Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

[C7] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Chung Hiểu Sinh 
Phong 





☆ Chương 7                                             




Hàn Trường Sinh nhanh chóng lấy cái gương ra soi, thay bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài. Hắn đã quen việc chú trọng bề ngoài của bản thân, mặc dù lúc này hắn đang dùng khuôn mặt của Lý Cửu Long. Trên phương diện tướng mạo không thể động tay động chân , nhưng tốt xấu gì mặt mày cũng nên sạch sẽ, tránh việc thua người trước khi vào trận.

Hàn Trường Sinh vừa tới sảnh chính, An Nguyên đã bị một đám sư huynh đệ vây quanh .

"Nhị sư huynh cuối cùng huynh cũng về rồi!"

"Nhị sư huynh lần này huynh đi truyền tin có thuận lợi hay không?"

"Nhị sư huynh trên đường có gặp chuyện gì hay không?"

Thân thể phàm trần của tiên quân An Nguyên cũng chính là Hoàng Phủ Phượng Hiên Hi Thần thật sự quá anh tuấn, võ công lại cao, tính tình cũng ôn hòa, bởi vậy vừa được trưởng bối trong phái Nhạc Hoa ưu ái, lại được các sư huynh đệ cùng thế hệ hoan nghênh.

Vừa mới trở về, các đệ tử đã vây quanh hắn ba vòng.

Hàn Trường Sinh không vui ‘hừ’ một tiếng. Lúc trước Lý Cửu Long lấy cớ sinh bệnh lén lút xuống núi nhiều ngày như vậy, thế mà không ai phát hiện, có thể thấy được vị Đại sư huynh như hắn bị người ta xem nhẹ cỡ nào.

Mà nhị sư huynh An Nguyên này lại được người người hoan nghênh, đối lập rõ ràng như vậy khiến Hàn Trường Sinh càng thêm khó chịu. Mặc kệ thế nào, hiện tại là hắn thay thế Lý Cửu Long, ít nhiều gì cũng có chung mối thù. Cũng không thể trách được việc Lý Cửu Long muốn dùng độc kế ép An Nguyên tiên quân rời đi.

Ngay lúc Hàn Trường Sinh cảm thấy cực kỳ khó chịu thì góc áo hắn đột nhiên bị người ta kéo kéo, hắn nhìn qua thì ra là Lưu Tiểu Kỳ đứng ở bên cạnh hắn.

"Đại sư huynh." Lưu Tiểu Kỳ dùng ánh mắt lóe sáng mà nhìn hắn.

Hàn Trường Sinh tức giận nói: "Ngươi cũng tới đón Hoàng Phủ?"

Lưu Tiểu Kỳ gật gật đầu: "Nhị sư huynh tốt lắm, lần trước hắn còn chỉ điểm cho ta..."

Hàn Trường Sinh hừ một tiếng.

Thu mua lòng người! Đồ ngụy quân tử!

Lưu Tiểu Kỳ mắt thấy sắc mặt của Hàn Trường Sinh càng tối, nhỏ giọng nói: "Có điều, đệ cảm thấy Đại sư huynh vẫn tốt hơn."

Hàn Trường Sinh nghe xong lời này, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Tuy hắn không có ý định giúp đỡ Lưu Tiểu Kỳ, chẳng qua những việc có thể làm cho hắn áp tiên quân chó má kia xuống một bậc đều là việc tốt .

Đột nhiên, có người hét lớn: "Chưởng môn đến !"

Hàn Trường Sinh quay lại nhìn thấy Nhạc Bằng dẫn Nhạc Ngọc Nhi đi đến.

Mọi người sôi nổi cấp Nhạc Bằng hành lễ: "Tham kiến chưởng môn sư phụ."

Nhạc Bằng đi đến giữa đại đường, cười nói: "Sao lại tụ tập hết ở đây thế này?"

Mọi người mồm năm miệng mười cùng đáp: "Đã lâu không gặp nhị sư huynh !"

"Đúng vậy đúng vậy ạ! Chúng đệ tử rất nhớ nhị sư huynh ! Vừa nghe nhị sư huynh trở về chúng con lập tức chạy tới !"

"Được đó." Nhạc Bằng thân thiết vỗ vỗ bả vai An Nguyên, "Nhìn xem, mọi người ai nấy đều thích con. Trên đường đi mọi việc thuận lợi chứ?"

