Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016

Cô đơn đến rồi~




Tôi thật sự rất khó hiểu???

  Duyên phận cũng mơ hồ và lắm lúc tréo ngoe. 

 Lúc trẻ, thích không dám nói chỉ ủ trong lòng và rồi để cho nó lên men. 

Đặc quyền của những người thầm thích là tự sinh tự diệt.

 Nay, lớn rồi. Chữ thích đặt bên miệng, cứ nỗ lực để truyền thông điệp đến chỗ    đối phương. Oái oăm thay, cũng thành bèo bì bõm trôi theo làn nước.

Là con gái, nắm được buông được. 

Đời mà, không biết trước được điều chi.

  Có trăm ngàn lý do, chỉ là chọn một cái ít đau hơn một chút thôi. 

Không phải là người anh từng thích, chứ đừng nói tới yêu. 

Chưa từng hỏi, chẳng phải em không muốn biết. Chỉ là sợ...

Ngày ngày nói thích anh, chắc gì anh tin. 

Còn cho là em miệng lưỡi, còn cho là em khua môi.

Anh à, đã từng thích em chưa? 

Anh à, em không khuyên anh quên. Vì cô đó đã từng được anh yêu như thế. Thật sự, có thể quên được sao? Ha.

Anh bảo anh sống tốt, nhưng có chắc sẽ không nhớ?

Chẳng có tư cách yêu cầu anh nghĩ đến, thương đến.

Thôi thì, con gái à. Buồn chút đi rồi dứt  khoát buông đi.

Chưa từng giữ được, chưa từng níu, lấy gì để buông đây...

Hóa ra cô đơn vẫn tốt, còn hơn vừa cô đơn lại còn bị tổn thương.

Không có anh, em vẫn tốt. Chỉ là, sẽ dần bỏ nghe, ngóng, nghĩ, nhớ về một người mà thôi. 

Em sẽ thu phần tình cảm ấy lại, bồi cho tình thân, tình bạn và tình đời.



End.

Không vào mạng bằng lapchan được 1 tháng rồi...vnpt yếu quớ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^