Phong
☆ Chương 15
Hàn Trường Sinh một bên phải đánh nhau với Âm Dương Song Sát, một bên còn phải nghĩ biện pháp bảo hộ An Nguyên, tự nhiên khó có thể chống đỡ. An Nguyên lại không muốn bị hắn che chở, cố ý muốn gia nhập vòng chiến.
Hàn Trường Sinh không thể che cho hắn được nữa, đành phải An Nguyên vọt ra, hai người một lần nữa một đối một đấu với Âm Dương Song Sát. Vả lại đấu tới đọ lui, cuối cùng, bọn họ lưng dán lưng.
"Đại sư huynh." An Nguyên quay đầu, đối với Hàn Trường Sinh lộ ra nụ cười mỉm tuyệt mỹ, "Không dự đoán được chúng ta sẽ lại rơi vào tình cảnh thế này."
Hàn Trường Sinh tức giận thiếu chút nữa hộc máu. Rơi xuống tình cảnh này là lỗi của ai? Lỗi của ai? Trách ai hả!
"Ngày xưa ta vốn có chút hiểu lầm với đại sư huynh, " An Nguyên một bên chống đỡ công kích của Âm Sát, một bên nói, "Không nghĩ tới trong lúc nguy cấp đại sư huynh lại sẽ xả thân bảo vệ ta. Ta thiếu ngươi một cái mạng. Hôm nay nếu có thể vượt qua cái cửa ải khó khăn này, ta bằng lòng cùng ngươi kết nghĩa kim lan."
Này, Âm Sát ngươi có được không! Được không! Vì cái gì An Nguyên còn có khí lực nói nhiều lời vô nghĩa như vậy! Nhanh tới đánh hắn ngất xỉu giải thoát cho lão tử a!
"Phanh!" Hai kiếm va chạm vào nhau, Hàn Trường Sinh đã không còn sức để chống đỡ, vốn tưởng rằng lần này hắn sẽ bị đẩy lui, không ngờ kiếm Dương Sát lại trước bị đánh bay, Dương Sát còn lui về phía sau hai bước.
Hàn Trường Sinh ngẩn ra.
Triền đấu lâu như vậy, Hàn Trường Sinh mệt, Âm Dương Song Sát so với hắn còn tiêu hao lợi hại hơn. Bọn họ vốn dĩ đang trong thời điểm phát bệnh, bắt buộc phải bổ sung nguyên khí nam đồng nữ tử, chậm chạp không kịp bổ sung, bọn họ đã không thể trụ nữa.
Lúc này tại ngã tư Nhạc Dương trấn đèn đuốc sáng trưng, tiếng đánh nhau khiến cho không ít người chú ý, mọi người đều lần lượt thắp đèn dầu đi ra xem thử là xảy ra chuyện gì.
"Ở nơi đó!" Lối đi xuất hiện mấy bóng người, đang chạy về phía bọn họ. Cuối cùng các đệ tử phái Nhạc Hoa cũng kịp đến cứu viện .
Âm Sát xông lên trước đỡ lấy Dương Sát: "Chúng ta rút trước đã!"
Dương Sát gật đầu: "Đi!" Da mặt bọn họ đã biến thành màu đen, nếu còn tiếp tục, đừng nói đánh nhau, bọn họ ngay cả khí lực chạy trốn cũng chẳng còn.
"Chạy đi đâu!" An Nguyên gấp đến độ xông lên trước muốn chặn đường.
"Binh binh!" Đột nhiên, hai cái phi tiêu bay xéo tới, cách Âm Dương Song Sát chưa tới một tấc, hai người kia thiếu chút nữa bị chém đứt mấy đầu ngón chân. Bọn họ không kịp dừng bước, nghiêng người về sau, cả hai lăn ngã xuống đất.
Một xanh một trắng hai thân ảnh từ bên trong bay ra, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt Âm Dương Song Sát.
Hàn Trường Sinh lại hít một hơi. Người tới chẳng phải ai khác, chính là Lô Bạch Bích cùng với Lô Thanh Tiền!
Lô Bạch Bích cười giống như xuân phong phất qua mặt, giọng nói ôn nhu đến độ có thể hòa tan băng tuyết: "Đây không phải là Âm Dương Song Sát sao."
Lô Thanh Tiền lanh mồm lanh miệng bĩu môi: "A, thế mà để chúng ta tìm thấy nè."
