Thứ Hai, 25 tháng 2, 2019

[C22] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Chung Hiểu Sinh
Phong

☆Chương 22



Hàn Trường Sinh rón rén bước tới gần nơi truyền đến thanh âm, chỉ chốc lát sau, hắn nhìn thấy trên bãi đất trống có một cái bóng đen đang luyện kiếm. Bóng đêm tối mù, nương theo ánh trăng Hàn Trường Sinh có thể nhìn thấy rõ động tác của cái bóng kia thập phần miễn cưỡng, về phần tướng mạo của người nọ quả thật không rõ ràng lắm.

Trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, không biết là ai hơn nửa đêm lại chịu khó luyện kiếm như vậy, chẳng lẽ nghe tin trưởng lão đồ bỏ Lan Phương muốn thu đồ đệ, cho nên hiện tại cuống lên mới lo ôm chân Phật?

Nhìn một lát, Hàn Trường Sinh đột nhiên cảm thấy không đúng. Kiếm chiêu người nọ sử dụng không phải là chiêu thức Nhạc Hoa phái. Tuy Thiên Ninh giáo tinh thông võ học thiên hạ nhưng Hàn Trường Sinh thân làm giáo chủ ngày thường không chăm chỉ luyện công, học nghệ không tinh, nhất thời trong chốc lát cũng không nhìn ra người nọ đến tột cùng sử dụng công phu của môn phái nào.

Chỉ thấy thanh kiếm người nọ xoay trên không trung nửa vòng tròn, Hàn Trường Sinh mãnh liệt cả kinh: đây không phải chiêu thức mà Lưu Tiểu Kỳ ngày ấy sử dụng hay sao? Chẳng lẽ người này là Lưu Tiểu Kỳ?
Người nọ thu chiêu, ngừng lại, thanh kiếm trở về trong vỏ kiếm.

Hàn Trường Sinh do dự một hồi, vẫn tránh ở phía sau tảng cây không bước ra.
Người nọ điều hòa nhịp thở trong chốc lát, liền xoay người bỏ đi. Chờ hắn đi xa, Hàn Trường Sinh từ phía sau tảng cây đi ra, lặng lẽ lần mò về dãy phòng phía tây.

Không bao lâu, Hàn Trường Sinh đã đứng ở trước gian phòng của An Nguyên. Ánh đèn trong phòng các đệ tử đều tắt lụi, chỉ có trong phòng An Nguyên vẫn còn ánh sáng mỏng manh. Hàn Trường Sinh bước lên trước, thật cẩn thận chọt một cái khe ở trên tường , xuyên thấu qua cái khe nhỏ ấy nhìn vào bên trong.

Giống bộ dạng như hai ngày trước, An Nguyên tóc dài rối tung, mặc áo lót, ngồi ở trước gương, trong ngực ôm một cục... Ly Hoa Miêu? !

"Anh Tuyết Vũ Linh, " An Nguyên sờ sờ cái cằm Ly Hoa Miêu.

Hàn Trường Sinh thiếu chút nữa ngã quỵ xuống mặt đất. Anh Tuyết Vũ Linh? ! Cư nhiên là quả trứng thối? ! bản lĩnh đặt tên của cẩu thần tiên quả thực... ! Về sau hắn sẽ không bao giờ phun tào những cái tên mà Cố Minh Tiêu đặt cho đám mèo trong Thiên Ninh giáo kia nữa ! !

An Nguyên ôm lấy Ly Hoa Miêu đứng lên, muốn hôn nhẹ cái mũi của nó, kết quả Ly Hoa Miêu không kiên nhẫn nâng móng vuốt đẩy khuôn mặt hắn ra. An Nguyên giật mình, buông Ly Hoa Miêu xuống: "Làm sao vậy? Hôm nay tâm tình không tốt?"
Ly Hoa Miêu bày ra bộ dáng mặc kệ hắn, nằm ở trên đùi An Nguyên cuộn thành một đoàn bắt đầu ngủ say.

An Nguyên soi vào gương, thở dài: "Ta lại đẹp trai hơn nữa rồi, mỗi ngày lại càng đẹp hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi thì cuộc sống tương lai sẽ như thế nào đây a! Trong mười người thì hết chín người lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của ta liền khiếp sợ đến độ không thốt nên lời.
   Kỳ thật ta thật sự rất muốn làm một người bình thường, có thể cùng người khác làm bằng hữu, cùng nhau chơi đùa đùa giỡn mà không phải luôn bị người ta sùng bái..."

