Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2017

[ C50] Siêu Sao Đức Âm

Lililicat
Phong



Chương 50 Âm Heo chịu khổ



Sau khi ký hiệp ước, công ty Long Âm lập tức hiệu suất cực cao bị tập đoàn tài chính Tây Môn tiếp quản . Mộ Dung Đức Âm lập tức từ tổng tài biến thành nhân viên phổ thông của tập đoàn tài chính Tây Môn, có trợ lý riêng đi cùng, nói cho hắn biết nên làm cái gì.

Dựa theo yêu cầu của tập đoàn tài chính Tây Môn, Mộ Dung Đức Âm phải lập tức trở về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyến bay tới thành phố s cất cánh vào đêm nay.

Trợ lý đi theo Mộ Dung Đức Âm về nhà xếp đồ, nhà trọ của Mộ Dung Đức Âm thoạt nhìn hình như có rất nhiều người ở, có điều trên thực tế chỉ có một mình Mộ Dung Đức Âm, hắn nói huynh trưởng đi nghỉ phép đi, trợ lý thức thời không có hỏi nhiều.

Thu xếp xong quần áo của mình xong xuôi, Mộ Dung Đức Âm đem việc chuyển nhà phiền não giao cho trợ lý, thừa dịp trợ lý không chú ý, tự mình đi ra ngoài ăn cơm.

Đương nhiên, trên người không còn mấy đồng, Âm Heo ghé vào tiệm thức ăn nhanh ở gần đó giải quyết vấn đề cơm trưa, ngay cả KFC cũng không có vào.

Ông chủ bán thức ăn nhanh cao hứng cực kỳ, không chỉ đưa đồ ăn miễn phí, còn lôi kéo Âm Heo chụp ảnh chung với mình, mai này sẽ rửa hình treo trong tiệm —— đây chính là biển quảng cáo tốt nhất a!

Học sinh trung học tới nơi này ăn cơm cũng đều sôi nổi kích động kéo lại đây cùng Âm Heo chụp ảnh chung xin chữ ký, đội chó săn cũng đuổi tới, hỏi phương hướng phát triển của Âm Heo gần đây như thế nào.

"Ta đã ký hợp đồng với công ty giải trí Tây Môn thành phố s." Âm Heo vừa ăn vừa nói, "Cho thêm một phần mì xào chà bông."

"Tôi cũng muốn mì xào chà bông!"

"Tôi cũng muốn!" ... Những khách cũ sôi nổi tranh nhau món mà Âm Heo thích ăn.

Chủ quán thông minh lập tức đem món mì xào chà bông đổi thành mì xào Đức Âm.

Bốn mươi phút sau, La Minh Duệ tức đến khó thở tự mình lái xe qua đây kéo anh chàng Âm Heo rêu rao đi rồi.

"Mộ Dung Đức Âm, tôi cảnh cáo cậu, bây giờ cậu là nhân viên của Tây Môn công ty, nếu cậu còn dám tùy tiện làm bậy như vậy, chưa được sự đồng ý của tôi đã tùy tiện nói ra ngoài, tôi nhất định sẽ cho cậu biết hậu quả của việc làm trái với ước định!" La Minh Duệ lên xe liền quay mặt về ghế sau của Âm Heo gào thét.

Âm Heo không tỏ vẻ gì tựa vào ghế, đáp: "Ta chỉ là đói bụng ."

"Cậu không biết nói cho trợ lý à? !" La Minh Duệ nghiến răng nghiến lợi chỉnh kính chiếu hậu, để mình có thể nhìn thấy bộ dáng tức giận của Âm Heo. Chỉ thấy trong gương, Âm Heo tóc dài rủ bên trán, cả người mệt mỏi, ánh mắt mị hoặc trời sinh, chỉ tùy ý như vậy liền có một dạng phong tình vạn chủng, khiến La Minh Duệ không dám nhìn, bằng không phải sẽ xảy ra tai nạn giao thông mất.

"Buổi chiều cậu thành thật ngồi ở trong phòng làm việc cho tôi, không được phép đi ra ngoài!" La Minh Duệ ra lệnh.

