Chung Hiểu Sinh
Phong
☆ Chương 11
Hàn Trường Sinh trăm triệu lần cũng không thể ngờ trước việc gặp phải hai người Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền ở đây. Nghĩ kỹ một tý thì hai người này rất có thể đã phát hiện ra việc mình rời khỏi giáo sau đó một đường đuổi tới.
Lô Thanh Tiền am hiểu phương pháp truy tung, thông qua các loại dấu vết để truy lùng hành tung người khác, mỗi lần mình đi xa hầu như đều bị Lô Thanh Tiền tìm được.
Lúc này bọn họ ở ngay trước mặt, Hàn Trường Sinh cực kỳ cẩn thận, một đường đổi bốn năm con ngựa, khi đi qua một đoạn đường thủy chẳng may sơ sảy để lại chút vết tích chỉ sợ bọn Lô Thanh Tiền sẽ tìm được vết tích để lại.
Hai vị hộ pháp lần này cùng lúc đuổi tới trấn Nhạc Dương, có lẽ vừa tới nơi thì đã nghe được tin tức Âm Dương Song Sát cho nên bọn họ trước bắt tay vào điều tra Âm Dương Song Sát, dù sao hai tên vô liêm sỉ này đã kinh qua hai năm kinh nghiệm. Thiết nghĩ chẳng sớm thì muộn giáo chủ cũng sẽ trở về , nhưng nếu lần này bỏ lỡ Âm Dương Song Sát, lần sau không biết lúc nào mới có cơ hội lần thì hai.
Từ lúc nhìn thấy hai vị tả hữu hộ pháp nhà mình thì Hàn Trường Sinh đã cực kỳ khẩn trương. Thuật dịch dung của hắn đã là đạt tới đỉnh cao, mặc dù hai vị hộ pháp cùng vài vị đường chủ làm bạn từ nhỏ với hắn nhưng khi hắn dịch dung mặt đối mặt với bọn họ thì số lần bị phát hiện cũng không nhiều lắm.
Chẳng qua có đôi khi bọn họ cũng không cần phải giáp mặt vạch trần, lấy ví dụ như Lô Thanh Tiền có thuật truy tung, thậm chí hắn có thể phân rõ dấu chân của người quen.
Trước mắt bọn họ đều đuổi tới nơi này, có thể lợi dụng sự việc của Âm Dương Song Sát kéo chân bọn họ mấy ngày, nhưng một khi việc này giải quyết xong xuôi, bọn họ sẽ chuyên tâm tìm kiếm tung tích của vị giáo chủ trốn nhà là hắn, lúc đó Hàn Trường Sinh tất nhiên không thể chạy thoát!
Cũng may Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền cũng chẳng có hứng thú với mấy tên đệ tử phái Nhạc Hoa, mắt thấy không moi được gì từ miệng của chưởng quỹ kia liền xoay người đi ra ngoài.
An Nguyên tiến lên một bước, nói: "Các ngươi vô duyên vô cớ phá hủy khách điếm ..."
Hàn Trường Sinh dùng sức kéo hắn ra phía sau mình, Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền xoay người, Hàn Trường Sinh nhìn thấy bọn họ một khuôn mặt ôn nhu một vẻ mặt đáng yêu, làm ra bộ dạng lạnh run mở miệng: "Hai vị huynh đài, các ngươi thiệt hung hăng, đừng mà, ta sợ ~~ "
Lúc này Lô Bạch Bích mới thu hồi khuôn mặt tươi cười, còn Lô Thanh Tiền lúc này mới khôi phục khuôn mặt không đổi sắc. Hai vị tả hữu hộ pháp Thiên Ninh giáo không có tật xấu gì, chẳng qua lỗ tai rất mềm lại, vừa nghe có người khen bọn họ hung ác bọn họ sẽ mềm lòng. Đối với bọn hắn mà nói, ,một khi bọn họ rút lại nụ cười đáng yêu dễ thương kia thuyết minh cho việc bọn họ đã thu liễm sát ý.
Hai người đi qua đám người ngây ra như phỗng, đi đến cửa khách sạn, Lô Thanh Tiền đột nhiên dừng bước, quay đầu lại mắt nhìn Hàn Trường Sinh. Ánh mắt của hắn ở trên người Hàn Trường Sinh tạm dừng một khắc, nhíu mày, sau đó đuổi theo Lô Bạch Bích đã đi trước vài bước. Hai người nghênh ngang bước đi.
