Chung Hiểu Sinh
Phong
☆ Chương 24:
"Tiểu Thanh." Hàn Trường Sinh nghiêm túc nói, "Ngươi tới thật đúng lúc, ta có chút chuyện muốn nhờ ngươi làm. "
Lộ Thanh Tiền bĩu bĩu cái miệng: "Muốn ta giúp ngươi giặt quần áo lót chỉ cần nói là được, không cần phải nghiêm túc như vậy. "
". . . " Hàn Trường Sinh đỡ trán, "Không phải, ta thật sự có chính sự muốn ngươi hỗ trợ. " Dừng một chút, dường như là sợ Lộ Thanh Tiền không tin, cường điệu nhấn mạnh nói, "Là chuyện đại sự liên quan đến việc ta muốn thay đổi bố cục của võ lâm!"
"Chuyện gì? " Lộ Thanh Tiền cũng nghiêm túc.
Hàn Trường Sinh suy nghĩ trong chốc lát, rồi lại nói: "Ngươi giúp ta bố trí một vài thứ, nhớ tranh thủ thời gian, càng nhanh càng tốt. " sau đó ghé vào bên tai Lộ Thanh Tiền an bài một phen.
Lộ Thanh Tiền phồng quai hàm, cái mặt búp bê trở nên tròn trịa: "Vì sao? Người kia đến cùng là có thân phận gì? Giáo chủ muốn đối với hắn như vậy? "
Hàn Trường Sinh nói: "Người này khá có lai lịch, ngươi không nên xem nhẹ hắn. Hai ba câu lời không thể giải thích rõ được, nói chung, sau lưng của hắn có chỗ dựa, hơn nữa chỗ dựa vững chắc này hết sức lợi hại. Ta muốn trước hết lấy được lòng tin của hắn, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của ta-- nói chung, tất cả cũng đều là đại nghiệp của ta! Ngươi không nên hỏi nhiều, chỉ cần phối hợp với ta là được. "
Lộ Thanh Tiền cái hiểu cái không gật đầu: "Vậy đêm nay ta sẽ đi bố trí. Giáo chủ còn có chuyện gì muốn ta làm nữa không?"
Hàn Trường Sinh khoát tay áo: "Trước hết ngươi cứ làm xong chuyện này rồi lại nói! "
Lộ Thanh Tiền nói: "Vậy ta đi trước nha?"
Hàn Trường Sinh dứt khoát gật đầu.
Lộ Thanh Tiền đi ra hai bước, đột nhiên Hàn Trường Sinh đứng ở sau lưng của hắn ho khan một tiếng. Lộ Thanh Tiền quay đầu tò mò dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Hàn Trường Sinh cười gượng hai tiếng: "Ngươi làm xong xuôi chính sự, nếu có rãnh rỗi, thuận tiện tới giúp ta đem đống quần áo lót dưới sàng giặt sạch. Ngươi cũng biết đó, ta bận bịu với đống âm ~ mưu ~ kế hoạch lớn, không có thời gian làm những thứ này. . . "
". . . " Lộ Thanh Tiền phì một tiếng bật cười, lắc đầu, lặng yên không một iếng động đẩy cửa đi ra.
Đêm nay Hàn Trường Sinh ngủ không được an ổn, hắn mơ thấy rất nhiều giấc mộng lộn xộn.
Hắn ngồi trong cung thất nguy nga lộng lẫy, trước mặt tất cả đều là món ngon, hắn thoải thê thoả mãn cái bụng, xong lại cảm khái nói: Cuộc sống này thật đúng là quá tuyệt vời. Kiếp sau còn muốn làm. . . giáo chủ ma giáo!
Cảnh trong mơ vừa chuyển. Hắn bị một đám người chính nghĩa kêu đánh đuổi giết, bao vây xung quanh chỗ ở của hắn. Hắn rút kiếm ra, cuồng phách khốc soái tuỳ tính lại bễ nghễ chúng sinh: Cuộc đời của lão tử cũng chưa từng làm bao nhiêu chuyện ác, chẳng qua là bị bọn người các ngươi chụp cho cái mũ ma giáo, các ngươi nhất định muốn liều mạng với ta?
