Thứ Năm, 4 tháng 9, 2025

C 93. Siêu Sao Đức Âm

  Lililicat

Xiaoling

Chương 93. Không gì có thể ngăn cản chuyến du lịch công quỹ


 

Cuối cùng, tất cả ngọn đèn đều ngừng nhấp nháy, chuyển sang màu đỏ đậm u ám. Ngay cả đèn đường cũng vậy, con phố đã biến thành một màu đỏ đậm.

Nhưng sau đó, không có chuyện gì xảy ra. Không có trận lũ quét cuồn cuộn như tối hôm qua Long Sách và Đức Âm đã thấy. Cả đám lặng lẽ chờ một lúc, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường trong bầu không khí im ắng như tờ này.

"Ra ngoài xem thử đi." Cuối cùng Đức Âm không còn kiên nhẫn nữa, đứng dậy. Cả đám lần lượt nối đuôi nhau đi ra khỏi siêu thị. Chỉ thấy trên bầu trời hướng phía hồ xuất hiện một cực quang đỏ rực rỡ. Cực quang này lẽ ra chỉ có thể thấy ở Bắc Cực, mà đây lại là vùng ôn đới.

Chú thích: cực quang là hiện tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao, càng lên cao không khí càng loãng

——————————————————————————————————

Âm Heo chăm chú nhìn cực quang thần kỳ quỷ dị đó, cũng theo bản năng lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Ba người kia =_= Con hàng này nhà quê đến mức độ nào vậy!

Mọi người nhanh chóng lên xe, chuẩn bị đi tìm nguồn gốc của cực quang —— Hồ Mirage bí ẩn. Không ngờ, tất cả các thiết bị của xe đều không hoạt động, thậm chí không thể nổ máy. May mắn thay, trên nóc xe còn có ba chiếc xe đạp.

Ngoài Long Sách đang đèo Đức Âm trên một chiếc xe, còn lại Thị Long và Địa Ngục Khuyển mỗi người một chiếc. Bọn họ lao xuống dốc, đạp xe về hướng phía hồ Mirage.

Sau khi đạp xe khoảng chừng hai mươi phút, những tòa nhà chắn phía trước dần dần thưa thớt, tầm nhìn trở nên rộng hơn. Và rồi cuối cùng, đích đến cũng hiện ra trước mắt họ. Hồ Mirage bí ẩn hóa ra chỉ là một cái ao tròn nhỏ có đường kính chưa đến năm trăm mét!

Một cái ao nhỏ thế này làm sao có thể gây ra một trận lũ quét quy mô lớn như vậy?

Chỉ có điều quả thật mỗi con đường trong thị trấn đều dẫn đến nơi này, hơn nữa xung quanh hồ là những ngã rẽ. Dưới ánh sáng của cực quang trên bầu trời, mặt hồ cũng dập dìu ánh sáng đỏ rực yêu dị. Cực quang dần hạ xuống, như muốn chìm vào giữa lòng hồ. Và cũng chính vào lúc đó, ánh sáng càng lúc càng chói lòa, tạo ra một cơn gió lốc ánh sáng lan từ giữa hồ tràn ra xung quanh bốn phía.

Đức Âm và những người khác nhanh chóng bị ánh sáng đó nhấn chìm. Trong ánh sáng chói lòa, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong quá khứ tái hiện —— không biết là ngày nào, nhưng cũng giống như tình cảnh hiện tại của họ, phần lớn mọi người bị ánh sáng đỏ từ giữa hồ hấp dẫn kéo đến bên bờ hồ.

Ngay sau đó, không gian bắt đầu bị bóp méo, mọi người bị xé nát thành từng mảnh, máu thịt văng tung tóe. Trong không gian gió lốc vặn vẹo, những bộ phận cơ thể bị đứt rời vặn vẹo quay về với phần tay chân cụt tay cụt chân máu me thê thảm đến mức không thể nhìn nổi. Những người may mắn sống sót, không bị ánh sáng đỏ dụ dỗ, cố gắng chạy trốn khỏi thị trấn, nhưng dù bọn họ có chạy xa đến đâu thì họ vẫn luôn bị trận lũ quét nuốt chửng. Không một ai có thể thoát khỏi lời nguyền của cái hồ này.

