Phong
☆ Chương 16
Âm Dương Song Sát bị Lô Bạch Bích với Lô Thanh Tiền túm đi rồi, các đệ tử phái Nhạc Hoa cũng không có cách nào, đành phải về khách sạn trước, mọi chuyện chờ sáng mai lại nói.
"Hai tên nhóc vô liêm sỉ kia không biết do môn phái nào dạy dỗ ra, một chút quy củ cũng không hiểu!" Hoàng trưởng lão oán hận la mắng. Mặc dù đêm hôm khuya khoắt, nhưng có không ít người tới vây xem, khó khăn lắm mới bắt được Âm Dương Song Sát thế nhưng phải trợn trừng mắt bị hai tên nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh đoạt đi.
Nếu như lúc trước hắn chưa dẫn người trong phái Nhạc Hoa đến áp giải người còn ổn, đằng này hắn đã thả ra danh tính của môn phái, vậy mà hai thằng nhóc kia còn không biết điều trắng trợn đoạt người. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của phái Nhạc Hoa bọn họ để chỗ nào? ! Mặt mũi của Hoàng trưởng lão hắn phải để chỗ nào? !
An Nguyên vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh Hàn Trường Sinh, lo lắng hỏi han: "Đại sư huynh, huynh bị thương chỗ nào? Có chỗ nào không thoải mái?"
Hàn Trường Sinh trong đầu loạn thành một nùi, không yên lòng đáp: "Ta không sao."
Vừa rồi Lô Bạch Bích liếm miệng vết thương trong lòng bàn tay hắn. Nhất định Lô Bạch Bích đã nhận ra hắn. Từ nhỏ, hắn cùng lớn lên với tả hữu hộ pháp. Mỗi lần hắn bị thương, Lô Bạch Bích liền sẽ ngậm vết thương của hắn trong miệng, bởi vì lão giáo chủ nói qua, làm như vậy miệng vết thương sẽ nhanh chóng khép lại.
Khỏi phải nói lúc Hàn Trường Sinh luyện công bị thương xem như chuyện cơm bữa, khi còn bé Lô Bạch Bích ba ngày thì đã hai ngày giúp hắn xử lý miệng vết thương, còn Lô Thanh Tiền đi trộm đồ ăn ngon an ủi hắn.
Tả hữu hộ pháp nhận ra hắn rồi, phải làm thế nào bây giờ? Vì cái gì bọn họ không trực tiếp bắt hắn? Hắn còn phải tiếp tục giả trang Lý Cửu Long sao?
Trên mặt An Nguyên tràn đầy thần sắc lo lắng: "Đại sư huynh, huynh vì ta mới bị thương..."
Hàn Trường Sinh không yên lòng, đem lời trong lòng nói ra, "Ta đương nhiên phải cứu ngươi, có ta ở đây nhất định phải bảo hộ ngươi chu toàn!" Nói giỡn, nếu tiên quân chó má bị giết chết, ngày lành của hắn cũng coi như chấm dứt.
An Nguyên ngơ ngẩn, cả người ngơ ngác dùng một loại ánh mắt khó lý giải nhìn Hàn Trường Sinh.
Rất nhanh, mọi người đã về tới trong khách sạn.
Một người đệ tử hỏi Hoàng trưởng lão: "Hoàng trưởng lão, ngày mai chúng ta quay về phái Nhạc Hoa phải không?" Âm Dương Song Sát đã bị người ta bắt đi rồi, bọn họ ở lại trấn Nhạc Dương hình như cũng không chẳng còn ý nghĩa gì.
Hoàng trưởng lão tức giận nói: "Về cái gì mà về! Còn chưa có bắt được Âm Dương Song Sát đâu!"
Đệ tử kia do dự nói tiếp: "Chính là bọn họ không phải đã bị..."
Hoàng trưởng lão ngắt lời: "Người nào tuần tra thì tiếp tục đi tuần tra, tìm ra Âm Dương Song Sát với hai thằng nhóc đáng ghét kia cho ta! Hai tên ma đầu đánh người phái Nhạc Hoa chúng ta bị thương, việc này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy! Phải bắt cho bằng được bọn họ, trả công đạo cho phái Nhạc Hoa chúng ta!"
