Lililicat
Xiaoling
Chương
90: Quyết giữ ý mình
(Khăng
khăng cố chấp)
Sau vụ việc
vừa rồi, Long Sách đã đổi chỗ với kỹ thuật viên tốt nhất Thị Long. Hắn ngồi bên
cạnh Âm Heo.
Thế là, bên
trái Âm Heo là Long Sách, bên phải là Tây Môn, bầu không khí bỗng trở nên lúng
túng.
Chiếc xe lại
tiếp tục lăn bánh, nhưng cơn mưa ngày càng lớn, chiếc ô tô giống như đang đi
trong thác nước. Nhưng dù đi trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, Thị Long vẫn
vô cùng bình tĩnh. Dạo trước, khi nghe lệnh Long Sách chạy đường dài, hắn đã từng
gặp phải một trận lở đất còn tồi tệ hơn thế này trên đường núi Tứ Xuyên. So với
trận đó, cơn mưa lớn này cũng chẳng là gì.
Cái tên Địa
Ngục Khuyển kia chỉ biết dùng bạo lực đó, trong thời đại này hoàn toàn vô dụng.
Thị Long không phục nghĩ thầm. Hắn liếc mắt nhìn Hoa Ảnh đang nhắm mắt dưỡng thần
ở hàng ghế cuối cùng qua gương chiếu hậu, trong lòng không nhịn được mắng thầm.
Còn Đức Âm bởi
vì ngồi ở giữa cản trở tầm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe của hắn cho nên đã
đổi chỗ với Long Sách. Long Sách đang lo lắng Tây Môn sẽ ăn đậu hủ Đức Âm, giờ
thì tốt quá rồi.
Tây Môn nhìn thấy Long Sách, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn đã xác định Mộ Dung Long Sách tên này chắc chắn là chướng ngại vật chắn giữa
mình và Đức Âm. Long Sách, cái tên nói dối không biết ngượng mồm này, và Đức Âm
tuyệt đối không phải là hắn em bình thường! Nói không chừng, Mộ
Dung Đức Âm đã bị cái tên này khống chế tinh thần!
Trong bầu không khí nhạt nhẽo đó, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy về phía trước, cho đến khi cơn mưa dần dần nhẹ hạt. Bọn họ đã lái xe cả một ngày trời nhưng vẫn chưa đến được hồ Mirage trong thị trấn nhỏ bí ẩn. Thay vào đó, họ lại phát hiện ra một quán trọ ven đường.
"Có vẻ
tối nay chúng ta phải nghỉ lại ở đây thôi. Theo bản đồ, còn một quãng đường khá
xa nữa mới đến đích. Buổi tối có vẻ vẫn còn mưa, lái xe xuyên đêm quá nguy hiểm."
Long Sách đề nghị, dù sao thì Tây Môn cũng rất có tiền, không thiếu chút tiền
này.
Tây Môn bản
thân hắn cũng có kế hoạch riêng của mình, hắn đồng ý ngay lập tức, để Thị Long
dừng xe ở bãi đậu xe trước cửa quán trọ.
Đức Âm mặc bộ
đồ thể thao giữ ấm nhảy ra khỏi xe. Nền xi——măng chỗ ở bãi đậu xe ướt sũng, chỉ có vài chiếc
xe cũ kỹ đang đỗ ở đó. Đằng sau là quán trọ, trông có vẻ không khác gì những quán
trọ bình thường hay nhìn thấy trong phim. Chỉ có điều, không hiểu sao, toàn bộ quán
trọ từ trong đến ngoài vô hình toát ra một không khí hiu quạnh, khiến người ta
cảm thấy việc kinh doanh ở đây không tốt lắm.
Long Sách
đưa Đức Âm đi nhận phòng. Từ lúc chào đời tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Đức
Âm đến quầy lễ tân để nhận phòng —— Dù là ở thời cổ đại hay hiện đại, khi ở nhà
trọ, hắn chỉ phụ trách việc ăn và nghỉ, những việc này đều do Long Sách lo liệu.
Ông chủ quán trọ người nước ngoài là một ông già chậm
rề rề, tai nghễnh ngãng, hai mắt đã mờ. Mất cả nửa ngày mới làm xong thủ tục nhận
phòng cho đám người bọn họ. Căn phòng đối diện với bãi đậu xe, ánh sáng sẽ lọt
qua rèm cửa chớp. Bố cục căn phòng rất đơn giản.