An Nguyên lấy ra một phong thơ, hai tay dâng lên đưa cho Nhạc Bằng: "Đây là hồi âm của chưởng môn phái Nam Sơn kiếm."

Nhạc Bằng nhận phong thư: "Đồ đệ giỏi, con làm việc là ta yên tâm!" Lại nói, "Vừa lúc các ngươi đều ở đây , tiện thể ta muốn tuyên bố một chuyện: Gần đây cũng vì chuyện này mà ta liên lạc với mấy vị chưởng môn của các đại môn phái. Nửa năm nữa là tới kỳ đại hội võ lâm, lần này ta phái Hoàng Phủ đi ra ngoài chính là vì chuyện của võ lâm đại hội. Võ lâm đại hội lần này ta sẽ chọn lựa năm vị đệ tử xuất sắc đi cùng ta, tiện thể giao lưu võ học với những môn phái khác, lấy mạnh bù yếu.

Bởi vậy các ngươi nhất định phải chăm chỉ luyện tập. Nếu đệ tử nào không có mặt ở đây, các con hãy nói lại cho bọn nó."

Chúng đệ tử đồng thanh lên tiếng trả lời.

Nhạc Bằng tuyên bố xong tin tức này, lại nói: "Thời gian cũng không còn sớm, các con cũng đừng vây xung quanh Hoàng Phủ nữa , hắn bôn ba nhiều ngày qua đã mệt rồi. Các con về đi." Nói xong bước đi .

Nhạc Bằng vừa đi, mọi người càng bụ lại vây quanh An Nguyên chật như nêm cối.

Lần này Hàn Trường Sinh tới là muốn nhìn An Nguyên , dù sao hắn với An Nguyên chỉ ở vội vàng gặp lướt qua một lần lúc ở trên núi. Lúc đó, trên người hắn gây chuyện khiến tiên quân chó má kia khó xử một hồi. Dù sao trước tiên hắn cũng phải làm rõ xem tiên quân chó má kia là hạng người gì mới tiện xuống tay.

Không nghĩ ở đây lại tụ tập nhiều người như vậy, hắn chen cũng không lọt, đành phải tìm cơ hội khác.

Hàn Trường Sinh xoay người bước đi, còn chưa đi xa, chợt nghe phía sau có người kêu lên: "Đại sư huynh!"

Hàn Trường Sinh nhìn lại, người đuổi theo lại là An Nguyên.

Hàn Trường Sinh dừng bước, An Nguyên đuổi tới, từ trong cái bọc lấy ra một cái nghiên mực đưa cho Hàn Trường Sinh: "Đại sư huynh, cái này tặng cho huynh."

Hàn Trường Sinh không hiểu, ngu ngơ nhận lấy cái nghiên mực kia. Tên thần tiên này làm việc thật kỳ quái, đang êm đẹp tặng người ta cái nghiên mực để làm gì chứ?

"Đây là nghiên mực đệ mua ở thôn Mặc Lương , trước lúc đệ xuống núi huynh đã nói qua là gia gia của huynh thích nhất là nghiên mực sản xuất ở Mặc Lương thôn, năm nay lúc đi tảo mộ ông, hắn hãy đem nó theo làm tế phẩm ."

Hàn Trường Sinh giật mình, không khỏi buồn cười. Mặc Lương không phải nơi nào xa lạ chính là chỗ gần sơn động của bọn hắn. Hắn vốn cảm thấy kỳ quái, An Nguyên từ phái Nhạc Hoa đi tới kiếm phái Nam Sơn, theo lý thuyết không nên đi qua ngọn núi nơi bọn họ gặp nhau kia mới phải. Trên ngọn núi kia nổi danh có rất nhiều sơn tặc giặc cỏ, An Nguyên lại mò qua.

Trước đó Lý Cửu Long ở trước mặt An Nguyên nhắc tới chuyện này, tám phần cũng là vì lừa An Nguyên đi ngang qua ngọn núi kia, sau đó an bài đám người ám sát hắn, kết quả lại khiến bản thân mình bị liên lụy.

Suy nghĩ cả nửa ngày, chuyện mình gặp phải cái cục phiền toái này, đầu sỏ gây tội cư nhiên lại là Lý Cửu Long! Đáng tiếc người này đã bị bọn sơn tặc giết chết, bằng không mình nhất định sẽ bắt hắn về sơn động để mỗi ngày tẩn hắn một trận cho hả giận!

