Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2025

C 88 - Siêu Sao Đức Âm

 Lililicat

Xiao ling (Meo)

Meo: Mấy năm rồi quý vị ơi, tự nhiên nhớ tới nên làm liền 2 chương :3. Vì quá khứ rồi nên để đồng bộ lại nhân xưng ngày xưa hơi khó, he he. Giờ không nhớ chức năng của blog luôn rồi ^O^

Chương 88: Kể chuyện cười trên đường đi là cách giải khuây tốt nhất

 

Tây Môn Tân Thành và Đức Âm đi trên máy bay riêng của công ty Tây Môn. Không hề thua kém không quân số một của tổng thống Mỹ, nói là máy bay thì không bằng nói là một chuyến phi hành của tổng thống thì đúng hơn.

Đức Âm ngồi đối diện với Tây Môn Tân Thành, khoảng cách giữa hai người là một chiếc bàn trà cố định được chế tác tinh xảo, ngồi bên cạnh Đức Âm là Long Sách.

Từ khi lên máy bay, Đức Âm và anh trai hắn đã bắt đầu ăn vặt.

Tiếng nhai rp rp rp rộp vang liên tục bên tai khiến Tây Môn Tân Thành vốn mang theo tâm tình đùa giỡn, lúc này chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng Âm Heo lại đẩy gói snack về phía hắn và hỏi: "Anh ăn không?"

Tim Tây Môn Tân Thành bỗng đập nhanh hơn.

Chỉ là một gói bim bim snack bình thường, hay còn gọi là thực phẩm rác rưởi, Tây Môn chưa bao giờ ăn những thứ như này, thế nhưng lúc này hắn lại cảm thấy đây là món ăn vặt ăn ngon nhất mà hắn từng nếm thử.

Có phải vì... đó là thứ tên kia đưa cho mình không?

Tây Môn Tân Thành cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm —— hắn đã rất cố gắng không để mình rơi vào tay giặc rồi. Nhưng giờ đây, hắn giống như một người vô vọng, nửa người đã treo lơ lửng dưới vách đá, chỉ có thể túm lấy đỉnh núi như nắm cái phao cứu mạng trong tay.

Cảm giác này thật lo lắng đến mức tuyệt vọng.

Hắn không muốn phải trả giá bằng chân tình!

Đối với một người như hắn, việc trao đi trái tim mình đồng nghĩa với sự hủy diệt vạn kiếp bất phục. Hắn không thể có bất kỳ nhược điểm nào! Hắn tuyệt đối không muốn giống như cha mình, chỉ vì yêu một người không nên yêu mà đánh mất tất cả! Ngay từ nhỏ, hắn đã hiểu rõ một điều, đã là người của gia tộc Tây Môn, tuyệt đối không được phép có tình cảm chân thật! Đối với những người trong gia tộc này, mỗi người đều phải sống dưới một chiếc mặt nạ. Chỉ cn sơ sảy mt to đã dẫn tới tai hoạ chết người.

 Gia tộc Tây Môn, một gia tộc bị nguyền rủa.

Tây Môn Tân Thành bỗng muốn cười. Nếu hắn không phải là Tây Môn Tân Thành, mọi chuyện sẽ ra sao?

Hắn đã mơ hồ cảm nhận được sự thất bại không thể đảo ngược trong ván cược với Mộ Dung Đức Âm.

Cho dù có là yêu, với thân phận của mình, hắn cũng không thể vứt bỏ hết tất cả được.

Những người trong gia tộc Tây Môn đều là loại người vô cùng ích k, lãnh khc li vô tình. Tây Môn Tân Thành bỗng cảm thấy mệt mỏi. Hắn có chút hoài nghi tại sao mình lại đột ngột sắp xếp chuyến đi châu Âu này. Chỉ hai ngày trước, khi lướt web, hắn vô tình nhìn thấy một nơi có tên gọi là hồ Mirage và bỗng nhiên bị một cảm xúc nào đó thôi thúc, quyết định chuyến đi này.

Có lẽ chỉ là muốn có một kết cục với Mộ Dung Đức Âm. Vừa vặn trong một tháng.