"Tôi và
Bảo Bảo ở chung một phòng." Long Sách ý đồ sâu xa xếp mình và Đức Âm ở
chung, Thị Long và Hoa Ảnh một phòng, còn Tây Môn ở một mình. Khi Tây Môn biết
được sự sắp xếp này, sự bất mãn thể hiện rõ trên khuôn mặt hắn, nhưng vì bọn họ
là hai anh em, cho nên việc sắp xếp như vậy cũng hợp tình hợp lý. Hắn không thể
tìm ra lý do gì để phản đối. Chỉ có điều, có cái tên yêu tinh chướng ngại vật cản
trở Long Sách này, việc đột kích ban đêm trở nên khó khăn hơn nhiều.
Tây Môn bực
bội gọi một chai rượu ở quầy lễ tân, chuẩn bị làm ẩm cổ họng trước.
Lúc này, thứ
hắn chú ý đến là trên bảng treo chìa khóa trên tường chỉ thiếu ba chiếc chìa
khóa. Điều đó có nghĩa là, toàn bộ quán trọ chỉ có mỗi nhóm của bọn họ ở trọ?
Tây Môn cảm thấy
hơi lạ, không kìm được mở miệng hỏi ông chủ cao tuổi kia: "Việc kinh doanh
của các ông tệ lắm à?"
"Cậu
nói gì? Nói to lên!" Ông già hét lên.
Một người phụ
nữ trung niên mập mạp là người làm ở đây, bước lại gần rồi nói: "Thật ra hôm
nay là ngày cuối cùng chúng tôi hoạt động. Ngày mai quán trọ này sẽ đóng cửa.
Các cậu thật đúng là may mắn."
"Ồ?"
Tây Môn ngạc nhiên, "Đây hẳn là một khu du lịch, sao việc kinh doanh lại tệ
đến mức này?"
"Kể từ
ba năm trước, việc kinh doanh của quán trọ đã tụt dốc thê thảm. Không còn ai đến
những nơi này để du lịch nữa. Tất cả là vì cái hồ Mirage chết tiệt đó!"
Người làm tức giận nói, "Kể từ khi ở đó xảy ra chuyện, không còn ai đến chỗ
chúng tôi du lịch nữa!"
"Nơi đó
đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Một loạt
các vụ tai nạn! Các vụ nổ, vụ mất tích, thiên tai, v.v. Tóm lại, bây giờ không
còn ai muốn đến cái nơi quỷ quái đó nữa. Chúng tôi cũng phải rời xa cái nơi bị
nguyền rủa này." Cô người làm nói, "Các cậu là người châu Á nên chắc
chưa rõ tình hình. Đi cũng vô ích thôi, nơi đó không còn cảnh đẹp như ngày xưa
nữa rồi."
"Nực cười.
Những việc Tây Môn Tân Thành tôi đã quyết định, chưa bao giờ có chuyện quay đầu."
Tây Môn cười lạnh, đã đến tận đây rồi, cho dù hồ Mirage có là một nơi cực kỳ
nhàm chán, hắn cũng sẽ không quay đầu lại.
Vì thế hắn
xách theo chai rượu rời đi.
Buổi tối,
Tây Môn quả nhiên đến gõ cửa phòng của Đức Âm. Lần này da mặt của hắn dày hơn.
Mặc kệ Long Sách và Đức Âm đang ở trong phòng hai người, hắn trực tiếp mời Đức
Âm uống hai ly. Lúc này Đức Âm đã tắm rửa xong xuôi, mặc đồ ngủ và chui vào
trong ổ chăn. Trên chăn đặt một chiếc máy tính xách tay, vẻ mặt (⊙_⊙) nhìn hắn và nói: "Huynh trưởng nói, buổi tối sau khi lên giường thì không được ăn uống gì nữa." (Muốn ăn thì chỉ được
ăn đồ ăn do huynh trưởng tự tay đút)
"Cậu là
trẻ vị thành niên à! Đừng dùng có vẻ mặt non nớt đó! Cái khí thế lúc ở văn
phòng của tôi đâu rồi?" Trước đó Tây Môn đã uống một chai rượu vang nồng độ
cao đặc sản của quán trọ. Khi nói chuyện, mùi rượu bốc lên nồng nặc, khí thế mười
phần.
