Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2017

[C18] Phương phát sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Chung Hiểu Sinh 
Phong


☆ Chương 18



Thi thể của Âm Dương Song Sát bị nhóm người bị hại lôi đi, một đám hưng phấn tụ đầy cả ngõ nhỏ, đám thiếu nữ phía sau nhón chân nhìn xung quanh thăm dò anh hùng, nhóm hán tử xông lên trước muốn tung Hàn Trường Sinh lên cao biểu thị niềm vui.

Hàn Trường Sinh bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, đẩy đám đông ra co chân liều mạng chạy về khách điếm. Hắn đường đường giáo chủ ma giáo giang hồ, là vị ma giáo giáo chủ cuồng bá khốc suất, từ lúc chào đời cho tới nay chưa từng chật vật như lúc này. Cho dù là mộng thì hắn cùng không ngờ hắn cũng sẽ có một ngày như thế...

Trở về khách điếm chưa sống yên ổn được một khắc, tin tức thật sự truyền đi quá nhanh , mấy người trưởng lão phái Nhạc Hoa dẫn theo các đệ tử chạy tới, khách điếm bị dân chúng trong ba tầng ngoài ba tầng vây chật như nêm cối, các trưởng lão bị tróc một tầng da mới có thể đặt chân vào bên trong.

"Ngươi đã giết Âm Dương Song Sát?" Hoàng trưỏng lão giẫm chân thở dài, "Đáng tiếc, thật đáng tiếc, nếu có thể mang bọn chúng tới đại hội võ lâm, đầu gió mới càng lớn!"

"Ai ~" Viên trưởng lão lại nói, "Không thể nói như vậy, hiện tại Âm Dương Song Sát chết cũng coi như giải quyết một mối đại họa, tin tức sẽ nhanh truyền khắp toàn bộ giang hồ , đến lúc đó tại võ lâm đại hội địa vị của phái Nhạc Hoa chúng ta cũng khác xưa rồi."

Đàm trưởng lão lại bảo: "Cửu Long a Cửu Long, ngươi thật sự đã lập công lớn ! Qua trận chiến này, vị thiếu niên anh hùng nhà ngươi tất nhiên sẽ nổi danh khắp giang hồ !"

Các sư huynh đệ hưng phấn vây quanh Hàn Trường Sinh, có người hỏi Hàn Trường Sinh làm sao tìm được Âm Dương Song Sát , Hàn Trường Sinh đành phải nói mình không ngủ được đi ra ngoài đi dạo, đúng lúc gặp phải Âm Dương Song Sát phát bệnh võ công yếu bớt, thuận tay đem bọn họ xử lý. Trên thực tế, quá trình này vốn dĩ đã không còn quan trọng, cũng không có ai quan tâm, quan trọng là Âm Dương Song Sát đã bị giải quyết.

"Đại sư huynh, huynh thật lợi hại!" Lưu Tiểu Kỳ hai mắt tỏa sáng lôi kéo cánh tay của Hàn Trường Sinh.

Nhạc Ngọc Nhi xông lên đánh rớt móng vuốt của Lưu Tiểu Kỳ, sau đó nhào về phía Hàn Trường Sinh, Hàn Trường Sinh vội vàng dùng ngón tay gim bả vai của nàng không cho nàng tới gần.

Nhạc Ngọc Nhi hưng phấn ánh mắt bắn ra trái tim: "Đại sư huynh huynh quá đẹp trai! Ta biết đại sư huynh là lợi hại nhất ! Huynh chỉ xoát một kiếm liền đem bọn họ xử lý hay sao?" Nhạc Ngọc Nhi vừa nói vừa hưng phấn khoa tay múa chân.

Hàn Trường Sinh bị bọn họ quấy rầy phát phiền, quả thực khóc không ra nước mắt.

An Nguyên đi tới, nhẹ nhàng nâng bàn tay trái của Hàn Trường Sinh lên: "Đại sư huynh, thương thế của ngươi không có việc gì chứ?"

