Phong
Chương 67 Không phải tộc của ta tất tồn dị tâm
"Hân Triệt, chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng ." Mộ Dung Đức Âm quay đầu đi chỗ khác, dáng người thon dài quả là câu dẫn người. Hân Triệt hiển nhiên lại mắc thêm sai lầm, ở trước mặt kẻ có mỹ mạo đứng đầu hỗn độn, dù là dạng mỹ sắc nào cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Hắn vậy mà tính dùng sắc dụ để câu dẫn Mộ Dung Đức Âm.
"Ngay cả liếc mắt một cái anh cũng không thể cho tôi được sao? Mộ Dung Đức Âm, thậm chí tôi có chết ở trước mặt anh! Tôi thật sự rất yêu anh! Rất yêu anh!" Hân Triệt kích động đứng dậy, muốn nhào tới trên người Âm Heo, có điều Đức Âm đã lui về phía sau một bước, khiến cho hắn té ngã trên đất.
Hành động này khiến cho Hân Triệt tuyệt vọng đến cực điểm, cứ thế gào khóc.
"Tôi chỉ muốn có được tấm lòng của anh... Anh muốn cái gì tôi cũng có thể cho anh... Vì cái gì... Vì cái gì... Chẳng lẽ tôi thật sự khó coi như vậy sao?" Hân Triệt quỳ rạp trên mặt đất khóc rống.
Lúc này, Mộ Dung Đức Âm lại kéo hắn đứng lên, sau đó lôi hắn đi tới trước tấm gương to bên tường, nói: "Hãy nhìn chúng ta trong gương kia, có thật sự xứng đôi như vậy hay không?"
Hân Triệt ngẩng đầu, nhìn về ảnh ngược hai người trong kính. Sau một lát, hắn đột nhiên tan vỡ, tuyệt vọng bưng mặt khóc —— trời ạ! Cái người quái dị trong gương kia thật chính là mình sao! Đối diện với Mộ Dung Đức Âm mỹ mạo, bất luận là kẻ nào đều xấu y như đầu heo!
Mà lúc này Đức Âm hệt như ác ma cười cười nói: "Hân Triệt, cậu nhìn kỹ rồi chứ, cậu nghĩ rằng tôi sẽ thích kẻ ti tiện như cậu sao? Chỉ có hoàng tử thiên giới mới có tư cách sánh vai với tôi, cậu nghĩ mình là cái thá gì? Loài người dơ bẩn!"
"A a a a!" Hân Triệt đánh về phía gương, liều mạng dùng nắm tay đấm vào gương, lại bị Đức Âm kéo lại, ném trở lại trên ghế sa lông, giống hệt như ném một con gà.
"Thậm chí ngay cả việc chạm vào cậu, tôi cũng đã cảm thấy bẩn!" Giọng điệu của Mộ Dung Đức Âm giờ phút này như thuật lại một sự thật hiển nhiên, mỗi một lời nói ra như sấm bên tai.
"Tôi... thật sự... yêu anh... Đức Âm... cầu xin anh..." Hân Triệt nức nở bò xuống sô pha, quỳ trên mặt đất, túm lấy ống quần của Đức Âm.
"Cầu tôi cái gì?" Giọng nói của Đức Âm lạnh như băng, không mang theo một chút tình cảm của nhân loại.
"Cầu... anh... yêu... tôi..." Hân Triệt dồn hết dũng khí, vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng mới nói được một câu như vậy.
"Tôi không yêu cậu, ngu xuẩn, chẳng lẽ cậu sẽ yêu thịt heo hoặc rau dưa trong mâm chắc? Hoặc là nói, cậu sẽ đi yêu phân trong bồn cầu sao? Hân Triệt, đừng nói mấy lời khiến người ta buồn nôn như vậy nữa." Tươi cười của Đức Âm thậm chí đã có chút dữ tợn, những lời nói tàn khốc kia có vài phần hương vị phát ra từ nội tâm.
