Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

[C40] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong





Chương 40 Bị lạc



Cuối cùng bạn chim ú đen cũng đáp xuống một bãi đất trống trên lục địa, thoạt nhìn bộ dạng của hắn cũng chẳng khác chi vừa từ trên trời rớt xuống nước Nhật là bao, nhưng cái biển hiệu dựng trên đường cao tốc rõ ràng là tiếng Hán—— chim ta cũng đã tra xét qua. Rốt cục cũng về tới Trung Quốc, chim ú đen vì tránh tình huống tương tự phát sinh như ở Nhật liền vội vàng biến về hình người.

Tuy bây giờ hắn cũng không biết đây là đâu, có điều đợi huynh trưởng tỉnh lại mọi người khẳng định có thể thoát khỏi hiểm cảnh này.

Đức Âm phơi mông đứng ở ven đường suy nghĩ.

Lúc này trời còn chưa tỏ, Đức Âm nhân cơ hội trở lại trong cabin, trong buồng phi cơ là một đống hỗn độn. Lúc này các hành khách vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê nhưng đã từng được phượng hoàng hắc ám che chở, bởi vậy cuối cùng tất cả đều được an toàn.

Bởi vì tất cả mọi người chưa ai tỉnh lại, vì thế Đức Âm cứ để mông trần men theo lối nhỏ vào bên trong. Có điều khi hắn đi tới trước cửa khoang thuyền xa hoa, vừa quay đầu liền bắt gặp một bạn nam nhỏ đang trợn to đôi mắt đen bóng nhìn chính mình.

Đứa bé kia thoạt nhìn không quá một tuổi. Nhóc ta đứng đối diện với Đức Âm một hồi, đột nhiên khanh khách nở nụ cười.

Xem ra chỉ có mỗi bé con này không bị ma lực của Đức Âm gây ảnh hưởng.

Lúc Đức Âm đá văng cửa bước vào trong khoang thuyền xa hoa nhìn thấy chính là đám người huynh trưởng hôn mê. Ngược lại Địa Ngục Khuyển là người đầu tiên tỉnh dậy, dường như cảm ứng được sự xuất hiện của Đức Âm.

"Tiểu... chủ nhân..." Địa Ngục Khuyển nằm trên mặt đất vừa mới mở mắt ra nhưng thân thể trong nhất thời còn chưa thể nhúc nhích.

"Mang theo đan dược không?" Trên mặt Đức Âm nhìn không ra chút biểu tình thương hại nào, nếu có cũng chỉ là vẻ mặt vô tình lạnh như băng, giờ phút này vẻ hắn còn chưa thay đổi tình cảm ngụy trang của loài người.

"Ở... bên trong hành lý..." Địa Ngục Khuyển rên rỉ trả lời.

Đức Âm tìm được túi xách, lấy hộp đan dược mà Địa Ngục Khuyển bỏ vào bên trong, loại thuốc này là linh dược hiếm có lấy từ cổ đại đến, có tác dụng chữa khỏi nội thương, khôi phục khí lực rất nhanh, vì thế hắn lấy một viên cho Địa Ngục Khuyển ăn.

Địa Ngục Khuyển ăn đan dược vào lập tức ngồi dậy, quy nạp chân khí, chỉ qua mấy phút đồng hồ khí lực quanh thân đã dần dần khôi phục, lúc này hắn đã có thể đứng lên.

"Đem đan dược cho Long Sách, Thị Long ăn đi, để bọn họ nhanh chóng tỉnh lại." Đức Âm phân phó.

"Chủ nhân, trước hết xin để thuộc hạ hầu hạ ngài mặc quần áo." Địa Ngục Khuyển quỳ gối bên chân Đức Âm nói. Vì thế từ trong túi xách loạn xì ngầu tìm ra một bộ áo ngủ sạch sẽ mặc vào cho Đức Âm, ngay cả giầy Đức Âm cũng đã đánh mất vì thế chỉ đành mặc quần áo rồi mang dép lê vào.

Vì thế sau khi Long Sách tỉnh lại, nhìn thấy xuyên Âm Heo trong bộ đồ ngủ hình con thỏ—— cái áo ngủ vải nhung in hình con nhỏ màu hồng phấn, thỏ nhỏ mang dép lê, Long Sách thở phào một hơi, nói: "Còn có một cái lỗ tai thỏ, sao ngươi không đeo lên..."

"Huynh trưởng, ngươi vẫn là quan tâm đến việc làm cách nào mang đám hành khách này quay về đi, chúng ta lạc đường rồi." Đức Âm đáp.

Long Sách đầu óc vẫn còn mờ mịt lúc này mới nhớ lại tình huống mạo hiểm xảy ra ngày hôm qua. Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, tóm lấy Đức Âm hỏi: "Bảo Bảo! Ngươi, ngươi thế nhưng biến thành ... Thân thể của ngươi có sao hay không? !"

"Không có gì, nơi này cũng không phải không gian hỗn độn tầng tầng lớp lớp." Đức Âm vươn tay, Địa Ngục Khuyển liền cầm cái túi đựng chả cuốn trứng đưa đến trên tay hắn, làm bữa sáng cho chủ nhân, còn có phần sữa ấm lục từ túi đồ của hành khách bên ngoài.

"Cho ngươi uống một hớp nè." Đức Âm vẫn rất hiếu kính huynh trưởng , "Hoa Ảnh, phần còn lại cho ngươi với Thị Long."

"Vâng." Địa Ngục Khuyển một tay cầm hộp sữa, đi tới trước mặt Thị Long.

