Lililicat
Phong
Chương 52 2 giờ đồng hồ kỳ tích
Đêm hôm đó, sao trời rực rỡ, hắn tựa vào cầu thang bạch ngọc bên ngoài điện hóng gió trời, tay cầm bình ngọc, khinh cuồng mỉm cười, hỏi: "Vãn Hương, ngươi giữ mình nhiều năm như vậy, ngươi bảo vệ cái gì? Mỗi ngày ngươi mở miệng đều là tu hành, vậy ngươi tu cái gì?"
Khi đó hắn tiêu sái phóng đãng, tuấn lãng không kềm chế được, một nụ cười mỉm giống như đao khắc, từng đao từng đao khắc vào bên trong ký ức. Năm tháng qua đi, càng ngày càng khắc sâu. Cho dù có quên đi khi đó là ngày tháng năm nào, cho dù cảnh trí khi đó mơ hồ nhưng sao trời tinh tú ngày ấy hắt bóng ngay dưới chân bọn họ, vẫn còn nhớ rõ hắn nắm bàn tay chính mình, xúc cảm kia ấm áp tuyệt không giống bàn tay lạnh như băng của mình.
Biết rất rõ, hắn là con trời, trời sinh căn cơ tiên cốt, không phải như mình phải trải qua quá trình gian khổ tu tiên mới có thể đạt được thành tựu, hắn sinh ra đã định sẵn là hưởng vinh quý chí tôn, còn mình phải ngàn năm tu hành, mới có thể đặt chân đứng ở ven rìa thiên giới, đứng xa mà liếc nhìn hắn.
Biết rất rõ, hắn cam tâm tình nguyện dạo bước giữa vạn bụi hoa, phong lưu phóng khoáng, lại chưa bao giờ nguyện trả giá một chút chân tâm nào.
Nhưng mà, một khắc ôn tồn khi ấy lại khiến cho quả tim ngàn năm đóng băng đập nhanh, tham luyến khuôn dung trên mặt hắn, tham luyến nụ cười của hắn, tham luyến độ ấm trên đầu ngón tay của hắn. Kể từ lúc đăng tiên, chỉ một cái liếc mắt khi ấy nhìn thấy thiên chi tử đứng ở bên đế vị, bóng hình tao nhã diệu thế ấy khiến ánh mắt của hắn khó có thể rời đi.
"Vãn Hương, vì sao ngươi luôn lãnh đạm với ta như thế? Chỗ này của ngươi thanh lãnh tịch mịch như thế, ta đến cùng ngươi, không tốt sao?" Hắn luôn dùng ngữ khí cố ý oán giận, tận sâu dưới đáy mắt lại ẩn chứa ý cười khi thực hiện được ý định, lãnh đạm? Nếu là lãnh đạm, sao có thể giữ ngươi ở tại điện Phi Hương ngàn năm đóng băng này mà uống rượu? Lại mặc cho ngươi lôi kéo góc áo, không nhúc nhích?
Biết rất rõ là ngươi căn bản chưa từng lưu chút chân tình, biết rất rõ thiên nhân không thể động tình, nhưng khi tình kiếp đến cho dù là tiên giả cũng khó có thể tránh —— thiên tử đa tình nhưng cũng là kẻ vô tình nhất, chọc ghẹo nỗi lòng tiên nhân nhỏ bé hỗn loạn, rơi vào tâm lao, khó có thể tự kềm chế.
Trái tim ấy vốn dĩ đóng băng ngàn năm, nhưng bởi vì ai mà vướng bận khó hiểu, khảm vào đau đớn?
Chẳng qua chỉ là một ván cược mà thôi ————
"Bố Vân tiên quân, xem ra là ta thắng, tiên quân Vãn Hương lạnh lùng thanh cao hiện giờ không phải là cũng đối với ta lộ ra lúm đồng tiền đó sao. Ha, lọ quỳnh tương ngọc lộ kia của ngươi, xem ra khó giữ !" Hắn vẫn cười đến động nhân như vậy, khi cùng người nói chuyện, âm điệu cũng biếng nhác tao nhã như thế.
