Phong
☆ Chương 14
Hàn Trường Sinh đang đánh thiệt đã tay, tuy tạm thời hắn vẫn không thể chiếm được chút tiện nghi nào từ trong tay Âm Dương Song Sát, nhưng hắn nhìn rõ Âm Dương Song Sát vô cùng nóng vội. Sau đó liên tưởng đến công pháp kỳ quái mà hai tên ma đầu này tu luyện đại khái cũng có thể đoán được việc kéo dài thời gian cực kỳ bất lợi vooi71 bọn họ. Trong lòng hắn đã gẩy bàn tính, chiêu thức càng đánh càng vững vàng, chờ Âm Dương Song Sát lộ ra sơ hở cũng chính là lúc hắn thủ thắng, vạn vạn không nghĩ tới lúc này thế nhưng An Nguyên lại xuất hiện.
Sau khi An Nguyên kêu một tiếng, lập tức rút kiếm gia nhập vào cuộc chiến. ba người đang trong vòng hỗn chiến đồng thời dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Đối với Âm Dương Song Sát mà nói, đối phó một Hàn Trường Sinh đã thập phần khó giải quyết, lại thêm một kẻ nhảy vào giúp đỡ, đừng nói tốc chiến tốc thắng, bọn họ có thể thuận lợi thoát thân hay không đều thành vấn đề.
Đối với Hàn Trường Sinh mà nói, hắn một chút cũng không hy vọng An Nguyên tới đây giúp đỡ. Vì cái gì hắn có thể không phân thắng bại với Âm Dương Song Sát? Bởi vì hắn là giáo chủ Thiên Ninh giáo mà không phải đại đệ tử Lý Cửu Long phái Nhạc Hoa a! Lúc này An Nguyên ở bên, hắn liền không thể tùy tiện thả sức. Nếu không phải chiêu thức sẽ làm hắn bại lộ thân phận, mọi công sức lúc trước cố gắng đều uổng phí hay sao.
Không phải hắn không biết dùng chiêu thức của phái Nhạc Hoa, dù sao sở trường của Thiên Ninh chính là võ học trăm nhà, một hai bộ kiếm pháp của phái Nhạc Hoa hắn vẫn có thể dùng được. Chẳng qua là nếu chỉ có thể sử dụng chiêu thức của phái Nhạc Hoa, công phu của hắn sẽ tụt giảm đi nhiều làm sao có thể tiếp tục đối phó Âm Dương Song Sát? !
An Nguyên nào hiểu được tâm trạng hận không thể đuổi hắn cút đi của ba người ở đây, còn cho là mình là phụ tá hỗ trợ đắc lực, không nói hai lời thay Hàn Trường Sinh tiếp nhận một kiếm. Một kiếm này vốn là Hàn Trường Sinh cố ý thả ra một chút sơ hở, trong lúc Dương Sát đánh vào chỗ này, hắn ngay lập tức sẽ thu tay xuất ám khí.
Một khi bắn trúng Dương Sát, có khả năng thành bại sẽ được xác định. Không ngờ An Nguyên đi lên phá một chiêu này của hắn, giờ thì hay rồi ám khí cũng không thể thả ra, hắn đành phải nghẹn khuất lui về một chiêu.
"Đại sư huynh, ngươi rất lỗ mãng !" An Nguyên tự cho là mình đã "cứu" Hàn Trường Sinh một lần, nghiêm túc mắng người.
Hàn Trường Sinh: "..." Lúc này hắn không nghĩ đánh nhau với Âm Dương Song Sát nữa, trước hết hắn phải nghĩ biện pháp đánh tiên quân chó má này một trận sau đó mới tiếp tục xử lý hai tên ma đầu kia.
"Sao ngươi lại tới đây?" Hàn Trường Sinh một bên đánh nhau với Âm Dương Song Sát, một bên hỏi An Nguyên, "Lưu Tiểu Kỳ nói cho ngươi biết ?"
An Nguyên đón một kiếm của Âm Sát, nội lực của hắn vốn còn xa mới bằng Âm Sát, chẳng qua thân thủ cũng coi như nhanh nhẹn, miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ một chút.
Hắn đáp: "Hôm nay ở sảnh lớn nhìn thấy... cũng đã bắt đầu hoài nghi bọn họ... Ta phái vài sư đệ đi điều tra, quả nhiên bọn họ có vấn đề... Ta vốn muốn triệu tập các sư huynh đệ bày trận túm gọn bọn họ, không nghĩ tới đại sư huynh ngươi lại xúc động như vậy, một mình tới rồi, ta sợ ngươi gặp nguy hiểm đành phải vội vàng tới đây..."
Hàn Trường Sinh tức giận đến đỉnh đầu bốc khói. Còn muốn hắn cảm tạ tiên quân chó má đến hỗ trợ?