Hàn Trường Sinh trong lòng đem toàn bộ đám thần tiên trên thiên thượng mắng một lượt. Nếu không phải bọn họ đem cái tên tiên quân chó má phiền toái này đá xuống phàm độ kiếp, mình sao lại gặp phải đống phiền toái nều như vậy? Hắn đường đường là giáo chủ đệ nhất ma giáo, cư nhiên lại bị người ta xem thành đại anh hùng đại hiệp khách, quả thực đạp đổ anh danh một đời của hắn mà!

Nhưng mà ở mặt ngoài lại vô cùng chân thành bắt lấy bàn tay của An Nguyên, thâm tình chân thành nói: "Sư đệ, ta không sao, may mắn một kiếm này là chém ở trên tay của ta, nếu là làm ngươi bị thương, ta sẽ thống khổ cả đời ."

An Nguyên kinh ngạc nhìn Hàn Trường Sinh, sóng nước trong mắt gợn lên nhộn nhạo. (mọe ọc ọc)

Mấy vị trưởng lão thảo luận một hồi, sau đó an bài mọi việc. Vụ án ở trấn Nhạc Dương cũng đã kết thúc, dù sao lần này mấy đứa nhỏ bị hại hầu hết đều là nhóm tân đệ tử muốn gia nhập vào trong phái Nhạc Hoa, phái Nhạc Hoa cũng phải muốn làm công tác an ủi. Nhân cơ hội này cũng có thể khảo sát tư chất của bọn chúng một chút. Việc này không cần nhiều người, chỉ cần để Hoàng trưỏng lão muốn lưu danh tiếng ở lại là được rồi, lại cho hắn vài tên đệ tử hỗ trợ xử lý các việc lặt vặt.

Viên trưởng lão quay sang nói với Hàn Trường Sinh: "Cửu Long a, dân chúng bên ngoài đều đang gọi tên của ngươi, có người muốn tặng lễ cho ngươi, có người muốn làm mai cho ngươi, còn có người muốn chiêm ngưỡng phong thái anh hùng . Không bằng ngươi đi ra gặp mặt bọn họ, hiện tại dân chúng đều vây quanh cả khách điếm, có muốn ra cũng không ra được a."

Hàn Trường Sinh kiên quyết phản đối: "Ta không đi! Chúng ta xông ra đi, nhanh chóng quay về phái Nhạc Hoa!" Nói giỡn, để ma giáo giáo chủ như hắn bị người ta mặc định là đại hiệp người người kính ngưỡng, hắn cũng không cần tiếp tục lăn lộn nữa đâu! Hiện tại cách thời gian hắn đem tiên quân đuổi khỏi môn phái cũng không còn vài ngày, nếu còn không nhanh chóng nghĩ biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, mọi chuyện hoàn toàn xong rồi!

Viên trưởng lão nói: "Chính là dân chúng bên ngoài nếu không được nhìn thấy ngươi, bọn họ sẽ rất buồn."

Hàn Trường Sinh cắn răng: "Kiên quyết không đi! Các ngươi muốn bức ta, ta sẽ đi một mình !"

Hoàng trưỏng lão cũng khuyên nhủ: "Dân chúng nhiệt tình như thế, ngươi có ngại chi không thỏa mãn một chút tâm nguyện của bọn họ chứ?"

An Nguyên đột nhiên lên tiếng nói: "Đại sư huynh ước chừng là làm chuyện tốt không hy vọng bị người chú ý, cũng không muốn nhận tạ lễ của dân chúng. Trừ ma vệ đạo là việc đệ tử phái Nhạc Hoa chúng ta phải làm , nếu nhận tạ lễ với hư danh, ngược lại làm bẩn đại nghĩa của đại sư huynh. Đệ tử nghĩ chúng ta vẫn nên tôn trọng ý nguyện của đại sư huynh, cứ lặng lẽ rời đi, không cần gia tăng thêm gánh nặng cho dân chúng."