Khi tất cả ảo ảnh kết thúc, cả bốn người đều rơi xuống đất. Lúc này cả đám mới nhận ra mình đã vô thức bị sóng ánh sáng đó nhấc bổng lên khỏi mặt đất, lơ lửng trong không trung.

"Cái hồ này quá đáng sợ! Bảo Bảo, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!" Sau khi nhìn thấy sự thật, Long Sách không còn hứng thú khám phá nữa, chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát. Hắn nắm lấy cánh tay của Mộ Dung Đức Âm, nhưng Đức Âm không nhúc nhích, mà nói: "Huynh trưởng, ngươi không nhận ra chúng ta cũng bị cái hồ này dụ dỗ đến đây sao? Chúng ta đã bị nó để mắt đến, không thể thoát khỏi ma lực của nó."

"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây a a a!"

"Cái hồ này rất biết cách chọn người." Đức Âm chỉ tay vào mặt hồ, "Đầu tiên tìm thấy Ảnh công tử, rồi lại tìm thấy ta. Nghĩ rằng nuốt chửng Ảnh công tử là đủ để đổi lấy việc cắn nuốt một trăm triệu người sao?"

"Nhưng, tại sao cái hồ lại biến thành một con quái vật cắn nuốt người chứ?" Long Sách hỏi.

Đức Âm nói: "Bởi vì ở sâu trong lòng đất có một sức mạnh khổng lồ nào đó sắp thức tỉnh rồi. Lúc sức mạnh đó thức tỉnh, thời đại này cũng sắp kết thúc. Tuy nhiên, vẫn cần khoảng hai trăm năm nữa mới đến bước đó. Long Sách, cái hồ Mirage này chỉ là một điềm báo của sự hủy diệt thế giới này thôi. Sở dĩ cái hồ này xảy ra bất thường, chính là vì ở sâu trong lòng hồ thông với lòng đất, bị ảnh hưởng bởi sức mạnh mang đến tai họa đó."

"Tại sao Ảnh công tử không thể ngăn chặn tai họa đó?"

"Hắn không thể ngăn chặn tai họa này, bởi vì bản thân sức mạnh khổng lồ đó chính là trái đất này. Long Sách, những người ở thời đại này thường nói về mẹ trái đất, nhưng thật ra trái đất không phải là mẹ, mà chỉ là một dạng năng lượng siêu sinh mệnh đang ngủ say. Đối với trái đất này mà nói thì con người và tất cả các sinh vật đều chỉ là những vi khuẩn ký sinh trên cơ thể nó mà thôi."

"Đức Âm, điều này rợn cả tóc gáy, giống như con người không có nơi nào để đi cả."

"Không, Long Sách, theo lý thuyết của ba con hỗn độn, không phải hành tinh nào cũng là quái vật sống. Chỉ là trái đất ở thời không này của chúng ta tình cờ là một con quái vật. Hình thức sinh mệnh của nó chủ yếu là ngủ say, giống như ve sầu vậy. Khi nó thức dậy và hoạt động, mọi thứ sẽ nhanh chóng đi đến con đường suy vong. Ngay cả khi chúng ta không can thiệp, tuổi thọ của hành tinh này cũng chỉ còn chưa đến hai nghìn năm."

Nguyên gốc là 混沌三只, không biết chuyển kiểu gì.

"Làm sao ngươi biết được những điều này?"

"Tài liệu của ba con hỗn độn được đăng trên trang web của họ. Mặc dù hầu hết các trang web của họ chỉ toàn những chuyện vô nghĩa như rủ nhau đi ăn lẩu." Đức Âm (_)

Long Sách vẫn có chút lo lắng hỏi: "Vậy Bảo Bảo, sau khi con quái vật trái đất suy vong, tất cả sinh vật trên hành tinh này đều sẽ biến mất sao?"

