Linh
Cuối cùng, tổ hợp bốn người Mộ Dung xách theo rất nhiều
nguyên liệu nấu ăn quay trở về, bọn họ còn chưa phát hiện ra, hành vi của mình
đã bị Hải Tuyết đang ẩn hình thu hết vào trong mắt. Cả đám vô cùng phấn chấn bắt
đầu bận rộn trong phòng bếp. Đức Âm hớn hở chuẩn bị bộ đồ ăn, cũng phụ trách công
việc bưng bê thức ăn lên, bởi vì kỳ thật món nào hắn cũng không làm.
Thị Long, Long Sách, Địa ngục khuyển, người nướng thịt, người
có phụ trách món xào, người chiên, một đám vội chết đi được. Tất cả mọi người đều
có nội công trong người cho nên trên phương cuộc sống sinh hoạt cũng cực kỳ thuận
tay. Âm heo cũng hí ha hí hửng chạy tới phòng ngủ, chủ động đổi tất chân.
Hải Tuyết đứng cạnh cửa ngay sau lưng hắn, nghi hoặc nhìn Âm
heo bắt đầu cởi quần dài, hắn vội vàng xoay mặt qua một bên —— hắn cũng không
có hứng thú rình trộm người khác. Chỉ nghe bên tai một hồi tiếng động ma sát rột
soạt, hình như Âm heo đang thay quần áo, Hải Tuyết mới quay sang, nhìn thấy chính
là ————
Hai cái đùi đẹp mang đôi tất ren màu trắng! Phối hợp với đôi
tất chân chính là chiếc quần lót tứ giác. [ Thoạt nhìn, cái kiểu dáng kia rõ
ràng là thiết kế dành riêng cho hắn? Long Sách ngươi mua ở chỗ nào vậy? Chẳng
lẽ là tự hắn làm?] Hai cái đùi đâm kia chọt mù mắt hắn!
Hải Tuyết ghen tị vô cùng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm
—— đồ vật mà nhân khao khát sở hữu! Đôi chân thon dài xinh đẹp! Hắn vội đưa tay
che miệng, mới khiến cho tiếng rên rỉ không đến mức tràn ra cánh môi, thân là
nhân ngư hắn thế nhưng lại dâng lên dục vọng đối với nhân loại!?
Bất luận thế nào! Hắn đều phải có được thân thể của Mộ
Dung Đức Âm! Như vậy hắn mới có thể hoàn toàn biến thân mà không đến mức vừa gặp
nước là trở lại nguyên hình!
Hải Tuyết ngón tay từng chút một tiếp cận Mộ Dung Đức Âm, móng
tay của hắn dần dần dài ra, cơ hồ muốn đâm vào cổ Mộ Dung Đức Âm.
Đột nhiên Mộ Dung Đức Âm xoay mạnh người lại, trong tay
không biết khi nào nắm chặt một chén nước hắt thẳng tới đằng trước!
Hải Tuyết nhất thời không kịp phản ứng, cả người bị tạt tới,
hắn hú lên một tiếng quái dị rồi ngã nhào trên đất, nửa người dưới không bị
khống chế lại bắt đầu biến hình —— Vốn dĩ hắn ở truồng lẻn vào, giờ phút này
hai cái đùi dính liền nhau, biến thành đuôi cá!
Bởi vì biến cố bất thình lình, thuật ẩn than của Hải Tuyết
cũng bị mất tác dụng, bại lộ ngay trước mặt Mộ Dung Đức Âm.
"Hải Tuyết, quả nhiên là ngươi." Mộ Dung Đức Âm
vung tay lên, chưởng phong ập tới đóng lại cánh cửa phòng ngủ, bởi vì phòng ngủ
và phòng bếp cách một khoảng khá xa, hơn nữa bên ngoài tiếng mưa rơi ồn ào,
những người khác đều không có chú ý tới biến cố trong phòng ngủ.
"Mộ Dung Đức Âm, thân thể của ngươi là thuộc về ta!"
Hải Tuyết ánh mắt biến thành màu bạc, tóc cũng giống như hải tảo ngày càng dài
ra, hai tay của hắn khoanh ở trước ngực, cái đuôi cá màu bạc cuộn tròn.
