Lililicat
Xiaoling
Chương
92: Tiến vào hồ Mirage trong
"Tây
Môn bị sao vậy?" Mộ Dung Long Sách bước vào nhà ăn trống rỗng, trong phòng
ăn chỉ có một mình Âm Heo. Vừa rồi Long Sách đi ngang qua phòng Tây Môn, nghe
thấy hắn đang gào thét như kẻ cuồng loạn trong phòng.
"Ai mà
biết." Âm Heo cố ý nói, hắn đương nhiên từ chỗ Địa Ngục Khuyển đã biết việc
Hoa Ảnh tự ý chủ trương hành động. Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ cho tên Tây Môn
đó ngày nào cũng tìm phiền phức.
Còn Tây Môn
Tân Thành đang ôm đầu gào thét trong phòng, ném đồ, đập bàn, cuối cùng bất lực
ngồi trên giường ôm đầu gối, đôi mắt vô hồn sưng húp.
Hắn trăm triệu
lần cũng không thể ngờ rằng, hắn, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn tài
chính Tây Môn, lại bị cưỡng hiếp ở một nơi như thế này!
Điều khiến hắn
đau khổ hơn nữa là hắn phát hiện ra mình hoàn toàn không thể căm ghét người đã
cưỡng hiếp mình...
"Mộ
Dung Đức Âm... cậu là thuốc phiện..."
Tây Môn suy
sụp nằm vật ra, cơ thể cuộn tròn lại, nắm chặt lấy góc chăn.
"Người
đàn ông đã đánh chiếm thân xác của tôi..." Hắn nỉ non trong miệng. Đáng lẽ
hắn nên sớm có dự cảm, về chuyến đi tới châu Âu chết tiệt này.
"Tôi
thua rồi... thua thảm hại... Tôi không ngờ mình lại ngay cả một kích cũng không
chịu đựng nổi, dễ dàng sụp đổ như vậy. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên với người đàn
ông ma mị đó, tôi đã sa ngã... Chỉ là lúc đó tôi không nhận ra, lại còn ngu ngốc
từng bước một rơi vào bẫy của cậu ta..." Tây Môn đan hai tay ôm ngực, cả
người lạnh run.
Hắn không biết
thời gian trôi qua bao lâu rồi, đôi mắt đờ đẫn, cơ thể dần dần lạnh đi và cứng
lại. Hắn cảm thấy linh hồn mình đang khô héo.
Một người
đàn ông đã mất đi sự trinh tiết lỗ hậu, giống như một chiếc lá bị gió thu vùi dập,
không còn chút sức sống nào rơi rụng.
Không biết
đã qua bao lâu...
Có lẽ đã lâu
như đã trải qua cả thế kỷ...
Cửa phòng bị
người thô lỗ đẩy ra, ánh sáng bên ngoài không quá chói mắt, nhưng lại khiến Tây
Môn cảm thấy linh hồn thối rửa của mình không có chỗ nào để ẩn náu. Người đến đứng
ngược sáng ở cửa, hắn không thể nhìn rõ bộ dáng của y, nhưng có thể cảm nhận được
ánh mắt sắc lẹm đó.
"Cậu...
muốn làm gì?" Tây Môn giọng nói đã khàn đặc.
"Chúng
tôi phải đi rồi, anh có đi không?" Âm Heo đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào
Tây Môn trên giường.
"Mộ
Dung... Đức... Âm... Cậu... cậu trả lại cơ thể... cho tôi..." Tây Môn nhận
ra giọng nói của cậu. Hắn đột nhiên nói năng lộn xộn gào lên với Âm Heo.
"Trả lại
cơ thể gì cho anh? Câu này sai ngữ pháp rồi, anh vẫn ổn mà." Âm Heo dang
tay.
"Tôi...
cơ thể của tôi... đã bị cậu... làm bẩn rồi!!" Cuối cùng Tây Môn cũng gào
lên được câu mấu chốt.
"Tôi
không cưỡng hiếp anh." Âm Heo (⊙_⊙) "Nếu anh không muốn đi, vậy
thì ở lại đây chờ chúng tôi. Trong tủ lạnh có đủ thức ăn cho một tuần đấy."
"Không!
Đừng bỏ rơi tôi!! Tôi chỉ còn lại mỗi cậu thôi!" Ngay khoảnh khắc Mộ Dung
Đức Âm đóng cửa, Tây Môn đột nhiên nhào đến cạnh cửa, liều mạng đập cửa điên cuồng
gào khóc.