Các đệ tử hết cách, người đến phiên trực đêm tiếp tục đi tuần tra, những người khác trở về khách điếm nghỉ ngơi.
Hàn Trường Sinh vốn cũng muốn trở về phòng ngủ, có điều An Nguyên với Hoàng trưởng lão không cho hắn đi. An Nguyên muốn tự tay giúp hắn xử lý miệng vết thương, dù sao Hàn Trường Sinh cũng bởi vì hắn mà bị thương. Còn Hoàng trưỏng lão thì có chuyện muốn hỏi bọn họ. Mặt khác mấy đệ tử kia cũng chưa chịu trở về phòng nghỉ ngơi, đều vây quanh ở một bên quan tâm chuyện vừa rồi.
An Nguyên giúp Hàn Trường Sinh bôi thuốc vào lòng bàn tay, phát hiện miệng vết thương của hắn sâu đến mức có thể thấy xương cốt. Nhất thời dưới tình thế cấp bách, Hàn Trường Sinh vì cứu An Nguyên, dùng tay không bắt lấy mũi kiếm của Âm Sát, dùng sức là chuyện không cần phải nói, miệng vết thương sâu khiến người ta nhìn thôi cũng thấy ghê người.
An Nguyên ánh mắt phức tạp: "Đại sư huynh, huynh tội gì..."
Hàn Trường Sinh vốn định đảo mắt xem thường, muốn hỏi hắn: mình là bị ai hại, có điều ngẫm lại hiện giờ hắn giả làm Lý Cửu Long, trên người mang nhiệm vụ hãm hại An Nguyên. Bước đầu tiên còn không phải chính nghĩ biện pháp tiếp cận An Nguyên, sau đó mới có thể hiểu rõ nhược điểm của hắn hay sao? Hiện tại còn không phải là một cơ hội vô cùng tốt để kéo gần quan hệ với hắn à?
Vì thế Hàn Trường Sinh mỉm cười, dùng cái tay lành lặn vỗ vỗ mu bàn tay của An Nguyên, an ủi: "Chẳng qua là một bàn tay thôi, ngươi không sao, cánh tay kia có phế đi cũng nào có quan hệ gì? Nhìn thấy ngươi không sao, trong lòng ta rất dễ chịu." May mà kỹ năng diễn xuất của Hàn Trường Sinh đứng đầu, thời điểm mở miệng nói ra mấy lời này trong dạ dày cũng quay cuồng. A phi, tiên quân chó má, nếu không phải ngươi làm bừa, lão tử nhất định sẽ một quyền đánh dập cái khuôn mặt tuấn tú này của ngươi! Ai cho phép ngươi lớn lên suất hơn lão tử! Lão tử chỉ cần nhìn ngươi thôi cũng đã khó chịu không phải chuyện một hai ngày !
An Nguyên nghe xong lời nói, dùng sức cắn môi, nhăn nhíu mày, cúi đầu chuyên tâm xử lý miệng vết thương cho Hàn Trường Sinh, mặt ngoài thì bình tĩnh nhưng là để che dấu nội tâm sóng gầm mãnh liệt.
"Cửu Long, Hoàng Phủ, các ngươi làm sao phát hiện ra hành tung của Âm Dương Song Sát ?"
An Nguyên giải thích: "Hôm nay đệ tử cùng với đại sư huynh dẫn mấy sư đệ sư muội đi tới mấy chỗ có đứa nhỏ bị mất tích, đệ tử hỏi thăm cha mẹ của mấy đứa nhỏ kia, lúc ấy cũng đã cảm thấy có chút kỳ quái.
Hôm nay sau khi vào khách điếm, có một cặp vợ chồng có con bị Âm Dương Song Sát làm hại, đệ tử nhìn khí lực và tư thái của bọn họ giống như là người luyện võ, liền hỏi thăm tin tức bọn họ ở chỗ chưởng quầy.
Nghe nói bọn họ sau khi mất con ở lại xử lý hậu sự cho nên mới tiếp tục ở lại trấn Nhạc Dương, đổi sang khách điếm mới là bởi vì không muốn tiếp tục ở lại nơi xảy ra chuyện thương tâm.
Chẳng qua đệ tử từ trên mặt của bọn họ nhìn thấy thế nào cũng không có thấy vẻ thương tâm chân thật.