"Về mặt lý thuyết là như vậy. Sự phát triển cực nhanh của con người trùng khớp với thời kỳ suy thoái của trái đất. Nhưng ta tin rằng Ảnh công tử, người yêu con người đến vậy, chắc chắn sẽ lưu lại đường lui cho loài người." Đức Âm nói, "Đối với quái vật hỗn độn mà nói, việc tạo ra một nguồn năng lượng hành tinh có thể kéo dài hàng trăm triệu năm không phải là chuyện khó. Đối với họ, hành tinh nhỏ bé như hạt cát vậy. Hơn nữa, đó không phải là chuyện chúng ta nên lo lắng. Long Sách, ngươi cũng đã tặng một món quà quý giá cho nhân loại. Bây giờ hãy tập trung đối phó với con quái vật dưới hồ này, để nó không trở thành chướng ngại vật trên con đường xưng bá thiên hạ của chúng ta!"

"Ngươi... đã tặng món quà gì?" Long Sách =_=. Hắn đột nhiên bắt đầu có những liên tưởng màu hồng —— lẽ nào Đức Âm đã để lại đời sau của mình?

"Không phải những gì ngươi đang nghĩ đâu." Đức Âm nhìn thấu ngay dòng ảo tưởng của Long Sách.

Khi hai người đang nói luôn mồm không dứt, mặt hồ yên tĩnh bỗng trở nên xao động bất an. Xoáy nước ở giữa hồ ngày càng lớn, một dòng chảy đỏ đậm từ xoáy nước đáy hồ trào ra. Mực nước bên hồ cũng dâng cao liên tục, có vẻ như lũ lụt quét sắp bùng phát trở lại!

"Đứng sau ta, đừng nhúc nhích!" Đức Âm hét lên với ba người kia. Vừa dứt lời, một trận lũ quét kinh hoàng bất ngờ từ cái hồ nhỏ đường kính chỉ năm trăm mét ập đến.

 Long Sách và những người khác thậm chí còn không thể mở mắt. Cả đám chỉ có thể ôm đầu, cúi người nấp sau lưng Đức Âm. Quả nhiên đúng y như Đức Âm đã nói, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng nổ của trận lũ quét gầm thét đinh tai nhức óc và cảm nhận được lực xung kích của những đợt sóng khổng lồ cuộn tới, nhưng không hề bị dính một giọt nước nào. Dòng nước đã tách ra trước mặt Đức Âm, đi vòng qua tránh cả bốn người bọn họ!

Những đợt sóng khổng lồ chồng chất càng lúc càng dâng cao. Đức Âm ngẩng đầu lên, thấy nước lũ ngưng tụ lại thành một hình thù kỳ dị. Dòng nước hình thành con mắt đang vô cùng căm ghét nhìn hắn, giống như rất tiếc nuối vì không thể nuốt chửng bữa ăn ngon là Đức Âm này.

Đức Âm cũng nhìn thẳng vào mắt con thuỷ quái đó, gằn từng chữ một nói: "Không ai có thể làm phiền chuyến du lịch châu Âu bằng công quỹ của ta và huynh trưởng!!"

[Nói thật, lúc này thì đừng có thêm hai chữ công quỹ vào nữa (_)] Khi giọng hắn vừa dứt, dòng nước xung quanh Đức Âm bắt đầu biến đổi —— một luồng sóng khác từ trận lũ tách ra, chống lại con quái vật hồ! Từ trong cơn chấn động mạnh này, Long Sách cố gắng mở mắt ra, và hắn đã chứng kiến phép màu do thằng em nhà mình tạo ra ————————

Từ dòng nước được Đức Âm điều khiển, những nhóm tượng thiên ma loạn vũ hoành tráng tách ra, như các vị thần bao vây xung quanh chiến đấu với con quái vật hồ dữ tợn! Nhưng hình dáng của nhóm ma thần nước đó rõ ràng là của những chiếc bồn cầu bằng ngọc trắng, đặc sản của Băng Tiễu Thành bọn họ!!!!

Trong khoảnh khắc, khi hai bên va chạm dữ dội tất cả những thứ có hình thù kỳ quái đều tan biến thành hư không. Trận lũ cũng đột ngột dừng lại, tiếng nổ cũng im bặt.

