuẩn bị mở miệng kêu, một cái bóng màu vàng đột nhiên từ bên trong vọt ra, ôm lấy Eagle.

"Eagle ——!" Thân hình ước chừng cao hơn Eagle một nửa cái đầu sống chết đem Eagle dồn vào lòng ngực của mình, "Ngươi đi đâu vậy sao? Hù chết chúng ta ..."

Nam tử tóc vàng cường tráng ôm lấy Eagle lập tức ô ô nức nở bắt đầu khóc, Gil cũng không ngăn cản, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.

"Ling Yan..." Giọng Eagle có vẻ khó chịu, hơi thở mỏng manh, "Trước tiên ngươi buông ta ra..."

Đợi Eagle thật vất vả trấn an được Ling Yan, Jessy và Lin Feng không biết từ khi nào đã đứng ở cách đó không xa. Lin Feng thấy Eagle bị Ling Yan đè nặng khóc lóc, cũng không trực tiếp đi qua thêm phiền, chỉ lo lắng nhìn về phía hai người.

Eagle được Ling Yan buông ra, cảm giác được ánh mắt của nó, vỗ vỗ lồng ngực của mình ý bảo chính mình không có việc gì, lúc này Ling Yan mới lộ ra thần sắc an tâm.

Jessy đứng ở bên cạnh Lin Feng, nhưng nghiêng thân mình, không nhìn tới Eagle. Trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng hơi thở quanh thân có chút nghiêm nghị.

Sau khi Eagle được Ling Yan buông ra, liền cẩn thận đi đến bên người Jessy. Cúi đầu không dám nhìn hắn, thấp giọng nói, "Jessy, con đã trở về..."

Jessy không nói chuyện, cũng không còn để ý đến hắn, vẫn một mực im lặng nhìn một chỗ ngoài sân.

"Jessy..." Eagle túm túm ống tay áo Jessy, y hệt như lúc nhỏ mỗi khi làm sai chuyện thì bị hắn phạt vậy. Nhìn thấy thân hình đơn bạc phong phanh Jessy vẫn y như trong trí nhớ lại làm cho hắn cảm thấy vô cùng tin cậy, chẳng biết tại sao đột nhiên vành mắt Eagle đỏ bừng.

Ở Grazia hai năm, cho dù có gian nan cách mấy thì Eagle cũng chưa từng bày bộ dạng yếu thế như vậy. Thế nhưng vừa về tới nơi này, đột nhiên trong lúc đó giống như bé con bên ngoài bị người khi dễ rốt cục cũng thấy được người giám hộ, sự kiên cường phòng ngự vững vàng trong lòng trong nháy mắt bị phá tan.


Cho dù hiện tại bộ dạng của hắn trông còn cao hơn cả Jessy, nhưng ở trước mặt Jessy cùng Laird, hắn vĩnh viễn vẫn là bé con năm đó có ủy khuất sẽ theo bản năng muốn được bọn hắn an ủi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^