Thứ Tư, 20 tháng 4, 2016

[C37] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong





Chương 37 Tại Thiên triều bất luận là thứ gì đều cần phải đặt vấn đề chất lượng lên hàng đầu. . .


Hiện tại loại hình kinh doanh phòng tắm công cộng cực kỳ phổ biến, đại đa số thiên đường tắm rửa về căn bản không phải chỉ ở suối nước nóng mới có. Hiện giờ muốn ghé qua một địa điểm tắm hơi khách hàng thường có rất nhiều sự lựa chọn, điển hình như khi một vị minh tinh muốn tìm một nơi yên tĩnh tránh sự quấy rầy của các phương tiện truyền thông chẳng hạn.

Long Sách chọn tới chọn lui, cuôi cùng lựa chọn một khách sạn tận sâu trong núi.

Giờ phút này, bốn con người đang ngồi trong khoang hạng nhất trên chiếc phi cơ xa hoa.

"Huynh trưởng ngươi thật quá tài." Âm Heo nhìn tờ bản đồ Long Sách đưa nói, "Cái khách sạn này không được đánh dấu trong bản đồ tại thôn trấn này. Nhưng mà chỗ này có tiện nghi không?"

"Nơi này rất khó tìm đó. Ta đã cho người xác nhận qua, quả thật đây là một khách sạn do kẻ có tiền xây dựng." Long Sách nói chuyện mang theo vài phần đắc ý.

Khoang hạng nhất bị Long Sách vung tiền như rác bao trọn, bởi vậy không có người quấy rầy bọn họ. Long Sách tựa người vào trên lưng ghế, tuy đêm nay bên ngoài mưa dầm kéo dài, nhưng hắn lại đang ngồi mơ màng bắt đầu ảo tưởng hình ảnh tại suối nước nóng hơi tỏ nghi ngút Đức Âm để lộ bờ vai trắng như tuyết, sắc mặt ửng hồng cảnh tượng mê người.

Mặc dù mình là huynh trưởng của Đức Âm, nhưng ngẫm lại chuyện như vậy lại làm cho tâm thần người nhộn nhạo. Long Sách vẫn luôn sẽ có một loại cảm giác tràn đầy chờ mong.


Từ sau khi phi cơ cất cánh, trên màn hình LCD TV trong khoang hạng nhất bắt đầu truyền phát tin tin tức, lại bị Long Sách đổi thành âm nhạc dịu êm, hắn nằm xuống trong tiếng nhạc du dương chuẩn bị đánh một giấc mộng đẹp.

"Tin tức ban nãy nói cái gì sát nhân điên cuồng xuất hiện... Hình như ở trong thành phố chỗ chúng ta sống thì phải?" Đức Âm than thở một câu.

"Chuyện này có công an lo rồi, không cần ngươi phải hao tốn tâm tư đâu, Bảo Bảo. Nếu rảnh thì ngươi hãy suy nghĩ đến chuyện khi đến đó chúng ta nên chơi gì." Long Sách đội miếng che mắt gợi ý.

"Ngươi không phải na theo một đống quần áo để cho ta mặc sao?" Âm Heo trả lời.

"Hắc hắc." Long Sách muốn để cho Âm Heo chơi trò sắm vai nhân vật. Địa Ngục Khuyển còn đang rất ngóng trông, vì thế xen mồm vào: "Chủ nhân mặc cái gì, tiểu nhân cũng mặc cái đó."

Thị Long rất không có tiền đồ mà chảy máu mũi , hiển nhiên kẻ phụ trách sắp xếp vận chuyển trang phục như hắn hiểu được những bộ quần áo đó là cỡ nào...

Vì thế ba kẻ còn lại trên máy bay đều đang rơi vào mộng đẹp.

.

.

.

Có lẽ nguyên nhân một phần bởi vì có Đức Âm ngồi trên chuyến bay này mà nguy cơ trong lúc mọi người không hay biết đang dần dà kéo đến.

Chẳng bao lâu sau màn trời phủ bên trên chiếc phi cơ, vốn dĩ chỉ là cơn mưa bụi nhỏ không biết từ khi nào đã bắt đầu nặng hạt, một cuộn gió bão khó có thể đo lường nhanh chóng kéo tới gần phi cơ. Khiến cho chiếc máy bay bắt đầu xóc nảy.

Long Sách đột nhiên bừng tỉnh , ý thức được chiếc phi cơ càng ngày càng nghiêng, hắn vội vàng lay Đức Âm tỉnh lại: "Mau thắt đai an toàn vào!"

Đức Âm đang muốn thắt lại, đột nhiên ngoài cửa sổ phát ra một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy chỗ cánh lái thế nhưng xảy ra một tiếng nổ mạnh, bên trong tóe lửa bị chém làm hai đoạn! !

Mà ngay sau đó tiếng thét của đoàn tiếp viên hàng không cũng vang lên: "Máy bay sắp rơi rồi ! ! !"

Có lẽ đó là một thực tập sinh, chưa có kinh nghiệm cũng chưa đủ tâm lý để khống chế trước tình huống này, không biết nặng nhẹ cứ thét to một tràng như vậy khiến cho các hành khách đều rơi vào tình trạng tâm lý khủng hoảng, mất một bên cánh, chiếc máy bay bắt đầu nghiêng ngã mất khống chế xoay tròn, lo nhanh xuống dưới!