An Nguyên: "..."
Đợi hai vị hộ pháp rời khỏi, mọi người vẫn luôn trong tình trạng đần độn cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, người tiến lên hỗ trợ nâng chưởng quầy dậy, người thì nâng cái quầy đã bị chém ngã.
"Trời ơi!" Một đệ tử phái Nhạc Hoa vuốt cái quầy bị Lô Bạch Bích một đao chém đứt kinh hô, "Vết đao lại có thể bóng loáng như thế, người nọ tuổi còn trẻ, nội công thâm hậu nhường này. Rốt cuộc bọn họ có lai lịch thế nào?"
Đồ nhà quê chưa thấy qua cảnh đời! Hàn Trường Sinh nghe tiếng hô bên kia liền đảo mắt xem thường, sau đó trong lòng lại cảm thấy đắc ý: Chẳng qua chỉ là một cái bàn mà thôi. Tả hữu hộ pháp nhà hắn, sao có thể là hạng người tầm thường như vậy?
Lưu Tiểu Kỳ đi tới bên cạnh Hàn Trường Sinh, nhưng bị Nhạc Ngọc Nhi giành trước một bước, nàng sáp tới bên người Hàn Trường Sinh, ôm lấy cánh tay Hàn Trường Sinh. Lưu Tiểu Kỳ nhìn thấy Nhạc Ngọc Nhi, do dự một chút, vẫn tránh đi.
"Đại sư huynh!" Nhạc Ngọc Nhi bất mãn lắc lắc cánh tay của Hàn Trường Sinh, "Vừa rồi vì sao ngươi lại bày ra bộ dáng sợ sệt bọn họ? Ngươi lợi hại như vậy, chẳng lẽ đánh không lại hai người bọn hắn sao?" Nhạc Ngọc Nhi võ công thấp kém, cũng chưa từng giao thủ với ai ngoài đám đệ tử phái Nhạc Hoa, lúc mọi người trong môn phái luận võ với tập, người thì nhường để dỗ cho nàng ta vui vẻ, người thì dùng đó để chỉ điểm cho nàng ta.
Chỉ mỗi Hàn Trường Sinh ra tay không nể mặt mũi, chỉ dùng một chiêu là có thể trị nàng ta đến độ hoàn toàn không có lực trả đòn.
Nhạc Ngọc Nhi không biết võ học trong thiên hạ vô cùng thâm sâu tinh diệu, lại càng không biết tới đạo lý thiên ngoại hữu thiên, ở trong mắt nàng võ công của Hàn Trường Sinh đã là đỉnh cao không ai với tới.
An Nguyên cũng không thỏa mãn: "Đại sư huynh, vì sao hết lần này tới lần khác cứ nhân nhượng để hai người bọn họ rời đi? Bọn họ vô cớ phá hỏng đồ đạc trong khách điếm, tốt xấu cũng phải bắt bọn hắn bồi thường cho vị chưởng quầy này đã chứ."
Hàn Trường Sinh đương nhiên không thể giải thích nguyên do bên trong cho bọn họ. Hắn cũng không phải là sợ đám củi mục phái Nhạc Hoa này gây khó dễ cho hai người tả hữu hộ pháp nhà hắn, mà là sợ chọc giận tiểu Thanh tiểu Bạch khiến cả đám ngốc này bị đánh chết. Vậy hắn cũng không cần phải quản cái gì mà mệnh cách, trực tiếp chờ kiếp sau đầu thai làm khất cái đi.
Hàn Trường Sinh lạnh như băng mà nói: "Nếu mục đích của bọn họ cũng là tới bắt Âm Dương Song Sát , chúng ta gây xung đột với bọn họ làm chi, đến lúc đó nói không chừng còn có thể liên thủ, nhiều một bằng hữu còn hơn thêm một kẻ thù."
Nhạc Ngọc Nhi sửng sốt một chút, sùng bái nhìn Hàn Trường Sinh: "Đại sư huynh không những võ công giỏi mà mưu kế cũng không thua người. Đại trượng phu co được dãn được, hôm nay muội xem như đã hiểu được ."
