Thứ Tư, 27 tháng 2, 2019

[C23] Phương pháp sai lầm khi làm nhân vật phản diện

Chung Hiểu Sinh 
Phong

☆Chương 23



Hàn Trường Sinh tính rút lui nhưng mà đối thủ không cho hắn có cơ hội này. Người nọ không nhanh không chậm xuất chiêu, thoạt nhìn trông có vẻ khoan thai, nhưng mỗi một chiêu lại tới rất đúng lúc khiến cho Hàn Trường Sinh không thể không nghiêm túc ứng đối.

Hàn Trường Sinh càng đánh càng bực dọc. Hắn không biết thân phận của đối phương là gì, có mục đích gì, hắn biết mình không phải là đối thủ của người kia. Hắn muốn rời khỏi trận đấu này, quay trở về phòng ngủ, nhưng đối phương hoàn toàn không cho hắn cơ hội rút lui, từng bước ép sát.

Qua mấy chiêu, Hàn Trường Sinh có chút manh mối đối với mục đích của đối phương. Trong quá trình đối chiêu, hắn cảm giác đối phương cũng không có địch ý, ít nhất người nọ không có chút sát khí cùng ý định đả thương người. Nếu không thì cũng sẽ không ra tay không nhanh không chậm như thế, kéo dài cơ hội cho hắn ứng đối. Người nọ giống như... đang thăm dò thân thủ của hắn vậy.

Nhưng cái này cũng không khiến cho Hàn Trường Sinh buông bỏ lòng cảnh giác. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của phái  Nhạc Hoa, hắn không biết rõ thân phận của đối phương là gì, mà hắn cũng không thể để lộ thân phận của mình, cho nên chỉ có thể dùng chiêu thức của Nhạc Hoa phái tới ứng đối.

Tiền bối truyền giáo của Thiên Ninh giáo là một kỳ tài võ học, hắn đánh cắp bí tịch võ học của bách gia trong thiên hạ, cái này là sở trường, cũng là sở đoản, về sau đem về lại nghiên cứu phương pháp khắc chế. Bởi vậy, võ học Thiên Ninh giáo cũng rất hỗn tạp, cao thủ trong giáo thông thường biết sử dụng một trăm tám mươi loại binh khí, vả lại đối với mỗi chiêu thức thuộc các môn phái khác nhau trên giang hồ đều hiểu rõ, cũng thiên về biến ảo các chiêu thức sáo lộ.

Nhưng mà cho dù Hàn Trường Sinh biết con đường võ học của Nhạc Hoa phái, nhưng một người quen sử dụng kiếm, ngày xưa thời điểm Hàn Trường Sinh luyện võ tự nhiên không có khả năng chăm chú nghiên cứu cũng như luyện tập chiêu thức một môn phái, cho nên lúc gặp được nguy cơ thông thường đều là ứng phó theo bản năng. Hắn muốn dùng chiêu thức Nhạc Hoa phái để đối phó, trước khi xuất chiêu nhất định phải suy nghĩ để tránh lộ ra dấu vết. Vì thế cho nên khi ra tay khó tránh khỏi có chút khắc chế cũng như tốc độ chậm chạp. Đối phương dường như cũng phát hiện hắn có ý giấu diếm thực lực, vì thế dần dần tăng nhanh tiết tấu công kích, muốn bức ra tiềm lực của hắn.

Không lâu sau, Hàn Trường Sinh đã xuất ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu còn tiếp tục như vậy, hắn rất nhanh sẽ bại lộ !
Đột nhiên, người nọ một kiếm xoay vòng bổ về phía hắn, Hàn Trường Sinh lập tức giơ kiếm ngăn cản, không dự đoán được đối phương ở giữa không trung đột nhiên chuyển phương hướng tấn công, kiếm thế vừa chuyển, bổ về phía eo của Hàn Trường Sinh!