Hàn Trường Sinh ở bên cửa sổ nôn khan. Tuy quả thật cẩu tiên quân lớn lên thực xinh đẹp... nhưng mà miễn cưỡng nhìn cũng không giống như dạng đẹp tuyệt sắc, cho dù có cái mã dễ nhìn cũng khiến cho người ta rất muốn đánh được không!

" Anh Tuyết Vũ Linh a, "An Nguyên nói: "Hôm nay Đại sư huynh nói với ta, kỳ thật hắn rất thích ta, hy vọng có thể thổ lộ tình cảm với ta. Kỳ thật trước kia ta không thích hắn một chút nào, hắn âm thầm tính kế ta, ta chỉ là lười cùng hắn so đo mà thôi, dựa theo kinh nghiệm trước kia, dù sao không được bao lâu hắn nhất định sẽ gặp xui xẻo... Chính là hiện tại ta không hy vọng hắn xui xẻo đâu."

An Nguyên thở dài, nhẹ nhàng vuốt lông mao trên lưng Ly Hoa Miêu, lại nói: "Ngươi nói xem, Đại sư huynh có phải thật lòng thích ta như vậy hay không? Kỳ thật ta cũng biết, dạng người lớn lên đẹp trai giống như ta, tính tình tốt như vậy, cái gì cũng đều xuất sắc, trên thế giới chỉ có hai loại người, hoặc là thích ta thích muốn chết, hoặc là ghen tị ta hận không thể giết ta... Chẳng qua những người chán ghét ta, cuộc sống trôi qua không được bao lâu đều sẽ gặp xui xẻo, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ngay cả ông trời cũng đều thiên vị ta, chuyện đó cũng không có cách nào thay đổi được, kỳ thật ta cũng rất bất đắc dĩ ...
  Ta vẫn luôn cho rằng Đại sư huynh là loại người thứ hai, không nghĩ tới hắn cư nhiên lại là loại trước ..."

Hàn Trường Sinh ngay từ đầu đã tự giác cởi giầy ném vào trong bụi cỏ. Mệnh cách lão nhân viết kia rốt cuộc là cái thứ chó má gì chứ, hắn đã không chỉ muốn đánh cho An Nguyên một trận nữa, tốt nhất cũng đánh cho cả tên mệnh cách cẩu thần tiên kia một trận nhớ đời!

Anh Tuyết Vũ Linh, cũng chính là tiểu trứng thối nghe An Nguyên nhắc tới Hàn Trường Sinh, rốt cục cũng mở một con mắt.

"Ngày đó thời điểm Đại sư huynh liều lĩnh hết thảy tay không nhảy bổ lên bắt lấy kiếm, đột nhiên tim của ta đập có chút gấp gáp, ta cũng không biết mình bị làm sao. Trước kia đều là ta cứu người khác, đây vẫn là lần đầu tiên có người phấn đấu quên mình mà cứu ta, khi đó đột nhiên ta cảm thấy hắn là người có thể tin cậy."

Hàn Trường Sinh yên lặng thầm nghĩ, nguyên lai cẩu tiên quân thích được người cứu, điểm này có thể lợi dụng.

An Nguyên kinh ngạc nhìn gương xuất thần, trong chốc lát không nói chuyện, Hàn Trường Sinh đang cho rằng hắn bị chính mình trong gương mê đảo thì An Nguyên đột nhiên phì một tiếng bật cười: "Kỳ thật Đại sư huynh người này, cũng rất thú vị. Không biết là hắn thay đổi, hay là do tâm tình của ta khác trước, thời điểm hắn một cước đá bay đệ tử Vân Tiêu phái, ta thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng..."
   Hàn Trường Sinh bĩu môi. Lão tử chính là khốc huyễn như vậy đó!

Đột nhiên, Ly Hoa Miêu từ trên đầu gối An Nguyên nhảy xuống dưới, chạy ra ngoài cửa.