Âm Dương Song Sát ngẩng đầu, nhìn thấy hai vị hộ pháp của Thiên Ninh giáo, trên da mặt xanh tím thế nhưng bởi vì hoảng sợ mà trắng bệch. Bọn họ bị Thiên Ninh giáo đuổi giết đã lâu, tự nhiên biết hai vị hiện giờ đang đứng ở trước mặt mình chính là tả hữu hộ pháp Thiên Ninh giáo giáo chủ. Đừng nhìn hai vị lớn lên hào hoa phong nhã thiên chân khả ái, ác danh của bọn họ ngay cả đám ác nhân trên giang hồ nghe tin thôi đã sợ mất mật.
Hoàng trưỏng lão của phái Nhạc Hoa mang theo vài vị đệ tử cũng đã vào vị trí của mình, lập tức triển khai trận hình, chuẩn bị dùng Thất Tinh kiếm trận bắt lấy ma đầu.
Trước sói sau lang hai bên đều bị công kích, Âm Dương Song Sát không còn đường lui.
An Nguyên nhìn thấy Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền cũng không tránh khói lắp bắp kinh hãi. Lô Bạch Bích chỉ một chưởng đã bổ nát quầy, công lực giống như dùng dao cắt rau củ vậy, chỉ sợ Âm Dương Song Sát cũng không phải là đối thủ của hắn.
Giờ phút này Âm Dương Song Sát không còn đường trốn. Tiểu đệ tử vừa tới muốn đi lên tróc nã Âm Dương Song Sát, An Nguyên vươn tay cản đường hắn: "Từ từ, trước xem bọn hắn muốn làm gì."
Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền căn bản ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn hắn liếc mắt một cái. Lô Bạch Bích đi đến trước mặt Âm Dương Song Sát ngồi xổm xuống, mỉm cười nói: "Khoản nợ của hai năm trước, hôm nay nên thanh toán đi."
Âm Dương Song Sát hết run rẩy lại run rẩy. Bọn họ tránh né Thiên Ninh giáo một năm rưỡi, phạm tội cũng chỉ dám rời khỏi địa phương có Thiên Ninh giáo, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hai vị đại hộ pháp thế nhưng sẽ xuất hiện ở trong này.
Hoàng trưỏng lão phái Nhạc Hoa mang đội tiến lên một bước, nói: "Nhị vị thiếu hiệp, các ngươi..."
Lời còn chưa dứt, Âm Dương Song Sát đồng thời quay đầu chạy về phía sau, dụng cả tay chân đánh về phía đệ tử phái Nhạc Hoa. Hoàng trưỏng lão cùng An Nguyên cả kinh, đồng thời giơ kiếm, An Nguyên kêu to với các sư đệ: "Cẩn thận!"
Không ngờ Âm Dương Song Sát lại căn bản không có động thủ, mà là dụng cả tay chân mà bò đến bên chân bọn họ, kêu khóc thảm thiết: "Đại hiệp cứu mạng a!"
Đệ tử phái Nhạc Hoa: "..."
Lô Bạch Bích đứng dậy, híp mắt đánh giá mọi người trong phái Nhạc Hoa.
Đệ tử phái Nhạc Hoa vây đi lên, lập tức áp chế Âm Dương Song Sát, hai người bọn họ căn bản không phản kháng, thành thành thật thật giơ tay chịu trói, Âm Sát còn chủ động giơ hai tay, sợ hãi cầu xin: "Làm ơn trói ta đi, ta đi với các ngươi, hiện tại liền đi! Lập tức đi a! Van cầu các ngươi dẫn ta đi đi a a a!"
Đệ tử phái Nhạc Hoa mới vừa lấy ra dây thừng chuẩn bị trói người, Lô Thanh Tiền giống như vô ý ngón tay bắn đạn, một đạo ngân quang xẹt qua, dây thừng trong tay đệ tử kia liền bị cắt thành hai đoạn. Đệ tử kia sợ tới mức đem quăng ném dây thừng trong tay đi, trốn đằng sau sư huynh.
Lô Thanh Tiền cùng Lô Bạch Bích không chút hoang mang đi về phía Âm Dương Song Sát, hoàn toàn không nhìn người xung quanh. Chỉ có Hàn Trường Sinh biết, bọn họ sở dĩ không vội ra tay bắt Âm Dương Song Sát, ước chừng là cảm thấy trước mắt bộ dáng Âm Dương Song Sát này sợ hãi đến độ phát run rất thú vị, muốn thưởng thức một lát đi.