Bất kỳ người
đàn ông nào, một khi đã trở thành thụ, hắn sẽ
Mất đi
Tất cả sự mạnh
mẽ.
(⊙v⊙)
-------------------------------——
Dưới lầu,
Long Sách và những người khác đã thu dọn hành lý xong. Long Sách nhìn thấy Đức
Âm xuống lầu, hỏi: "Tên Tây Môn đó bị sao vậy?"
"Hắn bị
điên rồi, cứ khăng khăng nói tối qua ta cưỡng hiếp hắn. Giờ hắn đang trốn trong
phòng không chịu ra, ta nghĩ chúng ta cứ đi trước thôi." Đức Âm nói,
"Ở đây không có sóng điện thoại hay mạng internet. Cách duy nhất để hắn rời
khỏi đây là chờ chúng ta quay lại."
"Cũng tốt.
Tây Môn ở lại đây, vừa lúc ta có cơ hội thực hiện cái kế hoạch kia rồi."
Long Sách cười vô cùng ẩn ý, dường như lại có ý đồ gì đó.
Mộ Dung Đức
Âm nói: "Huynh trưởng, ta biết ý đồ của ngươi, nhưng dù sao gia tộc Tây
Môn cũng đã thao túng giới tài chính bấy lâu nay, hơn nữa sau lưng còn có thế lực
xã hội đen. Một khi kế hoạch của ngươi bắt đầu khởi động, nhất định sẽ phải gánh
chịu sự trả thù lớn từ gia tộc Tây Môn."
"Ha, Bảo
Bảo, ngươi nghĩ, ta sẽ sợ ám sát chắc?" Long Sách đặt một tay lên vai Đức
Âm, khí phách nói: "Hai huynh đệ chúng ta liên thủ, thiên hạ này chẳng sợ điều
gì."
"Dù đối
phương có phái đến thiên quân vạn mã, nhưng chỉ cần có Đức Âm ở đây, há có thể
làm huynh trưởng lung lay một chút nào." Đức Âm khẽ cười ——Nếu cả thế giới
này đều chống lại ngươi, vậy thì ta đây sẽ nhân cơ hội này vén màn một trận tai
hoạ tắm máu diệt thế!
Huynh đệ hai
người không hẹn mà nhìn nhau cười, nhưng trong lòng lại có những toan tính khác
nhau.
Đức Âm giơ
tay lên, trong tay cầm chiếc điện thoại di động đời mới duy nhất của Tây Môn
Tân Thành có thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Chỉ thấy y thúc đẩy nội lực,
chiếc điện thoại bằng vàng nguyên chất trong tay y bỗng biến thành những hạt bụi
vàng lấp lánh.
"Để ta
tự tay đưa thiên hạ này đến dâng đến trước mặt huynh trưởng là được rồi."
Đức Âm dang tay ra, những hạt bụi vàng bay theo gió, thoáng chốc biến mất không
còn dấu vết.
"Quả
không hổ là đệ đệ tốt của ta, Mộ Dung Đức Âm, võ công đệ nhất thiên hạ."
Long Sách khen ngợi một tiếng, rồi hào khí tự tin, tinh thần phấn chấn bước về
phía cánh cửa ra vào nhà nghỉ.
Còn Đức Âm
chậm rãi liếc nhìn cầu thang dẫn lên tầng hai, rồi cười khẩy: "Tây Môn Tân
Thành, trước mặt Mộ Dung Đức Âm này, mãi mãi chỉ có những kẻ thất bại phải quỳ
phục. Hãy ngoan ngoãn tận hưởng sự thất bại mà tôi ban tặng cho anh đi."
Dứt lời, hắn
bước ra cửa, vỗ song chưởng, chỉ thấy từ lòng bàn tay xuất hiện một luồng khí lan
tỏa khắp bốn phía. Sau đó "ầm" một tiếng phá hủy thiết bị bơm xăng và
chiếc xe cũ kỹ còn lại trong bãi đậu xe của nhà nghỉ ——chiêu thức "băng hỏa
song lưu" này khiến cho ngay cả Long Sách cũng phải nghẹn họng nhìn trân
trối.