An Nguyên cả kinh: "Đã trễ thế này, Anh Tuyết Vũ Linh ngươi đi đâu vậy?"
Ly Hoa Miêu không thèm để ý đến hắn, phùng một cái đẩy cửa chui ra.
An Nguyên bất đắc dĩ nhún vai, tiếp tục nhìn gương trang điểm.

Ly Hoa Miêu chạy ra bên ngoài, liền thấy được Hàn Trường Sinh ngồi xổm dưới cửa sổ. Hàn Trường Sinh cũng không dự đoán được trứng thúi này sẽ đột nhiên chạy đến, sợ nó kêu to dẫn An Nguyên đến, vội vàng hướng nó bày ra thủ thế ý bảo nó chớ có lên tiếng. Trứng thúi nhỏ cực kỳ hiểu tính người, cũng không có kêu to, nhẹ nhàng đi đến dưới chân Hàn Trường Sinh, dùng đầu cọ cọ chân hắn.
Hàn Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ đầu của nhóc.

Trứng thúi nhỏ chạy đi hai bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Trường Sinh. Hàn Trường Sinh không hiểu, vẫn như trước ngồi xổm bên cửa sổ không động đậy. Trứng thúi nhỏ lại chạy trở về, cắn cắn ống quần của hắn, sau lại theo phương hướng ban nãy chạy ra ngoài.

Mấy lần sau đó, Hàn Trường Sinh mới hiểu được ý của nó. Trứng thúi nhỏ này hình như là hy vọng mình đuổi theo nó?
An Nguyên lầm bầm lầu bầu vài câu, tựa hồ đã mệt, rời khỏi cái gương đi đến bên giường.

Hàn Trường Sinh do dự một lát, sau lại rón ra rón rén đi về phía trứng thúi nhỏ. Trứng thúi nhỏ mỗi lần đi vài bước, sau đó quay đầu về nhìn Hàn Trường Sinh xem hắn có đuổi kịp hay không. Hàn Trường Sinh hiểu được ý tứ của nhóc, vì thế gắt gao đi theo.

"Nhóc thúi, mi muốn dẫn ta đi chỗ nào a?"
Trứng thúi nhẹ nhàng kêu meo một tiếng, rồi lại tiếp tục mang theo hắn đi về hướng nam.
Hàn Trường Sinh vốn dĩ đối với địa hình của Nhạc Hoa phái cũng không phải thông thuộc, hơn nữa bóng đêm u tối, đi tới một hồi ngay cả bản thân hắn cũng mất phương hướng, nương theo ánh trăng, hắn phát hiện nhóc này đem hắn đưa đến một nơi hắn chưa từng đi qua.

Đây là một chỗ cực kỳ vắng vẻ tĩnh mịch, ban đêm lại yên lặng, chỉ có tiếng ve kêu hòa trong tiếng gió.
Trứng thúi ngừng lại, đi đến bên chân Hàn Trường Sinh, thân mật mà dùng đầu cọ cẳng chân của hắn.

Hàn Trường Sinh buồn bực: "Đây là nơi nào? Mi dẫn ta tới nơi này làm gì?"

Trứng thúi nhỏ há to mồm ngáp một cái, nằm úp sấp xuống dưới, tựa hồ cảm thấy buồn ngủ, chuẩn bị đi ngủ.
Hàn Trường Sinh ù ù cạc cạc. Lúc này sắc trời đã đen thui thù lùi, chỉ sợ một chập nữa là tới giờ Tý. Hắn do dự một lát, quyết định về phòng đi ngủ trước, sáng mai còn phải dậy sớm luyện kiếm.

Hắn mới vừa đi hai bước, đột nhiên, một tiếng lợi khí cực nhẹ cắt qua không khí chính là thanh âm này bay tới hướng về phía hắn, hắn theo bản năng né tránh, một cái ám khí không rõ xẹt qua trước người.

Hàn Trường Sinh kinh hãi: "Ai? !" Trong sơn cốc này cư nhiên có người? ! Người luyện võ đều cực kỳ nhạy bén đối với khí tức, Hàn Trường Sinh cũng có thể cảm nhận được khí tức ở chung quanh nhưng mà giờ này khắc này, hắn chỉ có thể cảm nhận được khí tức của bản thân mình và nhóc trứng thúi, không hề hay biết thế nhưng còn có người thứ hai ở đây.

