Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

[C3] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Chung Hiểu Sinh 
Phong



☆ Chương 3



"An Nguyên tiên quân cũng chính là Hoàng Phủ Phượng Hiên Hi Thần dưới nhân gian, ở trong Nhạc Hoa phái có một vị Đại sư huynh, tên là Lý Cửu Long.

Chưởng môn phái Nhạc Hoa vẫn luôn muốn gả con gái mình cho An Nguyên tiên quân, không những vậy còn dốc sức bồi dưỡng An Nguyên tiên quân với vai trò là người nối nghiệp của mình, bởi vậy Lý Cửu Long vô cùng ghen ghét An Nguyên tiên quân, không ít lần lặng lẽ ngáng chân hắn.

Lần này An Nguyên tiên quân đi ngang qua đây, chính là vâng lệnh sư phụ truyền tin tới kiếm phái Nam Sơn. Mấy tên sơn tặc kia là đám người Lý Cửu Long mua chuộc, mục đích là mai phục An Nguyên tiên quân .

Dựa theo mệnh cách tiên quân viết cho hắn thì bọn họ sẽ ở chỗ này đánh lén An Nguyên tiên quân, đả thương tiên quân không những thế mà còn cướp đi tín vật.

Lý Cửu Long đã biên sẵn lời nói dối, chờ An Nguyên tiên quân truyền tin vật thất bại trở lại Nhạc Hoa phái thì hắn sẽ tung tin vịt hãm hại An Nguyên tiên quân..."

Hàn Trường Sinh đảo mắt xem thường: "Nói vậy chẳng phải lão tử đã vô ý cứu tên tiên quân chó má kia một lần à, vậy ngươi còn ngăn cản ta làm gì?"

"Ngươi không hiểu!" Hắc Vô Thường nói, "Bởi vì bị Lý Cửu Long hãm hại, An Nguyên tiên quân bị bắt rời khỏi phái Nhạc Hoa, sau đó gặp được huyền cơ lão nhân, huyền cơ lão nhân đem công lực cả đời truyền cho An Nguyên... Mạng của hắn đã đi trệt quỹ đạo, ngươi phá vỡ chuyện này thì những sự kiện phía sau tự nhiên bị phá hủy hoàn toàn!"

"Bà nội mi, cái chân phiền phức này!" Hàn Trường Sinh dùng sức vứt thanh kiếm tay trong xuống đất, "Đây là cái mệnh cách chó má gì vậy!"

Nhưng vào lúc này, Hắc Vô Thường đột nhiên biến sắc, hoảng hốt la to: "Nguy rồi nguy rồi nguy rồi! Lần này lại xảy ra chuyện lớn! Mọi chuyện lại càng phiền toái!"

Hàn Trường Sinh không kiên nhẫn hỏi: "Lại làm sao vậy?"

Hắc Vô Thường vung tay lên, trước mặt Hàn Trường Sinh xuất hiện một khung hình. Mấy tên sơn tặc cực kỳ chật vật trở về, Lý Cửu Long đứng ở dưới chân núi đợi tin tức bọn họ.

Bọn họ đã nhận tiền, lại không làm được việc, còn bị một "thiếu nữ" đánh may me bê bết, dưới cơn nóng giận, một tên sơn tặc rút đao đâm xuyên tim Lý Cửu Long...

Hàn Trường Sinh mờ mịt nháy nháy mắt: "Xảy ra chuyện gì?"

Hắc Vô Thường vẻ mặt vô cùng thê thảm: "Đám người lật lọng, bọn họ không cướp được đồ của An Nguyên, lại không muốn trả lại bạc cho nên giết Lý Cửu Long! Lần này thì chuyện lớn hỏng hết!"

Trong lòng Hàn Trường Sinh bỗng nổi lên một loại dự cảm xấu. Hắn cảnh giác hỏi han: "Theo lời ngươi vừa mới nói , Lý Cửu Long phải là một tên khốn luôn đối nghịch tiên quân chó má kia hay sao? Giết hắn rồi thì cuộc sống của tên tiên quân chó má kia không phải càng yên bình hay sao?"

Hắc Vô Thường liên tục lắc đầu: "Ngươi không hiểu. Cái từ ‘dục tăng tiên ức’ này ngươi chưa nghe nói qua à? Nếu không có nhân vật phản diện Lý Cửu Long hỗ trợ một tay thì làm sao tôn lên sự lợi hại của An Nguyên tiên quân?