Binh! Kiếm phong chạm vào nhau, An Nguyên thoát lực, Âm Sát chém rách vạt áo trước của An Nguyên, hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, cũng may không bị thương tổn đến da thịt.
Âm Dương Song Sát vốn tưởng rằng Hàn Trường Sinh thêm một trợ thủ tất nhiên sẽ càng thêm dốc sức, bởi vậy xuất chiêu đã kinh hoảng không còn lý trí, từng chiêu đều dậy lên sát khí, rất có khí thế cá chết lưới rách.
Không ngờ rằng sau khi An Nguyên xuất hiện, Hàn Trường Sinh ngược lại bị trói chân buộc tay, chiêu thức cũng không còn biến hóa linh hoạt như vừa rồi. Hơn nữa hắn một bên ứng chiến, một bên còn muốn che chở An Nguyên, nếu tiên quân chó má bị Âm Dương Song Sát giết, trò chơi sẽ chấm dứt. Bởi vậy lúc trước một mình hắn đối phó hai tên ma đầu còn thành thạo, hiện giờ còn bị bọn họ nhìn chòng chọc, Âm Dương Song Sát trái lại còn chiếm thế thượng phong.
Cứ đánh tiếp nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ, Hàn Trường Sinh cố ý dẫn Dương Sát tới manh sừng của An Nguyên, vừa ra khỏi tầm mắt của An Nguyên, hắn lập tức buông tay liều mạng đánh tới, nghĩ biện pháp trước giải quyết một tên rồi tới chỗ An Nguyên hỗ trợ.
Hắn đầu tiên là một kiếm cắt mặt Dương Sát, tiếp đó lại một cước đá tới lồng ngực Dương Sát, Dương Sát té lăn trên mặt đất. Nếu không phải tránh nhanh, thiếu chút nữa đã bị Hàn Trường Sinh một kiếm đâm thẳng tim. Lúc này An Nguyên trao đổi vị trí với Âm Sát, Hàn Trường Sinh lại xuất hiện ở ngay trong tầm mắt của hắn, Hàn Trường Sinh đành phải nghẹn khuất bỏ lỡ cơ hội, lại dùng những chiêu thức trụ cột so chiêu với Dương Sát, khiến Dương Sát tránh khỏi tình huống chết người. Hàn Trường Sinh vừa đánh vừa dẫn, muốn đem Dương Sát kéo ra đằng sau lưng An Nguyên.
Sau mấy chiêu, Dương Sát cũng nhìn thấu mấu chốt, đầu óc khẽ chuyển, liền đoán ra Hàn Trường Sinh ở trước mặt An Nguyên cố tình giấu diếm sự thật. Hắn lập tức nhìn về phía An Nguyên hét lớn: "Vị đại sư huynh này của ngươi học trộm võ công của môn phái! Hắn dùng không phải kiếm pháp phái Nhạc Hoa các ngươi, hắn là mật thám của môn phái khác!"
Hàn Trường Sinh hít một ngụm lãnh khí, nháy mắt tay chân lạnh như băng.
Hoàn hoàn, lần này triệt để xong phim, hắn ở trong phái Nhạc Hoa im tiếng nuốt tức đợi hơn nửa tháng, cư nhiên lúc này bị hai tên khốn kiếp Âm Dương Song Sát phá tan! Nếu An Nguyên biết hắn là Lý Cửu Long giả mạo, hắn sao còn có thể dựa theo mệnh cách tiên quân an bài mà hãm hại An Nguyên? Kiếp sau của hắn còn có thể cứu sao? Hộ pháp cùng với Đường chủ nhà hắn có thể bởi vậy mà bị liên lụy hay không? !
An Nguyên quay đầu lại nhìn Hàn Trường Sinh liếc mắt một cái, lại quay đầu chuyên tâm đánh nhau với Âm Sát, nghĩa chính ngôn từ đáp: "Ma đầu! Đừng hòng dùng lời lẽ xảo trá ly gián ta với đại sư huynh! Ta còn lâu mới tin vào cái chuyện ma quỷ của ngươi!"
Hàn Trường Sinh sửng sốt một chút, nháy mắt hồi máu sống lại, thừa dịp An Nguyên không chú ý, túm Dương Sát hành hung một trận!
Dương Sát bị đánh cho mặt mũi bầm dập, huy kiếm hét lớn: "A a a ngươi mau nhìn! Sư huynh của ngươi bại lộ nè!"
An Nguyên quay đầu lại, Hàn Trường Sinh nháy mắt lại khôi phục bộ dáng ngốc nghếch vụng về, gian nan chống đỡ đòn tấn công của Dương Sát.
An Nguyên lại quay đầu, Hàn Trường Sinh lại đánh hắn một trận tơi bời, Dương Sát bị một kiếm của hắn đâm xuyên bả vai, kêu thảm thiết liên tục: "Ngươi mau nhìn ngươi mau nhìn! Đại sư huynh của ngươi nếu là đệ tử phái Nhạc Hoa, sao có thể lợi hại như vậy ? !"