Hôm nay cúng tuần cho đứa nhỏ, bọn họ không đi xử lý hậu sự, lại ở trong này khóc lóc kể lể với mọi người, ánh mắt cũng thường thường đảo tới trên người đám nhỏ khác trong điếm.
Cho nên đệ tử cảm thấy có chút khả nghi, vì thế cố ý phái Vạn sư đệ đi thăm dò, bọn họ vẫn luôn kéo dài không chịu đem đứa nhỏ đi hạ táng, mượn cớ lưu lại ở trong trấn Nhạc Dương. Lúc này đệ tử cảm thấy bọn họ rất có thể chính là Âm Dương Song Sát, bọn họ dẫn theo đứa nhỏ tới chẳng qua cũng là vì muốn che dấu tai mắt người, bởi vì đứa nhỏ nhà bọn họ cũng bị hại, cho nên sẽ không ai hoài nghi bọn họ chính là ma đầu."
Hoàng trưỏng lão nghe xong liên tục gật đầu, khích lệ: "Giỏi, không hổ là Hoàng Phủ, xưa nay ngươi đều là đệ tử thông minh nhất, nếu không phải ngươi cẩn thận, chỉ sợ không ai chú ý tới điểm này."
Mấy đệ tử khác cũng sôi nổi khen ngợi: "Thật không hổ là nhị sư huynh!" "Nhị sư huynh quả nhiên thông minh cẩn thận, cái gì cũng đều không thoát khỏi ánh mắt của nhị sư huynh."
An Nguyên lắc đầu: "Đại sư huynh lại phát hiện bộ mặt thực của Âm Dương Song Sát nhanh hơn ta một bước. Lúc ta đi thông báo với các sư đệ tập trận tróc nã ma đầu, đại sư huynh đã đi trước đuổi theo ma đầu."
"Phải không?" Hoàng trưởng lão ngạc nhiên nói, "Cửu Long, ngươi sao phát hiện ra bọn chúng?"
"Ta?" Hàn Trường Sinh sợ run một chút, đưa ánh mắt ngó sang Lưu Tiểu Kỳ.
Lưu Tiểu Kỳ vẫn đang lo lắng nhìn miệng vết thương của Hàn Trường Sinh, nghe thấy câu hỏi của Hoàng trưởng lão, hắn có chút kinh hoảng ngẩng đầu lên sau đó nhìn Hàn Trường Sinh khẽ lắc đầu.
Hàn Trường Sinh có chút không hiểu. Ý tứ của Lưu Tiểu Kỳ chính là hy vọng hắn đừng nói ra sự thật từ chỗ mùi hương phát hiện ra Âm Dương Song Sát là do Lưu Tiểu Kỳ tìm ra được?
Thấy Hàn Trường Sinh không đáp, Hoàng trưỏng lão lại nghi hoặc: "Cửu Long?"
Lưu Tiểu Kỳ đột nhiên đáp: "Đại sư huynh cũng từ dấu vết mà Âm Dương Song Sát để lộ ra suy đoán được, hắn tự mình đi kéo dài thời gian của Âm Dương Song Sát, bảo đệ tử đi thông báo cho nhóm sư huynh đệ, vừa vặn lúc này đệ tử đụng phải nhị sư huynh."
An Nguyên nói: "Xem ra ta phát hiện , đại sư huynh cũng phát hiện , ta không phát hiện, đại sư huynh chỉ sợ cũng phát hiện ."
"Giỏi, giỏi a!" Hoàng trưởng lão vỗ vỗ bả vai Hàn Trường Sinh, "Không hổ là đại đệ tử của phái Nhạc Hoa, hôm nay biểu hiện của ngươi vô cùng tốt, sau khi trở về núi, ta nhất định sẽ bẩm báo cho chưởng môn. Nếu không phải hôm nay bị hai cái tên nhóc gian xảo không biết trồi ra từ chỗ nào thì công lao hạng nhất chính là của ngươi ! Ngày sau chưởng môn nhất định sẽ đề bạt ngươi !"
Hàn Trường Sinh kéo kéo khóe miệng. Sự tình vượt qua dự tính của hắn, không biết phải nói cái gì.