Vốn dĩ không biết, so ra người còn chẳng bằng một bầu rượu kia, giờ phút này vị tiểu tiểu tiên quân ở bên vườn quỳnh không nói lời gì triệt để run rẩy, nước mắt duy nhất trong cuộc đời này từ bên má chảy xuống, rơi thẳng trên mặt đất hóa thành hai hạt băng châu.
Đúng thế ! Chính mình sớm nên chết tâm, sớm nên biết hắn chính là người vô tình như vậy, đùa bỡn thiên giới, lưu tình khắp chốn, cho tới bây giờ đều chưa từng trả giá một chút chân tâm, là do bản thân mình quá mức chấp nhất, thế nhưng lại động chân tình đối với kẻ dối trá như thế, vì thế cuối cùng ăn khổ chịu đau cũng chỉ có một mình mình mà thôi.
Băng Tuyết Hoa, là mình hao hết tâm tư giúp hắn nhưỡng rượu, không biết ở trong miệng hắn có ngọt có tinh như quỳnh tương ngọc lộ hay không? Đây là rượu làm riêng cho hắn, tặng cho hắn vào ngày sinh thành xem như một món quà, có điều xem ra, bầu rượu này đã không cần phải tự mình đưa đến tay của hắn nữa.
Vì thế, ngày đó, hắn nhẹ nhàng đặt bình băng hoa ở ngoài vườn hoa quỳnh, thất hồn lạc phách rời khỏi biệt uyển của thiên tử.
Trăm triệu không nghĩ tới, đó cũng là lần cuối cùng nhìn thấy hắn.
Ba ngày sau, thiên đế tuyên bố, ít ngày nữa sẽ có hạo kiếp giáng thế, ma loại sắp giáng sinh, gây họa tam giới, đế tử Thái Hoa tự nguyện biếm thành phàm thân, lấy thân mình đối phó với ma loại, trọn đời không quay lại thiên đình.
Quên hết mọi chuyện, tự diệt tiên phách, trọn đời không quay lại.
Từ đó, thiên đình thiếu đi một vị hoàng tử phong lưu tuấn dật.
Tiên hữu ngày xưa hắn kết giao, chuyến đi này không còn một ai nhắc tới hắn, nhớ rõ hắn.
Rõ ràng là một nhân vật phong lưu biếng nhác như vậy, vì sao lại làm ra một quyết định quyết tuyệt như vậy?
Có thật là ngay cả một chút quyến luyến cũng không có?
Bình rượu Băng Hoa tự tay tặng hắn, trước khi hắn rời đi đã cạn sạch. Bên trong rỗng tuếch, thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng hắn đem một giọt cuối cùng liếm sạch nhưng vẫn không còn thỏa mãn.
Vô số lần, nhớ lại giấc mộng khi đó, ở trong mộng hỏi hắn vô số lần, rượu này ngươi có thích hay không?
Tỉnh dậy Phi Hương điện vốn dĩ vắng lặng, không có bất luận vị khách nào ghé qua, không còn dáng vẻ huyên náo khi tiếp hắn.
Rốt cuộc... Không còn người có thể làm cho mình cười ...
Thái Hoa, Thái Hoa, hôm nay đi vào giấc mộng, ngươi sẽ trả lời ta sao?
Rượu kia, đến tột cùng vẫn không thể so với quỳnh tương ngọc lộ kia đi?
.
.
.
.
.
Ngươi ở nhân gian,
Còn nhớ rõ chăng,
Vãn Hương bị ngươi dùng một bầu rượu đánh cuộc?
.
.
.
.
.
Ngày ngươi không ở đây,
Mỗi một khắc,
Dài như một năm.
"Đâu chỉ là mỗi một khắc, quả thực là mỗi một giây a a a a a a!" Long Sách tuyệt vọng đấm ngực.
"Ngươi lo lắng chuyện tiểu chủ nhân hủy diệt ở thế giới bên kia đi? Vốn dĩ không có quan hệ gì với chúng ta, ta thấy ngươi nên chuẩn bị dùng nghi thức long trọng để nghênh đón tiểu chủ nhân thần thánh trở về đi!" Địa Ngục Khuyển đứng một bên ôn hoà nói.