Ma lực của nhân ngư tràn đầy bên trong căn phòng, mặt đất
không biết bị ngập nước từ lúc nào, mực nước vẫn không ngừng dâng lên, chỉ một lát
sau liền leo lên tới cẳng chân Mộ Dung Đức Âm.
"Chỉ bằng ngươi cũng muốn có ý đồ với ta?" Mộ
Dung Đức Âm lãnh tĩnh mở miệng, hắn không thèm để ý mực nước đang không ngừng dâng
cao, ngược lại giựt lấy cái vỏ nệm làm vũ khí, chỉ vào nhân ngư.
"Ha hả a ~~ không biết tự lượng sức mình là nói ngươi
mới phải! Ta là thần Tuyết Ngư cuối cùng ở biển Đại Tây Dương! Ta thậm chí có
thể thao túng toàn bộ hải dương trên đại lục —— ngoan ngoãn giao thân thể của ngươi
ra đi!" Hải Tuyết vung cái đuôi dài, ở trong nước ngao du đứng lên.
"Ta ghét nhất là người đầy mùi làm phòng của ta ẩm ướt."
Mộ Dung Đức Âm nhướng nhướng hang long mày, "Có điều, trong khoảng thời
gian đợi ăn cơm này, ta không để ý vui đùa cùng ngươi một chút."
Lúc này toàn bộ phòng ngủ bị thuỷ ma lực của nhân ngư ngăn
cách, trong phòng dâng cao nhưng không hề có một giọt nước nào trào ra ngoài
cửa. Mà bọn Long Sách giờ phút này cũng không hề phát giác tình hình bên này, Hải
Tuyết thật sự không hổ là thần của nhân ngư.
Mực nước giữa phòng ngủ đã leo tới đèn treo, thế nhưng cả
người Mộ Dung Đức Âm lại ngâm bên trong dòng nước, mái tóc dài của hắn phất
phới, còn Đức Âm ở đáy nước tản mát ra một loại mỹ cảm khác thường, mà nhân ngư
thì quay chung quanh hắn tuần tra tới lui, chờ đợi cơ hội để ra tay.
Mộ Dung Đức Âm vừa rồi một bộ dáng hung hãn, giờ phút này
lại bởi vì thiếu dưỡng mà mơ mơ màng màng, xem ra cuối cùng cũng chống đỡ hết
nổi .
Hải Tuyết bơi tới bên cạnh hắn, lộ ra nụ cười tươi khi âm
mưu đã thực hiện được, hắn song chưởng bổ vào cổ Đức Âm, cánh môi dần dần tới
gần cánh môi Đức Âm, chỉ cần một nụ hôn là có thể rút sạch linh hồn của hắn, để
khối thân thể này làm của riêng!
"Ha hả a ~~~" Nhân ngư nhắm mắt lại, càng ngày càng
dán càng gần.
Đức Âm đột nhiên mở to mắt, thuận thế cúi đầu cắn ở trên
vai nhân ngư.
"A a a a!!" Nhân ngư bị đau há mồm kinh hô, Đức
Âm lại dùng hai tay gắt gao kiềm lấy cánh tay hắn, khiến cho nửa người trên của
hắn không thể động đậy, chỉ có thể vung đuôi cá liều mạng đong đưa!
Một đống máu tươi lan tràn ở trong nước. Nhân ngư trong cơn
đau nhức bị "lăng trì" —— hắn mưu toan muốn sở hữu thân thể của Đức
Âm, lại bị Đức Âm vô tình cắn xé xuống một miếng thịt, Đức Âm cả một miệng đầy máu
cười cực kỳ sáng lạn đến độ tàn nhẫn.
"Còn muốn bị ta 'Hôn' một cái à?" Đức Âm cười nhìn
nhân ngư cơ hồ bị choáng thỏ thẻ bên tai, nhưng không đợi nhân ngư đáp lại, hắn
lại một hơi cắn tại miệng vết thương lúc nãy.
