Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

[C79] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 79 dịch vong linh (ba)


Jessy thở dài, cuối cùng giơ tay lên vỗ vỗ đỉnh đầu Eagle, "Trở về thì tốt rồi."

Eagle nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn tựa vào bên người Jessy ôm hắn, "Thực xin lỗi..."

Jessy bất đắc dĩ, nhưng hai năm qua Eagle hoàn toàn không có chút tin tức nào, cho dù cả hắn và Laird cũng không còn thể tra được chút manh mối, thật sự khiến bọn họ dọa tới mất hồn. Bây giờ nhìn thấy hắn bình an trở về, Jessy cũng không quan tâm gì nữa.

"Đi xem Laird đi." Bị Eagle liều mạng dính lấy, Jessy đột nhiên mới phát hiện, bé con năm đó hở một chút là thích chui vào trong lòng ngực của mình hiện tại đã cao lớn hơn mình rồi.

Laird không đi ra cùng Jessy, ngược lại một mình đứng ở sân sau không biết đang suy nghĩ gì. Đầu tóc dài rực lửa phất phơ ở đằng sau, bóng hình cao lớn cường tráng cơ hồ không khác hai mươi năm trước xíu nào. Chỉ khác duy nhất một điểm là cuối cùng Eagle không cần nỗ lực ngẩng đầu lên, cũng có thể nhìn thấy hắn.

Eagle im lặng đứng ở phía sau Laird, không dám nói lời nào cũng không dám động. Laird cũng giống như không hề phát hiện ra hắn vẫn một mực nhìn chằm chằm phía chân trời xa xa ngơ ngẩn người. Nhìn từ sau lưng thì thân hình hai người có sáu phần tương tự, bả vai thẳng tắp giống như hai cây cọc tiêu dựng ở trong sân, không hề nhúc nhích.

Lúc này đây so với Laird Debby thì thoạt nhìn Eagle hơn vài phần ngây ngô cùng phong phanh. Nhưng bất kể là trong thế đứng hay về khí thế thì đều khiến cho người ta cảm nhận được sự nhất trí đồng bộ.

Cảnh sắc bên trong cốc sương mù mười năm như một, cho dù là người có thực lực cấp thánh thì cũng rất khó dấu khi đứng trước mặt Laird và Jessy. Nhiều khi, hai người dường như đã quên mất thời gian vẫn không nhanh không chậm quay vòng. Giống như chỉ mỗi lần nhìn thấy Eagle, cuộc sống mới trở nên tươi đẹp tràn đầy sức sống.

Eagle là do Laird mang về đây, đến giờ này hắn vẫn hoàn toàn nhớ rõ tình huống ngày đó.

Ngay lúc đó Jessy đã ẩn cư trong cốc sương mù, Laird vẫn lắc lư khắp chốn đại lục. Hắn nghe Jessy nói trong khu rừng rậm ở biên cảnh Tây Khải Lâm có một loại thảo dược hết sức đặc biệt cho nên liền từ Ân Á hưng trí bừng bừng chạy tới biên cảnh Tây Khải. Lòng một mực suy nghĩ có thể giúp Jessy mang một chút trở về.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ tới trong khu rừng mịt mù kia căn bản không có dấu người, ngay cả ma thú cũng có hiếm hoi, không hiểu vì sao lại xuất hiện một đứa nhỏ chỉ vừa lên một.

Lúc ấy Laird nhìn thấy Eagle vểnh mông nằm úp trong bụi cỏ, ước chừng sửng sốt tận mười lăm phút đồng hồ. Mãi đến khi Eagle chán ngán , bắt đầu ê a ê a xoay tới xoay lui thì Laird mới từ trong nỗi khiếp sợ đem nhóc bế lên.

Laird đứng gần đó đợi gần mười ngày, không thấy bất kỳ dấu vết của người nào khác, cũng không có người tìm kiếm Eagle.

