XiaoLing
Chương 81| Ghé thăm ngôi sao ca nhạc người cá bị ngược
Bão táp thu nhỏ.
Ngày hôm sau, gió lốc bên ngoài cuối cùng cũng đã lặng. Trên đường cái có rất nhiều biển quảng cáo cũng như nhánh cây bị ngã đổ, một mảnh hỗn độn. Có điều, trong đêm đã xảy ra một việc còn kỳ dị hơn—— Hải Tuyết bị phát hiện gặp phải tập kích ngay tại nhà của mình. Hung thủ làm ra hành vi ngược đãi biến thái đáng sợ với hắn, y đã khoét bả vai cùng một bên cơ bắp trên đùi của anh ta, hiện tại anh ta đang tiếp nhận cứu chữa tại bệnh viện.
Là ai ra tay tàn nhẫn như vậy? Giới truyền thông thành phố T đang bị chấn động, vụ án Hải Tuyết bị ngược đãi trở thành trung tâm đề tài đang đứng đầu giông tố, trên mạng internet đầy rẫy các loại suy đoán ồn ào náo động.
Long Sách đương nhiên cũng xem tin tức trên TV, vì thế nói với Đức Âm: "Xem ra đảo T cũng không phải là một nơi yên ổn, có điều Bảo Bảo, để biểu hiện phong độ của ngươi, ta thấy tốt nhất ngươi nên ghé qua bệnh viện thăm cái tên Hải Tuyết kia một chút, dù sao hắn ta cũng là nhân vật hàng đầu trong giới ca sĩ tại đảo T."
"Được thôi." Âm Heo thẳng thắn đáp ứng không mang theo một tẹo áp lực nào.
"Ta sẽ không đi cùng ngươi." Long Sách lại nói (⊙_⊙), tối hôm qua chơi quá mức, sáng sớm thức dậy vẫn còn cảm giác mỏi eo lưng đau cúc hoa thê thảm, vẫn nên nằm ở khách sạn nghỉ ngơi mới được.
"Yên tâm đi, chẳng qua ghé an ủi một chút thôi mà." Âm Heo kéo chăn phủ cho Long Sách, ra hiệu cho địa ngục khuyển đi lái xe —— Thị Long lúc này cũng có cùng nguyên nhân này mà không thể rời khỏi giường.
Lại nói, gần đây địa ngục khuyển đã thành công lấy được hộ chiếu, vô cùng đắc ý.
.
.
Hải Tuyết ở tại bệnh viện tư nhân sa hoa cực kỳ hẻo lánh, cách nội thành khá xa, hơn nữa mưa to đường đi nước bước rất phức tạp, ở trên đường tiêu phí không ít thời gian.
Âm Heo ngồi ở phía sau chán muốn chết, không khỏi hỏi địa ngục khuyển: "Thần nhân ngư là thứ gì vậy?"
"Bẩm chủ tử, chính là tên nhân ngư mạnh nhất trong đám nhân ngư."
"Nếu là kẻ mạnh nhất, vì sao còn muốn đến thế giới nhân loại gây sóng gió?"
"Chủ tử chẳng lẽ ngài không phát hiện ra? Thời đại này số lượng nhân loại tăng trưởng rất lớn, đối với những quái vật muôn hình muôn vẻ mà nói, không khác gì một nguồn năng lượng sinh thể thật lớn. Theo hiểu biết trong trí nhớ kiếp trước của ta, những ma vật giống chủ tử ngài tự bản thân sinh ra đã có năng lượng vĩnh cửu quả thực ít lại càng hiếm.
Mà những ma vật càng mạnh thì càng muốn sỡ hữu nhiều nguồn năng lượng lớn hơn. Thuộc hạ cho rằng, Hải Tuyết chịu sống yên ổn trong xã hội nhân loại, nhất định hắn cũng có ý đồ khác." Địa ngục khuyển đáp.
"Như vậy theo như ngươi nói thì đám nhân loại nhu nhược kia tựa như thức ăn gia súc cho những quái vật đó, mà đột nhiên tăng nhiều, kiểu như đám dê bò nuôi theo số lượng lớn? Theo lý thuyết nhân loại số lượng cùng tốc độ tăng trưởng không nên đột biến một cách tốc lực như vậy mới phải, cái này đã vượt qua cực hạn của thiên nhiên." Đức Âm nói,
"Đột nhiên tăng nhiều như vậy, đây là chuẩn bị nghênh đón thời kỳ tận thế đi? Nhân loại đáng thương, thế nhưng không hề phát hiện ra bản thân mình chính là nguyên liệu nấu ăn cho đám quái vật kia."
"Chủ tử nói rất đúng, nhưng mà tình huống này có lẽ phải mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm sau mới xuất hiện, sẽ không gây trở ngại đến sự nghiệp vẻ vang của chủ tử ngài." Địa ngục khuyển bảo.
"Nhưng mà ta có hơi chút đồng tình với nhóm đồng tộc nhu nhược giống Long Sách." Đức Âm đáp, "Chúng ta không có khả năng vĩnh viễn ở mãi thời đại này, một ngày nào đó sẽ quay về cố hương chúng ta. Đối với thế giới đang chứa đựng sự tuyệt vọng này, nói như thế nào nó cũng cấp cho ta không ít thể nghiệm vui vẻ, cho nên ta quyết định tặng thế giới này một 'món quà' nhỏ."
"Chủ tử ngài muốn tặng quà gì vậy?" Địa ngục khuyển hỏi.
Xe cuối cùng cũng tới được cái bệnh viện nằm ở núi sâu.