Hàn Trường Sinh hoảng sợ, theo bản năng chuyển kiếm ngăn cản, nhưng mà kiếm thế mới vừa biến hóa vài phần, lại bị hắn cưỡng ép dừng lại. Hắn đổi chiêu thức, rõ ràng không phải chiêu thức của Nhạc Hoa phái, nếu như là đệ tử của Nhạc Hoa phái, trước có mười tám thức có một thức chuyên môn ứng đối địch nhân ngang với chiêu công kích, là cước bộ biến hóa phối hợp với tránh né rồi phản kích. Hiện tại hắn mới lưu tâm thì cũng đã có chậm hơn nữa nhịp, không kịp biến chiêu.

Trong chớp mắt, Hàn Trường Sinh trong lòng thầm mắng một tiếng. Chỉ vì chút do dự này, hắn biết bản thân đã không thể trốn thoát một kiếm này của đối thủ.

"Meo!" Đột nhiên từ bên trong có một cái bóng đen nho nhỏ đánh về phía nhánh cây đang công kích Hàn Trường Sinh.
Đau đớn trong dự kiến cũng không thấy, người nọ bị trứng thúi nhỏ đột nhiên xuất hiện cản lại.

Trứng thúi nhỏ cùng nhánh cây trong tay người nọ dùng rơi xuống đất, trứng thúi nhỏ có chút gấp bách ''meo meo'' vài tiếng, tựa hồ đối với hành vi của người nọ có chút tức giận . Người nọ khe khẽ thở dài, hai tay vòng ra sau lưng, dừng lại hành vi công kích, hướng về trứng thúi nhỏ giống như là biểu đạt thành ý của mình, sau đó mủi chân nhẹ nhàng đá đá trứng thúi nhỏ, nhóc con liền nhảy vào trong bụi cỏ mất tăm.

Hàn Trường Sinh lui về phía sau hai bước, cảnh giác hỏi: "Các hạ đến tột cùng là người phương nào?"

Người nọ đáp: "Tiểu tử, ngươi là đồ đệ của Nhạc Bằng?"

Nghe thấy giọng điệu của người nọ mang theo cảm giác của một loại tiên phong đạo cốt , Hàn Trường Sinh vừa nghe được cũng hiểu rõ đây là một lão gia có tuổi. Hắn gọi thẳng danh tính của Nhạc Bằng, nói rõ chưởng môn Nhạc Hoa phái hắn cũng không để vào mắt. Chẳng lẽ hắn không là người của Nhạc Hoa phái? Hoặc là... không lẽ hắn chính là vị Lan Phương trưởng lão ban ngày Nhạc Bằng đã đề cập qua?

Hàn Trường Sinh vội vàng ôm quyền đáp: "Tại hạ Lý Cửu Long, là đại đệ tử của Nhạc chưởng môn. Đêm khuya đi nhầm vào nơi đây, quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi. Vãn bối xin cáo từ!" Nói xong xoay người vội vàng muốn đi.

"Nhóc con chớ gấp." Lão nhân gia kia gọi lại.

Hàn Trường Sinh do dự một chút, vẫn là dừng bước. Trốn cũng trốn không thoát, cũng chỉ có thể kiên trì ứng phó thôi.
Hàn Trường Sinh dừng lại, xoay người đối mặt với lão nhân gia kia: "Tiền bối có gì chỉ giáo?"

Người nọ đạo: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hàn Trường Sinh đáp: "Mười... Hai mươi sáu ." Hắn năm nay chỉ có mười chín tuổi, vừa rồi thiếu chút nữa theo bản năng báo ra tuổi thật của chính mình, cũng may hắn đúng lúc kịp phản ứng. Lý Cửu Long năm nay đã hai mươi bảy rồi.

Người nọ nói: "Hai mươi sáu? Ta nghe khí tức của ngươi, ngược lại giống như chưa đến hai mươi."