Hãy để hắn dùng một tháng này, động lòng cũng được, sa đoạ cũng được, rồi sau đó quên đi tất cả, ln na mang mt n vào mà tiếp tc sng. Thành thật mà nói, bây giờ hắn không còn chắc chắn mình có đủ tự tin để chinh phục Mộ Dung Đức Âm nữa hay không.

Tây Môn Tân Thành ở bên này lòng đang dâng trào cảm xúc, trong khi Âm Heo chỉ còn lại sự vui mừng và phấn khích. Trong mắt hắn, đây chính là mt cái bánh t trên tri rt xung mà thôi.

Thị trấn nhỏ Mirage nằm ở một đất nước Đông Âu nhỏ bé ít người biết đến, nằm sâu trong rừng núi. Đương nhiên, nơi đó cũng không có những cơ sở vật chất cao cấp như sân bay. Vì vậy, máy bay riêng của Tây Môn phải hạ cánh xuống thủ đô của nước này, sau đó đón xe đi qua những con đường núi quanh co để vào thị trấn.

Bay gn hết 8 tiếng đng h. Khoang máy bay dùng k thut hin đi nht, ngăn cách tp âm ca máy bay. Nội thất bên trong khoang thuyn trang hoàng tinh xo khiến cho hành trình đoạn đường bay này vô cùng thoải mái. Sau khi có thể tháo dây an toàn, Âm Heo lấy lý do đi vệ sinh để đi lại khắp nơi, còn mất mặt lén lút lấy điện thoại ra, nhờ Địa Ngục Khuyển chụp ảnh kỷ niệm cho mình.

Tây Môn Tân Thành đương nhiên đã phát hiện ra hành vi chụp ảnh tự sướng quê mùa của Âm Heo, nhưng lại không thể kiềm chế được suy nghĩ khó có th m ming "thấy hắn càng đáng yêu hơn".

Hắn không kìm được lại đổi một loại đồ uống có cồn khác, cũng hiếm khi chủ động rót cho Long Sách một ly, đẩy về phía Long Sách.

"Cùng uống một ly đi." Tây Môn Tân Thành nâng ly rượu lên.

"Tây Môn tiên sinh khách sáo rồi." Long Sách nói.

"Tôi muốn nghe một chút chuyện về Mộ Dung Đức Âm." Tây Môn Tân Thành đi thẳng vào vấn đề.

"Về phương diện nào?"

"Cứ tùy tiện kể một chút chuyện thôi, chỉ là tìm một chủ đề để nói chuyện trên đường đi thôi mà." Tây Môn lảng tránh ánh mắt.

"Đức Âm và tôi là anh em cùng cha khác mẹ, nói cách khác, hắn kỳ thật là con riêng." Long Sách uống một ngụm rượu, "Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm anh em của chúng tôi. Ngay sau khi Đức Âm chào đời thì mẹ của hắn qua đời. Từ nhỏ, hắn đã lớn lên bên cạnh tôi. Sau khi cha mẹ qua đời, tôi đã thừa kế gia nghiệp và tạo điều kiện cho đời sống sinh hoạt cũng như việc học tập của Đức Âm."

"Vậy thì, tình cảm giữa Đức Âm và anh rất sâu đậm nhỉ?" Tây Môn Tân Thành mơ hồ cảm thấy ghen tị. Anh ghen tị với tình cảm ruột thịt này.

"Có thể nói, tôi là người thân duy nhất trên đời của Đức Âm. Người mà Đức Âm tin tưởng nhất chính là tôi." Long Sách mỉm cười. Ánh mắt hắn nhìn Tây Môn Tân Thành bề ngoài thì trông giống như anh trai nhìn em rể, nhưng trên thc tế thì đang trng trn châm chích như đang nhìn tình đch. Câu nói đó dù nghe thế nào cũng giống như một lời khiêu chiến.

"Anh là ông chủ của Đức Âm, đứng trên lập trường của tôi thì không thể nói gì. Nhưng, nhưng nếu như là từ góc đ tình cm riêng, thân là anh trai đng thi cũng là người giám h ca Đc Âm, tôi mong Đức Âm có một cuộc sống bình thường. Hắn nên ở bên một cô gái, kết hôn và sinh con, chứ không phải một người đàn ông." Long Sách nói với một ý đồ khác.

