Lililicat
Xiaoling
Chương 89: Lần
đầu tiên ra nước ngoài, tên nhà quê phấn khích đến mức muốn ngất xỉu
Cuối cùng,
trong thời tiết không đẹp đẽ gì mấy, máy bay riêng cũng hạ cánh xuống một quốc
gia nhỏ ở châu Âu. Sau khi chơi đùa tẹt ga trên máy bay chán chê, Âm Heo đã ngủ
say như chết, mãi đến khi máy bay tiếp đất mới tỉnh. Còn Tây Môn vì uống quá
nhiều rượu cũng ngủ gục, cho nên không có cơ hội day dưa với Âm Heo.
Dù chiếc giường
trên máy bay riêng của Tây Môn được gắn liền với khoang máy bay, nhưng tựu
chung vẫn rất thoải mái. Âm Heo nằm trên đó phấn khích một lúc lâu mới dần dần
chìm vào giấc ngủ.
Lúc đến sân
bay đã là buổi sáng, bầu trời âm u, mưa phùn lất phất. Tây Môn và những người
khác bước xuống máy bay thì đi vào sảnh chờ. Âm Heo lại lấy điện thoại ra chụp ảnh,
kỷ niệm lần đầu tiên được thật sự ra nước ngoài. Điều làm hắn phấn khích hơn nữa
là xung quhắn toàn người nước ngoài, hơn nữa ngoài cửa kính là phong cảnh nước
ngoài!
Âm Heo không
nổi tiếng ở quốc gia nhỏ bé và có phần khép kín này, bởi vậy, khi nhìn thấy hắn,
những người ở sân bay không kích động như ở trong nước. Tuy nhiên, vẻ ngoài vượt
trội đỉnh cao của loài người của Âm Heo vẫn thu hút sự chú ý của người nước
ngoài.
Chiếc xe mà
Tây Môn Tân Thành liên hệ từ trước đã đỗ sẵn ở cửa. Đó là một chiếc xe sang
phiên bản giới hạn màu đen tuyền, do xí nghiệp sản xuất ô tô nhà Tây Môn sản xuất.
Bề ngoài trông rất khiêm tốn và bình thường, nhưng cấu hình bên trong lại thuộc
hàng đẳng cấp thế giới. Theo lời khoe khoang của Tây Môn, giá thị trường của
chiếc xe này lên đến hơn chục triệu.
Thế là Âm
Heo đành nuốt lại lời nói "trông nó chả khác gì xe tải chở bánh mì"
vào trong.
Để tận hưởng
một chuyến hành trình châu Âu hoàn toàn tự do, Tây Môn Tân Thành đã trao đổi ngắn
gọn với tài xế rồi nhận lấy vị trí tài xế. Hắn quyết định tự mình cầm lái để tận
hưởng trọn vẹn chuyến đi chung riêng tư, không bị ai quấy rầy.
Trong khi
đó, Âm Heo lao vào siêu thị ở sân bay để mua đồ ăn vặt cho chuyến đi. Nhìn Địa
Ngục Khuyển và Thị Long mỗi người ôm một chồng túi giấy của siêu thị, Tây Môn cảm
thấy có chút bất lực.
"Ở đây
còn bán cả dụng cụ cho trò chơi sinh tồn ngoài trời! Có lều! Có bếp nướng! Có
ba lô!" Âm Heo lại có một phát hiện cực lớn. Siêu thị sân bay ở nước ngoài
thật chu đáo, quả không hổ danh là quốc gia lấy du lịch làm ngành kinh tế
chính.
Vì vậy, Tây
Môn đành phải chờ bọn họ chất một đống đồ dã ngoại lên xe của mình. May thay,
chiếc "xe tải bánh mì" trị giá chục triệu này có khoang chứa không nhỏ.
Cuối cùng, ngay cả ghế ngồi cũng chật kín những chiến lợi phẩm lặt vặt của Đức
Âm.
"Này,
Tây Môn, chúng ta thay phiên nhau lái xe đi. Như thế mọi người đều có cơ hội ngắm
cảnh đẹp dọc đường." Đức Âm đề nghị, cũng không đợi Tây Môn phản ứng, hắn
đã tự ý sắp xếp lịch lái xe luân phiên – Thị Long, Long Sách, Địa Ngục Khuyển,
Tây Môn, mỗi người lái hai tiếng.
"Tại
sao cậu không lái xe?" Tây Môn hỏi.
"Tôi
không có bằng lái xe." Đức Âm (⊙_⊙) trả lời, "Nhưng tôi biết đi xe
đạp. Hay là chúng ta đạp xe đường dài nhỉ?"
"Không!
Cứ quyết định như vậy đi!" Long Sách vội vàng chặn lại những ý nghĩ viển
vông của Đức Âm. Con hàng này suýt chút nữa đã quay lại siêu thị để khuân xe đạp
đi luôn rồi.
Nhưng trong
lúc mấy người họ nói chuyện, Địa Ngục Khuyển hiệu suất cực cao và dùng vận tốc
âm thanh, mua ba chiếc xe đạp và buộc chúng lên mui xe. Động tác của hắn quá gọn
gàng, không ai nhận ra trên nóc xe đã chất đầy xe đạp. Và sau khi con hàng này làm
xong xuôi mọi chuyện, rất chi là thản nhiên vào trong xe, ngồi cùng với Thị
Long.
"Chủ
nhân nói, phải dịu dàng với ngươi hơn." Địa Ngục Khuyển khoanh tay, liếc
Thị Long.
"Ta
không muốn nói chuyện với ngươi." Thị Long quay mặt đi.