"Uống đi, đây là chỗ lương thực còn sót lại duy nhất để chúng ta có thể kiên trì đến cuối, chúng ta thân là ảnh vệ trước khi chủ nhân chưa thoát khỏi hiểm cảnh, tuyệt đối không thể ngã xuống!" Địa Ngục Khuyển ném hộp sữa cho hắn.

"Ta hiểu được!" Ngữ khí của Thị Long trịnh trọng, hắn biết thời khắc khảo nghiệm chính mình đã đến ! Hắn nhận lấy hộp sữa kia, đối với ảnh vệ mà nói sữa này không thể giống chủ tử cứ một hơi uống hết, ít nhất phải uống trong ba ngày.

Phải biết nội dung huấn luyện đầu tiên của ảnh vệ chính là chịu đựng, trong lúc bị vây trong hoàn cảnh hoang dã, việc quan trọng đầu tiên của một người ảnh vệ chính là phải đảm bảo thực vật cho chủ tử.

Địa Ngục Khuyển biết rõ, vừa mới thừa dịp các hành khách còn đang hôn mê hắn tìm phần lớn thực vật để đảm bảo sự sinh tồn của tiểu chủ nhân nhưng hắn không đề cập tới. Lúc này phải kéo Thị Long ra ngoài huấn luyện cuộc sống sinh hoạt tại vùng dã ngoại, ảnh vệ không thể sống quá an nhàn, nếu không sẽ mất đi sức chiến đấu.

Long Sách thì đang ôm chặt Đức Âm, nức nở: "Ta cho rằng... một khắc kia... Ngươi phải rời khỏi ta ... không cần huynh trưởng ..."

"Đừng lo lắng." Đức Âm vỗ lưng hắn trấn an, "Ta sẽ không rời khỏi huynh trưởng."

Tuy rằng chỉ một câu ngắn ngủn nhưng lại có hiệu lực vô cùng.

Giữ cho phượng hoàng hắc ám dù trong thời khắc khủng bố nhất cũng đảm bảo không đến mức rơi xuống thế giới này, chính là nhiệm vụ của kẻ phàm Long Sách!

Đức Âm dùng ngón tay nâng mặt Long Sách, hai mắt lóe ra tia nhìn mị hoặc, hắn nâng khuôn mặt anh tuấn của Long Sách thì thầm: "Huynh trưởng, hiện tại chúng ta đang ở nơi hoang dã, đây là lúc cần ngươi dẫn dắt mọi người rời khỏi khốn cảnh cho nên hiện tại không phải lúc tình chàng ý thiếp. Đợi mọi người thoát hiểm, ta sẽ lại tiếp tục an ủi ngươi." Nói xong thế nhưng hôn Long Sách một cái.

"Muốn cách thức tiêu chuẩn ! Cách thức tiêu chuẩn !" Long Sách theo bản năng không thỏa mãn yêu cầu.

"Cách thức tiêu chuẩn rất không vệ sinh ." Âm Heo buông Long Sách ra, bắt đầu ăn chả cuốn trứng.

"Khốn khiếp..." Long Sách chỉ cảm thấy dục hỏa cả người bị khiêu khích đứng lên sau đó lại bị người vô tình làm lạnh, ở trong lòng liên tục mắng thầm tiểu oan gia Đức Âm.

Sau khi ăn chút đồ Địa Ngục Khuyển kiếm được, Long Sách chỉnh tóc tai, xem như tinh thần đã khôi phục. Giờ phút này hành khách bên ngoài vẫn còn chưa tỉnh, Long Sách mang theo Thị Long trước đi ra bên ngoài xem xét địa hình.

Chỉ thấy chỗ phi cơ rơi xuống chính là một bên bãi đất trống trên đoạn cao tốc, Long Sách nhìn kỹ cái biển hiệu trên đường, mắng thành tiếng: "Cái tên mù đường Đức Âm, đây rõ ràng là một đoạn quốc lộ bị bỏ hoang, căn bản không có xe qua lại, Thị Long, tìm xem trên phi cơ có thiết bị liên lạc không."

"Ta đã xem qua rồi, chủ nhân, di động cũng như bộ đàm liên lạc trên phi cơ đều báo hỏng ." Thị Long đáp.

Đó là do lực lượng hắc ám của chim ú quá mạnh mẽ cho nên đã phá hủy toàn bộ thiết bị điện tử.

"Có thể sửa không?"

Thị Long lắc đầu.

"Vậy có thể có chút phiền toái ." Long Sách nhíu mày, đồng thời trong lòng lại dấy lên nhiệt huyết —— đây còn không phải chính là phiên bản cuộc sống sinh tồn nơi dã ngoại hay sao? Đây là thời khắc để mình khai triển tài năng lãnh đạo đó a! Bộ phim 《 mê thất 》 sắp sửa được tái hiện rồi!

Quả thật là...

Quá tốt ! !

Long Sách tìm được 'lửa' rồi.

Mà Đức Âm đang ngồi trong cabin ăn đồ ăn vặt, hắn và Địa Ngục Khuyển hai người mới sáng sớm mà miệng cứ nhai bốp bốp, sau đó hắn ngã người nằm trên chiếc giường bị hỏng, bắt đầu ngủ bù, mà Địa Ngục Khuyển thì bị Đức Âm sai sử đi ra ngoài tìm vui, ý lộn, chính xác là đi tìm nguyên liệu nấu ăn .

Đợi đến buổi trưa, hành khách trên máy bay cũng bắt đầu lục tục tỉnh lại. Cũng vào chính lúc này, Long Sách đúng lúc chạy tới, đơn giản giới thiệu với mọi người về vị trí cũng như tình huống của bọn họ trong lúc này —— trước không có thôn sau không có tiệm đây là khu đất hoang, hơn nữa mọi thiết bị thông tin đều bị hủy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^