Vì thế, buổi chiều Âm Heo bị nhốt ở trong phòng làm việc tổng tài mà La Minh Duệ tiếp quản, không có việc gì hắn liền ngồi ở một bên nghịch máy tính, mà La Minh Duệ thì đang xem lại tư liệu Long Sách lưu lại, hai người yên bình trải qua buổi chiều.

Đại khái trò chơi trong máy tính cũng quá nhàm chán, Âm Heo dứt khoát nằm ở trên ghế sa lông ngủ ——ưu điểm của loài heo, chính là tùy thời tùy chỗ đều có thể thoải mái hưởng thụ ăn cùng ngủ.

Mà La Minh Duệ chú ý nhất cử nhất động của hắn, nhìn thấy hắn ngủ, lại mặc một chiếc áo sơmi mỏng manh, vì thế liền lặng lẽ đi qua cởi áo khoác choàng lên cho Âm Heo —— người này bây giờ là tài sản quan trọng của công ty, nếu chẳng may bị cảm ảnh hưởng tới cổ họng hắn sẽ không tốt. La Minh Duệ vì mình mà biện giải.

Trở lại trước bàn máy tính, La Minh Duệ đeo ống nghe điện thoại, xem lại ghi âm cũng như tư liệu ghi hình mà Long Sách lưu lại từ lúc Âm Heo vào nghề cho tới nay, trong đó có một văn kiện là Âm Heo tự mình hát ca khúc cổ phong.

Nói thật hắn rất phản cảm với thể loại âm nhạc lưu hành mạnh mẽ kia, cũng không thích nghệ nhân làm bộ làm tịch chuyển sân sang cổ điển, nhưng vì yêu cầu của công việc vẫn muốn xem thử một chút tiêu chuẩn hát cùng trình độ diễn xuất của Âm Heo như thế nào.

La Minh Duệ bưng cà phê mở văn kiện video ra.

Đó là một đoạn phim do tự Long Sách thu , lưu lại để mình yy bộ dáng khi Đức Âm hoá trang từ đàn tự hát, ca khúc ấy do chính tay Long Sách viết lời soạn nhạc, khúc đàn kia chính là Long Sách phổ điệu, hoàn toàn bắt chước kiểu cách của loại hình nhược thụ bộ dạng thống khổ lãnh nhã thời cổ đại.

Chính là chất giọng cùng làn điệu của Âm Heo khó nén được ý vị giết chóc lạnh thấu xương cùng bản chất ngông cuồng, bởi vậy từ trong miệng hắn bắn ra lại có một loại phong vị khác thường, căn bản không đạt được yêu cầu ban đầu của Long Sách, cuối cùng biến thành mỗi khi Long Sách công tác mệt, ngẫu nhiên lấy ra xem để tiêu khiển.

Nhưng La Minh Duệ lại xem video tới cứng nhắc cả người, tách cà phê trong tay bị nghiêng sái ra, dính ướt âu phục cũng không hề phác giác, hoàn toàn đắm chìm trong ma âm ma mị của Đức Âm.

Trước đây, hắn chưa từng nghe qua tiếng ca của Mộ Dung Đức Âm, chỉ đọc một số tư liệu mà thôi.

Không hề nghi ngờ, thanh âm của Âm Heo chính là chất ăn mòn tinh thần nhân loại đến từ lực lượng hỗn độn!

Tiếng vỡ vụn của cái tách cà phê trong tay La Minh Duệ làm Đức Âm mở mắt, ngẩng đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn La Minh Duệ.

La Minh Duệ lúc này mới giật mình bừng tỉnh, hắn kéo ống nghe điện thoại, nhìn một thân chật vật của bản thân mình.

Đức Âm đứng lên, chỉ vào căn phòng trong góc: "Đi tới buồng vệ sinh đổi một bộ quần áo, nơi này để ta dọn."