Lời nói ác liệt lại trắng trợn phô bày sự lãnh khốc cùng hung tàn của hắn, chẳng qua Hân Triệt vẫn mê muội bất chấp hết thảy, hắn chỉ là một con người mà thôi, hắn vốn không thể thoát khỏi sự hấp dẫn cũng như tầm khống chế của ác ma. Hắn cố chấp nhận định, "yêu" là vũ khí hữu hiệu nhất, chỉ cần có tình yêu, hắn có thể vượt qua hết thảy, hy sinh hết thảy.
Rốt cuộc cũng không ngờ, "yêu" có đôi khi chính là căn nguyên dễ bị ác ma dụ dỗ sa đọa nhất!
"Van cầu anh! Cho dù anh có bắt tôi làm gì cũng đều được! !" Hân Triệt đã triệt để đổ nát.
"Được thôi, vậy nếu móc hai mắt của mình, hoặc là nhai nát ngón tay của mình, đưa tay vói vào miệng kéo nội tạng ra đều được?" Đức Âm liếm liếm môi, càng phát ra nụ cười mê người, "Vì yêu tôi, cậu có thể làm ra những chuyện tàn khốc nhất để lấy lòng tôi? Thật à? Vậy chứng minh cho tôi xem đi, tôi thích nhất nhìn những chuyện như thế này. Dùng phương thức cực đoan nhất chứng minh tình yêu cực đoan của cậu đi!"
"Tôi...có thể vì anh làm... mọi thứ..." Hân Triệt vươn ngón tay, đưa tới gần hai mắt của mình.
Lúc ngón tay của hắn cách con mắt một milimet thì bị Mộ Dung Đức Âm kéo lại.
"Ta không muốn phá vỡ ước định với người kia, cho nên lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi, Hân Triệt." Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói, "Hãy tỉnh táo suy nghĩ lại đi, người yêu ngươi thật sự sẽ đối đãi với ngươi như thế nào. Chấp nhất với ta chính là tự đẩy mình xuống địa ngục, có thể sùng bái ta, nhưng nếu vượt quá giới hạn, chờ đợi ngươi chính là tra tấn vô tận."
Trong mắt Hân Triệt không ngừng trào ra nước mắt, hắn đã không còn khả năng tự hỏi, cũng không thể nhúc nhích, mặc cho Đức Âm ném hắn trở lại trên giường.
"Dùng cái quả tâm ích kỷ của loài người các ngươi ngẫm lại thiệt kỹ, ngươi chưa thật sự rơi vào ma đạo không thể cứu vãn." Vẻ mặt của Mộ Dung Đức Âm cuối cùng cũng khôi phục "độ ấm" của nhân loại.
"Như vậy để ta dùng phương thức của nhân loại cự tuyệt ngươi, Hân Triệt, ta đã có người trong lòng , ta không có khả năng đáp lại tình yêu của ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi vẫn muốn mê muội không chịu tỉnh ra, không chỉ sẽ biến thành kẻ thứ ba trong mấy bộ phim tình cảm, còn sẽ phải trả giá bằng chính máu thịt thậm chí là linh hồn của ngươi nữa, hiểu không?"
Hắn ngồi xổm xuống, sờ sờ mái tóc của Hân Triệt.
"Mộ Dung Đức Âm, đến tột cùng· thì · ngươi · là ·ai?" Hân Triệt cuộn mình, sợ hãi nhắm chặt hai mắt.
"Ta là dục niệm, cuồng vọng, cố chấp, tàn khốc, vận mệnh vặn vẹo, ngọn nguồn của hỗn độn." Mộ Dung Đức Âm nâng cằm hắn lên, "Ta không phải là đang tỏ vẻ bí hiểm với ngươi đâu, ta là tập hợp của những thứ kia. Ta sẽ phá hủy hết thảy, giết chóc hết thảy, nhưng hiện tại, ta bảo hộ nhân loại các ngươi. Bởi vì nhân loại là thế giới của hắn, là bối cảnh trọng yếu. Cho nên ta cũng sẽ bảo hộ ngươi, Tiểu Hân Triệt."