"Hưu!" Một đồ vật bay tới chỗ hắn .
Trong đêm tối Hàn Trường Sinh nhìn không rõ, hắn chỉ có thể bằng thính lực cùng cảm giác phán đoán ám khí đánh úp lại từ chỗ nào, đặng mà tránh né.

Không ngừng có thứ bay tới chỗ hắn, phương hướng mỗi lần đánh tới cũng khác biệt, hắn càng ngày càng khẩn trương, không chỉ phải phán đoán ám khí, còn phải tìm kiếm phương vị của người đang công kích hắn.

  Chính là hắn hoàn toàn không thể tìm thấy bất cứ dấu vết gì của đối thủ, thậm chí ngay cả đối phương đến tột cùng có mấy người cũng đều không thể phán đoán.

Hàn Trường Sinh ngừng hô hấp. Nếu hắn không nhìn thấy đối thủ, chỉ sợ đối thủ cũng không nhìn thấy hắn, có lẽ nhờ vào nhịp hơi thở của hắn tiến hành công kích. Hắn ở ngoài sáng, đối phương ở trong chỗ bí mật gần đó, nếu muốn lôi đối phương ra ngoài, trước hết cũng chỉ có thể giấu mình vào trong chỗ tối.

    Nhưng mà sau khi hắn hoàn toàn ngừng hô hấp, động tác cũng thả cực nhẹ, đối thủ vẫn có thể không ngừng chuẩn xác phóng ra ám khí về phía hắn. Hơn nữa động cơ của đối thủ cũng rất khó phán đoán, dường như đối phương cũng không có ý tứ đả thương người. Tuy hắn vẫn phải tránh né, nhưng sau mấy lần hắn ý thức được, cho dù hắn không tránh, những cái ám khí đó cũng chỉ sẽ dí sát qua thân thể hắn, cũng sẽ không thực sự bắn trúng hắn.

Đối phương là muốn đem hắn đuổi ra khỏi chỗ này? Hắn xâm nhập vào địa bàn người khác?

Hàn Trường Sinh nhíu mày, bắt đầu dần dần rụt lui về phía sau. Hắn chưa từng có ý giao thủ cùng đối phương, rốt cuộc vẫn là đang ở trong Nhạc Hoa phái, nếu có thể bớt chọc ít đi một cọc phiền toái thì tận lực tránh phiền toái đi vẫn hơn, nếu bại lộ thân phận thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, huống chi võ công của đối phương hiển nhiên ở trên hắn.

Ngay lúc Hàn Trường Sinh thối lui tới cửa sơn cốc thì đột nhiên, một bóng người chợt lóe mà qua ngay trước mặt hắn, một cây vũ khí dài tinh tế đánh úp về phía hắn.

Hàn Trường Sinh vội vàng né tránh, khi hắn ra ngoài cũng không có mang theo vũ khí, giờ phút này không có vật chống đỡ, cũng may đối phương cũng không áp sát sao. Hắn tiếp một cái nhân cơ hội né tránh nắm lấy một nhánh cây làm kiếm. Mà trong tay bóng đen kia cầm tựa hồ cũng là một nhánh cây.

Hàn Trường Sinh cảnh giác dò hỏi: "Các hạ rốt cuộc là ai?"

Người nọ vẫn không nói gì, thấy trong tay Hàn Trường Sinh đã có vũ khí, liền tiếp tục tiến hành công kích.
Hai người qua lại mấy chiêu, trong lòng Hàn Trường Sinh nghiêm nghị: đối phương quả nhiên là một cao thủ, khi hắn xuất kiếm cũng không có dùng nội lực, mà kiếm chiêu của hắn cũng không phải phi thường cao thâm huyền diệu, nhìn hắn mỗi một lần xuất chiêu đều là kiếm chiêu trụ cột cực kỳ đơn giản, trên giang hồ bất luận kiếm khách nào đều sẽ biết tới chiêu thức này, chính là vào trong tay của hắn lại để lộ ra một loại cảm giác phi thường kỳ diệu.

Người này, tuyệt đối là một cao thủ!

1 nhận xét:

  1. Icons Iron - The Titanium Barn
    ILTIN, United States (November 23, 2011) – Steel Iron burnt titanium is a columbia titanium corrosion titanium rings resistant mens titanium earrings material used for iron oxide titanium blade production and construction.

    Trả lờiXóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^