Hàn Trường Sinh nghe thấy sửng sốt vô cùng. Hai từ đại nghĩa đặt ở trên người hắn, nói ra miệng có chỗ không đúng ở đâu đó thì phải?

Nhóm trưởng lão cùng các đệ tử nghe An Nguyên nói buổi, lại nhìn Hàn Trường Sinh ánh mắt đều thay đổi. Có khâm phục , thưởng thức , mặc cảm ... Các đệ tử đồng loạt dùng ánh mắt ngưỡng mộ cùng với cảm động nhìn Hàn Trường Sinh.

Viên trưởng lão dùng sức vỗ vỗ bả vai Hàn Trường Sinh: "Thì ra trong lòng ngươi nghĩ như vậy ! Nếu không có An Nguyên nhắc nhở, chúng ta đều xem nhẹ một tầng này! Ngươi thật có tiền đồ, không hổ là đại đệ tử phái Nhạc Hoa chúng ta! Nếu như thế, các ngươi cứ lặng lẽ chuồn ra, nhanh chóng trở về phái Nhạc Hoa đi. Còn lại, chúng ta sẽ xử lý !"

Hai vị trưởng lão còn lại giơ ngón tay cái lên với Hàn Trường Sinh.

Hàn Trường Sinh: "..."

Cuối cùng mặc kệ bị người hiểu lầm thành cái dạng gì, có thể sớm rời khỏi cái chỗ quỷ quái này một chút vẫn tốt hơn . Ba vị trưởng lão để An Nguyên cùng vài đệ tử che chở Hàn Trường Sinh rời đi trước, còn bọn họ đến xử lí mấy vấn đề còn lại.

Lẻn lặng rời đi, tự nhiên sẽ không thoải mái đi ra ngoài, đầu tiên An Nguyên đưa Hàn Trường Sinh về phòng, đưa cho hắn một bộ mũ rơm cùng cái khăn che mặt, nhìn hắn nở nụ cười mỉm tuyệt mỹ: "Không nghĩ tới sẽ có một ngày đại sư huynh cũng sẽ dùng tới thứ này, sư huynh đệ chúng ta thật sự là đồng bệnh tương liên. Ai, có đôi khi người quá xuất sắc, cũng không phải là một chuyện tốt."

Hàn Trường Sinh: "..." Hắn lại muốn đánh người .

Hàn Trường Sinh cùng An Nguyên đội mũ rơm đeo khăn che mặt, các trưởng lão an bài thêm ba đệ tử đi theo bọn họ đi từ cửa sau khách điếm rời đi, cũng may y trấn Nhạc Dương đang lúc hỗn loạn, bọn họ không có mặc đệ tử phục phái Nhạc Hoa, trà trộn trong đám người náo nhiệt rất nhanh liền thuận lợi ra ngoài.

Không bao lâu, mấy người ra khỏi trấn Nhạc Dương, chuẩn bị lên núi Nhạc Hoa Sơn.

Dưới chân Nhạc Hoa Sơn có một tiểu đình, để người dừng chân nghỉ mệt. Trong đình có một lão nhân tóc trắng xoá, ngồi xếp bằng ở trước cửa đình, lưng dựa vào cây cột, quần áo tả tơi, trông cực kỳ lôi thôi, nhìn bộ dáng như khất cái lưu lạc. Từ lúc bị các đệ tử phái Nhạc Hoa phát hiện cho đến lúc bọn họ đi tới quán chè gần đó, lão nhân cũng không động một cái, thậm chí lồng ngực cũng không thấy phập phồng.

Mấy tên đệ tử phái Nhạc Hoa nhỏ giọng nghị luận: "Nhìn lão nhân gia kia không phải là chết rồi chứ?" "Hình như là vậy nha, nhìn tuổi đều đã hơn tám chín mươi tuổi , sao lại một mình ở trong này? Không có con cháu gì sao? Thật đáng thương a."

An Nguyên do dự một lát, cởi xuống túi nước bên hông, sờ sờ lương khô trong ngực, chuẩn bị đi đến chỗ lão nhân kia.