Bọn họ càng tới gần, Âm Dương Song Sát run rẩy càng lợi hại, ôm đùi đệ tử phái Nhạc Hoa nước mắt giàn giụa: "Nhanh, mau dẫn chúng ta đi a anh hùng!" Bên này là phái Nhạc Hoa danh môn chính phái, bên kia là Thiên Ninh giáo thiên hạ đệ nhất ma giáo. Bị người của phái Nhạc Hoa bắt trở về, thảm nhất chẳng qua cũng chỉ là chết, ít nhất người danh môn chính đạo sẽ không dùng mấy phương pháp cổ quái để tra tấn người; nếu mà bị Thiên Ninh giáo bắt về sợ ngay cả muốn chết đều không thành.
Đệ tử phái Nhạc Hoa đương nhiên không biết mấy thứ này, mắt thấy sau khi hai vị trẻ tuổi mặt mày hiền lành này vừa xuất hiện, Âm Dương Song Sát hệt như thấy quỷ, khiến bọn hắn không hiểu ra sao, cũng không biết có còn phải bày Thất Tinh kiếm trận hay không nữa.
"Nhị vị." Hoàng trưỏng lão phái Nhạc Hoa tiến lên một bước chặn đường Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền. Hắn không biết lai lịch của hai người trẻ tuổi này ra sao, nhưng xem từ phi tiêu mà bọn hắn mới ghim xuống đất, đã biết nội lực bọn họ cực kỳ thâm hậu. Lại nhìn bộ dạng Âm Dương Song Sát vừa thấy hai người này sợ tới mức ba hồn bay mất hai hồn, liền biết bọn họ hôm nay là vì Âm Dương Song Sát mà đến.
Hoàng trưỏng lão tự nhiên là không chịu đem Âm Dương Song Sát giao cho hai gia hỏa lai lịch không rõ này. Âm Dương Song Sát ở trên giang hồ nổi danh là hai tên ma đầu, tuy bọn họ võ công không tính là lợi hại nhất, nhưng bởi vì bọn họ tu luyện công pháp tà môn phi thường tàn nhẫn, chuyên môn sát hại đồng nam đồng nữ, khiến cho giang hồ nhiều người tức giận. Trên bảng xếp hạng ác nhân, bọn họ đứng thứ mười.
Nếu có thể đủ bắt được Âm Dương Song Sát, phái Nhạc Hoa cũng như toàn bộ đệ tử có mặt lúc này có mặt hôm nay đều có thể nổi danh. Huống chi này Nhạc Dương trấn chính là địa bàn của phái Nhạc Hoa, cho dù là minh chủ võ lâm đến Nhạc Dương trấn còn phải kính bọn họ vài phần.
Người lăn lộn trên giang hồ có rất nhiều quy củ phải tuân thủ, hai tiểu tốt vô danh này tuy võ công có cao tới đâu, cũng không có đạo lý đoạt nổi bật của bọn họ.
"Nhị vị, diệt trừ ma đạo chính là nhiệm vụ của người giang hồ chúng ta, nhị vị xem ra tựa hồ cũng là tới vì Âm Dương Song Sát. Hôm nay phái Nhạc Hoa chúng ta có thể bắt lấy ma đầu, ít nhiều gì cũng nhờ nhị vị giúp đỡ.
Nếu Âm Dương Song Sát làm bậy tại trấn Nhạc Dương, việc này phái Nhạc Hoa chúng ta cũng không thể không quản. Sau khi nhị vị bắt ma đầu về quy án, nửa năm sau tại võ lâm đại hội chúng ta sẽ công khai thẩm tra xử lí hành vi phạm tội của hai người bọn họ, nên xử trí như thế nào, hãy để các vị võ lâm đồng minh cùng minh chủ định đoạt. Đến lúc đó công lao của nhị vị, ta tất nhiên cũng sẽ báo cho chư vị võ lâm đồng đạo..."
Hoàng trưỏng lão tự cho là lần này nói rất ổn thỏa. Mà hắn cũng biểu lộ lập trường không thể dao động, Âm Dương Song Sát nhất định phải giao cho phái Nhạc Hoa bọn họ xử trí, hai người trẻ tuổi này tới đây dừng là được rồi cũng không cần tiếp tục nhúng tay vào việc này. Thứ hai, hắn cũng cho rằng hai người trẻ tuổi là người tốt, bọn họ tới đây tróc nã Âm Dương Song Sát, tám phần cũng là vì thanh danh.