Hàn Trường Sinh hoảng sợ. Người này quả nhiên là cao thủ, chỉ qua khí tức cư nhiên có thể đoán tuổi chuẩn như vậy.
Hàn Trường Sinh vắt hết óc tính lừa cho qua cửa này, cũng may người nọ tự kiếm cho Hàn Trường Sinh một cái bậc thang leo xuống: "Nếu ngươi quả thực hai mươi sáu, có thể thấy được nội công của ngươi luyện được không tồi. Phương pháp tu hành nội công  rất chính xác, có thể kéo dài tuổi thọ, trở lại nguyên trạng. Như vậy xem ra, ngươi ngược lại là một mầm mống tốt."
Hàn Trường Sinh mí mắt ra sức nhảy một chút. Không biết vì sao, trong lòng hắn có loại cảm giác không tốt lắm.

Người nọ lại nói: "Nhóc con, vì sao khi ngươi ra tay khắc chế nhiều như vậy? Ngươi cũng không có dùng toàn bộ thực lực của mình."

Hàn Trường Sinh vội hỏi: "Đệ tử không cẩn thận xâm nhập nơi đây, không biết tiền bối là người phương nào, không dám tùy tiện ra tay, chỉ vì tiền bối chủ động tiến công, vãn bối vì tự bảo vệ mình, bất đắc dĩ mới ra tay, lại sợ mạo phạm, bởi vậy không dám dùng toàn lực."

"Ha." Người nọ nở nụ cười một tiếng, đáp, "Nói như thế, lão phu còn phải cảm tạ ngươi?"

Trong lòng Hàn Trường Sinh lại nhảy dựng: " Ấy... Đệ tử không dám."

Lão nhân kia cười nói: "Đừng khẩn trương, lão phu chẳng qua chỉ đùa với ngươi một chút thôi. Coi như ngươi có tâm. Như vậy xem ra, ngươi ngược lại là một đứa nhỏ hiểu lễ khiêm nhượng. Rất tốt."

Hàn Trường Sinh cười khan một tiếng: "Nếu tiền bối đã tha thứ, vậy vãn bối xin được cáo lui trước?"

Lão nhân kia bảo: "Ngươi gấp cái gì, nhóc con, bao nhiêu người khóc lóc cầu xin cũng không được lão phu chỉ điểm. Hôm nay đúng lúc lão phu có hưng trí, hai câu nói vừa rồi cũng làm cho lão phu rất thưởng thức cung cách làm người của ngươi, ta liền chỉ điểm ngươi một phần."

Hàn Trường Sinh khóe miệng khẽ kéo. Nghe khẩu khí này, xem ra người này tám phần là vị Lan Phương trưởng lão kia rồi. Sớm biết như thế, đêm nay hắn nhất định sẽ không chạy theo trứng thúi kia đến cái chỗ này. Hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rời đi, nhận thức thêm vài người rất dễ dàng liên lụy thêm mấy chuyện phiền toái.

"Phản ứng của ngươi rất khoái, lão phu nhìn khí tức của ngươi, cốt cách rất có khiếu luyện võ, tuy lúc ngươi ra tay có nhiều khắc chế có điều rốt cuộc võ công của ngươi tu luyện tới tình trạng nào, lão phu cũng có thể nhìn đến bảy tám phần. Lấy thiên phú của ngươi, hai mươi sáu tuổi mới chỉ luyện đến nước này, chỉ sợ ngươi có chút lười biếng.
  Bất quá cũng không tính là muộn, chỉ cần ngươi có ngộ tính, lại được chỉ điểm chính xác thì võ công của ngươi sẽ nhanh chóng tăng mạnh."

Hàn Trường Sinh nghe ngữ khí của lão gia hỏa kia, ngược lại giống như là có ý chỉ điểm mình mấy chiêu. Hắn nhất thời bó tay toàn tập. Thời điểm mình ở Thiên Ninh giáo bị tứ đại Đường chủ ép buộc mỗi ngày luyện công, chạy đến cái nơi quỷ quái này lại chịu khổ chịu mệt, cư nhiên còn có người tranh tới muốn dạy hắn chiêu thức mới, muốn chỉ điểm cho hắn. Đây là biện pháp ông trời trừng phạt tội trạng tùy hứng nhàn hạ trốn nhà đi của hắn sao? !

