Thứ Hai, 1 tháng 9, 2025

C 91. Siêu Sao Đức Âm

 Lililicat

Xiaoling


Chương 91. Mọi thứ chỉ là hiểu lầm

 

Quả nhiên như Đức Âm đã nói, trận lũ quét đó không hề ảnh hưởng chút nào đến những cột đèn và cây cối ven đường, thậm chí còn không có dấu hiệu tràn ra khỏi mặt đường. Nó giống như một ảo ảnh, nhưng nếu như đó là ảo ảnh, tại sao lại phát ra âm thanh lớn đến vậy?

Đức Âm và Long Sách nhìn nhau.

Trận lũ cuồn cuộn kéo dài gần nửa tiếng, Đức Âm thấy chán nên quay về giường đi ngủ.

Còn Long Sách thì chuyển một chiếc ghế ra cửa sổ, dựng cái kính viễn vọng nhìn xuyên đêm mà mình mang theo lên, thưởng thức một màn kỳ dị này. Xuyên qua ống kính viễn vọng, Long Sách nhìn càng thêm rõ ràng.

 Trong màn nước, hắn nhìn thấy những mảnh ngói, bảng hiệu, và các đồ dùng sinh hoạt bị cuốn trôi trôi bồng bềnh. Thật sự giống như một trận lũ quét qua thị trấn, nhưng theo định luật vật lý, tại sao trận lũ lại không chảy về phía quán trọ nằm ở vị trí thấp hơn?

Cứ như là nó tự có ý thức của mình, chỉ di chuyển dọc theo con đường kia.

Bất chợt, một thứ còn gây sốc hơn xuất hiện trong tầm nhìn của Long Sách —— là thi thể! Trong dòng nước lũ còn có thi thể của những người gặp nạn!

Những thi thể này bị dòng nước nhấn chìm ngay lập tức, một số thi thể khác trôi nổi lên xuống theo những đợt sóng lớn, rồi nhanh chóng bị cuốn đi xa.

Đây là ảo ảnh của trận lũ quét trong quá khứ à? Bởi vì một lý do nào đó mà cả âm thanh cũng được bảo tồn lại, sau đó vào lúc này lại tái hiện ở đây là do cảm ứng điện từ hay một yếu tố hỗn loạn nào đó? Đầu óc Long Sách nhanh chóng xoay chuyển. Nếu đây là chương trình đi vào khoa học của đài truyền hình trung ương, chắc chắn sẽ có lời giải thích như vậy.

"Long Sách, ảo ảnh dòng lũ đó có gì hay ho mà nhìn hoài thế hả?" Đức Âm lầm bầm trên giường, "Mau đi ngủ thôi nào."

"Nó rất quỷ dị, Bảo Bảo." Long Sách nói.

"Long Sách, đó chỉ là những chuyện con người mới khó hiểu thôi, không liên quan gì đến chúng ta cả. Ngươi nhìn kỹ những dòng nước đó, những thi thể bị cuốn trôi, ngươi sẽ tìm thấy manh mối." Đức Âm bò đến, chống cằm nhìn Long Sách.

"Chẳng lẽ, em biết chuyện gì à?" Long Sách bị gợi lên sự tò mò. Hắn quả nhiên lại cầm kính viễn vọng lên, cẩn thận xem xét trận lũ.

"Những thứ này là...?!" Long Sách kinh ngạc thốt lên ——thì ra khi hắn điều chỉnh độ phóng đại của kính viễn vọng, hắn đã phát hiện ra những mảnh vỡ trong nước không giống sản phẩm của thời đại này. Thậm chí những xác chết thi thoảng nhìn thấy đều mặc trang phục cổ đại của châu Âu!

"Chẳng lẽ trận lũ này thật ra là...?!"

"Giống như con đường dẫn chúng ta đến thời đại này vậy." Đức Âm nói, "Hóa ra công tử Ảnh lại cực lực giới thiệu chúng ta đến đây để xem. Hắn muốn thông qua chúng ta để kịp thời chặn kín cái lỗ hổng thời không bằng nước ở đây. Dù sao thì, những lỗ hổng không gian thời gian này rất dễ thu hút quái vật."

"Quái vật?" Long Sách sững sờ, chưa kịp phản ứng.

"Bộ ta không phải chắc?" Đức Âm nói, "Cho nên nói không chừng sẽ có những thứ khác đến đây để làm nhiễu loạn thời đại."

"... ..." Long Sách (_) "Vậy có nghĩa là, nếu cố gắng đi vào thị trấn Mirage, có thể sẽ gặp quái vật, hoặc có thể bị cuốn vào một thời đại khác?"

"Đúng vậy. Có lẽ thị trấn đó đã hỗn loạn rồi. Những người chạy trốn khỏi thị trấn, có lẽ cũng không còn là người sống nữa." Đức Âm nói, "Ngày mai chúng ta hãy đi bảo vệ chính nghĩa đi!"