"A... Đức Âm... Ta thật chờ mong, lời... ngươi... nói ra đã ... đủ để ta thỏa mãn ..." Hân Triệt mở to mắt, nhìn hắn, đột nhiên chảy nước mắt nở nụ cười . Cho dù giờ phút này trước mặt của hắn, trong một con mắt của Đức Âm chỉ còn mỗi tròng trắng.
Giờ phút này chính là cảm giác sợ hãi đối với hỗn độn, là cực hạn không thể thừa nhận đối với người bình thường đi?
Mộ Dung Đức Âm chợt ngẩn người. Ngay sau đó, hắn ôn hòa nở nụ cười , cái loại tươi cười ôn hòa này có lẽ do chính bản thân hắn "thực hiện", nhưng thật sự khiến cho người khác cảm thấy bất đồng với bộ dạng nhe răng cười lúc trước của hắn.
"Không sai, Tiểu Hân Triệt, ta sẽ bảo hộ ngươi." Hắn vò tóc của Hân Triệt, dùng giọng điệu trầm thấp khẽ nói, "Ta yêu thế nhân các ngươi, ta sẽ bảo hộ các ngươi không bị tà ma ngoại đạo xâm hại, để các ngươi tùy hứng phát huy sự ích kỷ cùng ác dục của mình. Tiểu Hân Triệt, cha mẹ của ngươi cũng sẽ không yêu ngươi giống như ta đâu."
"Tôi không có cha mẹ... Tôi chỉ là một con rối... Ai cũng không yêu tôi... A, Đức Âm, chỉ có anh yêu tôi, bảo vệ tôi, có phải hay không?" Hân Triệt duỗi cánh tay, thân thể nghiêng về đằng trước, ôm lấy cần cổ Mộ Dung Đức Âm, "Tôi cũng yêu Đức Âm, rất yêu rất yêu... Tuy tôi rất sợ... Nhưng với tôi, Đức Âm là đặc biệt nhất... là người duy nhất... Tôi thật sự có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì... Dẫn tôi đi đi... Đi nơi nào cũng được... Trọn đời chịu khổ cũng được... Bởi vì chỉ có Đức Âm... nói sẽ bảo hộ tôi ... "
Không còn ai đáng thương hơn hắn, thế nhưng tình nguyện xem ác ma làm chỗ dựa duy nhất. Giới hạn này đã không còn phải là do bị ác ma hấp dẫn, mà chính là cảm giác chân thật phát ra từ sâu trong nội tâm của hắn, là nỗi cô độc cùng bi ai đến tận cùng. Ngoại trừ ác ma, thậm chí không còn ai bằng lòng nói mấy lời "bảo hộ" như thế đâu.
"Thật là một đứa nhỏ đáng thương." Đức Âm kéo hắn từ trên người xuống, "Nếu thật sự yêu ta, thì đi nói với huynh trưởng của ta đi. Có lẽ ngươi sẽ có chút tác dụng cho giấc mộng hoàn thành đế quốc thương nghiệp của hắn."
***********
Vì thế Hân Triệt trong bộ dạng khóc đến rối tinh rối mù đã bị Mộ Dung Đức Âm kéo lại đây, ném tới trước mặt Long Sách. Mà Mộ Dung Đức Âm thì nói, bởi vì vừa rồi hắn để lộ khí tức có lẽ đã bị đám hải quái ở chỗ này ngửi được, cho nên đi ra ngoài xem xét tình huống.
Hân Triệt bọc thảm, ngồi xổm ngồi ghế sa lông, trong tay bưng ly sữa cho địa ngục khuyển pha. Nhưng bàn tay hắn vẫn không ngừng run rẩy, thế cho nên ly sữa bị sái ra ngoài rất nhiều.
Qua thật lâu, hắn mới thoát khỏi cơn run rẩy, nhẹ giọng hỏi: "Các ngươi... Không phải con người... đúng không? Tuy việc này là không có khả năng... nhưng... vừa rồi... Ta cho rằng như vậy ... Mộ Dung Đức Âm... hắn..."
