Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

[C50] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong




Chương 50 sương mù chi cốc ( bảy )





Tiếng cười giòn giã của Laird cùng với tiếng rống giận dữ của Eagle tràn ngập khắp trang viện. Mãi cho đến khi Laird chuẩn bị nâng trình hoài niệm của Eagle lên một tầm cao mới, rốt cuộc thì Eagle cũng bi phẫn bùng nổ sức mạnh tiềm tàng, lúc này mới liều chết giãy thoát cái ôm tình yêu của Laird.

"Làm sao vậy?" Laird vẻ mặt thất vọng nhìn Eagle vòng qua ghế dựa, lại trốn ra sau lưng Gil, "Không phải mới trước đây con rất thích hay sao?"

"Đó là khi con lên năm!" Eagle quả thực muốn hất bàn trà, "Bây giờ con đã mười tám!"

"Không vấn đề gì cả," Laird cấp bách tỏ thái độ, "Chỉ cần con thích, dù cho một trăm tám mươi tuổi ba ba cũng có thể ôm con chơi."

"Trọng điểm không phải chỗ này a a a! ! !" Eagle đập lưng ghế Gil bành bạch.

Ghế dựa này cũng coi như vững chắc, bị Eagle dồn sức nện một hồi nhưng cũng chỉ lắc lư một tẹo mà thôi. Nhưng tách trà trong tay Gil không nuốt trôi được, không cẩn thận sẽ bị hất vào mặt ngay.

Quay đầu nhìn Eagle cả khuôn mặt đỏ bừng, một bên tức giận trừng mắt Laird, một bên còn dùng khóe mắt uất ức buồn bực liếc về phía mình.

Tự hỏi một chút, Gil cảm thấy thân là bạn bè thì nên an ủi người ta, "Tình cảm cha con hai người thật tốt."

Gil muốn tặng kèm một cái biểu tình chân thành, nhưng đắn đo nửa ngày cũng không biết cái vẻ mặt đó rốt cuột là ra làm sao. Cuối cùng chỉ có thể buông tha, vừa nghiêm túc có chút hờ hững bồi thêm một câu: "Thật sự làm cho người ta hâm mộ."

"A, tình cảm cha con chúng ta vẫn luôn tốt lắm." Rốt cục thì Laird cũng chú ý tới trong phòng khách còn có ba người lạ.

Đánh giá Gil cùng Lance và Louka Caton ngồi bên cạnh vài lần, sửa lại cảm xúc kích động vừa rồi. Quay đầu nhìn về chỗ ba người, khẽ nở một nụ cười tự nhiên.

"Các cậu là mấy người bạn Eagle mang về đi?"

Gil đặt chén trà xuống, gật đầu nói: "Vâng. Lần đầu gặp ngài."

Louka Caton cùng với Lance thì theo bản năng quay đầu nhìn về phía Eagle —— nụ cười vừa rồi của Laird giống hệt như cái cảm giác lần đầu tiên khi bọn họ gặp Eagle!

Laird xoay người ngồi xuống bên người Jessy, tầm mắt lia qua lia lại nhìn chằm chằm đánh giá mấy người mấy lần. Lúc chạm tới biểu tình xù lông của Eagle thì nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết hòa ái .

"Eagle chưa từng mang bạn về nhà bao giờ. Chào mừng các cậu, những người bạn nhỏ đáng yêu."

"Hình như đây là nhà của tôi." Jessy liếc người tóc đỏ người bên nào đó, "Ai cho phép ngươi tùy tiện xông tới đây? Mau về đi."

"Jessy thân ái. Nếu ngươi đã may mắn làm xong Truyền Tống Trận, thì phải lấy ra dùng." Laird đối với thái độ ghét bỏ của Jessy thoạt nhìn sớm đã thành thói quen, chả thèm để ý phất phất tay, tiếp tục hỏi tình huống của bọn Eagle.

Eagle thấy Laird đã khởi động hình thức trưởng bối thành thục ổn trọng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn cách cái bàn trà, cẩn thận ngồi xuống bên người Gil.

Một lần nữa chọn lựa kể sơ qua chuyện vừa rồi đã nói cùng Jessy. Chỉ có điều lần này ngữ khí ngạo kiều không ít. Nhưng Gil lại có thể nghe ra trong giọng nói của hắn thân mật hơn một phần.

Nhưng cuối cùng nghe nguyên nhân đầu đuôi mọi chuyện Eagle dẫn cả bọn trở về, mày kiếm Laird hơi nhíu, sờ cằm nói : "Ồ? Một tên Công Tước à?"

Eagle ấp a ấp úng không đáp, tránh tầm mắt nhìn chằm chằm sàn nhà. Giống như đứa nhỏ có chút ủy khuất lại cứng đầu không muốn chịu thua.