"Ai nha!" Hàn Trường Sinh đột nhiên kêu đau một tiếng.

An Nguyên lập tức quay đầu trở về, đem túi nước vội vàng thu hồi về bên hông, sốt ruột nhìn Hàn Trường Sinh: "Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?"

Hàn Trường Sinh lấy mũ rơm trên đầu xuống, dùng cánh tay không có bị thương kéo kéo áo. Thời tiết quá nóng , hắn vì tránh bị người nhận ra, bọc đến kín kẻ, cả người nóng bức, mồ hôi từ cánh tay đi xuống chảy tới bên miệng vết thương, một trận co rút đau đớn.

Hàn Trường Sinh phiền lòng kéo băng vải. An Nguyên đè lại cánh tay của hắn, từ trong cái bọc lấy ra một cuộn băng mới, nói: "Đừng động."

Hàn Trường Sinh đành phải thành thành thật thật đem bàn tay cho hắn, An Nguyên giúp hắn thay thuốc.

Lúc này, lại có hai kiếm khách tuổi trẻ từ phương hướng trấn Nhạc Dương đi tới phía này, một người lùn thấp mặt rỗ, người còn lại thân hình cao gầy.

Cao gầy nói: "Mẹ nó, thật là xúi quẩy, Âm Dương Song Sát hai tên vô dụng, cư nhiên bị kẻ vô dụng trong phái Nhạc Hoa giết chết, làm hại chúng ta uổng công đi một chuyến."

"Đúng vậy, uổng phí chúng ta vừa nghe tin Âm Dương Song Sát liền suốt đêm chạy tới, nửa tháng ngủ cũng không ngon giấc ! Vốn định nhân cơ hội này hung hăng đánh nát mặt mũi của phái Nhạc Hoa, kết quả... mẹ hắn thật đáng giận !"

" Lý Cửu Long kia ngay cả tên cũng đều chưa từng nghe qua, trước khi đi chưởng môn dặn dò chúng ta cẩn thận nhị đệ tử Hoàng Phủ gì gì gì gì của hái Nhạc Hoa... Mẹ nó chứ cái tên dù có nghe một trăm lần cũng không nhớ được... lại nói tên kia là một kẻ nhân trung long phượng, mọi chú ý đều đặt ở trên người hắn, kết quả thì sao, lúc này căn bản không phải là hắn, ngược lại bị họ Lý đưa tới đầu gió lớn."

Mấy người đệ tử phái Nhạc Hoa nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, nhất thời đều tức giận không thôi, An Nguyên một bên giúp Hàn Trường Sinh đổi dược, một bên ra hiệu bảo mấy đệ tử kia bình tĩnh một chút đừng nóng vội: "Không cần để ý tới bọn chúng."

Nhóm đệ tử thấy An Nguyên đã nói như vậy , đành phải nhẫn nhịn xuống, hung hăng trừng mắt với hai người kia.

Cao gầy chọt chọt tên lùn mặt rỗ: "Ai, mấy kẻ đằng trước không phải là người của phái Nhạc Hoa chứ?"

Lùn mặt rỗ khinh thường mở miệng: "Đám vô dụng phái Nhạc Hoa không phải vẫn còn phô trương uy phong ở trấn Nhạc Dương hay sao, sao có thể chạy tới nơi này. Vì muốn túm Âm Dương Song Sát, bọn họ cư nhiên phái mấy chục đệ tử cùng ba tên trưởng lão đi ra, hừ, sợ người khác không biết bọn họ chỉ là đám vô dụng biết kéo bè kéo lũ đánh nhau."

Tên cao gầy tựa hồ cảm nhận được ánh mắt không tốt của nhóm các đệ tử phái Nhạc Hoa, nở nụ cười: "Ngươi nói cũng đúng, cho dù bọn đằng trước có là người trong phái Nhạc Hoa , bọn họ còn chưa đến bảy người, ngay cả tư cách kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng đều không có." Lời này nói còn cao giọng hơn so với vừa rồi, tựa hồ là cố ý nói cho bọn An Nguyên nghe .