"Người giám hộ? Mộ Dung Đức Âm đâu còn là trẻ con nữa đâu?" Tây Môn Tân Thành hơi nhíu mày. Nếu người đàn ông trước mặt không phải là người thân của Mộ Dung Đức Âm, anh đã buông lời cay nghiệt rồi. Tại sao người đàn ông này lại dám nói chuyện với anh bằng giọng điệu đó!

Đọc truyện tại volieusatsatyeu nhá, https://volieusatsatyeu.blogspot.com/2020/01/c-87-sieu-sao-uc-am.html#more

"Mộ Dung Đức Âm là em trai tôi. Trên đời này, người có quan hệ máu mủ và được hắn tin tưởng nhất chỉ có tôi. Tây Môn Tân Thành, với tư cách là người anh trai, tôi chỉ nghĩ đến hạnh phúc của Đức Âm. Anh, có thể mang lại hạnh phúc cho hắn không? Có lẽ anh có quyền thế và tiền tài, nhưng tiền bạc không thể mang lại hạnh phúc thực sự. Tôi cũng không muốn Đức Âm cả đời bị anh dùng tiền nuôi nhốt như một con chim hoàng yến, đến khi anh chơi chán rồi thì lại bị vứt bỏ." Ánh mắt và giọng điệu của Long Sách trở nên hùng hổ hăm doạ.

Tây Môn Tân Thành nghiến răng, không thể đáp trả lại lời của Long Sách.

Ngoài tiền ra, đúng là anh thực sự không thể cho Mộ Dung Đức Âm thêm gì nữa.

"Nếu anh thực sự yêu hắn, anh có thể hy sinh vì hắn không? Anh có dám vứt bỏ danh tiếng và quyền lực mà anh đang có không?" Long Sách cười nhạo, "Nếu như vậy, tôi khuyên anh nên sớm buông tay thì hơn. Một hạnh phúc mà anh không thể cho, tại sao cuối cùng lại kéo em trai tôi cùng chịu khổ? Anh có sẵn lòng cho hắn sự tự do không?"

"Tự do... nực cười! Hắn là nhân viên của tôi, mọi thứ đều phải do tôi quyết định!" Tây Môn Tân Thành miệng cọp gan thỏ gầm nhẹ. Sau đó, anh quay đầu sang một bên, chán nản dựa vào lưng ghế và nhắm mắt lại.

Long Sách nhân cơ hội giơ ngón tay cái về phía Đức Âm đang chụp ảnh ở đằng xa. Đức Âm cũng đáp lại bằng một động tác tương tự – Huynh trưởng, ngươi cứ thoải mái mà phun máu chó đi!

Thế là Long Sách lại thêm mắm vào muối, nhân lúc Tây Môn đang chịu đả kích, hắn cố tình hạ giọng, khiến giọng nói trở nên khàn khàn và thê lương: "Đức Âm... đã từng bị tổn thương."

Tây Môn Tân Thành quả nhiên bị thu hút. Hắn mở mắt ra, trong mắt đầy khao khát muốn biết sự thật.

"Đó là khi hắn mười chín tuổi. Hắn đã yêu một người." Long Sách nâng ly rượu lên uống, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn mới tiết lộ "chuyện bí mật" này.

Tây Môn hỏi: "Người đó là ai?"

"Là một cậu bé, sống ở cạnh nhà chúng tôi, một cậu bé rất hoạt bát và cởi mở, tên là Tuấn. Khi tôi đi làm, Tuấn thường đến nhà tôi, chăm sóc Đức Âm ốm yếu. Dần dần, Đức Âm nảy sinh một tình cảm khác lạ với Tuấn."

 Ánh mắt Long Sách trở nên xa xăm, dường như thực sự đang kể lại một ký ức đau khổ từ lâu, "Khi tôi phát hiện ra thì đã quá muộn. Đức Âm và Tuấn... Tóm lại, tôi đã phải rất vất vả mới đồng ý cho hai người họ ở bên nhau.

Tôi đã bị Tuấn lừa. Tôi nghĩ rằng hắn ta thực sự có thể mang lại hạnh phúc cho Đức Âm, nhưng rồi một ngày, hắn ta đột nhiên mất liên lạc. Đức Âm điên cuồng tìm kiếm dấu vết của hắn ta, sau đó mới biết, Tuấn... đã đính hôn... Cô gái đính hôn với hắn ta là một thiên kim nhà giàu nào đó.