Hàn Trường Sinh: "..." Lý do ngu xuẩn như vậy ngươi cũng tin, xem chừng phái Nhạc Hoa đã hết thuốc chữa.
An Nguyên sắc mặt phẫn nộ, hiển nhiên không chấp nhận lý do bào chữa này của Hàn Trường Sinh, nhưng hiện giờ Lô Bạch Bích với Lô Thanh Tiền đều đã đi rồi, hắn nói gì nữa cũng đã muộn, đành phải bước qua hỗ trợ trấn an chưởng quầy bị làm hoảng sợ.
Bởi vì vô tình gặp được Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền, mọi người ở khách điếm bị trì hoãn một chút thời gian, sau đó mới rời đi, tới chỗ khác tiếp tục điều tra tung tích của Âm Dương Song Sát.
Lần này Âm Dương Song Sát sở dĩ kinh động tới phái Nhạc Hoa nguyên nhân là bởi vì nội trong một tháng khi bọn họ ở trong trấn Nhạc Dương đã liên tiếp gây ra ba vụ án, nhiều đứa trẻ bị mất tích, sau đó phát hiện ra thi thể của hai đứa nhỏ. Tử trạng giống hệt với những đứa trẻ bị Âm Dương Song Sát hút khô giống nhau như đúc, ba vụ án phát sinh vào tối hôm qua, còn chưa phát hiện ra thi thể.
Căn cứ vào sự suy đoán của Nhạc Bằng, Âm Dương Song Sát chỉ sợ chưa rời khỏi trấn Nhạc Dương. Mà nguyên nhân đôi ma đầu này gây ra án mạng ở trấn Nhạc Dương là bởi vì mấy tháng gần đây sắp sửa là thời khắc phái Nhạc Hoa ba năm một lần tuyển nhận đệ tử, những vùng xung quanh có không ít người ngưỡng mộ phái Nhạc Hoa dẫn theo đứa nhỏ trong nhà vào trong trấn, chuẩn bị báo danh tham gia cho con cháu vào phái Nhạc Hoa luyện võ. Có thể Âm Dương Song Sát cũng nghe xong tin tức này, mới chạy tới đây.
Bọn An Nguyên hỏi thăm tin tức của dân chúng địa phương, phát hiện trong khoảng thời gian này có không ít đôi nam nữ từ phương xa tới, hơn nữa còn mang theo trẻ nhỏ. Đều là cha mẹ dẫn theo con của mình vào trấn Nhạc Dương chuẩn bị dẫn chúng lên núi Hoa Sơn tập võ. Người phương xa đến rất nhiều, khiến cho việc điều tra tung tích của Âm Dương Song Sát có chút khó khăn.
Một đệ tử họ Triệu nói: "Đại sư huynh, nhị sư huynh, chúng ta vẫn nên tập trung vào việc điều tra những đôi nam nữ tha hương không dẫn theo hài tử đi. Âm Dương Song Sát nếu muốn hút nguyên khí của đồng nam đồng nữ, chắc sẽ không mang theo mấy đứa nhỏ bên cạnh đâu."
An Nguyên đáp: "Cũng không hắn. Hai người này am hiểu thuật dịch dung, có thể bọn họ dẫn theo mấy hài tử bên người để che dấu tai mắt. Nếu chúng ta tập trung điều tra vào mục tiêu như vậy, chỉ sợ đúng ý bọn họ."
Đệ tử họ Triệu bày ra vẻ mặt đau khổ nói: " Nam nữ trong thành thật sự nhiều lắm, chúng ta phải bắt đầu tìm từ đâu chứ!"
An Nguyên mắt nhìn Hàn Trường Sinh, hỏi thăm: "Đại sư huynh có chủ ý gì không?"
Hàn Trường Sinh còn đang suy nghĩ tới chuyện của hai người tả hữu hộ pháp, căn bản không nghe bọn họ nói cái gì, nghe thấy có người gọi mình, mờ mịt ngẩng đầu: "A?"
An Nguyên nhìn hắn một cái, cũng không nói gì thêm: "Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta đi hỏi thêm một vòng, buổi tối phải nghĩ ra biện pháp mới."
Bọn họ lại đi thêm một vòng nhưng vẫn không thể tìm được đầu mối gì. Lúc này trời đã tối, bọn họ chỉ đành tìm chỗ ở.