"Câm miệng!" Long Sách oán niệm trừng mắt nhìn Địa Ngục Khuyển liếc mắt một cái, rốt cục hắn cũng có thể tỉnh táo lại, tự hỏi đối sách, đầu tiên phải xử lý Hiên Viên Cực Ngọc vẫn đang ôn mê bên trong ôn tuyền.
Nói trở lại, Hiên Viên Cực Ngọc này cũng là một nhân vật, thế nhưng ở trong phạm vi một dặm trong ngoài tẩm cung không hề bố trí thủ vệ canh giữ, phỏng chừng là sợ người khác đánh gãy cảm xúc khi hắn não bổ cuồng tình đi! Như vậy ngược lại giúp Long Sách, đỡ cho việc gây xôn xao không cần thiết.
Đem Hiên Viên Cực Ngọc chuyển tới bên giường, bài trí hắn thành bộ dáng ngủ say sau đó điểm huyệt ngủ của hắn xong, Long Sách buồn rầu ngồi ở chỗ bậc thang trong tẩm điện ôm mặt.
Vào thời khắc này, ngoại trừ việc chờ đợi, không còn phương pháp nào nữa.
.
.
.
"Vãn Hương tiên quân, ngươi hết hy vọng đi, ngươi đã nhìn thủy kính đã tròn một ngàn năm , vẫn không lần được chút dấu vết nào?" Bên hồ phẳng lặng trong suốt như gương, một lão đầu râu bạc khuyên nhủ vị tiên quân bạch y, "Năm đó, Thái Hoa hoàng tử phong ấn ma loại, dấn thân vào nhân gian luân hồi vào thời khắc ma loại ngược dòng giáng sinh cũng đã tự thân đánh nát tiên phách thay đổi mệnh tuyến, gắt gao buộc chặt mình với mệnh tuyến của ma loại, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.
Hiện giờ hơi thở của hắn đã nhập chung với ma loại. Ma loại lực lượng ngập trời, ngay cả thiên giới cũng khó có thể đo lường hướng đi của ma loại, thế giới bao la ộng lớn, bởi vậy rất khó có thể tìm được tung tích của Thái Hoa hoàng tử.
Ngươi nên chết tâm đi. Trừ phi ma loại không còn tồn tại ở hậu thế, hoàng tử mới có khả năng giải phóng, nhưng khả năng của ma loại xa giới hạn của thiên chi, cả đời này ngươi cũng không tìm được hắn ."
Bạch y tiên quân chỉ lẳng lặng ngồi ở bên hồ chăm chú nhìn, hắn đã chăm chú nhìn mặt hồ này ngàn năm, ít nhất khi nhìn vào mặt hồ này, hắn vẫn còn có thể nhìn thấy một chút hy vọng.
Cũng có lẽ là thiên ý rủ lòng thương xót hắn ngàn năm canh gác, ngay tại khoảnh khắc hắn đang chăm chú nhìn mặt hồ, một tia quang hoa rực rỡ trung chuyển lướt qua mặt kính khiến cho tiên quân nhất thời kinh ngạc!
Khí tức kia rõ ràng là Thái Hoa!
Hắn ngừng thở, đưa ngón tay đặt ở trong hồ nước thi pháp, chỉ thấy ảnh ngược trong kính dần dần hiện lên rõ ràng, khuôn mặt quen thuộc dần dần hiện lên!
Chính là hắn! Đúng là hắn! Hắn mặc phục sức của phàm nhân, chống má ngồi ở bên trên bậc thang, dung mạo kia dù chút xíu cũng đều chưa từng thay đổi!
Vị lão tiên nhân râu bạc kia cũng kinh hô lên: "Điều này sao có khả năng! Thủy kính sao có thể hiện ra hình ảnh hoàng tử? ! ! Chẳng lẽ! Chẳng lẽ ma loại đã không còn ở thế gian này nữa sao! !"