Chẳng bằng như vậy tới lúc võ lâm đại hội, hắn sẽ đề bạt hai vị người trẻ tuổi vài câu, để cho bọn họ hưởng chút ánh sáng, không phải phái Nhạc Hoa độc chiếm phần công lao này, hai người trẻ tuổi cũng không tính tốn công một chuyến. Về phần vì cái gì muốn đem Âm Dương Song Sát đợi tới võ lâm đại hội mới xử trí, lý do bên ngoài là vì để toàn thể võ lâm đồng đạo chứng kiến, kì thực chính là muốn tranh công.
Hàn Trường Sinh mới vừa nhìn thấy Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền xuất hiện đã bắt đầu lui về phía sau, giờ phút này đã trà trộn ở trong hàng đệ tử phái Nhạc Hoa . Hắn nghe xong lời lẽ của Hoàng trưỏng lão, trên mặt lộ ra biểu tình xem thường cộng thêm vô cùng thê thảm. Nói mấy lời công thức dong dài như vậy, nếu không phải bản giáo chủ hiện tại có nhiệm vụ trong người, khẳng định cũng một quyền đánh gãy một hàng răng của ngươi. Sự kiên nhẫn của tiểu Thanh tiểu Bạch cũng không nhiều hơn bản giáo chủ là bao, ngươi tự cầu phúc đi.
Quả nhiên, vào thời điểm Hoàng trưỏng lão thao thao bất tuyệt phát biểu, nụ cười trên mặt Lô Bạch Bích càng ngày càng sâu, vẻ tò mò trên mặt Lô Thanh Tiền càng ngày càng lợi hại.
Sau khi Hoàng trưỏng lão nói xong, Lô Bạch Bích hỏi Lô Thanh Tiền: "Hắn mới nói cái gì ngươi nghe hiểu không?"
Lô Thanh Tiền nháy mắt mấy cái: "Không có a, ta nhìn chằm chằm vào hàm răng của hắn, ta suy nghĩ nếu trồng lại hàm răng của hắn, không biết phải tốn mấy viên băng loại đây."
Hàn Trường Sinh thiếu chút nữa phì một tiếng cười to, xong vẫn nhịn được. Băng loại là một loại một loại mầm mống thảo đường do Đường chủ Thiên Ninh giáo mang Đỗ Nguyệt Phi nghiên cứu chế tạo, không cần thổ nhưỡng chỉ cần hơi nước là có thể sinh sôi, tốc độ sinh trưởng cực kỳ nhanh. Trong giai đoạn sinh trưởng còn có thể hấp thu nhiệt lượng chung quanh.
Đem băng loại gieo trồng vào trong hàm răng của Hoàng trưỏng lão... Thật đúng là tác phong của Lô Thanh Tiền. Trong đầu người này toàn nghĩ mấy thứ kỳ quái, nếu ai rơi vào trong tay hắn, thật sự là xui xẻo tám đời.
Hoàng trưỏng lão nghe xong lời này, sắc mặt lập tức đen lại. Tuy hắn không biết băng loại là cái gì, nhưng hắn biết tuyệt đối không phải thứ gì tốt đẹp. Hai người trẻ tuổi này, căn bản không đem trưởng lão phái Nhạc Hoa là hắn để vào mắt.
Các đệ tử phái Nhạc Hoa cũng lập tức bày ra chuẩn bị tư thế chiến đấu. Tuy bọn họ đã từng kiến thức qua võ công của Lô Bạch Bích cùng với Lô Thanh Tiền, nhưng hai người này cư nhiên dám mạo phạm trên đầu trưởng lão nhà bọn họ, môn phái nào có thể chịu đựng được nỗi sỉ nhục như vậy? Huống chi hiện tại bọn họ nhiều người, bày ra Thất Tinh kiếm trận, cũng chưa chắc không thể vây khốn hai người tuổi trẻ mà cuồng vọng tự đại này.
"Người trẻ tuổi." Hoàng trưỏng lão dù sao cũng là trưởng bối, đổi lại là người khác ước chừng đã động thủ , hắn coi như rất bình tĩnh, "Các ngươi thuộc môn phái nào ?"
Lô Bạch Bích hơi hơi nhướng mày: "Ta là..."