Mà bé con lúc ấy ngay cả nói cũng sẽ không nói, nhưng lại ít khóc, mỗi ngày chỉ có ăn no rồi tự mình chơi đùa. Laird làm ra một quyết định rất lớn —— lúc trước hắn từ chối khéo lời mời của Jessy cùng nhau ẩn cư ở trong cốc sương mù, lúc này lại mang theo Eagle sống cuộc sống yên ổn trong chỗ sâu nhất ở cánh rừng.

Cuộc sống yên bình không còn những tháng ngày lang bạt xông xáo khắp nơi, nhưng cũng không phải nhàm chán khó có thể chịu được như trong tưởng tượng của hắn.

Laird từng đỏ mắt ôm nhóc Eagle ho khan không dứt gõ cửa nhà ông bạn trị liệu sư, nửa đêm bị Eagle đái dầm tay vỗ hắn tỉnh giúp nhóc tắm, cũng từng kinh hồn bạt vía khi bản thân sốt cao không ai trông nom Eagle.

Bỗng dưng một ngày phát hiện ra bé con nhỏ xíu nọ vừa làm cho hắn luống cuống tay chân một trận. Nhưng cũng trong lúc không hay không biết khiến cho ngày tháng vô cùng buồn chán trở nên càng ngày càng phong phú.

Về sau bởi vì Jessy mà dần dà cuộc sống bình tĩnh thường ngày của hắn tiêu tan, trong lúc đó thiết lập Truyền Tống Trận trong cốc sương mù nối với khu rừng cổ làm Laird nhiều ít thoải mái hơn nhiều.

Về sau khi bé con lần đầu tiên bắt đầu học nói, học xong còn kéo tay mình đi tới học đường, học xong rồi thì lảo đảo xách trọng kiếm nho nhỏ chạy tới chạy lui...

Nhìn thấy Eagle ngày từng ngày lớn lên, từ đứa nhỏ được mình bế, mình ôm vào trong ngực, bây giờ dần dần đã có thể cùng mình kề vai; từ lúc chỉ biết loạng choạng ôm trọng kiếm đi đường, đến khi tự mình rời nhà bôn ba bên ngoài. Lòng Laird vừa chua xót lại vừa vui mừng nhìn Eagle thay đổi từng chút một.

Hắn biết rồi sẽ có một ngày bé con sẽ không bao giờ ... cần tới sự bảo hộ của mình nữa, có thể hoàn toàn dựa vào sức của mình hắn đi xây dựng vương quốc thuộc về mình. Có điều hắn chưa từng nghĩ tới tình huống như vậy lại xảy ra bất thình lình như vậy.

Hai năm trước Eagle đột nhiên biến mất, trong một đêm không hề có chút tin tức, tựa như năm đó bé con kia không khóc không nháo đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình. Không có một chút động tĩnh... thậm chí Laird nhịn không được hoài nghi, thời gian hơn hai mươi năm qua phải chăng chỉ là chỉ là một giấc mộng của mình mà thôi.

"Cha..." Eagle nhìn thấy bả vai rộng lớn của Laird, thấp giọng nói: "Con đã trở về."

"Ừm." Cuối cùng Laird cũng lên tiếng, nhưng vẫn không quay đầu lại.

Đứng đó một lúc lâu, Laird tựa hồ mới bất đắc dĩ tiếp thu. Bé con mới trước đây giống hệt như cái đuôi nhỏ theo phía sau mình, đã bắt đầu rời khỏi đôi tay mình, tự mình bước trên con đường riêng của mình rồi.

Xoay người lại đột nhiên nâng tay bắn cái ót Eagle.

"Ngao!"

Nhìn thấy Eagle bưng cái trán kêu đau, lúc này tâm tình Laird mới tốt hơn nhiều, bày ra vẻ mặt nghiêm túc mắng mỏ : "Lần sau còn như vậy, cũng đừng quay về nữa."