"Ta là con người, chỉ có Đức Âm không phải mà thôi." Long Sách ngồi trên ghế sa lông đối diện với hắn, dù bận vẫn ung dung uống cà phê, "Đức Âm quả thật không phải nhân loại bình thường, hắn là sinh vật nhân loại khó có thể lý giải. Bằng không cậu nghĩ người bình thường sao có khả năng sở hữu loại dung mạo này chứ? Cho dù là chỉnh dung cũng không thể được như vậy đi?"
"Hắn rốt cuộc là cái gì? Là người ngoài hành tinh à?" Đầu óc của Hân Triệt cuối cùng khôi phục bình thường một chút, bắt đầu phỏng đoán.
"Hắn là —— ma." Long Sách ánh mắt trở nên thâm thúy, "Là hậu thế lưng đeo vận mệnh hắc ám, là ác ma sinh ra đã định trước mang đến vô tận thống khổ."
"Tôi... Tôi vẫn không thể tin được, nhưng vừa rồi lúc cùng một chỗ với hắn, cái loại cảm giác này, thật sự giống như rơi vào địa ngục bị dày vò mấy vạn năm..." Chỉ là hồi tưởng một chút, Hân Triệt đều cảm thấy cả người đau đớn.
"Dù sao, ngươi cũng nhận được vài thể nghiệm, tin hay không đều do bản thân cậu, có điều cho dù cậu không tin cũng không quan hệ, chỉ cần cậu không cần tiếp tục dây dưa với Đức Âm là được." Long Sách đứng lên, "Nếu cậu còn tiếp tục dây dưa với hắn, ta tuyệt đối sẽ dùng phương thức của nhân loại, khiến cho cậu triệt để tuyệt vọng."
"Tôi sẽ không từ bỏ! Tôi muốn đi theo Đức Âm! Hắn đã nói muốn bảo hộ tôi !" Hân Triệt kích động , "Từ lúc sinh ra cho tới nay tôi vẫn luôn là một công cụ bị gia tộc thao túng! Là một đứa con riêng ngay từ nhỏ, tôi đã bị gia tộc Tây Môn phỉ nhổ, nhận hết mọi sỉ nhục khi dễ.
Khi bọn hắn phát hiện ra việc tôi có khả năng hái ra tiền thì liền cướp đi sự tự do của tôi, hận không thể áp bức rút hết máu của tôi! Cho dù tôi có được bọn họ nâng thành minh tinh, cũng từng hưởng thụ loại sinh hoạt phóng đãng thối nát, nhưng mọi thứ đều là thủ đoạn do gia tộc Tây Môn cố ý để trói buộc để tôi không thể rời khỏi bọn họ!
Không có một người thật tâm để ý tôi ! Chỉ cần tôi không còn giá trị liền lập tức sẽ bị vứt bỏ! Chỉ có Đức Âm nói cho tôi biết là hắn sẽ bảo hộ tôi... Tôi... Tôi muốn ở lại bên cạnh hắn... Tôi muốn tự mình làm chủ cuộc sống của bản thân... dẫu cho một ngày cũng được..."
"Hân Triệt, cậu rất muốn được tự do sao? Muốn có cuộc sống và tình yêu của một người bình thường à?" Long Sách hỏi.
Hân Triệt không hiểu nhìn hắn.
"Tôi có thể cho cậu thứ cậu muốn, nhưng tiền đề là cậu phải trợ giúp tôi." Long Sách cao thâm nở nụ cười , "Tôi muốn là sự thần phục của gia tộc Tây Môn, sau đó mới có khả năng giải phóng cho cậu."
Không hề nghi ngờ, anh em nhà Mộ Dung đều là ác ma.
Hân Triệt xem như hoàn toàn rơi vào trong tay đôi huynh đệ ác ma này. Đáng thương hơn, bị người lừa còn giúp người đếm tiền. Hắn nghĩ biện pháp mà Long Sách nói chính là phương pháp tốt nhất để bản thân mình nhanh chóng có được sự tự do mình muốn, vì thế không hề giãy dụa, phủ gục trước trận doanh của huynh đệ Mộ Dung.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^