Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

[C53] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu

Phong






Chương 53 Hương vong linh ( một )




Đoán chừng là bị gần đây trải qua một khóa huấn luyện bài bản, Eagle vừa đề cập tới đi ra ngoài thì hành động hết sức nhanh chóng. Tới tủ treo quần áo lấy phần điểm tâm nhỏ Jessy đặt sẵn bên trong, xách Pudding rồi vội vội vàng vàng thúc giục Gil.

Gil chậm rãi theo sát đằng sau một người một hổ, nhìn thấy hai kẻ kia một đường cãi nhau ầm ĩ chạy ù về trước, thỉnh thoảng dừng lại chờ hắn. Không khỏi cảm khái, những sinh vật đầu óc đơn giản thì tinh lực luôn tràn trề như vậy.

Lại nói tiếp, cốc sương mù kỳ thật cũng không phải nhỏ. Gil bị kéo lê đi gần ba bốn giờ đồng hồ liền, đến lúc này mới nghe Eagle nói đại khái sắp đến nơi rồi.

"Cậu thật sự chưa từng tới đây?" Gil đánh giá rừng cây và thực vật chung quanh càng ngày càng tươi tốt, hỏi Eagle đi bên cạnh.

"Chỉ ghé qua một lần." Eagle cùng Pudding đại khái chạy đã mệt, cuối cùng cũng im lặng sóng vai đi bên cạnh Gil , "Khi còn bé có lúc quá nhàm chán nên đã tới một lần, nhưng bên này ngoại trừ bỏ rừng cây thì không còn gì hết. Jessy cũng ghét bỏ hoàn cảnh ở đây không thích hợp cho gieo trồng dược liệu, cho nên gần như chưa từng tới."

Gil ngẩng đầu nhìn bên trên một chút, nhánh cây rậm rạp cơ hồ che phủ toàn bộ ánh sáng. Có lẽ cũng do liên quan tới địa thế cho nên khu rừng cũng đứng gió. Trong không khí tràn ngập mùi lá khô mục nát.

Mấy loài cây cối thấp bé căn bản không thể sinh trưởng trong hoàn cảnh này, đơn giản lài vì nơi đây thiếu ánh sáng mặt trời, cùng hoàn cảnh ẩm ướt hư thối. Cũng khó trách Jessy ghét bỏ bên này.

Bởi vì trên đường lá rụng càng để lâu càng dày, cái chân ngắn ngủn của Pudding căn bản đã muốn thể đi lại bình thường. Gil đành tóm nó ném tới trên người Eagle.

"Hình như là ngay phía trước thì phải." Eagle từ trong giới chỉ lấy ra cái bánh ngọt nhỏ lấy trong tủ, chia cho Pudding trên vai một người một miếng. Một bên duỗi ngón tay chỉ vào ánh sáng phía trước.

Hai người vẫn nhàn tản cuốc bộ đi qua. Cho đến khi tới gần sát rừng cây bên cạnh, không khí chung quanh mới mát mẻ hơn vài phần. Không có cây cối bao quanh, tầm nhìn cũng rộng rãi không ít.

Gil đứng bên rìa sườn dốc, cúi đầu nhìn xuống.

Vốn địa hình là sơn cốc, nhưng lại tự dưng mọc ra một cái vách núi như vậy quả thật cũng có chút kỳ dị. Bên này bởi vì rừng cây che phủ mà ánh sáng cũng không đủ để nhìn rõ. Mà đáy vực bên dưới lại trông càng thêm sâu thẳm. Ngoại trừ dốc sườn dựng thẳng đứng còn có thể chứng kiến được một ít cây nhỏ mọc ngang, xuống một chút nữa cũng chỉ còn một mảnh tối đen .

"Cậu muốn xuống dưới đó?" Gil nhìn chằm chằm gió lạnh không ngừng quét qua, không rõ Eagle vì cái gì muốn tới nơi này.

"Cốc sương mù cũng chỉ có chỗ này là tôi không đi qua thôi." Eagle và Pudding miệng nhai bánh ngọt "rộp rộp rộp rộp", thực tự nhiên trả lời.

Gil chẳng để ý nhún nhún vai, "Tùy cậu. Thế cậu tính đi xuống như thế nào?"