Laird thấy thế cũng chỉ cười cười, vỗ vỗ tay đứng lên, "Tốt lắm, nếu đã về thì trước hết cứ yên tâm ở đây. Chỉ có điều nếu chưa có sự đồng ý của ta thì không được rời đi. Nhóm các cậu thật sự quá yếu, ít nhất phải đợi đến khi ta cảm thấy các cậu không tệ quá thì mới được phép rời đi."

"Đây là nhà ta." Đối mặt với việc Laird tự nhiên như chủ nhà, Jessy một lần nữa lại cường điệu.

"Đừng quá để ý những chuyện nhỏ nhặt này, " Laird đứng dậy đi lên trên lầu, "Phòng của ta đâu? Mau tới giúp ta sắp xếp đi, bằng không đêm nay ta sẽ ngủ trong phòng ngươi."

Jessy kìm nén xúc động muốn một cước đá hắn văng ra, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo lên lầu .

Hắn cũng đồng ý với đề nghị của Laird Eagle, cho đến khi cả bọn chưa đạt tới yêu cầu thì không được phép rời đi cho nên không chỉ cần chuẩn bị phòng cho Laird mà còn thêm ba phòng cho khách nữa.

Trong cốc ngoại trừ Jessy thì không còn ai khác, việc này toàn bộ đều do hắn tự giải quyết. Còn về phần sai Laird và Eagle đi làm? Hắn còn chưa muốn trang viện lại bị hủy thêm một lần nữa đâu.

Hai người đã rời đi, lúc này không khí trong trong phòng khách mới thật sự thanh tĩnh trở lại.

Cuối cùng thì Gil cũng hiểu được, vì sao lúc Eagle quyết định dẫn bọn hắn trở về thì cảm xúc dường như khó chịu đến thế.

Vừa rồi chỉ ngồi cùng một lát, mặc kệ là Jessy hay Laird, hai vị này đều là cường giả đứng trên đỉnh đại lục, liếc mắt một cái là đủ để nhìn ra hai người họ rất cao ngạo. Mà Eagle được bọn hắn nuôi dạy, tất nhiên cũng chịu ảnh hưởng.

Eagle hiếu thắng, Gil và hắn ở chung đã lâu tự nhiên rõ ràng nhất.

Lần này Eagle dẫn ba người bọn họ quay về, không khác gì chạy trối chết trở về nhà tìm hai người Laird nhờ che chở, đương nhiên Eagle sẽ cảm thấy vừa khó chịu lại không dám đối mặt với hai người bọn hắn. Nếu chuyện lần này chỉ liên luỵ đến một mình hắn, Gil dám khẳng định dù có chết Eagle cũng sẽ không muốn quay về như thế.

Cũng chính bởi vì chuyện này còn liên quan đến tánh mạng của hắn và hai người Lance cùng Louka Caton, cho nên Eagle đành buông bỏ phần cố chấp và hiếu thắng kia, không để ý mặt mũi dẫn bọn hắn về đây.

Gil vỗ vỗ mu bàn tay của Eagle, mỉm cười nói: "Mang bọn ta đi ra ngoài mua sắp đi?"

Từ lúc Eagle quyết định mang bọn Gil quay về nhà thì trong lòng cũng đã xoắn xuýt suốt một đường. Vừa rồi ở trước mặt Laird, chuyện mất mặt nhất cũng đã bị cả bọn Gil thấy được cho nên lúc này ngược lại thoải mái hơn rất nhiều.

"Tốt, sân trong của Jessy rất đẹp. Lúc nhỏ tôi thường hay lén chạy tới đây chơi." Eagle vừa nói, từ trong lòng ngực túm Puffs cùng Pudding lôi ra.

Vừa rồi đoán chừng là uy thế của hai người kia quá mạnh cho nên ba con ma sủng đều thành thật uốn mình nằm trong góc hơi hơi phát run.

"Tốt lắm, đừng run nữa. Một chốc nữa tôi sẽ giới thiệu bạn mới cho các cậu." Eagle đặt hai vật nhỏ ở trên vai, dẫn ba người đi tới sân nhỏ.

"Cậu sống ở đây từ nhỏ hả?" Đi vào trong sân, lại thấy Eagle giới thiệu đủ các loại thực vật và pháp trận mới lạ, Louka Caton nhịn không được tò mò hỏi han.

Eagle: "Không có, tôi với Laird sống ở bên hồ Gould. Có điều thường xuyên bị đói bụng, hoặc là nhàm chán thì sẽ chạy qua đây."

"..." Lance: "Nếu tôi nhớ không lầm thì, hồ Gould ở Tây Khải mà." Mà bọn hắn bây giờ đang ở trong lãnh địa của Ân Á.

Eagle nhún vai, "Quên là làm sao chúng ta vào đây à?"