Không dự đoán được lão nhân kia gia đột nhiên chuyển đầu đề câu chuyện: "Con mèo này dẫn ngươi tới nơi này, vả lại không muốn ta đả thương ngươi, chứng tỏ nó rất thích ngươi. Có thể được nó thích, đủ để thuyết minh ngươi là người tài. Nhìn mặt mũi của nó, hôm nay ta mới khảo sát thân thủ của ngươi, ban thưởng lời hay cho ngươi. Hôm nay trước cứ tạm thế đã, ngươi trở về ngẫm nghĩ kỹ lại đi."

Hàn Trường Sinh sợ run một hồi, có chút không thể tin được: Thế là xong rồi?
"Tiền bối, ta có thể đi rồi?"

"Đi đi." Lão nhân gia kia vung tay áo liền biến mất trong bóng đêm, Hàn Trường Sinh một chút cũng không phát giác ra hơi thở của hắn.

Hàn Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra, ù ù cạc cạc mà lắc lắc cái đầu, vội vàng quay trở lại phòng nghỉ. Thời gian không nhiều lắm, hắn không có tâm tình quản mấy chuyện lộn xộn này, cũng không quan tâm Nhạc Hoa phái này có phải thật sự tàng long ngọa hổ vậy hay không, mà hắn cũng không có hứng thú, vẫn là nhanh chóng giải quyết chuyện của An Nguyên mới tốt, sớm ngày trở lại Xuất Tụ Sơn.

Hàn Trường Sinh rón rén chạy về gian phòng của mình, đẩy cửa phòng ra, đang chuẩn bị leo lên trên giường đi ngủ, đột nhiên, hắn mãnh liệt dừng bước, bày ra tư thế công kích: "Ai? !"
Hắn cảm nhận được ở bên giường có khí tức của những người khác.

"Ba!"
Ánh nến trên đầu gường sáng lên.
Hàn Trường Sinh thấy rõ người ngồi trên giường, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, đi lên trước nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Thanh, sao ngươi lại tới đây? Tiểu Bạch đâu?"
Người tới không phải ai khác, chính là Hữu hộ pháp Lô Thanh Tiền Thiên Ninh giáo.

Lô Thanh Tiền bĩu môi: "Tiểu Bạch đi điều tra chuyện Hoàng Phủ Thổ Căn giáo chủ Thiên Duyên sơn trang. Ta tới xem giáo chủ. Giáo chủ một người ở trong Nhạc Hoa phái, ta không yên lòng."

Nếu là Lô Thanh Tiền đến Nhạc Hoa phái bị người phát hiện, chỉ sợ kế hoạch của Hàn Trường Sinh sẽ bị người phát hiện. Vì thế hắn nghĩa chính ngôn từ đáp: "Bản giáo chủ có thể có chuyện gì? Ta đường đường là giáo chủ Thiên Ninh giáo, có món phiền toái nào mà ta không thể giải quyết ?"

Lô Thanh Tiền cúi đầu suy nghĩ. Hàn Trường Sinh không thể giải quyết chuyện phiền toái... hắn quả thực không biết phải bắt đầu nói từ đâu. Vì thế hắn một phát trúng ngay tim hỏi một vấn đề đơn giản nhất : "Hai ngày này quần lót giáo chủ là ai giặt?"

Hàn Trường Sinh: "..."

"Khụ." Hàn Trường Sinh chột dạ nhìn sang Lô Thanh Tiền ngồi cạnh chân giường. Hắn đường đường là giáo chủ ma giáo đương nhiên sẽ không giặt quần áo, thời điểm hắn từ Nhạc Dương trấn quay trở về một hơi mua năm mươi cái quần lót, lại từ trong kho hàng Nhạc Hoa phái trộm thêm mấy chục bộ trang phục của đệ tử, một ngày đổi một bộ, quần áo bẩn đều đang nằm ở dưới gầm gường chứ đâu.

Bất quá chuyện này không quan trọng ——

"Tiểu Thanh." Hàn Trường Sinh nghiêm túc nói, "Ngươi đến thật đúng lúc, ta có chút chuyện muốn sai ngươi làm."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^