"Những
lời nói ở văn phòng của anh, cũng là huynh trưởng bảo tôi nói đấy chứ." Âm
Heo (⊙v⊙)
"Đừng
nói nhảm nữa, là đàn ông thì uống hai ly." Tây Môn Tân Thành "bốp"
một cái, đặt mạnh chiếc ly thủy tinh mang theo lên bàn, rót đầy rượu.
Long Sách khoanh
tay ánh mắt lạnh lùng đứng nhìn, cái tên khốn kiếp này coi hắn như không khí vậy!
Cần phải dạy
cho hắn một bài học.
Long Sách lặng
lẽ đi đến bên ngăn kéo, lấy ra một chiếc túi nhỏ mang theo bên người —— bên
trong còn dư lại vài viên xuân dược cổ đại. Đây là loại được bào chế đặc biệt
dành cho thụ, sau khi uống vào sẽ khiến tay chân rã rời, nhưng đoá cúc hoa lại
khao khát dưa chuột đến chết!
Long Sách lấy
ra một viên xuân dược quý giá. Ở thời cổ đại, mỗi viên này có giá trị cả trăm lạng
hoàng kim đó!
Ngay khi
Long Sách đang cầm viên thuốc và lén lút tiếp cận ly rượu trên bàn của Tây Môn,
bên ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng ô tô. Long Sách đẩy cửa chớp lên nhìn, chỉ
thấy có vài chiếc xe khác từ đường cái chạy đến. Từ trong xe bước xuống là một
gia đình, vẻ mặt hối hả đi vào quán trọ. Tiếng la hét của đám người bọn họ lớn
đến mức ngay cả Long Sách và những người khác ở lầu hai cũng có thể nghe thấy.
"Cho
chúng tôi vào! Xin ông! Mở cửa đi!"
"Tránh
ra! Nhà trọ sau 8 giờ tối không tiếp khách nữa!" Cô người làm của quán trọ
hét lên, ngay sau đó là một tràng chửi rủa chói tai. Cuối cùng, người làm đó
cũng không mở cửa. Cả gia đình đó đành phải quay lại xe, chiếc xe chạy loạng
choạng, vội vã rời đi.
"Sau 8
giờ tối không tiếp khách nữa?" Long Sách nheo mắt lại, nhìn hướng gia đình
đó chạy tới, có lẽ là từ thị trấn Mirage. Trông bọn họ cứ như đang chạy trốn
vậy.
"Này!
Long Sách, đừng có ngây người ra đó, trả ly cho tôi!" Tây Môn gọi.
"Này,
chẳng lẽ anh không thấy thị trấn Mirage đó rất quái lạ à? Tây Môn, đừng
trách tôi không nhắc nhở anh nha." Long Sách nói —— hắn biết rõ, một khi
dính dáng đến Đức Âm, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Đừng ở
đó ăn nói nhảm nhí phá hư bầu không khí nữa! Mộ Dung Đức Âm, tối nay cậu mà
không uống với tôi hai ly, tôi sẽ sa thải cậu! Hủy bỏ tất cả các hợp đồng quảng
cáo! Phong sát và chôn vùi cậu! Nếu cậu không tin thì cứ thử xem, ra khỏi cửa lớn
công ty Tây Môn, có công ty giải trí nào dám ký hợp đồng với cậu không!"
Tây Môn nói rất khí phách.
"Uống cái
em gái anh." Đức Âm ném một chiếc gối mềm vào mặt Tây Môn. Sau đó, hắn nhanh
nhẹn nhảy ra khỏi chăn, định phối hợp với kế hoạch của Long Sách hạ thuốc tên
này. Không ngờ, vừa mới túm lấy Tây Môn và đẩy hắn ta ngã xuống sàn, thì tất cả
đèn trong quán trọ đều vụt tắt.
"Máy
phát điện hết điện rồi à?" Long Sách ngạc nhiên.
https://volieusatsatyeu.blogspot.com/
Cốc cốc cốc.