"A!" Hàn Trường Sinh đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng.
Câu trả lời của Lô Bạch Bích bị hắn đánh gãy, tất cả mọi người đem lực chú ý đặt vào trên người Hàn Trường Sinh.
"Đại sư huynh ngươi làm sao vậy? !" An Nguyên cực kỳ sốt ruột chạy đến bên cạnh hắn. Dù sao vừa rồi Hàn Trường Sinh bị thương là vì cứu hắn.
Hàn Trường Sinh giơ cánh tay lên bị thương của mình lên, làm bộ suy yếu đáp: "Ta vừa rồi không cẩn thận đụng phải miệng vết thương." Hắn cũng không muốn làm cho mọi người chú ý, hận không thể nhanh chóng trốn về khách điếm, miễn cho bị lộ ngay trước mặt Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền. Có điều khỏi phải nghi ngờ nếu hắn không ngăn cản thì Lô Bạch Bích ngay lập tức sẽ báo thân phận.
Dù sao người Thiên Ninh giáo bọn họ sẽ không đem phái Nhạc Hoa nho nhỏ này để vào mắt, không cần phải che giấu. Một khi thân phận của tiểu Thanh tiểu Bạch bại lộ, đánh nhau là đều không thể tránh. Lúc trước hắn giữ một mạng cho tiên quân chó má kia rất không dễ dàng, còn liên lụy cả bản thân cũng bị thương, nếu như tiểu Thanh tiểu Bạch không cẩn thận một cái xử lý mất tiên quân chó má vậy thì hắn muốn khóc đều không có chỗ để khóc.
Cho dù An Nguyên là nhân vật chính mở BUFF thiên tiên hạ phàm, nhưng trước khi trở nên cường đại cũng chỉ là tiểu nhân vật chính một bông hoa kỳ ba yếu ớt cần được nhân vật phản diện che chở.
Hoàng trưỏng lão đột nhiên kéo Hàn Trường Sinh từ trong đám người ra, đẩy lên trước mặt Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền.
Hàn Trường Sinh mắt khẽ choáng váng, không biết cái lão đầu chết bằm này lại nảy ra cái chủ ý gì đây.
Hoàng trưỏng lão chỉ vào Hàn Trường Sinh nói: "Người trẻ tuổi, đây là đại đệ tử của phái Nhạc Hoa bọn ta, vừa rồi vì bắt hai ma đầu kia đã bị ma đầu gây thương tích. Âm Dương Song Sát hoành hành ngay dưới chân phái Nhạc Hoa, hại thiếu niên đệ tử Phái Nhạc Hoa ta, còn đả thương đại đệ tử của ta, nếu chúng ta không bắt hai tên ma đầu này, thể diện của phái Nhạc Hoa phải ném ở đâu? !"
Lô Thanh Tiền đảo mắt xem thường, thoạt nhìn giống hệt như đang làm nũng: "Cút ngay nha, xú lão đầu đáng ghét a!"
Âm Dương Song Sát vẫn luôn quan sát thế cục bên này, lúc này Dương Sát linh quang chợt lóe, đột nhiên hiểu ra. Xem ra Hàn Trường Sinh này không phải là đệ tử của phái Nhạc Hoa, vừa rồi võ công của hắn biến hóa như vậy, có khi có thể nhìn ra là phong cách của phái Nhạc Hoa, có khi lại là phái bộ lộ của Tiêu Dao, còn có rất nhiều chiêu thức xảo trá kỳ quái hắn chưa từng thấy. Môn phái nào tập hợp tất cả sở trường công phu của trăm nhà? Chính là Thiên Ninh ma giáo a! Hiện tại, Hàn Trường Sinh lại không muốn mình bại lộ thân phận Thiên Ninh giáo, hắn tám phần chính là người ma giáo được phái tới nằm vùng trong phái Nhạc Hoa!
"Bọn họ là thiên..." Dương Sát hét lớn.
"A!" Hàn Trường Sinh lại hét thảm một tiếng, tránh khỏi tay Hoàng trưỏng lão, rụt về sau mấy bước, thân thể ngã về phía Âm Dương Song Sát. Trong nháy mắt ngã xuống, phi tiêu hắn giấu ở trong tay áo đâm trúng á huyệt của Dương Sát.
Dương Sát há to mồm kêu la thảm thiết, nhưng không thể phát ra tiếng. Mẹ nó, quả nhiên là tác phong của ma giáo, điểm huyệt thôi mà cũng dùng dao nhỏ? !