Eagle liếc mắt nhìn Gil một cái, "Đương nhiên là trực tiếp đi xuống chứ sao. Cậu cũng không phải không biết."

Nói xong, cả người Eagle đột nhiên trôi lềnh bềnh, nhẹ nhàng rơi thẳng xuống đáy vực.

Gil bất đắc dĩ, vong linh pháp sư mặc dù không có thuật phiêu phù của thánh ma pháp, nhưng làm đến cái loại trình độ như Eagle quả thật cũng không phải khó khăn.

Một trận khói đen đột nhiên từ bên mép Gil dâng lên, áo choàng đen trên người bay phần phật. Cả người Gil chợt nhẹ, rất nhanh cũng bị đoàn khói đen kia nâng lên, theo sát phía sau Eagle chậm rãi trôi xuống dưới sườn dốc.

Độ cao của đáy vực so với sự tưởng tượng của Gil còn sâu hơn nhiều, Pudding vừa mới bắt đầu còn cảm thấy mới lạ hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, không đầy một lát liền cảm thấy chán ghé trên vai Eagle liếm móng vuốt .

Càng đi xuống, ánh sáng lại càng thiếu. Cho đến khi khắp chung quanh cơ hồ đều là tối đen một mảnh, hai người cũng còn chưa tới đáy.

"Rốt cuộc sâu cỡ nào chứ?" Eagle vừa khống chế tốc độ rơi, vừa bắt chuyện với một quả cầu ánh sáng trôi nổi lên đỉnh đầu, thuận tiện để hắn và Gil quan sát chung quanh.

Phạm vi chiếu sáng của cầu thánh quang cũng có hạn, Gil quan sát hơn nữa ngày, mới có thể mơ hồ nhìn ra một vài cây cỏ kỳ quái mọc trên vách núi đá chung quanh. Dưới chân không ngừng phả gió lạnh, làm hắn có cảm giác vẫn còn cách mặt đất một khoảng rất dài.

Vỗ tay phát ra tiếng, một con ma yểm đột nhiên từ giữa không trông hiện ra, gào một tiếng rồi nhanh chóng ẩn mình đi xuống. Nhưng qua một lúc lâu vẫn không nhận được tin hồi báo trở về.

Gil nhíu nhíu mày, vừa định mở miệng gọi Eagle đi bên cạnh. Tình huống bên dưới không rõ ràng, dù sao thì hai người bọn họ chỉ là đơn thuần tò mò muốn đi xem, tình hình như vậy không bằng trực tiếp bỏ đi.

Nhưng Gil còn chưa mở miệng, Pudding vốn đang nằm trên vai Eagle đột nhiên ngẩng đầu. Chóp mũi màu hồng hít hà xung quanh, vừa quay đầu, nhắm ngay một hướng khác trong bóng đêm.

"Ngao ô!" Pudding quẫy cái đuôi tạt qua gò má Eagle, ý bảo hắn chuyển sang bên kia.

"Pudding? Bên kia có cái gì sao?" Eagle tò mò hỏi nó.

Pudding đương nhiên còn không đủ lớn để có thể giải thích rõ ràng, chỉ không ngừng ra hiệu ý bảo Gil cùng Eagle đi sang cái hướng kia.

Vốn Eagle cũng chuẩn bị kéo Gil trở về, hắn chỉ muốn tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi một lát, thuận tiện đang buồn chán nên tới nơi này xem thử. Chỉ có điều tình hướng dưới vực so với trong tưởng tượng của hắn còn kém quá xa, cho nên cứ dứt khoát trở về trang viên tìm một chỗ tắm nắng là được.

Nhưng động tĩnh đột nhiên của Pudding, lại làm cho cả hai người do dự . Ngoại trừ lúc ăn, hai người chưa từng thấy Pudding khăng khăng cố chấp như vậy. Đôi bên trao đổi ánh mắt một chút, cuối cùng nhất trí đổi hướng, theo ý của Pudding đi tới.

Đến thì cũng đến rồi, Pudding nếu muốn đi, vậy cứ đi xem đi.