"Cái
này cho ngươi." Địa Ngục Khuyển ném một vật nhỏ, tiện tay lấy khi mua xe đạp,
vào lòng Thị Long.
Đó là một
chiếc đèn pin hình thiên thần nhỏ.
Thị Long lặng
lẽ cất chiếc đèn pin đi.
"Thưa
Tây Môn tiên sinh!" Tài xế bản địa nói tiếng nước ngoài bỗng nhiên đập vào
cửa kính xe, khiến Tây Môn chuẩn bị khởi động xe phải nhấc chân ra khỏi chân
ga.
"Có
chuyện gì?" Tây Môn cũng dùng tiếng nước ngoài để hỏi.
"Tiên
sinh thực sự định đến hồ Mirage ư?" Tài xế trung niên vẻ mặt lo lắng,
"Tôi nghe nói ở đó có vẻ không ổn."
"Có
chuyện gì vậy? Đã xảy ra thiên tai? Hay là vấn đề an ninh?"
đọc truyện tại https://volieusatsatyeu.blogspot.com/2015/02/sieu-sao-uc-am.html
"Không
phải, nhưng nói chung có vẻ có gì đó kỳ quái. Tôi cũng chỉ nghe người ta nói lại,
không rõ cụ thể thế nào, vì nơi đó cách đây rất xa." Lời tài xế nói ấp úng,
không rõ ràng.
"Hừ. Lắm
chuyện." Tây Môn lầm bầm một câu bằng tiếng Trung, rồi đóng cửa kính và đạp
chân ga.
Chiếc xe từ
từ lăn bánh trên đường.
Con đường quanh
co dường như không có điểm cuối. Chiếc xe đi vào đường rừng, cảnh quan hai bên
từ thành phố hiện đại chuyển sang những cánh đồng rộng lớn hoặc những ngôi nhà
rải rác, cho đến khi hoàn toàn không còn dấu vết con người cải tạo, chỉ còn lại
những khu rừng rậm rạp che kín cả bầu trời.
Cơn mưa ngày
càng nặng hạt, trời tối sầm lại không còn phân biệt được ngày đêm. Nghe nói đất
nước này dân số rất ít, xem ra đúng là như vậy thật. Chiếc xe của mấy người bọn
họ đã đi được hơn một tiếng đồng hồ, nhưng số lượng xe khác gặp trên đường chỉ
đếm trên đầu ngón tay. Khi vào trong khu rừng, thì hoàn toàn không còn thấy bóng
dáng một chiếc xe nào nữa.
Đức Âm cũng
từ trạng thái phấn khích ban đầu, gần như dán mặt vào cửa sổ, chuyển sang chán
nản, ngả lưng vào ghế, buồn ngủ.
Long Sách đúng
lúc đắp một chiếc chăn nhỏ cho Âm Heo, tránh để khi hắn ngủ lại bị lạnh. Tây
Môn Tân Thành từ gương chiếu hậu nhìn thấy tất cả, đột nhiên trong lòng lại nảy
sinh một nỗi lo lắng và ghen tị vô cớ. Hắn vượt ngàn dặm đến đất nước xa xôi hẻo
lánh này để làm gì?
Tây Môn đột
ngột đạp phanh lại, lạnh lùng nói: "Hết giờ rồi, đổi người."
Vì vậy đến
lượt đổi cho Thị Long lái xe, nhưng Tây Môn lại chặn lại và chỉ vào Long Sách
nói: "Hắn lái đi."
"Được."
Long Sách đương nhiên hiểu ý của Tây Môn. Có lẽ hắn ta đã phát hiện ra điều gì
đó giữa mình và Đức Âm. Vì vậy, khoảnh khắc hai người xuống xe để đổi chỗ, ánh
mắt bọn họ nhìn nhau giống như hai tình địch đang khiêu chiến.
[Vốn dĩ họ
là tình địch mà!]
Thay thế vị
trí Long Sách, Tây Môn ngồi bên cạnh Đức Âm. Hắn ngây người nhìn gương mặt say
ngủ của Đức Âm – khi ngủ Mộ Dung Đức Âm trông thật trong sáng và không có chút
xíu tâm cư nào. Giá mà khi hắn tỉnh cũng được như vậy thì tốt biết bao...
Bàn tay hắn
lặng lẽ luồn vào bên trong chiếc chăn, vô thức chạm vào cơ thể Đức Âm. Long
Sách liếc xéo qua gương chiếu hậu, tâm trí của hắn hoàn toàn không phải đang
lái xe mà tràn đầy sự ghen tị. Lúc này, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt hết
vào gương chiếu hậu.
"Chủ
nhân cẩn thận!" Thị Long ngồi bên ghế phụ đột nhiên hét lớn, khiến Long
Sách giật mình quay lại. Hắn thấy phía trước không biết trong màn mưa từ đâu xuất
hiện một con hươu đực băng qua đường, đang ngây ngốc đứng giữa đường nhìn bọn họ!
Long Sách vội
vàng đạp phanh xe lại, khiến mọi người trong xe ngã lật nhào, Âm Heo cũng tỉnh
giấc.
Con hươu đực
nhanh nhẹn nhảy qua rồi chạy mất. Long Sách thở phào, chửi rủa: "Con hươu
chết tiệt! Dám cản đường gia, ngày khác nhất định mày sẽ thành món lẩu!"
Khoan đã,
hình như có gì đó không đúng. Long Sách chợt sực tỉnh. Lúc con hươu đó chạy đi,
hình như nó có sáu mắt thì phải?
Làm sao có
thể? Chắc chắn là do mưa lớn nên mình nhìn nhầm rồi. Long Sách tự giễu nghĩ thầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^