"Thái Hoa... Thái Hoa..." Bạch y tiên quân kích động vươn tay, muốn chạm vào bóng hình trong nước. Bất chợt, hắn đột nhiên đứng lên, chạy thẳng đến Thiên môn.
"Vãn Hương tiên quân! Ngươi không thể tự tiện rời khỏi thiên giới! Ai... Oan nghiệt..." Lão tiên nhân đành phải thở dài.
.
.
Đức Âm cùng Long Sách cách ly thời không hai giờ, hỗn loạn bắt đầu nổi lên.
Long sách bây giờ là con người đúng không, vậy sau này bạn cũng sẽ già đi và chết, không biết lúc đó Đức Âm ra sao, hay là có cách nào đó làm cho Long sách sống mãi.
Trả lờiXóaMà mình cũng tò mò lý do Long Sách tự nguyện xuống hạ giới nữa. Phá hủy tiên cốt, vĩnh viễn không trở về trời, nghe không giống Long Sách gì cả.
Theo như truyện thì Long Sách xuống trần lúc Đức Âm sinh ra, vậy trong thời cổ đại thì cùng lắm mấy chục năm, đâu ra nhìn trong hồ cả nghìn năm được.
Vấn đề thứ nhất, Long Sách có là người hay không ? Bạn ấy đang sống trong thân xác người phàm, còn bạn ấy có già đi không thì tớ cũng chưa rõ bởi vì tác giả chưa đề cập tới. Giả sử, có già và rời khỏi thế gian thì nkiếp nữa, hai bạn Long Âm vẫn bị buộc bên nhau thôi. Đó là cái giá của việc đánh đổi tiên hồn trói buộc với ác ma của bạn Sách, cộng thêm sự tự nguyện của hai người đó.
XóaThứ hai, trong mắt bạn Long Sách là một người như thế nào ? Còn trong mắt mình, Long Sách là người nặng tình. Ly Miêu miêu tả nhân vật với kết cấu nội dung truyện khiến nhân vật này trong mắt nhiều người là một cây củ cải hoa tâm lăng nhăng (ác huynh), cà lơ phất phơ với thuộc tính phúc hắc. Phúc hắc là đúng, có được nó mới rù- quyến xong mới trói được bạn Âm vĩnh viễn chớ. Trước đó, mối quan hệ của hai người rất lằng nhằng mình mới xem hai qua bộ trong nhánh truyện thôi. Từ thời ông tổ kìa nên đợi mình giải quyết xong mấy bộ trong nhà rồi bắc thang tiếp để giải đáp thắc mắc chung của chúng ta ha.
Còn về vấn đề mấy chục năm hay nghìn năm, Long Sách hủy tiên hồn hạ phàm đã nghìn năm rồi. Vãn Hương đợi chờ người cũng nghìn năm rồi. Lúc trên thiên giới, Long Sách là Thái Hoa. Hạ phàm trải qua n kiếp rồi, vẫn luôn buộc bên người Đức Âm. Kiếp này (trong bộ Ác huynh bên người ấy) đầu thai trong nhà họ Mộ Dung sau khi gặp nạn rơi xuống vách mới xuyên qua thời không hiện đại lúc này nè. Và tiếp tục câu chuyện, bạn đọc thêm thì sẽ thấy thời gian ở hiện đại chỉ bằng một xíu xiu ở thời cổ đại thôi. Truyện này thuộc thể loại huyễn huyễn cho nên tuổi tác cũng khó xác định chính xác lắm, chỉ có thể chọn một mốc thời không làm chuẩn thôi. Dù sao đi nữa, người phàm sẽ có lúc rời khỏi thế gian thôi (tham khảo bộ Ảnh công tử để biết thêm chi tiết về cách tìm người) nhưng chẳng cần lo vì hai người này đã định là đời đời kiếp kiếp không thể xa rời. Thế giới có Đức Âm mà không có Long Sách thì sẽ không còn tồn tại đâu. Vì cũng chỉ có Long Sách, và duy nhất chỉ khi nào Long Sách tồn tại thì mới ‘buộc’ được một Đức Âm đúng nghĩa con người.