Hình ảnh lại thay đổi. Cẩu tiên quân đang tĩnh tọa luyện công, hắn ở trong một chỗ bí mật gần đó nhìn lén, trong bụng tràn đầy ý xấu. Trong lúc cẩu tiên quân muốn đột phá cảnh giới, hắn chợt nhào tới, cưỡng bách đánh thức cẩu tiên quân đang nhập định. Cẩu tiên quân cũng không hề tức giận, mở mắt ra, nhìn về phía hắn nở nụ cười tuyệt mỹ đau thương.
Đây là khúc dạo đầu của giấc mộng. Đến sau nửa đêm, hắn mơ thấy chính mình nằm trong bụi cỏ ung dung lười biếng phơi nắng, đột nhiên một ông già buông tiếng thở dài truyền đến: "Ngươi chính là quá mức lười biếng, nếu không, hôm nay ngươi cũng sẽ không chỉ có chút bản lãnh này." Ngay sau đó, hai vị hộ pháp cùng bốn vị đường chủ trong Thiên Ninh giáo liên tiếp xuất hiện ở trước mặt của hắn, dùng đủ các loại phương pháp khiến người ta giận sôi ép buộc hắn chăm chỉ luyện võ.
Đảo mắt, trời đã sáng.
Hàn Trường Sinh dậy thật sớm, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó dặm trang đắp lại khuôn mặt khiến cho khuôn mặt của Lý Cửu Long thoạt nhìn tinh thần trông lại càng đẹp trai hơn, màu nhuộm lông mi so với thường ngày nhạt hơn một ít, như vậy có thể làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm ôn nhu.
Hướng về phía cái gương hài lòng nhìn thành quả của mình, Hàn Trường Sinh đi ra cửa.
Sáng sớm theo lẻ thường thì phải luyện công, sau khi chấm dứt buổi tập sáng, Hàn Trường Sinh tìm được An Nguyên: "Sư đệ, đệ theo ta xuống núi một chút được không? "
An Nguyên giật mình nói: "Xuống núi làm cái gì? Chiều hôm nay, chưởng môn sẽ dạy huynh chiêu thức mới. "
Hàn Trường Sinh nói: "Đêm qua ta ngủ không được ngon giấc, có rất nhiều chuyện phiền lòng mà cũng không biết tìm ai tâm sự. Cho nên muốn xuống núi giải sầu một chút. Buổi trưa sẽ trở lại. Sư đệ có bằng lòng đi cùng ta hay không? "
Xung quanh không có người, An Nguyên cười nói: "Nhân Kiệt sao lại gọi ta là sư đệ rồi? "
Hàn Trường Sinh suýt chút nữa quên mất, hắn với An Nguyên đã tới quan hệ xưng là kỹ nữ. . . Không đúng, là gọi tên thân mật của nhau, vội vàng nghe lời đáp một tiếng: "An Nguyên. "
An Nguyên hỏi: "Huynh có chuyện phiền lòng, có thể là vì việc Âm Dương Song Sát? "
Hàn Trường Sinh thuận cái leo lên: "Đúng vậy, ta giết Âm Dương Song Sát, đây vốn dĩ chính là việc mà ta đệ tử phái Nhạc Hoa phải làm, lại được chưởng môn và các trưởng lão khen không dứt miệng, ta được yêu mà lo sợ. . . "
An Nguyên gật đầu, thở dài: "Không cần nói, đệ hiểu cảm giác của huynh." Nói xong trên mặt bày ra biểu tình "Người quá ưu tú rất dễ dàng cao không với tới'' .
Hàn Trường Sinh: ". . . "
An Nguyên nói: "Nhân Kiệt đợi lát nữa, đệ trở về phòng thay quần áo khác liền cùng huynh xuống núi. "
Không lâu sau, An Nguyên mang mũ rơm đội đấu lạp, cùng Hàn Trường Sinh dọc theo con đường nhỏ đi xuống núi.
Hai người vừa đi, vừa trò chuyện về kiếm pháp. An Nguyên đối với kiếm thuật cảm thấy cực kỳ hứng thú. Hắn trời sinh ngộ tính cao, đối với kiếm thuật tự có kiến giải đặc biệt của riêng mình, hắn nói: "Trên giang hồ có rất nhiều người lên án kiếm thuật Nhạc Hoa phái chúng ta, nói bảy mươi hai thức của Nhạc Hoa phái căn bản cũng không được coi là kiếm pháp chân chính, nói Nhạc Hoa phái chúng ta chân chính chỉ có trận pháp, vì vậy không thể xếp vào hàng một trong mười kiếm phái lớn trong giang hồ. Ta lại cảm thấy cũng không phải như vậy.