Eagle bưng cái trán, giọng thì thào rất nhỏ nhưng rất nghiêm túc, "Không bao giờ ... như thế nữa đâu ạ."

Lúc này Laird mới hừ một tiếng, bước vào bên trong.

Eagle đi theo Laird trở lại phòng khách thì Gil cùng Jessy đã ngồi ở bên bàn trà chậm rãi uống trà nóng. Bầu không khí đã được xoa dịu, cảm xúc mấy người đều đã bình thản không ít.

Eagle nhìn chung quanh nửa ngày, chỉ nhìn Puffs liều chết uốn éo trên đầu gối của Gil mà làm nũng, nhưng cũng không thấy bóng dáng Lance và Louka Caton cùng với Lilith đâu cả.

"Bọn hắn đã rời đi một năm trước rồi, " Jessy bưng chén trà chậm rãi nói, "Các ngươi đột nhiên mất tích, hai người cũng đã đủ năng lực để đi ứng phó cái cục phiền toái kia rồi cho nên cũng kiên trì đi ra ngoài tìm các ngươi. Mấy hôm trước cũng đã nhận được tin tức của bọn ngươi cho nên cũng đã thông báo cho bọn hắn, nhưng chắc là không về kịp."

Eagle sờ sờ cái mũi, có chút áy náy "ồ" một tiếng. Không còn kích động như lúc đầu, Eagle và Gil cuối cùng chậm rãi đem sự tình tự đầu đến cuối kể lại một lần cho Jessy với Laird.

Dù sao hai người cũng đã là cường giả từng trải hơn hai thế kỷ, phản ứng từ đầu đến cuối đều hết sức bình tĩnh. Chẳng qua lúc cảm thấy điểm kỳ lạ đặc biệt nào thì sẽ hỏi thêm hai câu.

"Nói như vậy, ngươi tính chống lại cả thánh điện Quang Minh sao? Mục tiêu cũng không nhỏ đâu." Laird ôm cánh tay nhìn Gil tuy giọng điệu mang theo ý cười, nhưng không có cảm giác khinh thị.

Những gì hai người muốn hỏi cũng đều đã hỏi, cũng làm rõ tình huống hiện tại về cơ bản cũng là Eagle không có việc gì nữa, mà Gil đã cùng người khác ký một cái khế ước rày rà chẳng ra gì.

Gil đối với vấn đề này cũng chỉ cười cười cho qua chuyện, mắt thấy Jessy còn muốn nói thêm điều gì, giành lên tiếng trước: "Không có việc gì, việc đó cũng không khó thực hiện lắm."

Jessy cùng Laird đã ẩn cư nhiều năm, Gil không muốn tiếp tục nợ nhân tình hai người thêm nữa, bắt bọn họ phải ra mặt hỗ trợ. Tuy rằng có được sự ủng hộ của hai vị cường giả cấp thánh cực kỳ tốt nhưng không có thì Gil cũng tự có biện pháp giải quyết.

Đối với việc Gil uyển chuyển cự tuyệt, hai người cũng không miễn cưỡng. Mọi chuyện nên hỏi cũng đều đã rõ ràng, bốn người sáng sủa không ít.

Lúc Eagle nhắc tới Kreegans, hơn nữa còn nhìn nhìn Puffs. Nhưng hình như nó đối với không có bất cứ hứng thú gì, tiếp tục nhè trên mình Gil làm nũng. Ngẫm lại phản ứng lúc trước mỗi khi Kreegans nhắc tới nó, trong lòng Eagle luôn luôn có một loại cảm giác phức tạp nói không nên lời.

Ôm lấy Puffs đặt lên trên đầu gối của mình, nhìn cục lông màu trắng nhỏ nhắn qua hai năm vẫn nho nhỏ như thế. Mấy lời ở trong cổ họng Eagle trôi đi trôi lại hai vòng nhưng khi đối diện với đôi mắt to như bảo thạch của nhóc lại nuốt trở vào.

