Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2017

[ C51] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong

Thông báo khẩn: Nghe tin như sét đánh ngang tai. Thiên hạ đệ nhất ảnh vệ vẫn còn 9 chương nữa. Chủ nhà cầu raw vì truyện Ly Miêu đóng VIP mà, không có raw cũng như về nhà không có chìa khóa vậy đó QAQ.
Bonus thêm tâm trạng của tui: Trước 11h p.m tui rất vui, còn giờ hả rất rất hỗn loạn. He he ~

【 quyển thứ hai thần tượng châu Á】

Chương 51 Loài người ngu ngốc!



Vết thương của Mộ Dung Đức Âm cũng không nặng lắm, công ty đã ém nhẹm tin tức, phái người tới bệnh viện đón hắn về. Ở thành s, công ty có ký túc xá dành riêng cho thực tập viên nghệ sĩ, ký túc xá với khu huấn luyện được xây dựng chung với nhau, nằm ở ngoại thành. Hoàn cảnh rất thanh tĩnh, được xem là "khu nhà giam " đối với các nghệ sĩ minh tinh mới được xem trọng của công ty, cũng là chỗ ở của đám thiên vương siêu sao trong tương lai.

Đại khái là vì để che dấu tai mắt người đời, khu huấn luyện còn có một cái tên rất chi là khiêm tốn chính là " trường học nghệ thuật Tân Tinh", thoạt nhìn thật sự giống như là một ngôi trường hạng ba bình thường, có điều cơ sở trang thiết bị bên trong đều là hàng đầu.

Mộ Dung Đức Âm mới tới bị an bài trong khu ký túc xá một phòng hai người, hắn với một người khác ở chung một phòng. Xét thấy tình trạng của hắn mà yêu cầu riêng của Mộ Dung Đức Âm cũng không ảnh hưởng gì cho nên nhân viên cũng dùng xe lăn đem hắn đẩy về . Âm Heo ỷ vào thân phận người bệnh của mình, mọi chuyện chuyển nhà tất cả đều giao cho người khác lo liệu.

Bên trong gian phòng bố trí rất thoải mái, thoạt nhìn giống như khách sạn cao cấp, có điều không gian không được lớn, vừa bước vào cửa là có thể nhìn thấy hai chiếc giường đơn bên trong, dựa bên tường là hai cái bàn làm việc với cái tủ quần áo. Bạn cùng phòng của Mộ Dung Đức Âm đã lên lớp, từ cách hắn vứt quần áo lộn xộn trên giường là đủ thấy thằng nhóc này không gọn gàng rồi.

Cái tường bên đầu giường là tên của bạn cùng phòng —— Tiếu Minh.

Giúp Mộ Dung Đức Âm xếp xong đồ đạc, nhân viên đi cùng hắn dặn dò thủ tục trên lớp, xong xuôi liền ném hắn ở trong phòng một mình rời khỏi.

Đức Âm dứt khoát từ xe lăn đứng lên, nằm vật xuống trên giường của mình, cũng mở màn hình Lcd Tv trên tường giải trí. Chỉ chốc lát sau, ngoài cử vang lên tiếng mở cửa, xem ra bạn cùng phòng của hắn đã về rồi. Ánh mắt của hắn hướng ra cửa, nói thật, ngoài Long Sách ra thì đây là người đầu tiên ngủ chung một phòng với hắn.

Người tới là một thiếu niên ước chừng mười tám mười chín tuổi, ăn mặc cực kỳ thời thượng —— là cái loại phong cách chỉ cần liếc một cái là khiến cho người ta có cảm giác phản nghịch, áo da dê ngắn, quần bò bó sát, kiểu tóc dựng thẳng lên trời, mái tóc đen trộn lẫn màu đỏ. Ngũ quan của chàng trai này cực kỳ xinh đẹp, màu da tiểu mạch khỏe mạnh nổi bật lên ngọn lửa nhiệt huyết, liếc mắt một cái là đủ khiến cho người ta đui mù con mắt.

Nhưng hiện tại trên mặt hiện lên nét biểu tình y xì con nhím không được tự nhiên, có thể nhìn ra đối với việc trong phòng đột nhiên có thêm một vị khách không mời mà đến, chàng ta có vẻ rất để ý. Hắn cũng đang đánh giá Mộ Dung Đức Âm, hai người đối diện một hồi, thiếu niên hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Nói cho anh biết, tôi tên là Tiếu Minh, đây là địa bàn của tôi, tốt nhất là anh thành thật cho tôi, đồ đạc của tôi không được tùy tiện đụng vào, đồ dùng trong phòng phải được sự đồng ý của tôi thì anh mới có thể sử dụng!"

"Hiểu được." Mộ Dung Đức Âm thản nhiên đáp. Hiện tại đã sắp sửa bảy giờ tối rồi, kể từ bây giờ hai người bắt đầu sống chung.

Tiếu Minh thô lỗ cầm lấy điều khiển từ xa ở bên giường Mộ Dung Đức Âm ấn đến kênh hắn thích, lập tức nằm vật xuống giường, cũng móc bao thuốc lá ra đứng dậy.

Mộ Dung Đức Âm khẽ nhíu mày: "Tốt nhất là cậu không hút thuốc trong phòng. Mùi khó chịu. Quy định cũng nói không được hút thuốc trong trường đi."

"Ông mày thích! Ai cần anh quản? !" Tiếu Minh nguýt hắn một cái, vẫn làm theo ý mình.

"Tôi không nhớ là trường này còn chiêu mộ nghệ sĩ tàn tật." Tiếu Minh ngậm điếu thuốc, chú ý tới xe lăn.