Cô người làm
cầm một chiếc đèn pin gõ cửa phòng họ. Nhìn kiểu này, thoạt trông cô ta có vẻ âm
trầm và đáng sợ biết bao!
"Chuyện
gì?" Long Sách hỏi.
"Có vài
điều cần lưu ý cần phải thông báo cho các vị khách đây" Cô người làm mặt mày
nghiêm túc nói, "Thứ nhất, quán trọ sau 8 giờ tối sẽ tắt đèn. Thứ hai, sau
9 giờ khách phải lên giường ngủ. Thứ ba, khi ngủ phải đóng tất cả cửa ra vào và
cửa sổ, tốt nhất là không để lọt một chút ánh sáng nào ra ngoài. Thứ tư, ban
đêm đừng nhìn ra ngoài cửa sổ, dù có nghe thấy bất kỳ tiếng động gì."
"Tại
sao lại có những quy định như vậy?" Long Sách hỏi.
"Quy định
là quy định. Dù sao đây cũng là đêm cuối cùng quán trọ hoạt động. Tôi chỉ có thể
nói rằng, nếu quý khách tuân thủ quy định thì sẽ có chỗ tốt. Còn nếu không, hậu
quả tự chịu." Cô người làm nói xong thì "đùng" một tiếng đóng sập
cửa lại.
Lúc này, Tây
Môn Tân Thành đang nằm trên sàn đã say rượu và ngủ gục. Dĩ nhiên là hắn ta sẽ
tuân thủ những quy định kỳ lạ của quán trọ.
Nhưng Long
Sách và Đức Âm lại cảm thấy hứng thú —— Hai người trao đổi ánh mắt với nhau và
quyết định đêm nay sẽ thức để xem rốt cuộc vào lúc nửa đêm sẽ xảy ra chuyện gì.
Tây Môn đang
ngủ say như chết bị Địa Ngục Khuyển kéo về phòng của hắn ta và ném lên giường ——
chắc chắn chủ quán đã cho thành phần thuốc an thần vào rượu, bằng không thì với
chỉ một chai rượu không thể hạ gục được con hàng này.
Long Sách và
Âm Heo giả vờ ngoan ngoãn tuân thủ quy định của quán trọ. Hai người trèo lên
giường sớm, nhưng thật ra không hề ngủ. Thậm chí Âm Heo còn đặt điện thoại ở chế
độ rung theo giờ để đảm bảo mình tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.
Mặc dù vậy, Âm
Heo càng ngày càng buồn ngủ, cuối cùng vẫn thiếp đi bên cạnh Long Sách.
Không biết
đã trôi qua bao lâu, Long Sách lay hắn tỉnh dậy: "Bảo bảo, 12 giờ rồi."
"Chưa
có gì xảy ra cả... Cho ta ngủ thêm chút nữa đi..." Âm Heo làm nũng,
"Có lẽ ông chủ già chỉ bị thần kinh thôi... Ngủ đi Long Sách..."
Ngay khi Âm
Heo đang chẹp chẹp miệng chuẩn bị ngủ tiếp, một tiếng động lớn như dòng lũ quét
bất ngờ từ bên ngoài vang lên.
Long Sách đột
nhiên nhảy dựng ra khỏi giường, chạy đến vội đến cửa sổ để kiểm tra. Hắn đẩy cửa
chớp lên, nhìn kỹ —— chỉ thấy một trận lũ ngập trời kinh hoàng thực sự đang cuồn
cuộn từ phía xa trên đường cái tràn đến.
"Lũ
quét cuốn tới rồi!" Long Sách định kéo Âm Heo đi lánh nạn, nhưng ngay lập
tức hắn đã nhận ra vấn đề, cả gia đình ông chủ không có chút động tĩnh nào,
trong quán trọ vẫn im lặng như tờ.
"Nếu là
lũ quét, tại sao những cột đèn đường và cây cối ven đường lại không hề hấn gì?
Nhìn thế lũ này, sức mạnh của nó phải khủng khiếp hơn nhiều mới đúng." Âm
Heo đứng cạnh Long Sách, bình tĩnh nói.

Tính chuyển sang trang wordpress nhưng không có công cụ nhập dữ liệu free, giờ chuyển từ blogger sang phải dùng bản có phí T^T. Nên nghỉ luôn ~
Trả lờiXóa