Cũng bởi vì bị hắn liên tục hãm hại, mới thúc đẩy cơ hội trưởng thành cho An Nguyên tiên quân, một khi hắn chết vậy thì nội dung vở kịch không thể theo đó tiến hành nữa!"

"Vậy..." Hàn Trường Sinh có chút chột dạ, "Vậy các ngươi hãy dùng tiên pháp quay ngược thời gian một lần, cùng lắm thì lão tử không đánh đám sơn tặc đó nữa."

Hắc Vô Thường nguýt hắn một cái: "Điều khiển thời gian bộ dễ làm lắm chắc? Vì sửa sai lầm của ngươi lúc trước vì đá tiên quân xuống sườn núi cho nên phán quan dùng chín thành pháp lực mới có thể quay ngược thời gian về lại thời điểm lúc trước.

Trước mắt đã bế quan tu luyện , phải mất trăm năm mới có thể hồi phục tiên lực đã mất đi! Lúc này còn chưa tới một canh giờ, ngươi lại gây ra sai lầm lớn như thế!"

"Ta làm sao mà biết!" Hàn Trường Sinh tức giận nói.

Hắc Vô Thường trừng hắn: "Tiên nhân bọn ta không thể nhúng tay vào chuyện dưới nhân gian, một lần kia đã phạm vào điều tối kỵ.

Nếu còn can thiệp vào lần nữa, trận độ kiếp của tiên quân lần này sẽ thất bại. Sai lầm là từ ngươi vậy phải do ngươi sửa lại. Nếu không..." Hắc Vô Thường liên tục cười lạnh.

Hàn Trường Sinh nhớ tới hình ảnh "kiếp sau " lúc ở dưới địa phủ, nhất thời đổ một thân mồ hôi lạnh: "Người... người đều đã chết, ta còn có thể làm gì chứ?"

Hắc Vô Thường đánh giá hắn: "Ngươi không phải am hiểu thuật dịch dung hay sao?"

Hàn Trường Sinh: "... ... ... ... ... ... ... ... Mợ nó! Chẳng lẽ ngươi muốn ta..."

Hắc Vô Thường dùng sức gật đầu: "Chính là ngươi ! Ngươi nhanh chóng dịch dung thành Lý Cửu Long tới phái Nhạc Hoa, chuyện Lý Cửu Long không thể hoàn thành sẽ do ngươi làm!"

Hàn Trường Sinh đã không thể tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung tâm tình của mình lúc này nữa.

"Mau đi đi!" Hắc Vô Thường thúc giục, "Ngươi nhanh chóng làm cho xong đi, diện mạo và giọng điệu của Lý Cửu Long trong ảo cảnh vừa rồi ngươi đều đã nhìn thấy, ta biết thuật dịch dung của ngươi rất lợi hại.

Bất luận là thần thái ngữ khí của ai ngươi đều có thể bắt chước y như đúc. Lần này Lý Cửu Long tự ý chạy ra ngoài, hắn không thể rời phái Nhạc Hoa lâu. Hắn không muốn khiến cho người khác hoài nghi, chuyện tiếp đó chắc chắn là không dễ làm. Ngươi nhanh chóng tới phái Nhạc Hoa đi, ta còn có chuyện phải làm, đi trước một bước!"

"Đứng lại!" Hàn Trường Sinh giận dữ hét.

Hắc Vô Thường một bộ không kiên nhẫn bộ dáng: "Còn có chuyện gì?"

Hàn Trường Sinh đạo: "Bộ không còn biện pháp khác hả?"

Hắc Vô Thường nói: "Nếu như ngươi còn không đi, ta trở về nếu thấy mệnh cách tiên quân bị sửa đổi, tiện thể sẽ giúp kiếp sau của ngươi càng 'phấn khích' một chút. Còn có tả hữu hộ pháp cùng tứ đại Đường chủ nhà của ngươi, bởi vì bị ngươi liên lụy, cũng gây ra không ít tội nghiệt, kiếp sau của bọn họ..."

"Ngươi!" Hàn Trường Sinh nổi giận, "Ai làm người đó chịu! Chuyện ta gây ra, ta tự nhiên sẽ đi vãn hồi !"

"Vậy là tốt rồi!"

"Nhưng mà ta không rõ ." Hàn Trường Sinh nói, "Các ngươi là thần tiên, người viêt mệnh cách tiên quân không phải là có tiên lực à? Vì cái gì lão tử tùy tiện đã phá hủy nó hả?"