Long Sách đột nhiên cởi bỏ đai an toàn, ôm cổ Đức Âm, cắn răng nói: "Đức Âm! Ta làm đệm cho ngươi! Là ta hại ngươi chọn phải chuyến bay này! Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn... nuôi nấng ngươi..."

Nói còn chưa dứt lời, nước mắt đã lưu làm hai hàng, giờ phút này dù có trăm ngàn lời muốn nói thì cũng đều biến thành tiếng khóc nấc hết cả rồi.

Thị Long si ngốc đứng một bên nhìn, không phát giác bản thân mình cũng đã rơi lệ đầy mặt —— "Chủ nhân, kiếp sau Thị Long vẫn còn muốn hầu hạ..."

"Tiểu chủ nhân! ! ! ! Ta vĩnh viễn phải làm nô lệ của người! ! Tuyệt không rời khỏi ngài! Tuyệt đối không! ! !" Tiếng gào thét đến từ địa ngục oán niệm của Địa Ngục Khuyển áp đảo tất thảy tàn phá lỗ tai mọi người, hắn liều lĩnh bất chấp tất cả bổ nhào lên, ôm chặt lấy Đức Âm, quyết tử quyết sinh muốn làm một tấm điệm thịt khác.

"Diễn bi kịch gì vậy! !" Đức Âm thẳng tay kéo bỏ hai kẻ này ra, cũng tháo đai an toàn ra. Tuy chiếc phi cơ đã bắt đầu xoay tròn, nhưng mũi chân vừa chỉ Đức Âm điểm nhẹ một chút, thân hình hệt như rời cung lao ra khỏi cửa, một cước đá văng cánh cửa sắt phân chia khoang thuyền hạng một xa hoa cùng khoang phổ thông.

Mà lúc này bên trong khoang phổ thông sớm đã thành một đống hỗn độn, có người bị xô đẩy đến độ đầu rơi máu chảy, có người tuyệt vọng kêu khóc, Đức Âm mắt lạnh lướt qua một loạt,rồi đem mu bàn tay đưa ra phía sau—— Chỉ thấy chiếc máy bay không ngừng lay động thế nhưng thân hình hắn lại cực kỳ vững vàng, trầm ổn mà đi tới cánh cửa khoang thuyền.

"Không có khả năng khống chế vì sao còn muốn đem theo cái đồ vật nguy hiểm như thế, con người càng ngày càng luôn tự cho mình là đúng !" Đức Âm cười lạnh một tiếng, một chưởng ngợp trời cứ thế đánh bay cánh cửa khoang thuyền!

Một cơn lốc cấp chín bất thình lình xông tới, khiến cho mọi vật gần cánh cửa nọ đồng loạt bị gió thổi sạch, thế mà Đức Âm cứ lù lù bất động, chân khí xáo động quanh mình ngay cả sợi tơ lộng lẫy trong cơn lốc cũng hóa thành sợi tơ xấu xí! ! !

Lặng im một hồi, Đức Âm đột nhiên thả người nhảy xuống cánh cửa khoang thuyền, thân hình trong nháy mắt liền biến mất bên trong rặng mây.

"Đức Âm ——————————! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Long Sách nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỉ nhìn thấy một màn khiến cho hắn tan nát con tim, cổ họng gào ra tiếng thét thất thanh đinh tai nhức óc, áp đảo tất cả toàn bộ tạp âm bên trong khoang thuyền.

Một chập sau————————————————————————

.

.

.

.

Một con phượng hoàng màu đen xuất hiện bên ngoài cửa sổ, thế nhưng bay song song chiếc phi cơ, thân hình gần như ngang bằng kích cỡ của chiếc phi cơ. Từ trong khoang thuyền nhìn thấy con phượng hoàng màu đen bên ngoài, nhất thời làm cho Long Sách cả kinh đến nỗi nói không ra lời.

Sau một hồi đối diện với Long Sách, phượng hoàng màu đen lại bay lên đỉnh chóp của chiếc phi cơ, móng vuốt sắc nhọn xuyên qua xác chiếc phi cơ, ấy thế nhưng có thể tóm gọn chiếc máy bay kéo nó lên. Phượng hoàng giang rộng đôi cánh sau đó kỳ tích thay khiến cho mây đen bốn phía toàn bộ đều lui tán, cứ như thế nó xốc theo phi cơ, bay qua chỗ hiểm tích suýt chút nữa xảy ra một vụ tai nạn hàng không.

Đây quả thật là một hồi tai nạn trên không quỷ dị nhất trong lịch sử.

【 Đức Âm là phượng hoàng mặt ngoài đối địch với đại thần Phượng Vũ Chu Minh. Trong những bộ truyện trước, Phượng Vũ là một phượng hoàng hỏa, mà Đức Âm là phượng hoàng hắc ám được hình thành từ hình thái bên ngoài không gian hỗn độn.



Hình thái của bọn họ trong mắt nhân loại hoàn toàn giống nhau. Chẳng qua Đức Âm bởi vì có ước định với Long Sách, lựa chọn dùng hình thái nhân loại vĩnh viễn ở bên Long Sách, sẽ không để lộ ra bộ mặt chân thật tránh mang đến tai hoạ cho thế giới, trừ phi là tình huống đặc biệt. 】



@Vì tội lỗi quá nên hiện hình :D. Không biết bộ này năm nào thì hoàn!?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^