Hai người duy trì tốc độ như thường, từ đoạn dốc hẹp dài đi thẳng về phía trước không biết trôi nổi đã bao lâu. Pudding vẫn đứng ở trên vai Eagle vung vẫy cái đuôi, thoạt nhìn hình như có chút hưng phấn.

"Ngao ô!" Pudding đột nhiên khẽ tru lên một tiếng, Gil cùng Eagle đồng thời dừng lại.

Hai người cũng đã chú ý tới phía trước trên vách núi đá không xa, tựa hồ có đóm sáng cực nhỏ nhẹ nhàng thoảng qua. Tuy ánh sáng kia cực kỳ mỏng manh, nhưng trong không gian bốn phía tối đen này lại dễ dàng khiến hai người chú ý tới.

Gil từ trong giới chỉ lấy ra một cái viên đá chiếu sáng, điều động đoàn sáng tụ thành cụm roi sọi tới vách núi đá đằng kia.

Đoàn sáng này dù sao cũng mạnh hơn quả cầu Thánh Quang trên đỉnh đầu Eagle nhiều. Rất nhanh, Gil cũng đã phát hiện trên vách đá đen kịt kia, có một cái lỗ trũng xuống, từ nơi này nhìn lại trông giống như một cái sơn động. Mà tia sáng le lói thoáng hiện từ đằng kia cũng từ bên trong vọng lại.

"Pudding, ở bên trong hả?" Gil quay đầu hỏi Pudding đang hăng hái vẫy vẫy đuôi.

"Ngao!" Pudding vội vàng gật đầu, đôi mắt tròn lúc này sáng rực thêm vài phần.

Từ lúc Pudding đột nhiên có biểu hiện khác thường đòi tới đây thì Gil dần dà trở nên hết sức cảnh giác. Nhìn sơn động trước mặtt bị loài cây kỳ lạ không rõ tên bao phủ hơn phân nửa, do dự một lát, Gil nhìn về phía Eagle gật gật đầu, dời bước dẫn đầu đi vào cửa.

Thân hình vừa động, Eagle cũng cất bước cản hắn lại, từ trong giới chỉ rút trọng kiếm. Đem Pudding đặt ở trên bả vai hắn, chắn ở phía trước bước vào cửa động.

Thân hình Gil hơi khựng lại, nhưng cũng không tranh giành với Eagle. Lấy góc độ chức nghiệp đến xem, kiếm sĩ chuyên tấn công gần đi trước dò đường quả thật hợp lý hơn nhiều.

Gil vung pháp trượng triệu hồi hai Ma Hồn, vây Eagle vào giữa, lúc này mới theo sát đằng sau.

Hai người nhẹ nhàng bước vào hang động, tra xét nửa ngày cũng không cảm ứng được bên trong có hơi thở của bất kỳ loài sinh vật nào. Mà Ma Hồn vào trong hang động lúc đầu, cũng không gửi về bất kỳ cảnh báo có nguy hiểm nào.

Eagle một tay chống vách đá, một tay nắm trọng kiếm, cẩn thận bước bên rìa hang. Dựa lưng vào cửa động, nâng tay ném một đoàn Thánh Quang vào trong động.

Đoàn sáng xinh đẹp chợt lóe, cảnh vật bên trong nháy mắt hiện ra. Nhòm vào trong thăm dò tình hình Eagle bỗng chốc sửng sốt, vài giây sau đoàn Thánh Quang cũng biến mất, chung quanh lại khôi phục một mảnh tối đen.

"Không có gì chứ?" Gil hỏi Eagle đứng phía trước.

Eagle lắc lắc đầu, lại dẫn thêm mấy đoàn Thánh Quang để chúng nó lềnh bềnh trôi nổi bên trong. Chờ trong giây lát, bốn phía chung quanh vẫn im lặng như lúc ban đầu, lúc này mới thật cẩn thận cầm trọng kiếm bước vào bên trong.

Gil nãy giờ bị Eagle chắn ở phía sau, mãi cho đến khi bước vào bên trong sơn động, chứng kiến đoàn Thánh Quang sáng rực soi rọi cảnh vật, lúc này mới kinh ngạc hơi hơi nhíu mày.