Hắc Vô Thường đột nhiên câm nín, bộ dáng muốn nói lại thôi nhìn Hàn Trường Sinh liếc mắt một cái, hàm hồ đáp: "Đối với phàm nhân mà nói, quả thật là như vậy. Nhưng là ngươi... Tóm lại ngươi tương đối đặc biệt, chuyện không thể giải thích rõ bằng dăm ba câu.

Tóm lại bây giờ thời gian cấp bách, ngươi về phái Nhạc Hoa trước đi, ta với Bạch vô thường sẽ tìm ngươi sau. Rồi sẽ nói cho ngươi biết kế tiếp nên làm như thế nào.

Tóm lại ngươi nhất định phải dựa theo chỉ thị của chúng ta mà làm, không thể tiếp tục phá hư mệnh cách của người khác nữa, bằng không, Ngọc Hoàng đại đế cũng không thể nào cứu được ngươi."

"Ta..." Hàn Trường Sinh còn chưa kịp hỏi gỉ thêm, đột nhiên một đạo ánh sáng hiện lên. Sau khi bạch quang biến mất, Hắc Vô Thường đã không thấy tăm hơi.

Hàn Trường Sinh trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày, mới từ hàm răng rít ra vài chữ: "Bà nội cái chân nàh mi... Tự dưng chọc phải thần tiên..." Nghĩ nghĩ, vẫn tự nhận mệnh nhặt kiếm lên, mở bao hành trang lấy bộ đồ nghề dịch dung với gương ra, dựa theo hình ảnh trong ảo cảnh vừa rồi hóa trang thành bộ dáng của Lý Cửu Long.

Dịch dung hoàn tất, Hàn Trường Sinh gom đồ vật, quay đầu nhìn về tụ sơn một lát, bất mãn đi xuống núi.

Vừa tới chân núi, hắn đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một đám người, hai người đi đầu rõ ràng là tả hữu hộ pháp Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền nhà hắn, đằng sau còn có mấy tên giáo đồ Thiên Ninh giáo.

Giờ phút này trên khuôn mặt Lô Bạch Bích mang theo nụ cười mỉm, còn Lô Thanh Tiền thì một lát ngoảnh mặt nhìn trời, một hồi lại nhìn đất. Hàn Trường Sinh run run một chút, vội vàng trốn sau một thân cây.

Đừng nhìn Lô Bạch Bích cười ôn nhu như thế mà lầm, Hàn Trường Sinh biết, đây là điềm báo cho việc hắn đang phát hỏa. Mà Lô Thanh Tiền, nhất định là đang suy tính chuyện xấu gì rồi.

Một đôi tả hữu hộ pháp nhà hắn, đều là nhân vật trái tính trái nết, lớn lên xinh đẹp lại đơn thuần, trên thực tế trong Thiên Ninh giáo hai tên này là xấu tính không dễ chọc nhất.

Phàm là có người đi qua, bọn họ liền chặn người ta lại, xoay xé kéo mặt mày người nọ một trận, đến khi nào không thể kéo ra thì bọn họ mới chịu thả người đi.

Hàn Trường Sinh biết, chuyện mình viện cớ bế quan chuồn xuống núi đã bị bọn họ phát hiện, bọn họ đang muốn túm mình trở về đây.

Nếu là ngày thường, Hàn Trường Sinh nhìn thấy bộ dạng này của tả hữu hộ pháp nhà mình, khẳng định sẽ trốn đi tị nạn hai ngày rồi mới trở về. Nhưng hiện tại, hắn thật sự rất muốn bổ nhào vào trong ngực tả hữu hộ pháp kể ra ủy khuất của mình, nếu để bọn hắn biết việc mình vừa đụng phải, bọn họ tuyệt đối có thể mang người xuống dưới lật tung địa phủ lên ! Đem tất cả những tên thần tiên khi dễ hắn đều lóc da rút gân sạch sẽ mới thôi!

Một lát sau, Hàn Trường Sinh thở dài, từ trên người kéo xuống một khối vải, dùng chu sa xiêu xiêu vẹo vẹo viết một đám chữ chi chít: Bản giáo chủ ra ngoài du ngoạn vài ngày, mấy ngày nữa sẽ về, đừng quá nhớ mong. Sau đó hắn treo miếng vải lên trên nhánh cây.

Hắn nhìn về phía Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền một lần nữa, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thanh Tiểu Bạch, thực xin lỗi ."

Hắn đeo bao hành trang lên, khởi động khinh công, xoay người lặng lẽ rời đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^