Chiếc ô tô bị
Đức Âm đánh bay và tan rã, luồng sức nóng từ lòng bàn tay khiến chiếc ô tô đang
bay lật úp trên không trung nổ đùng đùng, những mảnh vỡ còn sót lại của bình
xăng thì lại đóng băng hoàn toàn ——Tất cả những gì Đức Âm làm là để chặn đứng mọi
khả năng Tây Môn có thể trốn thoát hoặc liên lạc với thế giới bên ngoài!
Mặt Tây Môn
Tân Thành dán chặt vào cửa kính, chết trân nhìn những gì đang xảy ra ở bãi đậu
xe. Tất cả chỉ là một giấc mơ thôi đúng không? Một cơn ác mộng không thể tỉnh giấc?!"
Mộ Dung Đức
Âm vừa rồi... Trong nháy mắt đã phá hủy cả một chiếc hơi!!
Cậu ta là
con người sao!!!!
Thế giới này
bị làm sao vậy!!
Tây Môn bắt
đầu vò đầu bứt tóc của mình.
Còn Mộ Dung
Đức Âm thì thản nhiên ngồi vào chiếc xe mà Tây Môn đã lái đến, trên nóc xe mang
theo ba chiếc xe đạp, lái về phía trấn nhỏ Mirage bí ẩn.
.
.
Càng lái về
phía trấn nhỏ, những hàng cây ven đường càng trở nên quanh co và rậm rạp. Thậm
chí chúng còn che kín cả mặt đường, che khuất cả bầu trời, không một chút ánh
sáng nào lọt qua. Hai bên sườn núi yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng chim
hót hay côn trùng kêu, bầu không khí tràn đầy sự chết chóc. Ngay cả không khí
cũng trở nên ngột ngạt và u ám.
Nếu nhìn chằm
chằm vào khu rừng bên ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng khóe mắt có thể bắt gặp một
bóng đen chợt loé mà qua.
Đó có phải
là một loài động vật như hươu nai không?
Long Sách
nghĩ đến huyễn ảnh về con hươu sáu mắt mà hắn đã gặp trong mưa.
Có lẽ đó
không phải là ảo giác của mình.
Cuối cùng,
sau vài giờ lái xe, bọn họ cuối cùng cũng thấy được những ngôi nhà ẩn hiện
trong khu rừng rậm rạp ——trấn nhỏ càng lúc càng gần. Lúc này, mặt đường cũng dần
dần dốc nghiêng hơn. Trấn nhỏ nằm trong một cái thung lũng lõm xuống. Chiếc xe
cứ thế chạy xuống sườn dốc, nhưng đám người Đức Âm lại cảm thấy như có một lực
hút nào đó, hút chiếc xe trượt dài về phía trước, cứ như nơi họ sắp đến là một
hố đen vậy.
"Chúng
ta lái tới một nơi quái đản nào vậy?" Long Sách có chút lo lắng.
https://volieusatsatyeu.blogspot.com/
Toàn cảnh trấn
nhỏ cuối cùng đã hiện ra trước mắt họ.
Nếu không
tính đến bầu không khí tĩnh mịch và kỳ quái bao trùm trong cái trấn nhỏ trống
không này, thì trước mắt họ là một trấn nhỏ châu Âu yên tĩnh, gọn gàng và xinh
đẹp điển hình. Những con phố hẹp ngang dọc đan xen nhau, hai bên đường là những
ngôi nhà kiểu châu Âu đẹp đẽ.
Có một số
ngôi nhà khá cũ, cửa sổ và các chi tiết trang trí tinh xảo và thanh lịch. Khắp
nơi đều được trang trí bằng cây cảnh hoặc các loại hoa. Chỉ có điều, khi họ đến,
những bông hoa này đều đã héo rũ, hoàn toàn không có sự sống như tưởng tượng.
Điều khiến người
ta rợn tóc gáy hơn là trên khắp các con phố trong trấn nhỏ không có một bóng
người. Mỗi ngôi nhà đều đóng kín cửa, không biết có người ở bên trong không.
Những con đường
trong trấn nhỏ cũng biểu diễn một góc nghiêng rất kỳ lạ. Theo bản đồ du lịch,
những con đường này cuối cùng đều dẫn về phía trung tâm trấn nhỏ ——Hồ Mirage.