Tuấn vì lợi danh đã vứt bỏ Đức Âm, lại còn đe dọa Đức Âm không được công khai chuyện của hai người. Đức Âm thậm chí đã không nói cho tôi biết những chuyện này...

Lúc đó tôi thực sự quá ngốc nghếch... Tôi nhìn thấy cơ thể của Đức Âm ngày càng gầy gò, suy yếu đi, mà không biết rằng trong lòng hắn đang giấu một bí mật đau khổ đến vậy... Vì không muốn tôi phải khổ sở, và cũng vì muốn buông tay để Tuấn được tự do, Đức Âm đã lựa chọn một mình tự chịu đựng tất cả.

Hắn không nói cho bất kỳ ai về việc Tuấn kết hôn, kể cả tôi. Hắn cũng chưa bao giờ hận Tuấn... Nhưng rồi một ngày, Tuấn lại đột nhiên tìm tới cửa, vu khống Đức Âm đã tiết lộ chuyện của hai người bọn họ cho vợ mình, khiến cho vợ hắn sinh non... Thậm chí hắn ta còn..."

"Tên khốn nạn kia còn làm gì nữa?!" Tây Môn siết chặt ly rượu, thậm chí hắn còn không nhận ra mình đã nghiến răng nghiến lợi.

Đong! Đong! Đong!

Tiếng động bật nhảy từ đằng sau bọn họ truyền đến, Long Sách và Tây Môn quay đầu nhìn theo tiếng động, chỉ thấy một Âm Heo đang bày ra tạo hình nhún nhảy tưng tưng như cương thi, để Địa Ngục Khuyển đi theo sau chụp ảnh "bay lơ lửng" trên máy bay cho mình.

... ...

"Chẳng lẽ vì sự cố lần đó mà Mộ Dung Đức Âm mới có tính cách quỷ dị như vậy?" Tây Môn = = Tại sao hắn ta lại dùng từ "quỷ dị" này nhỉ?

"... ..."

Nếu tôi nh không lm nói, anh thông báo vi bên ngoài là Đc Âm chỉ có mười by tui, vy mười chín tui là sao nữa?" Tây Môn cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, "Hơn nữa, tôi tra được các anh xuất hiện ở thành phố H nửa năm trước. Hộ khẩu và thẻ căn cước của các anh đều là giả. Nói thật, câu chuyện vừa rồi anh kể rất hay, nhưng tôi vẫn rất tò mò về thân phận thật của các anh —— một người có thể đẹp đến mức như Mộ Dung Đức Âm, hầu như không có người đàn ông nào có thể vứt bỏ hắn đâu, phải không?"

Câu chuyện máu chó đầy đầu của Long Sách sau khi b đng tác to hình chp chot ca Đc Âm làm cho tan tành, thì b Tây Môn thông minh vạch trần một cách dễ dàng.

"Hừ hừ, chỉ là kể chút chuyện để giải khuây cho anh trong chuyến đi nhàm chán này thôi mà." Long Sách bắt đầu chơi xấu, "Hóa ra tổng giám đốc Tây Môn lại quan tâm đến chúng tôi đến vậy, còn đặc biệt bảo người đi điều tra quá khứ của chúng tôi nữa."

"Mộ Dung Long Sách, tôi chỉ muốn cảnh cáo anh, tốt nhất đừng cùng em trai anh lừa dối tôi. Tôi muốn chỉnh chết anh, còn dễ hơn bóp chết một con kiến." Tây Môn nới lỏng cà vạt. Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, suýt nữa thì anh đã bị tên khốn Long Sách này đưa vào tròng!

Nếu không phải đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm thoát tuyến nhảy theo kiểu cương thi lố lăng như vậy, anh suýt chút nữa đã bị Mộ Dung Long Sách tẩy não rồi —— Nói gì thì nói, con hàng kia nào có dáng vẻ yếu đuối, hiền lành, bị người vứt bỏ đâu chứ hả?! Từ khi lên máy bay chỉ có ăn uống, ngủ nghỉ, rồi tự sướng nhảy cương thi các kiểu...

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^