La Minh Duệ chân tay có chút luống cuống, không tự chủ được chợt nghe theo mệnh lệnh của Đức Âm, hắn rời khỏi bàn công tác, lúc này mới phát hiện, Đức Âm cao hơn mình rất nhiều. Sau giờ ngọ dương quang xuyên qua cửa thủy tinh rơi xuống đất, hắt lên trên người của hắn, khiến cho hắn giống thiên sứ thật thần thánh mà mê người.

"Có thể gọi người vào dọn vệ sinh..." La Minh Duệ ngơ ngác mà nói.

"Chẳng lẽ ngươi muốn người khác nhìn thấy ngươi ngày đầu tiên đi làm chỉ bởi vì nghe nhạc mà đánh vỡ tách cà phê sao?" Đức Âm mỉm cười, khiến cho La Minh Duệ không thể hô hấp.

Lúc Đức Âm cười rộ lên, lực sát thương tăng gấp trăm lần! ! !

La Minh Duệ hoàn toàn đại bại.

Hắn sợ hãi chạy trốn vào trong toilet riêng của Long Sách, mở vòi nước, bắt đầu rửa mặt để khiến cho mình tỉnh táo lại một chút ——tiếng ca kia, tươi cười kia... Thật sự rất trí mạng ... Nếu như nói Mộ Dung Đức Âm không phải con người, hắn cũng hoàn toàn tin tưởng!

Hắn ngẩng đầu, nhìn bản thân mình trong gương, đột nhiên, hắn phát hiện ra đồ vật khiến người hỏng mất——————

Trong phòng rửa tay của Long Sách, thế nhưng

Dán

Bức hình Đức Âm lỏa thể

Trên diện rộng

! ! ! !

Máu mũi trong nháy mắt phun trào.

La Minh Duệ, cái tên tinh anh mặt lạnh cấm dục nhiều năm, cuối cùng... cũng ngã xuống...

Tê liệt ngã xuống trên gạch men sứ, không thể động đậy, chỉ có thể để máu mũi yên lặng chảy xuôi.

Hắn quang vinh mà trở thành một vật hi sinh dưới tay Âm Heo ma mị.

Cơm chiều La Minh Duệ giải quyết ngay tại bệnh viện, hàng này bởi vì mất máu quá nhiều, phải tới bệnh viện truyền máu. Âm Heo ghét căn phòng nhiễm đầy máu mũi, đơn giản chạy đi ăn cơm —— có được một thân khinh công siêu phàm ai có thể cản hắn?

Vốn dĩ La Minh Duệ chuẩn bị mang Đức Âm quay về thành phố s, nhưng tình huống đột phát khiến cho hắn không thể không tạm thời ở lại thành phố a, để Đức Âm đi theo trợ lý về đó trước.



***********



Thành phố S là đô thị lớn đã quốc tế hóa, trung tâm cũng đã tây hóa ở nơi này rồng cá lẫn lộn, đủ thứ xa hoa truỵ lạc, cũng có một mặt hắc ám sa đọa.

Đức Âm giá lâm, trời trút mưa to.

Mưa to trong đêm tại thành phố, cuối cùng thiếu mất vài phần ồn ào náo động của ngày xưa.

Ngồi ở sân bay sau đó có người tới đón, Đức Âm yên lặng ngồi nhìn cảnh mưa bên ngoài cửa sổ xe. Người tới đón hắn chỉ có một lái xe trực ca đêm, vị trợ lý ở sân bay nhận được điện thoại, hình như trong nhà có chuyện quan trọng, đi trước một bước. Cũng có lẽ muốn tan tầm sớm cho nên lái xe bon bon chạy trên đường cao tốc.

Đức Âm vốn muốn nhắc nhở hắn vào thời tiết này tốt nhất nên chạy chậm một chút, nhưng lại ngửi thấy đến một mùi rượu thoang thoảng.

"Anh uống rượu ?" Đức Âm ở ghế sau hỏi.

Lái xe không trả lời, nhìn hắn tương đối chột dạ, một lát sau mới nói: "Tôi không uống rượu! Là rượu hất trúng trên người tôi..."

Vừa dứt lời, một vật thể đột nhiên bay về phía cửa sổ, lái xe cuống quít tay chân loạn xạ, trong khoảnh khắc vật thể bay sát qua đầu của hắn vội chuyển tay lái, kết quả xe không thể khống chế được đâm vào hàng rào bảo hộ!

Chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn, đụng phải hàng rào chắn cộng thêm bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên xe xoay vòng, cuối cùng nghiêng ngiêng rơi xuống đất.

Đại khái mấy phút đồng hồ sau, Đức Âm từ trong xe đi ra, máu từ trán của hắn chảy xuống, rất nhanh hòa cùng với màn mưa. Hắn cúi người, dùng một tay ôm cánh tay, nhíu chặt hàng mày.

Không ngờ có người ở trên đường cao tốc ném đá trúng ngay đầu mình. Âm Heo cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới mình lại thua bởi hòn đá, cánh tay bị thương không nói, mắt cá chân tựa hồ cũng gãy xương . Thương thế khiến cho hắn không thể không ngồi ở lan can bên cạnh, về phần cái tên lái xe say rượu mà còn điều khiển xe, đã chịu xung lượng lớn, giờ phút này sợ là đã mất mạng.

Sớm biết như vậy đã để cho Thị Long lái xe rồi. Đức Âm nhắm mắt lại, nghĩ tới điện thoại di động của mình giống như còn ở bên trong xe, có lẽ đã sớm bị vỡ nát.

Một người đàn ông mặc áo mưa lặng lẽ tới gần, trong tay còn cầm một cái xẻng. Nhìn thấy ngã vào một bên ô tô, người nọ bắt đầu tìm tòi, muốn tìm ra món đồ đáng giá. Xem ra người này chính là thủ phạm gây chuyện.

Không ngờ một đạo chưởng phong mạnh mẽ bất ngờ cách không đánh úp lại, người nọ còn không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đã bị một cỗ mãnh lực đánh bay, ngã hơn mười thước mới rơi xuống đất, lúc rơi xuống đất dĩ nhiên đã tắt thở.

"Kẻ xấu." Âm Heo thu hồi một bàn tay hoàn hảo, ánh mắt lạnh lùng.

Giải quyết xong cái tên chặn đá giữa đường tính cướp bóc, Đức Âm vô lực tựa vào lan can, chờ đợi mưa to cùng nỗi đau xót yên tĩnh.

Lúc này không có một chiếc xe đi ngang qua nơi này.

Âm Heo cuối cùng cũng hối hận.

Hắn không nên rời khỏi huynh trưởng .

.

.

.

.

Về sự cố giao thông kia theo nhận định, cảnh sát đại khái cho rằng mọi chuyện trải qua là như vậy: Mộ Dung Đức Âm say rượu lái xe, tốc độ xe quá nhanh. Trên quốc lộ xuất hiện một tên nhóc sống bằng nghề ném đá ăn cướp, lúc này ô tô chạy tới vấp phải tảng đá, lái xe chuyển tay lái, đánh bay tên cướp, kết quả hai chết một bị thương.

Người bị thương tự nhiên là Mộ Dung Đức Âm. Nghe nói ở trong mưa nằm hai giờ mới bị người phát hiện.

Có điều, kỳ tích là Mộ Dung Đức Âm chỉ bị trầy da đầu, khuỷu tay, trật chân mà thôi. Chuyên gia phân tích cũng cho rằng vì tài nghệ tài tình cho nên hắn may mắn mà tránh được một kiếp.

Không thể không nói nội công hộ thể quả thật hiệu quả mãnh liệt.

Giống như hắn chỉ cần đi lộ vài bước là có thể nhặt được một chiếc di động bị ném bay đi, về sau di động vẫn luôn đổ chuông. La Minh Duệ không ngừng gọi điện thoại cho hắn xác nhận tình huống, Âm Heo lại bởi vì "mắt cá chân bị gãy xương" mà khổ bức khó có thể hành động, ngồi dưới mưa chờ hai giờ. Bởi vì hắn ghi nhớ lời huynh trưởng nói —— thời điểm gãy xương lộn xộn sẽ khiến cho xương cốt bị lệch...

Kỳ thật chỉ là bị sái chân mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^