Bởi vì sự việc phái Nhạc Hoa tuyển chọn tân đệ tử cho nên khách điếm trên trấn Nhạc Dương cơ bản đều đã kín phòng, tất cả đều là người phương xa mang theo con trẻ tới, nhưng sự tình Âm Dương Song Sát vừa phát sinh, rất nhiều người tha hương lập tức mang theo hài tử trở về, bởi vậy có vài khách điếm còn trống, An Nguyên rất nhanh tìm được khách điếm có phòng trống, mang theo các sư huynh đệ vào ở.
Mười mấy sư huynh đệ, tự nhiên không có khả năng một người một phòng. Phần lớn đệ tử ba người một phòng, nhưng An Nguyên, Hàn Trường Sinh, Nhạc Ngọc Nhi là ngoại lệ.
Nhạc Ngọc Nhi là nữ hài, không thể ở chùng với một đám nam tử, đương nhiên ở một mình một phòng; An Nguyên có một tật xấu, tối ngủ hay nói mớ không thể ở cùng với người khác, cũng một người một phòng; mà Hàn Trường Sinh, ngay từ đầu cũng đã soạn ra lý do, hắn nói mình gần đây luyện công làm thắt lưng bị thương, buổi tối chỉ có thể ở một nơi rộng rãi cho nên một mình một phòng.
Dù sao Lý Cửu Long cùng An Nguyên cũng là đại đệ tử cùng nhị đệ tử, nhóm tiểu đệ tử cũng không ý kiến gì, sau khi phân phòng xong xuôi, mọi người ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi .
Hàn Trường Sinh vào phòng, đầu tiên là gọi người khiêng bồn nước ấm vào tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo thoải mái sau đó nằm trên giường lâm vào dòng tâm sự.
Nếu Lô Bạch Bích với Lô Thanh Tiền đã đuổi tới nơi, ít nhiều cũng sẽ truy tìm tung tích của hắn.
Trước mắt bởi vì có vụ án của Âm Dương Song Sát nên tạm thời kéo chân bọn họ, nhưng một khi giải quyết xong việc này, bọn họ nhất định sẽ tìm mình.
Lần này mình rời khỏi giáo phái, còn chạy tới một chỗ xa như vậy, nếu như bị bọn họ tóm, chắc chắn sẽ bị thu thập một trận, sau đó đem hắn túm về Thiên Ninh giáo.
Mấy việc này hắn cũng không quan tâm, từ trước cho tới bây giờ hắn chưa từng nhớ nhà như lúc này, hận không thể ngay lập tức trở về xuất tụ sơn. Lần này hắn đi chưa về, nhất định sẽ không bao giờ rời nhà đi nữa, sẽ ngoan ngoãn luyện võ, ngoan ngoãn làm chức giáo chủ của hắn, sẽ không tiếp tục gây chuyện thị phi.
Đáng tiếc lúc này đây, hắn không thể trở về.
Một khi Lô Bạch Bích với Lô Thanh Tiền ép buộc dẫn hắn trở về, vậy thì kế hoạch của tiên quân chó má kia đã hoàn toàn bị ngâm nước nóng . Đám thần tiên đáng ghét kia tuy trước mắt không thể nhúng tay vào sự tình dưới nhân gian nhưng chờ đến ngày hắn cùng với đám hộ pháp đường chủ nhà hắn rời khỏi thế gian, rơi vào trong tay bọn hắn. Ai bảo người ta là thần tiên, dù cỡ nào không tình nguyện vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời bọn họ mà làm thôi.
Có điều hiện tại xem ra, bị tiểu Thanh tiểu Bạch tìm được chỉ là vấn đề thời gian. Vậy thời gian của hắn cũng chỉ có hạn, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của Lý Cửu Long.
Nghĩ đến đây, Hàn Trường Sinh bật dậy đứng lên, lý lý quần áo, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, sau đó chân điểm lên tường, lặng lẽ lặn xuống cửa sổ phòng cách vách bên dưới.
Gian phòng cách vách là phòng của An Nguyên. Hắn muốn trộm quan sát An Nguyên, nhìn xem người này có thói quen gì, là một người tính nết ra làm sao, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp xuống tay.
@ Mai đi Mũi Né, cả nhà cuối tuần vui vẻ. P.s: Dạo này tương đối lười vì mạng bất thường....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^