Lúc này,
hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời đã dần tối sầm. Đèn đường trong trấn nhỏ tự
động bật sáng, nhưng không có một ngôi nhà nào có ánh đèn. Long Sách thật vất vả
mới tìm được một nơi duy nhất có đèn, đó là một siêu thị ven đường có hệ thống
điện nối với đèn đường. Trong siêu thị không có khách hàng, cũng không có nhân
viên. Các sản phẩm được sắp xếp gọn gàng, không có dấu hiệu đã có người từng động
vào.
Long Sách
quyết định dừng xe trước siêu thị ven đường này. Cả nhóm xuống xe và đi vào
siêu thị không khóa để kiểm tra. Thật ra, hắn muốn vào đây để tìm một ít nguyên
liệu nấu ăn hòng giải quyết bữa tối cho Âm Heo.
Bầu không
khí quỷ dị thì quỷ dị, nhưng cơm thì vẫn phải ăn.
Trong siêu
thị quả nhiên có quầy thực phẩm tươi sống và quầy rau củ. Những loại rau này
còn rất tươi mới, không giống như đã để lâu ngày. Nhưng Đức Âm lại rất bí hiểm nói
rằng, thời gian trong trấn nhỏ có lẽ đã ngừng lại từ lâu. Vậy thì có trời mới
biết những loại rau củ và thực phẩm này đã được đặt ở đây bao lâu rồi. Long
Sách cẩn thận kiểm tra, cho rằng những thứ này vẫn có thể ăn được.
Địa Ngục
Khuyển và Thị Long mỗi người xách một cái giỏ mua sắm đi theo sau hai anh em
nhà Mộ Dung, đi theo chân họ để chọn đồ ——Đức Âm ngay lập tức đưa tay về phía kệ
sô cô la.
Nhưng chưa kịp
với tới sô cô la, Địa Ngục Khuyển đã chân chó nhanh nhảu đổ cả một kệ sô cô la
vào giỏ của mình.
Đức Âm quay
đầu nhìn Địa Ngục Khuyển, ra lệnh: "Chia cho Thị Long vài cái ăn đi."
"Vâng,
chủ nhân!" Địa Ngục Khuyển vốc một nắm từ trong giỏ, nhét vào túi Thị
Long. Thị Long biểu tình kỳ quái ngập ngừng nói: "Cảm ơn Nhị công tử..."
Lúc này Long
Sách từ quầy thực phẩm tươi sống thò đầu ra, gọi: "Các ngươi lại đây, đừng
chỉ nhìn vào mấy món ăn vặt đó. Thị Long, chúng ta lấy ít nguyên liệu để nấu
ăn!"
Thị Long như
được ân xá, lập tức chạy đến.
"Hoa Ảnh,
ta dạy ngươi một chiêu, đút sô cô la cho cậu ta ăn, có thể tăng độ thân thiết của
hai người lên đấy." Đức Âm vỗ vai Hoa Ảnh.
"Vâng!
Chủ tử!" Hoa Ảnh ngoe nguẩy cái đuôi không tồn tại về phía Đức Âm.
Cuối cùng,
Long Sách đã tìm đủ nguyên liệu. Hắn không ra ngoài, mà tìm một ổ cắm ngay
trong siêu thị, cắm cái lò vi sóng mang theo bắt đầu nấu ăn ——Long Sách quả là
Long Sách! Lúc này, nơi duy nhất có điện có lẽ chỉ có siêu thị này thôi!
Dù là lẩu khẩu
vị nước ngoài, nhưng Âm Heo vẫn ăn rất ngon lành. Cả bọn ngồi bệt xuống sàn,
quây quần ở một góc sau kệ hàng. Địa Ngục Khuyển nhân cơ hội nắm vài viên sô cô
la đã bóc vỏ ném vào bát Thị Long, khiến Thị Long trợn mắt trắng, nghĩ rằng Địa
Ngục Khuyển đang trêu chọc mình. Thế là mối quan hệ vốn đã cứng ngắc lại càng cứng
ngắc hơn.
Ngay khi Âm
Heo đang vui vẻ húp nước lẩu, những ngọn đèn sáng trưng bỗng nhiên nhấp nháy,
đèn đường cũng chớp tắt liên hồi, sáng tối chập chờn.
Long Sách
nhìn đồng hồ của mình ——chiếc đồng hồ không biết từ lúc nào đã ngừng chạy, thời
gian trên điện thoại cũng biến thành một dãy số lộn xộn.
"Sắp xảy
ra rồi sao! Trận lũ quét đó?!" Âm Heo phấn khích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^