Hàn Trường Sinh nhìn về phía Dương Sát nở nụ cười mỉm âm u. Hắn với Âm Dương Song Sát có thể nói là thù cộng thù. Hai năm trước Âm Dương Song Sát bắt đi đứa nhỏ trong Thiên Ninh giáo hắn thì thôi không nói, ban nãy hai người này lại còn dám đả thương hắn, về sau bọn họ sẽ không có một ngày lành ! Cho dù là Lạc Tân võ công cao nhất công chính nghiêm minh nhất Thiên Ninh giáo cho tới bây giờ cũng không dám đả thương dù là một đầu ngón tay của bản giáo chủ hắn đâu! !
Các đệ tử phái Nhạc Hoa vội vàng chạy tới nâng "đại sư huynh" của bọn họ, lo lắng hỏi han: "Đại sư huynh, huynh lại làm sao vậy?" Phương thức té ngã ban nãy của Hàn Trường Sinh rất kỳ quái , trôi đi bảy tám mét chuẩn xác không chút sai lệch ngã thẳng bên người Âm Dương Song Sát, bọn họ quả thực hoài nghi có phải là Âm Dương Song Sát lại dùng thủ đoạn tà thuật kỳ quái gì hút đại sư huynh của bọn họ qua đó đâu!
Hàn Trường Sinh làm bộ suy yếu đứng dậy: "Choáng đầu, đứng không vững, ta không sao."
Mọi người: "..." Cái phương thức không đứng vững này cũng có chút kỳ lạ quá.
Bỗng đột nhiên, bóng dáng một xanh một trắng bỗng nhoáng lên một cái, sau đó Âm Dương Song Sát đằng sau Hàn Trường Sinh đã nằm ở trong tay Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền.
Hoàng trưỏng lão trong lòng hoảng hốt, vội la lên: "Các ngươi đây là..." Tiểu Thanh tiểu Bạch ra tay quá nhanh, hắn thậm chí cũng không kịp phòng bị, có thể thấy được võ công của hắn cách bọn họ rất xa. Hai người tuổi còn trẻ thế nhưng đã lợi hại như thế, phái Nhạc Hoa bọn họ chỉ sợ cũng chỉ có Lan Phương trưởng lão là có thể miễn cưỡng cùng bọn họ chiến một trận. Có điều Lan Phương trưởng lão đang bế quan ở trên núi, vẫn còn chưa rời núi, cũng không kịp đến viện trợ.
Lô Bạch Bích cùng Lô Thanh Tiền xách Âm Dương Song Sát lên, nhưng cũng không lập tức đi, Lô Bạch Bích vọt đến trước mặt Hàn Trường Sinh, ánh mắt lập lòe theo dõi khuôn mặt hắn một lát, đột nhiên vươn tay nắm cánh tay bị lên thương của hắn, sau đó ——
Đặt tới bên miệng liếm một cái.
Bốn phía một mảnh im lặng khiến tiếng hít thở lại trở nên vang dội.
Lô Thanh Tiền tiến lên, giữ chặt cánh tay Lô Bạch Bích, sau đó ném cho hắn một cái ánh mắt, Lô Bạch Bích hơi hơi nhíu mày, cái gì cũng không nói, buông Hàn Trường Sinh ra. Hai người dẫn Âm Dương Song Sát tựa như xách cây cải trắng, nhảy lên nóc nhà đảo mắt bỏ chạy.
Hình ảnh mà các đệ tử phái Nhạc Hoa nhìn thấy lần cuối cùng chính là vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ của Âm Dương Song Sát vươn tay về phía bọn họ xin giúp đỡ, nhưng bọn hắn thậm chí còn chưa kịp làm ra phản ứng, người đã đi xa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ Anh Đào, Tiểu Hoàn Tử với jade Huyền X15 cùng với Ngôn Thận tặng X3 địa lôi
Giáo chủ các đời của Thiên Ninh giáo đều là công.
Người biên tập: Tui muốn đảo vị trí từ lâu rồi cơ, mà chắc có nhiều người giống tui nên tác giả mới nói vậy. Ah Ha ha J
Người biên tập: Tui muốn đảo vị trí từ lâu rồi cơ, mà chắc có nhiều người giống tui nên tác giả mới nói vậy. Ah Ha ha J
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^