Bản thân ta thấy rằng, kiếm pháp của Nhạc Hoa phái có chỗ huyền diệu vô tận, chẳng qua là rất nhiều người không thể lãnh hội ý nghĩa sâu xa bên trong, các đệ tử cũng chỉ biểu tượng ở mặc ngoài, cảm thấy rằng chiêu thức căn bản của chúng ta học quá đơn giản quá dễ hiểu, đối mặt với chiêu thức hoa lệ cá nhân mỗi người trong chúng ta cũng sẽ khó có thể ứng đối, phải nhiều người phối hợp mới được, hoặc là nhất định phải có người có nội lực cực kỳ thâm hậu mới có thể áp chế đối thủ, vì vậy dốc hết sức trong việc tu luyện nội công, lại bỏ quên ngoại công.
Nhưng mà gần đây trong lúc luyện công ta lại cảm thấy, cơ sở bên trong những chiêu thức này ẩn chứa sự biến hóa vô tận, nhất là chín thức đầu của Nhạc Hoa phái, là phần tinh diệu nhất.
Trước đây tổ sư gia đã từng định ra quy củ, chỉ khi đem chín thức đầu tiên luyện tập thật nhuần nhuyễn mới có thể học tập chiêu thức mới, hơn nữa thời điểm tổ sư gia cũng đã định ra quy củ, chín thức đầu phải luyện tập trong năm năm, mới có thể học tập những thứ khác, chỉ là về sau mấy vị chưởng môn và trưởng lão cảm thấy như vậy quá lãng phí thời gian, vì vậy lại hủy bỏ quy củ này. "
Hàn Trường Sinh nghĩ thầm, chín thức đầu của Nhạc Hoa phái không phải chỉ là mấy phách bổ chém đơn giản, có khảm, thích, và đủ các loại động tác chặn ngang. Bất kỳ một đệ tử học tập kiếm pháp mới nào cũng đều sẽ sử dụng những chiêu thức này, những chiêu thức này luyện năm năm, đơn giản là ăn no rỗi việc.
Học võ công thông thường thì nhóm người trẻ tuổi học tập nhanh nhất, ngộ tính rất cao, năm năm qua đi thì thời gian tập võ hoàng kim cũng đã đi qua mất rồi, về sau sẽ càng học càng chậm. Tổ sư gia Nhạc Hoa phái ra quy kiểu này, đầu óc bị nước vào a !?
An Nguyên lại nói: "Kỳ thực đệ cảm thấy thành tựu bậc cao trong kiếm pháp chính là lấy bất biến ứng vạn biến. Chỉ là hôm nay con người ta ai nấy đều rất nóng vội, luôn cảm thấy chiêu thức càng sặc sỡ hoa lệ thì mới càng lợi hại. Đệ mặc dù không có vinh hạnh được tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng năm đó của Lan phương trưởng lão khi chiến đấu quần hùng, có điều đệ nghe nói, Lan phương trưởng lão dùng chính là những chiêu thức cơ bản nhất, lại có thể một kiếm xưng hùng.
Năm đó thời điểm Lan phương trưởng lão mới nhập môn cũng là một người yên lặng vô danh, thời gian luyện tập chín thức đầu so với bất luận đệ tử nào đều cực lâu, ta muốn lấy sự tích của hắn để chứng minh kiếm pháp của Nhạc Hoa phái chúng ta tuyệt đối không thua trận pháp.
Gần đây đệ cũng thường thường luyện tập chín thức đầu, chưởng môn từng đề cập tới việc muốn dạy đệ kiếm pháp mới nhưng đệ cho rằng thời cơ chưa tới, vì vậy cự tuyệt. Chỉ là ngộ tính của đệ còn chưa đủ cao, có đôi khi luôn cảm thấy dường như hiểu cái gì, đáng tiếc lại còn kém một tầng." Nói xong lại thở dài một hơi, "Nếu may mắn có thể được Lan phương trưởng lão chỉ điểm thì tốt rồi. "
Hàn Trường Sinh đã có chút giật mình. Tối hôm qua lão già đó giao thủ với hắn nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định chính là Lan phương trưởng lão rồi. Nếu đúng như lời An Nguyên nói thì kiếm chiêu mà Lan phương trưởng lão sử dụng đúng là giản dị tự nhiên, hơn nữa từ đầu tới đuôi căn bản không hề dùng nội lực áp chế hắn, lại đem hắn đánh cho không có lực hoàn thủ. Tuy chỉ giao thủ một lần nhưng hắn cũng hiểu được đối phương hết sức lợi hại, nhưng đến tột cùng lợi hại ở chỗ nào, hắn cũng không thể miêu tả thành lời. Lẽ nào, đúng như lời giải thích của An Nguyên?
