Lililicat
Phong
Chương 5 thùng vàng đầu tiên
Thân phận thật sự của gã đàn ông là một nhà chế tác rất có máu mặt trong ngành âm nhạc, ở trong ngành âm nhạc ở thành phố x theo lý cũng được coi là người nổi tiếng, hắn ở trong một tiểu khu xa hoa cách căn phòng trong giáo khu cũ mà Âm Heo đang ở hiện nay chỉ có một vách tường, hắn mua khu nhà xa hoa ở tầng thứ năm, vừa lúc đối diện với phòng Âm Heo đang ở.
Gã đàn ông không phủ nhận bản thân hắn là một tên gay, Âm Heo lại trêu chọc ham muốn dã tính điên cuồng nhất trong nội tâm của hắn, Hắn không thể nào nhẫn nại nữa rồi .
Gã đàn ông nặng nề gõ cửa nhà Âm Heo.
"Ai vậy?" Âm Heo ở bên trong hỏi.
"Chuyển phát nhanh."
"Anh ta nói, nhà của ta không có sản nghiệp gì, người tới gửi phong bì hay tặng đồ thì không mở cửa." Âm Heo đáp.
Gã đàn ông = = mb bộ cậu là tiểu bạch thỏ chắc! Sao lại nghe lời anh trai như thế!
"Cầu xin ngài hãy thương xót, chúng tôi chỉ là nhân viên giao hàng thấp bé cũng không dễ dàng gì, nếu như ngài không ký nhận hàng thì tiền lương tháng này của tôi đều bị nhỡ !" Gã đàn ông ra vẻ đáng thương cầu xin, "Già trẻ lớn bé trong nhà của tôi chỉ dựa vào thu nhập của một mình tôi. . . . . ."
Vì thế Âm Heo mở cửa ra, nói: "Vậy được rồi, ta ký nhận cho anh."
Gã đàn ông còn chưa kịp tố khổ xong thì bất thình lình khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra ở trước mắt mình, khiến cho hắn suýt nữa… ngã quỵ rồi.
"Mau lấy ra đây?" Đức Âm thúc giục.
Gã đàn ông run rẩy run rẩy đưa tay sờ soạng túi tiền nửa ngày, nói: "Hàng hóa ở dưới lầu, rất lớn, cần tôi giúp nâng vào trong nhà hay không?"
"Là đồ gì mà lớn như vậy?" Âm Heo còn chưa biết ác ma đang từng bước một tới gần mình.
"Là . . . . . một bộ gia dụng nhà bếp. . . . . ." Gã đàn ông kích động nắm chặt nắm tay, vì giờ khắc này, hắn còn đặc biệt đi mua nguyên một bộ gia dụng thiết bị điện nhà bếp rất mắc đó!
"Đương nhiên, khuân lên thì tôi sẽ trả phí vận tải cho anh." Âm Heo rất dễ bị mắc câu.
Gã đàn ông hệt như nhận được lệnh đặc xá vậy, cực kỳ kích động chạy thẳng xuống lầu, mở buồng xe minibus của mình ra, từ bên trong nhấc ra một cái lò vi ba (microwave oven), thở phì phò thở phì phò khiêng lên lầu, chuyển vào trong phòng Âm Heo.
Xong xuôi! Khi gã đàn ông bước vào phòng Âm Heo, vì mình đã suông sẻ mà cảm động sắp phát khóc. Có điều, thắng lợi còn chưa đến mức làm đầu hắn u mê, ngay lập tức hắn một cước đá cánh cửa, không có ý tốt mà nói: "Tiên sinh, tôi giúp ngài nối dây điện ha!"
"Được." Âm Heo lại bằng lòng, dẫn hắn đi tới phòng bếp. Trong căn phòng thuê này không có mấy thiết bị điện gia dụng là đồ mới cả, ngay cả lò vi ba cũng không có. Gã đàn ông đặt lò ba lô xuống, thật muốn xoay người bổ nhào vào người Âm Heo nhưng mà lý trí nói cho hắn biết còn chưa tới thời cơ.
"Tiên sinh, ngài qua đây nhìn xem, nguồn điện nhà ngài hình như có chút vấn đề." Gã đàn ông ngoắc ngoắc Âm Heo, ý bảo Âm Heo khom người xuống nhìn thử bảng mạch xem sao, Âm Heo quả nhiên mắc mưu, nương theo phương hướng của ngón tay hắn chỉ mà nhìn lại, nhưng vào lúc này, gã đàn ông đột nhiên từ trong túi tiền móc một cái ống tiêm ra, với tốc độ sét đánh đâm vào Âm Heo! !
Nháy mắt trong lúc đó, trời đất như đảo lộn! ! Gã đàn ông chỉ cảm thấy cái ót của mình ‘bùm’ một tiếng nặng nề chảng vào sàn nhà, ngay lập tức đã mất đi tri giác.
Lúc tỉnh lại, hai tay của gã đàn ông đã bị trói ở đằng sau lưng ghế, đối mặt với ba người nam nhân Âm Heo, Địa Ngục Khuyển và Long Sách.
"Cái tên biến thái đáng chết này." Long Sách âm trầm nở nụ cười, Địa Ngục Khuyển cũng cười phụ họa, cười càng ngày càng đáng sợ.
Mà Đức Âm đứng ở một bên, mặc quần cộc rộng thùng thình, tay trái hươ hươ cái dao phay chói lọi, tay phải cầm một cây roi điện.
Âm Heo muốn biểu thị hắn chính đang gia tăng hiệu quả bối cảnh.
"Các người muốn làm gì! ! ! Cứu mạng a! ! ! Mẹ ơi! ! Có biến thái! ! !" Gã đàn ông bị khí tràng của bọn họ dọa mất mật rồi.