Giọng điệu của Âm Heo trở nên tràn đầy nhiệt huyết.

https://volieusatsatyeu.blogspot.com/

Long Sách thở dài một hơi. Trên đời này, chỉ có hắn mới điên cuồng đi theo con heo này làm bậy mà thôi. Tính ra, nếu đi vào thị trấn đó có khả năng sẽ bị cuốn vào dòng chảy thời gian và lạc đến tận thời cổ đại châu Âu, chẳng phải nên tìm hiểu kỹ lịch sử địa phương à?

Long Sách bỗng nhiên lại hăng hái hẳn lên. Hắn nói với Âm Heo: "Ngươi ngủ trước đi, ta phải tra cứu tài liệu."

"Tùy ngươi." Âm Heo đành nằm lại.

----------------------------------

Một đêm dài cuối cùng cũng qua đi. Long Sách cũng không biết mình đã ngủ gục o trên bàn lúc nào. Trước mặt hắn vẫn là một cuốn sách dày về lịch sử địa lý địa phương mà hắn đã mua ở siêu thị sân bay. Hiếm khi Đức Âm dậy sớm một lần, đây là lần đầu tiên trong đời y dậy sớm hơn cả Long Sách.

Thế là y đến bên cạnh Long Sách, bế ngang hắn lên đặt lên giường, đắp chăn cho hắn ——vì tối qua hắn đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng nên giờ vẫn ngủ rất say.

Nhân cơ hội, Đức Âm hôn vài cái lên mặt Long Sách, rồi dùng đầu ngón tay chọc vào mũi hắn: "Cứ yên tâm, dù đi đâu, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, Long Sách."

.

.

Sáng sớm, ông chủ và cô giúp việc của quán trọ đã vội vã rời đi, lái xe chở hành lý bỏ trốn. Địa Ngục Khuyển và Hoa Ảnh đành phải tự tay làm bữa sáng cho các chủ nhân của mình.

Tây Môn uể oải đi xuống lầu, hắn cực kỳ bất mãn với thái độ phục vụ của quán trọ, trong miệng lầm bầm, Nhưng khi nhìn thấy Đức Âm trong nhà hàng, hắn lập tức phấn chấn, không nói một lời kéo ghế ra và ngồi xuống bên cạnh Đức Âm.

"Cậu có nhớ vụ cá cược của chúng ta không? Mộ Dung Đức Âm." Tây Môn châm một điếu thuốc, bắt chéo chân, tạo pose mê người

"Biến đi. Đừng làm phiền tôi ăn cơm." Đức Âm lạnh lùng đáp lại.

Điếu thuốc thơm rơi khỏi miệng Tây Môn. Hắn ngây người nhìn Đức Âm lạnh lùng và sắc bén, bị khí chất hoàn toàn khác biệt so với hôm qua của cậu trấn áp. Thậm chí còn quên cả tức giận và chửi lại. Anh chợt nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua ——hình như mình đã uống quá chén, thô lỗ gõ cửa phòng của Mộ Dung Đức Âm, sau đó... hắn mơ hồ nhớ mình đã bị Mộ Dung Đức Âm đẩy ngã xuống sàn...

Khi ký ức ùa về, sắc mặt Tây Môn càng lúc càng trở nên khó coi.

Tối qua... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Tại sao cả người mình lại đau nhức, đặc biệt là chỗ thắt lưng... còn cả... mông nữa...

Tây Môn đột nhiên đứng dậy, hoảng loạn chạy về phòng ngủ của mình.

Thật ra tối qua, Địa Ngục Khuyển đã vâng lệnh Đức Âm kéo Tây Môn đi, nhưng trong bụng y đã có thêm một ý đồ riêng. Địa Ngục Khuyển biết rõ, Tây Môn cái con sói háo sắc này, lúc nào cũng ngấp nghé tiểu chủ nhân xinh đẹp của y, cho nên y đã động tay động chân một chút.

Đầu tiên, y dùng đế dép quất vào mông con hàng này liên tục nhiều lần. Sau đó, y ném hắn ta xuống sàn nhà lạnh lẽo ngủ tới nửa đêm, sau đó mới chuyển lên giường. Cuối cùng, y xé nát quần áo của hắn, rồi dùng đũa chọc vào ngực và cổ hắn ta tạo thành những cái chấm đỏ nhỏ.

Chỉ là con hàng này thần kinh không nhạy bén. Sáng sớm thức dậy chỉ mãi lo đi tỏ vẻ đẹp trai trước mặt Mộ Dung Đức Âm, mà quên mất sự bất thường trên cơ thể mình!

Quả nhiên, khi Tây Môn chui vào phòng nghỉ, cởi quần áo và nhìn vào gương, hắn đã phát ra một tiếng nghẹn nào thảm thiết. Đây đúng là một cú đả kích tinh thần, thậm chí hắn còn không kịp nghĩ gì, nước mắt đã tràn mi.

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^