Lời nói của hai người này, tự nhiên là trào phúng Thất Tinh kiếm trận của phái Nhạc Hoa. Địa vị của phái Nhạc Hoa ở trên giang hồ vẫn luôn tương đối xấu hổ, bọn họ là danh môn, trận pháp của bọn họ cũng cực kỳ nổi danh , nhất là Thất Tinh kiếm trận, một khi bày kiếm trận chỉ cần là đệ tử nhập môn là có thể vây khốn bảy cao thủ trong đó, trình độ nếu cả bảy người đồng đều đánh ba mươi hay năm mươi người đều không phải vấn đề.

Nhưng vấn đề là đệ tử trong môn phái nếu đánh một một thì năng lực bình thường cũng chỉ có thể ganh đua cao thấp với mấy môn phái nhỏ, đổi lại nếu so tài với đám người trong các danh môn kiếm phái khác rõ ràng yếu hơn rất nhiều. Nhưng điểm này lại khiến cho rất nhiều người trách móc phái Nhạc Hoa, kể cả đám người trong danh môn kiếm phái khác cũng có không ít kẻ khinh thường phái Nhạc Hoa.

An Nguyên giúp Hàn Trường Sinh băng bó lại miệng vết thương xong xuôi mới bảo: "Đại sư huynh, được rồi, còn đau không?"

Hàn Trường Sinh thử giật giật cánh tay. Đau tự nhiên vẫn là đau , dù sao miệng vết thương còn chưa có khép lại, có điều so với vừa rồi thì đã tốt hơn nhiều.

Một người đệ tử nói: "Đại sư huynh, nhị sư huynh, hai người kia quá kiêu ngạo , chúng ta thật sự không cần cho bọn hắn chút giáo huấn sao?"

An Nguyên thản nhiên nói: "Quân tử là người có lòng bao dung, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."

Hàn Trường Sinh vui tươi hớn hở gật gật đầu. Hai vị này nhanh nói thêm một chút a, vừa rồi hắn thật sự nghe rất hứng thú, nghe đám người danh môn chính phái xé rách mặt quả thực rất vui vẻ !

Một đệ tử khác nhìn chằm chằm cước bộ của bọn hắn một lát, giọng căm hận nói: "Bọn họ là người của Vân Tiêu phái!"

Vân Tiêu phái cùng Nhạc Hoa phái đều là một trong mười giang hồ thập đại kiếm phái, chẳng qua hoàn toàn tương phản phái Nhạc Hoa chính là Vân Tiêu phái cực kỳ coi trọng năng lực đơn đấu của đệ tử, cơ hồ không có bất luận trận pháp phối hơp nào.

Đệ tử Vân Tiêu phái trong số thập đại kiếm phái chỉ cần một đệ tử đánh trên lôi đài phỏng chừng đều có tên trong bảng xếp hạng, nhưng nếu đụng phải hỗn chiến quần chiến, bọn họ tương đối sẽ chịu thiệt . Hơn nữa bộ pháp kiếm pháp phối hợp luyện tập của bọn họ tương đối đặc biệt, thời điểm đi đường bước chân của đệ tử thường thường sẽ dậm rất mạnh, đệ tử phái Nhạc Hoa chính là thông qua cước bộ của bọn họ mới nhận ra môn phái của bọn họ.

Hàn Trường Sinh vội thu lại nụ cười vui sướng khi người gặp họa trên mặt, mở to hai mắt hung tợn mở miệng: "Mẹ nó chứ, là phái Vân Tiêu? !" Lại nhìn chằm chằm cước bộ cua bọn hắn, quả thế!

Lúc hai tên đệ tử Vân Tiêu phái chạy tới bên cạnh đình nghỉ mát, tựa hồ đã mệt, định vào trong đình nghỉ ngơi một chút. Có điều lão nhân kia ngồi ở cửa đình, chắn một nửa đường đi, trong thời gian dài như vậy hắn vẫn luôn không hề động, làm người ta vô cùng hoài nghi hắn đã về chầu trời.