"Nếu như mày dám kêu thêm một tiếng, tao đảm bảo sẽ đem cây roi điện này cắm vào trong xx của mày." Âm Heo là người đầu tiên lên tiếng dọa dẫm, trình độ tàn nhẫn cỡ này làm cho Long Sách phải lườm sang.
"Đừng. . . . . . Đừng mà. . . . . ." Gã đàn ông sợ hãi tột cùng.
"Thành thật trả lời, mày tên là gì, tới nhà của tao làm cái gì." Long Sách nói. Sau khi hắn tan tầm thì phát hiện Âm Heo ở nhà chế ngự một người khách không mời mà đến.
"Tôi tên là Lưu Hiểu ! Nghệ danh của tôi chính là Carlos! Bạn bè trong giới đều gọi tôi là Tiểu Car! Tôi là người nổi tiếng! Các người giết tôi sẽ khiến cho xã hội chấn động đó!"
"Nhà mày ở chỗ nào?" Long Sách lại hỏi.
"Tui sẽ không nói cho anh biết đâu!" Lưu Hiểu bày ra biểu tình đáng khinh thà chết chứ không chịu khuất phục.
Địa Ngục Khuyển ngay lập tức điểm một huyệt đạo trên người hắn, ngay cả anh hùng hảo hán cũng không ai có thể chịu đựng nỗi đau nhức này ngay tức khắc lan rộng toàn thân Lưu Hiểu, Lưu Hiểu khóc thét một tiếng ngất đi, lại bị bọn họ tạt nước lạnh hắt tỉnh.
"Giờ có nói hay là không?" Âm Heo cầm lấy cây roi điện dí sát tới trước đũng quần của hắn, tức khắc bên trong trồi ra tiếng vang.
"Tôi nói! Tôi nói! !" Lưu Hiểu hoàn toàn đổ vỡ .
Vì thế suông sẻ lấy được địa chỉ nhà Lưu Hiểu, còn ở trên người hắn mò được một cái thẻ quẹt cửa vào tiểu khu và chìa khóa, vì thế Địa Ngục Khuyển và Long Sách giao Lưu Hiểu cho Âm Heo trông giữ, thừa dịp bóng đêm ghé thăm nhà Lưu Hiểu một chuyến.
Lưu Hiểu sống một mình, là một người cũng có chút thành tựu trong ngành văn hoá giải trí, trong nhà trang hoàng cũng có khuôn có dạng, so sánh với căn nhà Long Sách thuê vách tường màu trắng xà ống nằm ngang mà nói, đúng là cách biệt một trời một vực mà.
Lượn quanh nhà hắn một chặp, Long Sách phát hiện ra rất nhiều bức hình chụp Đức Âm và thiết bị chụp ảnh, còn có rất nhiều bức hình và thước phim hắn tự an ủi lưu lại trong máy tính, hàng này thế mà yên tâm thoải mái lưu trữ mấy thứ này, hơn nữa ngay cả mật mã cũng không thèm cài, ngoại trừ mấy thứ đó ra, còn có nhật kí nhòm lén do chính tay hắn viết, Long Sách sớm đã có chuẩn bị cầm cái USB copy file qua.
Lưu Hiểu đã trải qua mười hai tiếng đồng hồ kinh hồn, cuối cùng cũng được thả ra, nhưng mà dưới tính huống bị Long Sách nắm nhược điểm trong tay. Long Sách vừa nhìn là đã biết là người chủ nhân độc ác, cầm USB dọa dẫm Lưu Hiểu, nếu về sau mà còn dám chụp hình Đức Âm thì liền đem vụ bê bối của hắn công bố cho báo chí giới truyền thông, vì muốn lấy lại cái USB kia, Lưu Hiểu không thể không thanh toán cho Long Sách mười vạn NDT phí bịt miệng.
Sau đó, Lưu Hiểu mặt mũi mất hết vội vã cầm USB rời khỏi tiểu khu. Có điều về sau lúc Đức Âm có tiếng tăm, Lưu Hiểu này lại dấy lên một vụ scandal dậy sóng, khiến cho con đường siêu sao thoải mái của Đức Âm trở nên gập ghềnh nhấp nhô, nhưng mà việc này là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Lại nói, Long Sách chèn ép Lưu Hiểu, nửa đêm tự động chuyển tiền qua tài khoản, sau khi trở về, Đức Âm và Địa Ngục Khuyển đều dùng đôi mắt trông chờ mong mỏi mà nhìn hắn.
"Huynh trưởng, chúng ta có phải có tiền rồi đúng không?" Ánh mắt Đức Âm lóe ra, làm cho Long Sách nghĩ tới mấy chữ "nhà giàu mới nổi".
"Chỉ có mười vạn NDT mà thôi. . . . . . Số tiền này ngay cả xây dựng xí nghiệp cũng không đủ dùng. . . . . ." Long Sách còn chưa nói xong, hai mắt Đức Âm đã tỏa sáng: "Huynh trưởng, mua mèo Mỹ lông ngắn, đổi bồn cầu cao cấp, trang hoàng phòng ở. . . . . ."
"Ngừng! Mười vạn NDT thì nhằm nhò gì đâu chứ! Ngươi đừng suy nghĩ nhiều thứ không có làm gì, ta muốn dùng mười vạn này đi đầu tư! Một phân tiền ngươi cũng không được phép rớ tới!" Long Sách ôm chặt chi phiếu vào trong lòng,ngực mình.
Địa Ngục Khuyển đang ở một bên nghĩ nghĩ: mười vạn NDT thì có gì đặc biệt hơn người? Đợi hai tháng nữa, ta cũng sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy, đến lúc đó ta nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của chủ nhân tốt lắm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^