Hoàng trưởng lão giọng căm hận nói: "Công lao bắt hai tên ma đầu kia rõ ràng là của phái Nhạc Hoa chúng ta, lại bị hai tên nhóc chưa đủ lông kia chiếm tiện nghi! Thật sự rất đáng giận! Nếu có thể đoạt lại hai tên ma đầu, đưa đến đại hội võ lâm, nếu không tính công cho phái Nhạc Hoa chúng ta thì cũng đúng là trái đạo đức? Chúng ta nhất định phải cướp hai tên ma đầu kia về! Các ngươi hãy tận lòng, đến lúc đó tại võ lâm đại hội sẽ nổi bật!"
Hàn Trường Sinh lại ném một ánh mắt xem thường. Đám võ lâm chính đạo đúng là nhàm chán. Cái gì mà được chưởng môn trưởng lão đề bạt, cái gì công đầu, hắn mới không thèm quan tâm, có đưa cho hắn hắn cũng không thèm!
An Nguyên thay xong thuốc cho Hàn Trường Sinh lại thấy bộ dáng không yên lòng của Hàn Trường Sinh, vội nói: "Đại sư huynh chắc là mệt, chúng ta vẫn nhanh chóng đi thôi, để cho đại sư huynh nghỉ ngơi."
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ kính ngưỡng đối với biểu hiện anh dũng ngày hôm nay của Hàn Trường Sinh, sau đó theo thứ tự rời khỏi phòng, chỉ còn mỗi Lưu Tiểu Kỳ rề rà nấn ná cuối cùng.
"Đại sư huynh, " Lưu Tiểu Kỳ áy náy kéo góc áo, "Là đệ không tốt, đệ không nên để một mình huynh đi tìm Âm Dương Song Sát , hại huynh bị thương, đều là lỗi của đệ."
Hàn Trường Sinh đáp: "Đây không phải là lỗi của ngươi. Có điều vừa rồi vì sao ngươi không muốn nói ra sự thật?"
Lưu Tiểu Kỳ ấp úng đáp: "Các trưởng lão không cho đệ phối hương, nói đệ chậm trễ chính sự, không chuyên tâm luyện võ. Đệ cũng không muốn để cho bọn họ biết đệ vẫn phối hương."
Hàn Trường Sinh bĩu môi: "Vậy công lao của ngươi đều bị ta chiếm trọn." Hắn cũng không muốn chiếm công lao này, đối với loại công lao này hắn nửa phần hứng thú cũng không có.
Lưu Tiểu Kỳ liên tục xua tay: "Cái gì đệ cũng không làm, là đại sư huynh tìm được Âm Dương Song Sát." Dừng một chút, lại bày ra vẻ mặt sùng bái nhìn Hàn Trường Sinh, "Đại sư huynh thật là lợi hại, vốn dĩ đệ cực kỳ lo lắng, sợ đại sư huynh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không nghĩ tới huynh có thể cuốn lấy Âm Dương Song Sát lâu như vậy, đại sư huynh thật sự là quá lợi hại ."
Hàn Trường Sinh đắc ý dào dạt đáp: "Bằng không... Khụ, dù sao Âm Dương Song Sát căn bản cũng không có lợi hại lắm!"
Lưu Tiểu Kỳ dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Hàn Trường Sinh: "Đệ cũng biết đại sư huynh rất lợi hại! Sắc trời không còn sớm, đệ không quấy rầy đại sư huynh nghỉ ngơi nữa, đệ đi trước." Lưu Tiểu Kỳ nói xong liền lui ra ngoài.
Hàn Trường Sinh nằm xuống, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Hắn đành phải rời giường mở cửa, cửa vừa mới mở, một bóng hồng nhạt chui tọt vào trong lòng ngực của hắn.
"Đại sư huynh, nghe nói huynh bị thương?" Nhạc Ngọc Nhi khẩn trương ôm lấy Hàn Trường Sinh, hai tay ở trên người hắn cao thấp sờ soạng.
Hàn Trường Sinh tức giận đánh tay nàng: "Nếu trên người lão tử có thương tích, còn không bị ngươi đâm chết?"
Nhạc Ngọc Nhi nhìn thấy cánh tay hắn quấn băng gạc, đau lòng sờ lên miệng vết thương của hắn: "Đại sư huynh, huynh có đau hay không?"