Tên lùn mặt rỗ nâng chân đá lão nhân kia: "Khất cái thúi, đừng chặn đường!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt điện quang thạch hỏa giao nhau, lòng bàn chân của Hàn Trường Sinh đã đá thẳng lên mặt của hắn. Cái chân của lùn mặt rỗ vừa mới đụng tới lão khất cái, lão khất cái vốn ngồi im không động, lùn mặt rỗ lại bị Hàn Trường Sinh đá bay ra ngoài, tông mạnh vào cây cột bên đình!

Một màn này phát sinh quá nhanh , ai cũng không dự đoán được, nhất thời mắt trừng to choáng váng. Lúc An Nguyên phát hiện hành vi vô lễ của hai tên kiếm khách với ông lão nhân, hắn đã di động thân thể chuẩn bị đi ngăn trở, không nghĩ tới phản ứng của Hàn Trường Sinh so với hắn càng nhanh hơn gấp bội.

Các đệ tử Nhạc Hoa phái sửng sốt trong chốc lát, sau đó ý thức chuyện gì xảy ra mới quay đầu nhìn về Hàn Trường Sinh. Lúc này ánh mắt tỏa sáng vô cùng khâm phục. Đại sư huynh nhà bọn họ, quả thực rất ngưu bức .

Độ khí phách thấy việc nghĩa hăng hái làm, tốc độ phản ứng cỡ này, lực độ xuất chân, mọi thứ đều làm người ta không thể theo kịp! Trước đó ai cũng đều không dự đoán được tên lùn mặt rỗ sẽ đá tới lão nhân kia, khi bọn hắn nhìn thấy động tác của kẻ lùn mặt rỗ khi, cho dù muốn phản ứng cũng không kịp.

Kết quả Hàn Trường Sinh ngưu bức, chỉ trong nháy mắt đã kịp thời ngăn cản, không hổ là nam nhân đã xử lý Âm Dương Song Sát!

—— trên thực tế, ai cũng không biết, sở dĩ động tác của Hàn Trường Sinh nhanh đến như vậy là bởi vì trước lúc tên lùn mặt rỗ dự tính đá người thì hắn cũng đã ra tay . Kết quả vừa vặn đúng lúc, cái chân tên lùn mặt rỗ đụng tới lão hán thì đồng thời chân của hắn cũng đã dẫm lên trên cái mặt của lùn mặt rỗ. Lần này tất cả mọi người đều cho rằng Hàn Trường Sinh ra tay là vì ngăn cản lùn mặt rỗ đồng thời dạy cho hành động vô lễ của cái tên vô liêm sỉ này.

Lão nhân gia kia là ai? Hàn Trường Sinh mới không biết! Hắn cũng không có hứng thú xen vào việc của người khác, hắn hoàn toàn vì muốn giáo huấn tên nhóc Vân Tiêu phái kia mà thôi!

Vân Tiêu phái thân là một trong mười đại kiếm phái đứng đầu, kiếm thuật của đệ tử đương nhiên vô cùng cao siêu, lòng dạ cũng đồng thời rất cao, đối với chín môn phái trong mười đại kiếm phái còn lại vô cùng nghênh ngang cũng có thể nói là nói năng đủ lỗ mãng, đối với Thiên Ninh ma giáo lại càng thêm kiêu ngạo.

Cuối năm ngoái chưởng môn Vân Tiêu phái mở miệng ngoan độc, nói là nội trong vòng ba năm sẽ diệt trừ Thiên Ninh giáo, hy vọng tại võ lâm đại hội lần này mọi người có thể đề cử hắn làm minh chủ võ lâm.

Hàn Trường Sinh nghe xong tin tức này cười to ba tiếng, sau đó liền quyết định chủ ý chỉ cần là người của Vân Tiêu phái, hắn nhất định thấy một người đánh một người!