"Thật sự là Truyền Tống Trận cự ly xa sao?" Gil như có điều suy nghĩ lại nói: "Không nghĩ tới đến bây giờ mà vẫn có người có thể làm được."

Eagle: "Ừ, Truyền Tống Trận nằm trong căn phòng ở lầu hai. Cho nên lúc nào cũng có thể tới."

Louka Caton: "Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua! Căn bản là chưa từng công bố ra ngoài?"

"Ai muốn để cho mấy kẻ ngu xuẩn đó dùng Truyền Tống Trận tôi chế tạo ra chứ." Eagle đột nhiên học biểu tình và ngữ khí của Jessy, chuyển tải trọn cả mười phần.

Cả bọn nhất trí gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, biểu hiện này quả thực rất phù hợp với tính cách vừa rồi của Jessy.

Bốn người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đối với chuyện hôm nay đột nhiên gặp được hai vị cường giả cấp thánh vẫn còn cảm thấy rất mới lạ.

Gil đón lấy trái cây mà Eagle mới từ trên cây hái xuống, "Lại nói tiếp, ngài Anderson và Brasington cũng đã quá trăm tuổi rồi đi?"

Jessy và Laird thành danh khắp đại lục từ lâu lắm rồi. Hai người đều là cường giả cấp thánh, bề ngoài, thể năng hay mọi phương diện khác đều vẫn duy trì trạng thái tốt nhất cho nên căn bản không thể biết rõ tuổi thọ chuẩn xác của bọn họ.

Eagle: " Năm nay tính ra thì Laird đã 237 tuổi. Jessy thì nhỏ hơn hắn hai tuổi."

Lance đang cắn trái cây bất thình lình bị sặc nước trái cây—— mặc dù biết năng lực càng mạnh thì kéo dài tuổi thọ đối với bọn họ mà nói chỉ là việc nhỏ, nhưng đây cũng khoa trương quá đi. Hắn còn tưởng chỉ có Tinh Linh với Long Tộc mới sống lâu thôi chứ.

Còn Eagle thì thấy việc này quá đỗi bình thường, "Không tính sai đâu, lúc bọn họ nhặt được tôi thì bọn hắn cũng đã trên hai trăm tuổi. Đều là mấy lão già, cũng không biết bọn hắn lấy đâu ra tinh lực là chẳng khi nào dùng hết."

Tuy Eagle giới thiệu nói Jessy là cha của hắn, Laird cũng tự xưng là ba ba của Eagle. Nhưng từ bề ngoài, Gil có thể nhìn ra được bọn hắn hoàn toàn không có huyết thống gì. Có lẽ Louka Caton và Lance cũng hiểu, cho nên căn bản không muốn đề cập tới đề tài này. Thật không ngờ Eagle lại thoải mái nói ra.

"Sao nhìn tôi vậy chứ?" Eagle vẻ mặt ù ù cạc cạc, " Không phải các cậu thật sự nghĩ Laird hơn hai trăm tuổi, còn có thể mang thai sinh ra tôi đấy chứ?"

Gil căn bản không muốn để ý đến hắn, quay đầu tiếp tục thưởng thức biển hoa rực rỡ muôn màu bên người —— tốn công lo lắng cho tên thần kinh thô này, quả thực là lãng phí cảm tình.

Nói tới chuyện trước đây, Eagle cũng rất hứng thú: "Có điều phải nói thật, lúc nhỏ tui còn thực sự nghĩ rằng Laird sinh tôi ra chứ."

"Ồ? Vậy lúc ấy ngài Anderson nghĩ như thế nào?" Gil cảm thấy khá hứng thú với chuyện này.

"Không biết." Eagle ngửa đầu nhớ lại, "Lúc ấy tôi lặng lẽ đến hỏi Ling Yan. Kết quả ngày hôm sau, Laird nói cho tôi biết, kỳ thật khi hắn mua trọng kiếm tôi thì được tặng kèm thêm tôi."

"..." Gác câu trả lời của kỳ lạ này, Gil chú ý tới tin tức của người kia, "Ling Yan là ai?" Lúc trước cũng có nghe qua Jessy đề cập đến cái tên " Lin Feng ". Nghe qua thì giồng như là hai anh em?

"Ô, quên giới thiệu." Nói tới chỗ này, cả bọn vừa lúc tới chỗ ngoặt, đi vào khu đất trống sau trang viện.



Eagle chỉ vào hai thân ảnh thật lớn đang lười nhác nằm trên bãi cỏ tắm nắng trước mặt, "Lin Feng, Ling Yan, không có bọn hắn thì tôi căn bản không có khả năng bình an lớn thành người. Pudding, Puffs, Lilith, mau xuống đây chào hỏi."

1 nhận xét:

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^