"Kết thúc rồi sao! Bảo Bảo, ngươi có sao không?" Long Sách theo bản năng ôm lấy Đức Âm.

"Huynh trưởng, muốn đóng phân cảnh khổ sở à?" Đức Âm (v) quay đầu hỏi.

Long Sách =_="Câu nói của ngươi đã phá hỏng tất cả không khí rồi! Muốn giả vờ mệt mỏi để ta đau lòng thì ít nhất cũng phải chuyên nghiệp một chút đi chứ! Trên mặt ngươi in hẳn dòng chữ cuối cùng cũng được chơi thả ga ở châu Âu rồi! A a a a anh lại đoán được nữa rồi!"

"Quả không hổ là huynh trưởng (_)! Con quái vật nước đã yên ổn rồi. Vừa nãy ta còn sửa lại dòng chảy thời gian ở đây, khiến thời gian của thị trấn trở về trước khi con quái vật hồ xuất hiện. Những người đã chết cũng nên sống lại rồi. Bây giờ mới tám giờ tối, vẫn còn kịp để đi ăn một bữa tối lãng mạn kiểu châu Âu vẫn còn kịp." Âm Heo nói.

"Ngươi nói thời gian quay về trước khi con quái vật hồ xuất hiện?" Long Sách nhìn xung quanh, khóe miệng giật giật.

Âm Heo cũng nhìn theo.

Chỉ thấy ngày càng nhiều cư dân trong thị trấn cầm nông cụ bao vây lấy cả đám bọn họ. Một người đàn ông trông giống như mục sư hét lên: "Bọn dị giáo ăn mặc kỳ quái này! Chúng chắc chắn là sứ giả của quỷ dữ!"

Mà toàn bộ các tòa nhà xung quanh đều biến mất, thay vào đó là những ngôi nhà nông thôn thấp bé —— Rõ ràng là dù Đức Âm đã tiêu diệt con quái vật hồ làm méo mó thời gian, nhưng cũng đã bị đưa đến châu Âu thời Trung cổ.

"Chẳng phải như thế này thú vị hơn sao, huynh trưởng?" Âm Heo đột nhiên cười khúc khích.

"Heo Bảo, điều kiện vệ sinh và cơ sở vật chất nhà vệ sinh thời Trung cổ, tệ hơn ngươi tưởng tượng nhiều đấy. (╯▽╰) " Long Sách nói.

Âm Heo (_) #: "Vậy thì ít nhất cũng phải mang một ít đặc sản về chứ!"

"Nơi hoang vu hẻo lánh này, đồ ăn chắc cũng siêu dở. Ta dám cá là cái gọi là bánh ngọt ở đây cũng kém Băng Tiễu Thành cách xa hàng vạn dặm. Mọi người bình thường cũng không thích tắm rửa, bệnh dịch hạch hoành hành gì đó..."

"Long Sách, ngươi đúng là cái đồ sát phong cảnh..."

***********

Sau một hồi dằn vặt, bốn người nhảy vào hồ Mirage lại một lần nữa du hành thời gian, quay trở lại thị trấn hồ Mirage hiện đại. Thị trấn quả nhiên đã thay đổi rất nhiều, đèn đường sáng trưng, đường phố tràn đầy sức sống. Các nhà hàng nhỏ và quán cà phê tấp nập khách ra vào. Mọi người hoàn toàn quên đi những thảm hoạ đã từng xảy ra.

Thị trấn lại trở thành một địa điểm du lịch. Long Sách đã đặt phòng ở nhà nghỉ tốt nhất trong thị trấn, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc ngon lành với Âm Heo. Kỳ nghỉ của bọn họ đã bắt đầu, nhưng Tây Môn thì vẫn đang một mình ngốc ở trong nhà nghỉ lạnh lẽo. Hắn ta bắt đầu nghi ngờ liệu mình có bị thần kinh không, khi đã nhìn thấy cảnh Âm Heo dùng nội lực làm nổ tung xe ô tô bay quỷ dị đó.

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^