"Là gãy xương." Đức Âm mặt than đáp lại. Vì thế Tiếu Minh liền chú ý tới cái chân quấn băng gạc của hắn.

"Gãy xương sao không vào trong bệnh viện mà ngốc ? Thật phiền, vô duyên vô cớ có thêm một tên xen vào không gian của tôi." Tiếu Minh than thở .

Đức Âm ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú tiết mục giải trí trên TV, mày càng lúc càng nhăn.

"Sao hả? Anh có ý kiến với tôi?" Tiếu Minh liếc mắt thấy biểu tình của hắn biến hóa.

"Nếu cậu còn như vậy không cần nghĩ cũng biết." Đức Âm nhắm mắt lại.

"Khiêu khích tôi?" Tiếu Minh có chút hăng máu.

Đức Âm không để ý tới hắn, nhắm mắt dưỡng thần. Có điều tuy hắn nhắm hai mắt lại, lông mày vẫn gắt gao nhíu chặt , tựa hồ đang nhẫn nại cái gì.

"Ông mày cứ thích hút thuốc, thế nào? Làm bộ , anh thật sự nghĩ là mình trong tương lai sẽ trở nên ưu tú hử? Nói cho anh biết, anh càng ngại lão tử hút thuốc, lão tử sẽ càng phải hút, đêm nay không hút hết một bao, lão tử sẽ không ngủ được!"

"Cậu thích hút thế nào là chuyện của chính cậu... A..." Đức Âm nói một nửa, liền nuốt trở về.

Tiếu Minh nhìn hắn.

Qua thật lâu, hắn mới hỏi: "Này, anh có cần thuốc giảm đau hay không?"

"Chỉ vết thương nhỏ xíu ấy... Còn..." Mộ Dung Đức Âm tạm dừng một chút, mới có cố hết sức nói tiếp: "Đa tạ ý tốt của cậu."

Tiếu Minh dập tàn thuốc, nhảy xuống giường, không tốt đáp: "Này! Tôi cảnh cáo anh, không cho anh chết ở trong phòng này!"

"Lời này của cậu đích thực là dọa người..." Mộ Dung Đức Âm vừa bực mình vừa buồn cười, "Tôi chỉ là gãy xương với bị bầm tím mà thôi. Phiền cậu có thể lấy giùm di động trong túi được không?"

"Anh sai lão tử làm việc?" Thiếu niên lông mày giương lên.

Vì thế Đức Âm không nói chuyện nữa, giãy dụa từ trên giường đứng lên, cánh tay cứng ngắc chi thấy cánh tay hắn cũng bị thương, Tiếu Minh bĩu môi, đứng dậy, ném di động trong túi du lịch cho hắn —— đứng nhìn thôi cũng làm cho người ta cảm thấy bực mình.

"Nơi này có thể liên lạc với bên ngoài không?" Mộ Dung Đức Âm cầm điện thoại hỏi.

"Bên ngoài? Buồn cười, anh có biết nơi này cách nội thành rất xa hay không?"

"Như vậy, quán cơm lúc này..."

"Đã sớm đóng cửa ! Sao hả? Anh chưa ăn cơm chiều?"

"Tôi... không có biện pháp." Đức Âm thần sắc có chút ảm đạm.

Tiếu Minh ngẫm lại cũng đúng, người này bị gãy chân cộng với cánh tay bị thương, trên đầu còn quấn băng vải, xem ra cũng không thể xuống giường.

"Này, vậy tôi có chỗ tốt gì?" Tiếu Minh hỏi.

"Chỗ tốt?" Mộ Dung Đức Âm tỏ vẻ kinh ngạc.

"Nói cho anh biết, hiện tại quán cơm đã sớm không có người, nếu như anh không muốn nhịn đói, phải cho tôi chút ít." Tiếu Minh đáp.

"Tôi... Tiền còn ở trong ví."

"Được rồi, ba trăm ngàn một bữa khuya." Tiếu Minh mở miệng sư tử.

"... Được." Đức Âm cười nhẹ, dường như cảm thấy thiếu niên này rất thú vị.

Vì thế Tiếu Minh vội vội vàng vàng dùng lò vi ba nấu mì cho Âm Heo.

Âm Heo (⊙v⊙) lại nằm xuống —— không sai, hắn chính là dùng khổ nhục kế, không làm như vậy làm gì có người chủ động đưa cơm chiều tới chứ? Nói thật chứ giả trang riết như vậy thật cứng ngắc, quả nhiên đối mặt với huynh trưởng vẫn tương đối thả lỏng hơn. 【 Lại nói, ngày thường cậu chính là một bộ dạng mặt than cứng ngắc không thể cứng ngắc hơn mà! ! 】 từ ánh mắt đầu tiên khi đối diện với Tiếu Minh, hắn biết thiếu niên này rất dễ lừa—— bởi vì, chỉ có những người tâm linh đơn thuần, dục vọng nông cạn,

Mới có thể phản ứng chậm đối với ma lực Úc Sơn.

Mộ Dung Đức Âm lộ ra nụ cười lạnh ác ma.

Có điều chỉ là

Chậm mà thôi.

Con người ấy mà chung quy đều là

Loại sinh vật yếu đuối vô lực.

————————————————————————

Ps, Tiếu Minh "tiến cống" bữa ăn khuya cho Chim ú đen Úc Sơn ——chính là mì ăn liền, chân giò hun khói, hấp trứng gà, chà bông, thịt vụn. Suy xét đến việc hắn là người bệnh, miệng vết thương của hắn vẫn còn phát đau, cho nên bữa ăn khuya không tự chủ có chút phong phú.

Vì thế mỗ heo hoàn thắng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^