Người cao gầy nhìn thấy đồng bạn của mình bị Hàn Trường Sinh đá bay, đầu tiên là kinh hãi, sau đó giận tím mặt, vươn tay chuẩn bị rút thanh kiếm bên hông, để cho Hàn Trường Sinh mở to mắt. Không nghĩ tới Hàn Trường Sinh nhanh chóng đi về phía hắn trước một bước, bắt lấy bờ vai của hắn, dùng lực gập đầu gối——

"A! ! !" Tiếng kêu thảm thiết của tên cao gầy cắt qua chân trời, sắc mặt tái nhợt, bưng khố té trên mặt đất lăn lộn. Vốn dĩ trước đó hắn đã đoán được Hàn Trường Sinh có thể là người của phái Nhạc Hoa. Thứ là đám người phái Nhạc Hoa để ý nhất chính là đạo nghĩa môn phái giang hồ, làm một đệ tử thược danh môn chính phái, hành vi đánh lén đả thương người của Hàn Trường Sinh đã đáng kinh ngạc , không ai nghĩ tới hắn cư nhiên còn sẽ cùng hành vi vô lại của thằng nhóc bảy tuổi không học quá võ công cũng biết xuống tay với mệnh căn người ta, bởi vậy người cao gầy không hề phòng bị, đã bị Hàn Trường Sinh hạ đầu gối trực tiếp trừ đi nửa cái mạng!

Hàn Trường Sinh đứng trên cao bễ nghễ nhìn xuống hai tên đệ tử Vân Tiêu phái bị hắn đánh ngã, khí phách mười phần nói: "Đám người Vân Tiêu phái các ngươi tốt nhất quản tốt đầu lưỡi của mình, bằng không lần gặp mặt sau không phải chỉ một cước đơn giản như vậy đâu!"

Các đệ tử phái Nhạc Hoa nhìn đại sư huynh khí phách mười phần, hưng phấn quả thực muốn thét chói tai.

Bọn họ từ lâu đã hy vọng có người giúp bọn hắn xả mối hận này rồi, cố tình bọn họ không am hiểu đánh đơn, không có việc gì lại không thể tùy tiện quần ẩu, chưởng môn với nhị sư huynh vẫn luôn khuyên bọn họ nhẫn nhịn nuốt giận, quả thực ngay cả phổi cũng sắp nổ tung.

Bọn họ đã sớm mơ có một ngày chính mình hoặc là đồng môn sư huynh đệ có thể dùng một chiêu đem đám nhóc lỗ mũi hếch tận trời này đánh cho một trận nên thân, diệt sạch uy phong của bọn chúng! Mặc kệ Hàn Trường Sinh vừa rồi có phải đánh lén hay không, có phải dùng chiêu số vô sỉ hay không, nhưng Hàn Trường Sinh đã làm được ! Cục tức này cuối cùng cũng có chổ xả!

Sau đó nhìn về phía hai kẻ vừa rồi, Đại sư huynh ở trong cảm nhận của bọn họ uy tín đã thăng cấp lên mười lần!

An Nguyên lại có cái nhìn khác với các sư đệ, giờ phút này hắn kinh ngạc đánh giá lão hán lôi thôi lưu lạc. Vừa rồi hắn nhìn rất rõ ràng, cái chân của tên lùn mặt rỗ quả thật đã đá tới trên người lão nhân, tuy chỉ trong nháy mắt Hàn Trường Sinh đã đem hắn đá bay, nhưng lực độ cái chân của hắn quả thật đã rơi vào trên người lão nhân. Có điều lão nhân vẫn không hề động, dường như tên lùn mặt rỗ đã đá lên một khối thiết bản vậy...

Lão nhân gia kia, chỉ sợ không phải là người thường.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ địa lôi của Diệp Không Tu Si Hán Phấn, Sơn Dương tẩu hỏa nhập ma, Chỉ Chỉ.

Chủ nhà: Mặc dù người tình kiếp trước của chủ nhà lên YY rồi nhưng mà phải đi ngủ thôi, ngủ ngon. À 520 - 521 vui vẻ ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^