Miệng vết thương của Hàn Trường Sinh thiếu chút nữa bị nàng nắm lấy, hắn đen mặt kéo tay nàng ra .
"Ta đã nghe nói rồi." Nhạc Ngọc Nhi đỏ mắt nói, "Đại sư huynh vì cứu nhị sư huynh mới bị thương. Nhị sư huynh thật vô dụng, nếu không phải nhị sư huynh làm phiền huynh, với bản lĩnh của đại sư huynh huynh, khẳng định chỉ cần một chiêu đã túm gọn được Âm Dương Song Sát!"
Hàn Trường Sinh khóe miệng co rút. Nhạc Ngọc Nhi nói tiên quân chó má vô dụng, trong lòng hắn vẫn rất dễ chịu.
"Cha còn muốn để muội gả cho nhị sư huynh. Chờ trở về, muội sẽ đi nói cho cha, thà rằng gả cho huynh, muội cũng không muốn gả cho nhị sư huynh!" Nhạc Ngọc Nhi mặt mày đỏ bừng nói xong câu đó, không đợi Hàn Trường Sinh có phản ứng liền quay đầu chạy mất.
Trời quang giáng một tràng sét đánh, Hàn Trường Sinh ngốc luôn tại chỗ, hỗn độn trong gió, chậm chạp không nói nên lời. Tình! Huống! Này! Là! Vì! Sao!
Giáo chủ đại nhân đáng thương bởi vì chịu phải kích thích quá lớn, hơn phân nửa buổi tối đều mất ngủ. Khi trời tờ mờ sáng, hắn mơ mơ màng màng rốt cục cũng có chút buồn ngủ, đang định tiến vào mộng đẹp, chợt nghe ‘sưu’ một tiếng, một tiếng gió lạnh nhỏ bé xẹt ngang qua đầu hắn.
Dù sao Hàn Trường Sinh cũng là người tập võ, chút cảnh giác ấy vẫn là có . Hắn lập tức thanh tỉnh, xoay người ngồi dậy, phát hiện chỗ đinh giường có một cái phi tiêu, trên phi tiêu ghim một tờ giấy nhỏ.
Hắn mở tờ giấy ra, chỉ thấy bên trên viết một cái địa chỉ.
Bàn tay nắm bắt tờ giấy của Hàn Trường Sinh run lên ba bận. Đây là phi tiêu của Lô Bạch Bích, đây là chữ viết của Lô Thanh Tiền, tuyệt đối không sai. Bọn họ quả nhiên, đã nhận ra mình ...
Nếu như trước mắt nhanh chóng trốn chạy, chỉ sợ cũng sẽ chạy không thoát được, nhiệm vụ hãm hại An Nguyên rời khỏi phái Nhạc Hoa vẫn chưa hoàn thành, tại sao có thể đi? Nếu đi gặp tiểu Thanh tiểu Bạch cũng không nhất định sẽ bị bọn họ túm trở về. Tóm lại, trước hết phải nghĩ ra cớ qua mặt bọn họ, rồi tính tiếp.
Do dự một hồi, Hàn Trường Sinh buồn rười rượi thay một thân quần áo sạch sẽ, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, chạy tới địa chỉ viết trên tờ giấy.
شركة نقل عفش بمكة هي أفضل شركة متخصصة في مجال النقل والفك والتركيب للعفش ومحتويات المنازل مهما كان حجمها وكميتها، فالشركة شركة نقل عفش بمكة تضمن لكم الحفاظ على العفش ونقله بسلامة وأمان من مكان لآخر وذلك لأنها تعتمد في عملها على عدد من النجارين والمتخصصين الأكفاء أثناء النقل للسيارات شركة تنظيف بمكة الحديثة المخصصة لنقل العفش والتي تكون مقسمة ، ثم يصل العفش للسكن الجديد شركة مكافحة حشرات بمكة ويقوم النجارين بإعادة تركيبه بمنتهى المهارة شركة تنظيف بالبخار بمكة والإتقان ليعود لصورته الأولى دون أي تغيير، وينهي شركة تنظيف خزانات بمكة العمال مهمتهم بتلميع جميع قطع الأثاث بملمع مخصص
Trả lờiXóa