An Nguyên giơ tay quơ quơ trước mắt Hàn Trường Sinh: "Nhân Kiệt? "
Lúc này Hàn Trường Sinh mới ý thức được bản thân mình thất thần, vội hỏi: "Sư. . . An Nguyên, đệ gia nhập vào Nhạc Hoa phái là bởi vì ngưỡng mộ Lan phương trưởng lão? "
An Nguyên cười cười: "Ngược lại cũng không phải, sự việc về Lan phương trưởng lão là lúc ta vào Nhạc Hoa phái sau đó mới được nghe đến. Trước đây cha ta bị ma giáo sát hại, ta chỉ có bảy tuổi. Chưởng môn cùng phụ thân ta là bạn cũ nhiều năm, thấy ta tuổi nhỏ không có chỗ nương tựa cho nên mới đem đệ mang về Nhạc Hoa phái chăm sóc, còn truyền thụ võ công cho ta. Chưởng môn đối với ta, giống như một người phụ thân. " Khi đề cập tới ma giáo, sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, ánh mắt yên lặng nhìn phía trước. Giống như nhớ lại thảm sự lúc còn nhỏ có chút xuất thần.
Hàn Trường Sinh bĩu môi.
"A! " An Nguyên đột nhiên kêu thảm một tiếng, ngã nhào trên đất, mũ rơm cũng rơi sang một bên.
Hàn Trường Sinh vội vàng bước tới kiểm tra: "Làm sao vậy? "
Chỉ thấy chân An Nguyên đạp trúng một cái bẫy thú, cái đinh răng trên bẫy đâm vào mắt cá chân của hắn, lúc này trên chân của hắn máu me đầm đìa. Sắc mặt An Nguyên trắng bệch, đau đến độ trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh: "Nơi đây tại sao đặt một vật như vậy? " Hắn vừa rồi thất thần, hoàn toàn không có chú ý tới trên bãi cỏ có bày một cái cơ quan như vậy, vì vậy bất hạnh trúng chiêu.
Hàn Trường Sinh dùng sức đẩy cái bẫy ra, kiểm tra một chút, trên chân An Nguyên máu me đầm đìa, đầu khớp xương không bị gãy, có điều chỉ sợ không thể bước đi rồi.
Hàn Trường Sinh hỏi: "Có thể đứng lên tới sao? "
An Nguyên chống bả vai Hàn Trường Sinh nỗ lực dùng sức ở cái chân bị thương nhưng đau tới mức mặt cũng biến sắc.
Hàn Trường Sinh trong lòng cũng có chút buồn bực. Vừa rồi hắn mơ hồ đã nhận ra gần đó có khí tức của người khác, có điều lại không có lên tiếng thôi. Còn cái bẫy kẹp này, hắn thật sự không có chú ý. Là Lộ Thanh Tiền bố trí? Cái này tay thật sự có chút ác.
Hàn Trường Sinh đang định cõng An Nguyên lên, đột nhiên động tác dừng lại, nhìn về phía trước: Có người đến gần rồi!
An Nguyên cũng đã nhận ra, bắt lại cánh tay Hàn Trường Sinh: "Phía trước có người! "
Có điều cũng không phải võ thuật lóa mắt, phía trước trên con đường nhỏ xuất hiện hai tên áo đen che mặt cầm kiếm, bọn họ thấy An Nguyên cùng Hàn Trường Sinh, liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Hàn Trường Sinh một chút rồi quay qua quan sát An Nguyên vài lần, nhãn thần trở nên nghiêm ngặt.
An Nguyên nhận thấy được đối phương không có ý tốt, lạnh lùng nói: "Các ngươi là người phương nào? Vì sao xông vào sau núi của Nhạc Hoa phái chúng ta? "
Hàn Trường Sinh trong lòng vui vẻ: Tới rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^