Sườn dốc dưới cốc sương mù, hàng năm không lọt một tia sáng vào. Bên trong ngoại trừ cây cỏ, thậm chí không còn bất cứ ... loài sinh vật nào khác thế mà có vết tích chứng tỏ rõ ràng đã từng có loài chủng tộc có trí tuệ sinh hoạt bên trong.

Cái hang núi bên dưới sườn dốc ở lưng chừng trời này đã được ai đó bố trí thành một gian thư phòng cùng phòng thí nghiệm. Mà không gian bên trong cũng không lớn, mặt đất bằng phẳng, nhưng vị trí vách đá chung quanh lại bất quy tắc.

Vách đá chung quanh chỉ tạm dựa vào mấy giá sách gỗ mộc mạc, bên trên chất đầy các bộ sách tư liệu. Ở giữa dựng một cái đài thí nghiệm thật lớn, mà vách đá tận cùng bên trong bị người chế tạo thành một cái lò sưởi sơ sài trong tường.

Lò sưởi trong tường thỉnh thoảng còn lòe ra một tia sáng nhạt, mà bên trong sơn động ấm áp khô ráo hơn bên ngoài một ít, hiển nhiên là lò sưởi trong tường vẫn còn đang đốt.

Lò sưởi trong tường vẫn còn đang cháy? !

Gil tra xét chung quanh vài lần vẫn không có phát hiện có hơi thở của bất kì sinh linh nào. Mà chỗ giá sách cùng đài thực nghiệm đều đóng một lớp bụi mỏng. Một chút cũng không giống như có dấu vết của người sống ở đây.

Trong mắt hai người đều hiện ra thần sắc kinh ngạc, mà Pudding từ lúc vào sơn động đã nhảy xuống khỏi vai Gil. Ở chung quanh ngửi ngửi, đụng đụng hình như là đang nghi hoặc, lại giống như đang tìm thứ gì đó.

Cảm giác đánh hơi nguy hiểm của Pudding luôn cực mạnh, nhìn bộ dạng bây giờ của nó cũng làm cho hai người an tâm không ít, cứ mặc cho nó đi dạo quanh động. Lúc này hai người đang kinh ngạc vì lò sưởi trong tường vẫn chưa từng tắt, cẩn thận vòng qua đài thí nghiệm vòng vào trong.

Không còn bị đài thí nghiệm và giá sách chắn tầm nhìn, lò sưởi trong tường lúc này mới lộ ra toàn bộ.

Nhưng làm hai người kinh dị đóm lửa bùng từ lò sưởi trong tường kia thế nhưng là màu đen tuyền.

Ngọn lửa màu đen nhánh? Với sự hiểu biết của Gil thì dưới tình huống bình thường, Vantican Lance căn bản không có ngọn lửa màu đen. Trong khi thí nghiệm vật phẩm luyện kim thuật có khi thỉnh thoảng có sinh ra lửa đen nhưng cũng chỉ là giống nhau mà thôi, căn bản không có độ ấm, cũng không thể tính là ngọn lửa chân chính.

Mà giống như lúc này trên chóp đỉnh vàng ánh, ngọn lửa đen cũng có độ ấm, tự nhiên không phải phản ứng phụ sinh ra trong quá trình luyện kim thuật rồi.

Ngọn lửa một màu đen thuần như vậy, chỉ có một loại vật chất mới có thể giải thích —— hơi thở của rồng!

Đối với cái đáp án này, Gil kinh ngạc có chút xuất thần.

Mà cái kệ bên trên lò sưởi trong tường có một cái kim loại đen, chớp mắt nhìn lại Gil không thể không tin tưởng mình đáp án hoang đường ban nãy của mình ——một quả trứng tròn màu đen lớn cỡ bắp chân của Gil nằm chình ình trên kệ.

"Trứng... Rồng? !" Trong nháy mắt, Gil cũng có chút hoài nghi độ chính xác trong phán đoán của mình .



3 nhận xét:

  1. hai bạn này QUẢ NHIÊN CÓ DUYÊN VỚI MA SỦNG,thú cưng

    Trả lờiXóa
  2. Di choi thoi ma cung vo duoc rong day duoc goi.la van gi a

    Trả lờiXóa
  3. Đi tới đâu cũng lụm đc dị thú :))

    Trả lờiXóa

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^