Đức Âm không trực tiếp đi tìm Hải Tuyết, mà là mang theo địa ngục khuyển đi dạo phòng nhi một chút, hộ sĩ trong bệnh viện nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm rất nhiệt tình dẫn hắn thăm xung quanh. Mà lúc Đức Âm tiến vào phòng nhi, toàn bộ hơn mười sinh linh bé nhỏ trong phòng tất cả đều không hẹn mà lâm vào giấc ngủ say, không có bé nào khóc nháo.
Mộ Dung Đức Âm đi vào bên cạnh cái giường số 17, vươn tay chọc nhóc bánh bao, cười nói: "Nhóc con kia, ngươi chính là đứa trẻ được ta lựa chọn ." Nói xong thản nhiên dùng móng tay cắt qua ngón tay, đầu ngón tay máu tươi rơi vào trong miệng đứa bé, được bé con vô ý thức mút vào.
"Một khi đã như vậy, thuộc hạ vẫn hy vọng vĩnh cửu đi theo tiểu chủ nhân, vô luận là dùng hình thức nào." Địa ngục khuyển cũng dùng phương thức giống như Đức Âm, đem máu tươi của mình đút cho đứa bé số16.
"Ầy, Hoa Ảnh, không biết chúng ta tặng bọn họ 'món quà' này, khi nào sẽ được 'mở ra', có lẽ mấy trăm năm hoặc là ngàn năm, ngẫm lại cảm thấy rất thú vị." Đức Âm hồ hởi.
"Vâng, tiểu chủ nhân." Hoa Ảnh theo Đức Âm ra khỏi phòng sơ sinh, kết thúc chuyến ghé thăm. Chẳng qua nhóm các y tá hưng phấn lại xông tới, đối với bánh bao nhỏ nằm giường số 17 với 16 líu ríu hoa si ——
"Bé con nhà họ Mạc cùng với bé con 16 nhà Cận được đại minh tinh Đức Âm sờ qua nha! Nhất định rất có tiền đồ !"
Tại tương lai xa xôi, xa xôi đến mức thậm chí thế giới đều đã dị hoá thành một cái địa ngục điềm xấu tương lai khác, địa ngục khuyển xem như rốt cục đạt thành tâm nguyện của hắn. Thậm chí, sự thật có lẽ sẽ càng khiến cho hắn càng thêm máu huyết cuộn trào.
***********
Đại khái hai trăm năm sau.
Nhân loại văn minh nghênh đón tai ương ngập đầu.
Bệnh độc tàn sát bừa bãi khắp nơi.
Tại thời đại hắc ám này, có hai người vẫn luôn bị vận mệnh ràng buộc gắt gao với nhau, dây dưa không rõ. Bọn họ xuất hiện, trong thời đại tuyệt vọng tạo nên một tổ khúc chiến âm kịch liệt.
Nhưng vĩnh viễn không một ai hay biết, cho dù là thần cũng khó có thể mà đo lường tính toán, mối liên hệ của bọn họ do tổ tiên từng người từ hai trăm năm trước tại nơi đó đã dễ dàng ước định xuống dưới.
Đức Âm nói, đây là món quà nhỏ của ta.
Mà địa ngục khuyển thì nói, hãy chờ xem, tiểu chủ nhân, vĩnh cửu đi theo ngươi không phải Long Sách, mà là ta, ước số di truyền của chúng ta sẽ dùng phương thức này đời đời kiếp kiếp dây dưa cùng một chỗ!
Bất quá, đó lại là một câu chuyện cực kỳ dài dòng cùng kỳ dị khác.
***********
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Hải Tuyết.
Viện trưởng trẻ tuổi mặc chiếc áo dài đứng ở bên giường, ngưng mắt nhìn Hải Tuyết đang hít thở.
"Lần này em biến mình trông thật thảm hại." Viện trưởng rốt cục cũng lên tiếng, hắn vươn một bàn tay, vuốt ve cái trán của Hải Tuyết.
"Lưu Nguyên!" Hải Tuyết đột nhiên mở to mắt, "Tôi muốn báo thù!"
"Em trước hết hãy nghỉ ngơi cho khoẻ, chuyện báo thù không vội nhất thời." Viện trưởng nhìn về phía với nửa người dưới ở trong chăn của Hải Tuyết, rõ ràng là hình dạng của đuôi cá.
"Trải qua lần tổn thương này, lực lượng của em nhất định không đủ đi? Tôi đã chuẩn bị 'thực vật' cho em rồi. Sau khi hưởng dụng cái kia, em mới có khí lực báo thù không phải sao?" Viện trưởng cười tủm tỉm đẩy gọng kính mắt, "Vì em, tôi gấp rút ở chợ đêm mua được hàng hóa tươi mới nhất —— tất cả đều là nam anh khỏe mạnh. Hải Tuyết, em muốn báo đáp tôi ra sao đây?"
"Đương nhiên là..." Hải Tuyết cách cái bình oxi khẽ cười .
Viện trưởng dần dần cúi người xuống, cánh môi cách cái trán Hải Tuyết càng ngày càng gần.
Rầm ——
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị người thô bạo đẩy ra. Một bó hoa bách hợp to ném thẳng tới mặt, đập trúng hai người đang muốn hôn môi.
"Ôi, Hải Tuyết, ta ghé thăm bệnh." Đức Âm mặt than mở miệng nói.
Mà địa ngục khuyển thì ở phía sau đánh ngã đám bảo vệ riêng có ý đồ ngăn trở bọn họ.
"A a a a a a a a a a a!"
Tiếng thét chói tai tràn đầy tuyệt vọng của nhân ngư cơ hồ đâm thủng màng nhĩ người ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^