"Đây là kết cục dám mạo phạm ta! Nguyên liệu nấu ăn cấp
thấp!" Đức Âm vươn đầu lưỡi nhiễm máu, liếm miệng vết thương đã lộ xương
trắng, có thể thấy đối với nhân ngư mà nói thì đây là khổ hình tàn nhẫn đến cỡ
nào.
Mực nước chậm rãi rút lui.
"Thật muốn đem ngươi làm thành cá lát." Đôi mắt
Đức Âm tràn vẻ khát máu, hắn bỏ qua nhân ngư nửa chết nửa sống, cả người nhân
ngư nhuốm đầy máu tươi, hắn ngã vào bên chân Đức Âm nhưng vẫn không nhúc nhích.
"Nghe nói nhân ngư là quái vật bất tử bất lão, cho dù
có bị thương nặng cũng có thể phục hồi như cũ, cũng không thể chết. Cho nên cống
hiến chút thịt cá chắc là không thành vấn đề đi?" Bản tính hắc ám của Đức
Âm lại bắt đầu lộ ra. Vừa nói, hắn vừa nâng cái bàn chải bên giường hung hăng nện
đập vào nhân ngư vốn đang tính chạy trốn, tiếng xương cốt bể nát nghe rất vang
dội.
Trong phòng một giọt nước cũng không thấy, lực lượng cũng nhân
ngư bị rút bòn tới suy yếu.
Đức Âm vừa lòng nhìn nhân ngư đã không còn giãy giụa đạp
nước nữa, đưa tay mở ra cửa phòng, đối với bên ngoài kêu lên: "Hoa Ảnh!
Lại đây làm việc!"
"Hắn làm gì trong phòng ngủ?" Long Sách đang thái
đồ, rất mù mờ với việc Đức Âm đang làm.
Hoa Ảnh tí ta tí tởn chạy tới .
Màn đối thoại hắc ám giữa chủ tớ hai người lập tức vang lên
trong phòng ngủ.
"Chủ tử, xắt thế nào?"
"Xắt chỗ tươi nhất ấy, đánh vảy, rồi lát nữa làm cá lát.
Đúng, đừng để cho hắn gào như quỷ, còn có vết máu trong phòng phải thu dọn cho sạch
sẽ, hai mươi phút."
"Mười lăm phút là đủ rồi chủ tử! Mắt cá, bong bóng
cá, mỡ cá có lấy không?"
"Chỉ cần thịt cá."
"Chủ tử, mấy bộ vị dư lại cất vào tủ lạnh chứ?"
"Ném ra cửa sổ đi."
"Vâng!"
Vì thế Đức Âm đi tắm rửa, đem tất chân nhiễm máu tẩy sạch
sẽ, hong khô, sau đó mang tất chân đi phòng bếp nhìn Long Sách nấu cơm .
20 phút sau, Địa ngục khuyển quả nhiên mang đến lát cá tươi
mới làm nguyên liệu nấu ăn, Long Sách cùng Thị Long đều cho rằng hắn trộm về từ
dưới phòng bếp, cũng không có hỏi cái gì.
Cuối cùng, thì đảng tất chân chính thức bắt đầu bữa tiệc!
Ba tên kia mang ba bộ tất chân cùng quần lót khác nhau, xoay
quanh một bàn mỹ thực bắt đầu hát ca, Thị Long đã chuẩn bị từ sớm, dùng miếng
bông chặn lỗ mũi. Bọn họ vừa hát lại vừa nhảy, hát rồi lại ăn, món ăn ngon nhất
tất nhiên là lát cá mà Địa ngục khuyển đem tới cuối cùng kia rồi.
Có điều, Hải Tuyết cũng chưa chết.
Mất đi một miếng bả vai cùng với một nử thịt trên đuôi cá,
hắn vẫn rất ngoan cường sống sót.
Nhân ngư có được sinh mệnh cực kỳ đáng sợ.
Hắn dùng một chút khí lực cuối cùng thi triển ma lực quay về
chỗ ở của mình, chẳng qua đến cuối cùng hắn rốt cuộc cũng không còn khí lực để biến
hình, cứ như vậy nằm ở trong bể bơi, hấp hối.
chủ nhà TT em yêu chủ nhà lắm, nên chủ nhà đừng drop truyện nhé TT ><
Trả lờiXóa