Nghĩ đến tình cảnh bi thảm mà mình gặp phải, Hàn Trường Sinh tự nhiên không thể trưng ra sắc mặt tốt đẹp gì cho cam, hừ một tiếng, nhét nghiên mực vào trong ngực.

"Đại sư huynh có tâm sự gì sao? Vì sao rầu rĩ không vui?" An Nguyên hỏi.

"Không có gì, đi qua thôn Mặc Lương ngươi có đụng phải đám người ma giáo hay không?" Hàn Trường Sinh vào phái Nhạc Hoa mấy ngày nay vô cùng thương nhớ Thiên Ninh giáo . Lần này nếu như hắn có thể quay về Thiên Ninh giáo, dù mỗi ngày bị buộc luyện công bảy canh giờ hắn cũng nhất quyết không chạy trốn nữa.

"Đáng tiếc không có." Vốn dĩ mặt mày An Nguyên đang cười vô cùng ôn hòa đột nhiên trở nên ngưng trọng, "Nếu để cho ta gặp phải đám ác đồ ma giáo, ta nhất định sẽ khiến cho bọn họ trả giá đại giới!"

Hàn Trường Sinh ôm ngực đảo mắt xem thường. Chỉ bằng ngươi? Dù ngươi có là tiên quân hạ phàm thì hiện tại dù ngươi có muốn tìm Thiên Ninh giáo chúng ta gây phiền toái vẫn còn sớm mười năm đó!

Hắn buồn bực hỏi: "Vì sao ngươi lại thống hận ma giáo như vậy?" Từ khi Thiên Ninh giáo rơi vào tay cái vị giáo chủ bỏ bê chính sự, cả ngày hắn nếu không quắp đít đi chơi thì cũng là gây sức ép với đám người cao thấp trong ma giáo thời gian còn không đủ chứ nói gì tới chuyện xử lý giáo vụ.

Thiên Ninh giáo với phái Nhạc Hoa vốn không can hệ gì tới nhau. Mỗi khi An Nguyên nhắc tới người Thiên Ninh giáo thì cứ như thể dùng hết sức lực nghiến răng nghiến lợi, quả thực không có đạo lý. Đừng bảo tên này bị đám người danh môn chính phái tẩy não gặp phải trục trặc hỏng mất rồi đi!

An Nguyên đáp: "Cha đệ bị đám ác đồ ma giáo hại chết, lúc đệ còn sống, nhất định phải báo thù cho cha!"

Hàn Trường Sinh nhíu mày: "Phụ thân ngươi là ai?"

An Nguyên kỳ quái trợn mắt nhìn Hàn Trường Sinh.

Hàn Trường Sinh bĩu môi.

Hắn bây giờ là Lý Cửu Long, là Đại sư huynh của An Nguyên, Lý Cửu Long nhất định là biết cha của An Nguyên là ai. Có điều hắn đâu có biện pháp nào, Hắc Bạch Vô Thường còn chưa kịp giới thiệu cho hắn thân thế của An Nguyên, hắn chỉ có thể tự mình hỏi.

An Nguyên tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn rất tốt tính đáp: "Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh quên rồi, cha ta là trang chủ Thiên Duyên sơn trang Hoàng Phủ Thổ Căn a."

"Phốc!" Hàn Trường Sinh không khống chế được một ngụm nước miếng phun ra. Hoàng Phủ Thổ Căn! Hiện giờ thì hắn đã biết vì sao người này lại đặt cho An Nguyên cái tên Hoàng Phủ Phượng Hiên Hi Thần rồi!

"Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?" An Nguyên nhíu mày.

"Không! Không có gì!" Hàn Trường Sinh liên tục xua tay.

An Nguyên nghi ngờ đánh giá Hàn Trường Sinh.

Hàn Trường Sinh vẫn đang suy nghĩ. Cái tên Hoàng Phủ Thổ Căn này chưa từng nghe nói qua, có điều Thiên Duyên sơn trang hình như có chút ấn tượng.

Trang chủ Thiên duyên sơn trang họ Hoàng Phủ ... Là do Thiên Ninh giáo bọn hắn giết à? Hắn cũng không nhớ là Thiên Ninh giáo có làm chuyện này. Bữa nào trở về sơn động hỏi lại Tiểu Thanh với Tiểu Bạch xem thử rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^