An Nguyên giận tím mặt: "Ngươi vậy mà dám vũ nhục phái Nhạc Hoa chúng ta? !" Quăng Âm Sát qua một bên muốn tới giúp Hàn Trường Sinh đối phó Dương Sát.
Trong nháy mắt An Nguyên xoay người để lộ ra sơ hở, Âm Sát mãnh liệt xuất chiêu, một kiếm đâm thẳng tới lưng!
Hàn Trường Sinh vừa vặn nhìn một màn này, hít một hơi thật sâu, không chút nghĩ ngợi liền phi thân nhào qua, một chiêu đã bắt được mũi kiếm Âm Sát!
An Nguyên nhận thấy được động tác phía sau, nhìn lại, nhất thời thét chói tai: "A!"
Mũi kiếm của Âm Sát bị Hàn Trường Sinh tay không túm lấy, máu tươi trên tay Hàn Trường Sinh nương theo mũi kiếm nhỏ xuống!
An Nguyên triệt để choáng váng. Mà ngay cả Âm Dương Song Sát nhất thời cũng có chút trố mắt. Hàn Trường Sinh đột nhiên quay đầu trở lại, vội vàng thoát khỏi cuộc chiến, cũng lộ sơ hở tạo điều kiện cho Dương Sát. Cũng may Dương Sát không nghĩ tới Hàn Trường Sinh thế nhưng sẽ vì cứu An Nguyên không để ý tới an nguy của mình cho nên không kịp phản ứng, bằng không nếu mà hắn nhân cơ hội lúc này bổ thêm một kiếm, chỉ sợ trước mắt Hàn Trường Sinh cũng phải đi địa phủ tìm người quen .
Cục diện bế tắc duy trì một khắc, phục hồi lại tinh thần trước tiên vẫn là Hàn Trường Sinh. Hắn dồn sức đá Âm Sát một cước, Âm Sát hai tay buông kiếm, thân thể bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất. Hàn Trường Sinh buông tay ra, kiếm của Âm Sát rơi xuống đất, máu tươi trên tay chảy đầm đìa, tay đau đến độ đã mất đi tri giác.
Dương Sát thấy thế, lúc này linh hồn mới trở về cơ thể, vội vàng xuất kiếm nhập cuộc.
Hàn Trường Sinh chịu đựng đau nhức trên tay trái, kéo An Nguyên ra phía sau, tay phải rút kiếm bắt đầu đánh với Dương Sát. Lúc này hắn trái lại không nhớ tới sự an nguy của bản thân, chỉ nhớ rõ một chuyện ngàn vạn không thể để cho tiên quân chó má xảy ra chuyện.
Hắc Bạch Vô Thường đã cho hắn xem qua màn tra tấn đinh cốc tam tấc găm vào thân thể người đàn ông kia như vỏ cây ám ảnh vào trong đầu hắn thật sâu, cơ hồ từ sáng tới tối luôn gặp phải ác mộng. Nếu mệnh cách của tiên quân chó má kia lại bị đổi, toàn bộ Thiên Ninh giáo và cả hắn cũng sẽ phải chịu liên lụy theo.
"Ngươi đi mau!" Hàn Trường Sinh gắt lên, "Trở về tìm cứu binh!"
An Nguyên muốn giúp hắn, nhưng Hàn Trường Sinh hoàn toàn đem hắn che chở, không cho hắn cơ hội xuất thủ.
Bọn họ đánh lúc này, đã kinh động tới dân chúng gần đó, có người ở trên lầu thắp đèn dầu đẩy cửa sổ ra nhìn tình hình bên dưới. Nương theo ngọn đèn, An Nguyên thấy rõ thần sắc lo lắng trên mặt Hàn Trường Sinh cùng vết máu trên người hắn.
Trong nháy mắt, trong lòng An Nguyên ngũ vị tạp trần, nói không rõ là cái tư vị gì.
"Đi a!" Hàn Trường Sinh gấp đến độ mặt mũi trắng bệch. Tiên quân chó má không đi, hắn liền không thể xuất toàn lực, nếu còn tiếp tục như vậy có thể hắn sẽ phải lập tức đi đầu thai .
An Nguyên hít một hơi, nâng kiếm, vô cùng kiên định: "Sao ta có thể để một mình huynh ở nơi này! Đại sư huynh, đêm nay chúng ta liền đồng sinh cộng tử!"
Lần này ngay cả tâm chết Hàn Trường Sinh đều có .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ địa lôi của Hiểu Nguyệt
Lần này tiên quân động phàm tâm, mọi chuyện coi như xong ╮(╯▽╰)╭
Lần này tiên quân động phàm tâm, mọi chuyện coi như xong ╮(╯▽╰)╭
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^