Thôi bỏ đi. Eagle xoa bộ lông mềm mại của Puffs, bất đắc dĩ buông tha cho. Chuyện giữa nó cùng Kreegans hình như cũng không phải chuyện mình có thể tùy tiện xen vào.

Trong mấy ngày kế tiếp, Gil cùng với Eagle đều ở tại cốc sương mù. Hình như hai người lại nhớ tới hai năm trước, mỗi ngày ngoại trừ thời gian tu luyện thì hai người không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì khác.

Mà với thực lực bây giờ của Gil, ngay cả tu luyện cũng đã sớm không cần, tựa hồ mỗi ngày cũng chỉ là ở trong sân không có việc gì thì uống trà tắm nắng. Nhưng thật ra là Eagle, tựa hồ Laird sợ hắn về sau lại không may đụng phải chuyện gì cho nên yêu cầu so với trước kia lại càng thêm nghiêm khắc. Gần như là mở to mắt một mực theo dõi hắn luyện kiếm hoặc là ngưng tụ ma lực.

Eagle có chút buồn bực. Chẳng qua cảm giác khi bị Laird giám thị tu luyện, so với khi ở Grazia bị hoàn cảnh đè nén, hận không thể liều mạng đề cao thực lực thì không biết hạnh phúc cỡ nào. Mấy ngày nay Laird vẫn tiếp tục giám thị chặt chẽ, Eagle cũng ngoan ngoãn làm theo , không một câu oán hận. Trái lại khiến cho Laird có chút kinh ngạc.

Trong sự biến hóa thực lực của hai người, hiện tại về căn bản thì Gil không nhìn ra được sự khác biệt gì quá lớn . Mà Eagle thì từ lúc rời khỏi Grazia thật vất vả mới giãy dụa đến đầu cấp chín, lúc quay trở lại đột nhiên vọt tới cấp mười. Giống như dự liệu trước đó hai người vừa mới tới Grazia thì bị nén giảm thực lực, khi quay về một lần nữa lại bắn ngược trở về như lúc bình thường.

Laird đối với tình huống kỳ dị như vậy tấm tắc cảm than không thôi, cũng giống như bình thường sai Eagle đeo ba chuôi trọng kiếm trên lưng tiếp tục chạy vòng quanh. Càng đến cấp cao thì thực lực mỗi một cấp kém một vòng lốn. Nếu giữa cường giả phát sinh một trận quyết đấu thật sự thì Eagle vẫn chưa đủ.

Vài ngày sau, Lance cùng Louka Caton chạy trở về, Eagle đang luyện kiếm, Gil thì đang uống trà.

Mấy ngày sau, Louka Caton và Eagle vừa đánh nhau vừa bị Laird đuổi đi tu luyện, Gil vẫn còn đang uống trà.

Vài ngày sau, cả bọn Eagle bắt đầu đứng ngồi không yên, vẫn thấy Gil tiếp tục uống trà, có một loại xúc động muốn lật bàn trà của hắn.

Eagle xách theo trọng kiếm tản bộ đi đến bên người Gil , "Đã lâu như vậy, thật sự không cần đi đón Toffee trở về à?"

"Yên tâm," Gil không chút để ý tựa vào trong ghế, "Cho dù đem nhóc nấu chín cũng không có người cắn được nhóc."

"... Nói thì nói như vậy." Eagle có chút bất mãn, "Nhưng nó là con trai tôi a."

Gil có lệ gật đầu, sau đó Eagle lại bị Laird đuổi đi rồi.

Tình huống như vậy liên tục diễn ra mấy ngày. Sau gần một tháng kể từ hai người trở lại cốc sương mù, viên thạch anh truyền lời trong tay Gil rốt cục cũng phát sáng lên.

Gil đơn giản giải thích sơ qua cho mấy người Jessy một chút, sau đó một mình rời đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^