Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

[C55] Pháp Sư Cao Cao Tại Thượng

Vân Lạc Cửu
Phong



Chương 55 hương vong linh ( ba )



Eagle tỉnh lại không lâu, Pudding cũng tỉnh lại. Nhưng mà khác với hai người kia, sau khi tỉnh lại thì tinh thần Puddingtốt lắm, một mình vui vẻ chạy tới chạy lui. Mắt thấy trong lòng Eagle ôm quả trứng rồng thật lớn, cũng chưa biểu hiện ra địch ý quá lớn.

Còn chưa rõ tình huống cho nên hai người cũng không dám đi loạn. Ngồi tại chỗ sửa sang vật phẩm trên người, một bên chờ ma yểm báo lại tin tức.

Cũng may từ sau khi có không gian giới chỉ thì toàn bộ đồ dùng trọng yếu hai người đều dễ dàng mang theo. Quần áo, vũ khí, thuốc men mọi thứ cũng coi như đầy đủ, thứ duy nhất không bao giờ đủ cũng chỉ có đồ ăn.

Toàn bộ vật phẩm còn lại trên người hai người ngoại trừ bình bình lọ lọ, tài liệu Gil mang theo thì cũng chỉ còn lại một ít cái giỏ điểm tâm lót dạ Eagle lấy từ trong tủ mà thôi. Mà chúng nó đã bị hắn và Pudding làm thịt hơn một nửa lúc ở dưới vách núi rồi còn đâu.

Nửa giờ sau, ma yểm của Gil từ trong gió đêm lướt qua. Gil nâng tay phải, thân thể ma yểm hơi mờ xoay quanh cánh tay Gil một vòng, giống như lấy lòng lại giống như huých mu bàn tay của Gil rồi dần dà biến mất không thấy tung tích.

Gil đứng lên, mắt nhìn hai người ngồi bên kia đang kiểm kê đồ lót dạ, khẽ thở dài nói: "Đi thôi, đại khái đi theo cái phương hướng này thêm hai ngày nữa là có người sinh sống."

"Hai... hai ngày? !" Eagle trừng mắt nhìn cái giỏ điểm tâm non nửa, vẻ mặt khiếp sợ, "Ma yểm thật sự nói như vậy?"

Gil cũng không đáp lại hắn, từ trong giới chỉ lấy cái áo choàng khoác lên mình rồi cất bước đi về phía trước. Pudding vui mừng chạy băng băng theo sát bên chân của hắn, "Cậu đi nhanh lên chút, nói không chừng chỉ cần một ngày rưỡi là đến."

Eagle khổ bức cất kỹ cái giỏ, cũng nhét quả trứng rồng trong lòng vào trong giới chỉ, lấy tấm áo choàng ra đuổi theo phía sau Gil .

"Sao tôi cảm thấy hoàn cảnh nơi này trông có chút kỳ quái, " Eagle vừa choàng áo choàng trên người, vừa hỏi Gil , "Thời gian chúng ta mất ý thức có dài như vậy không? Rõ ràng trước khi nhảy xuống vực chẳng phải cũng chỉ mới là buổi chiều thôi sao." Eagle ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trên màn trời, đáng lẽ bây giờ cũng đã hơn nửa đêm rồi chứ.

Không chỉ mỗi Eagle thấy lạ, vừa tỉnh dậy Gil cũng đã phát hiện thời gian có chút không đúng. Tuy rằng hai người bọn họ đều mất ý thức, nhưng thời gian đại khái cũng không bao lâu, đại khái hai người vẫn có thể tính ra.

Thời gian sai lệch quá lớn, địa điểm không rõ, nỗi băn khoăn trong lòng Gil cũng càng lúc càng lớn.

Đi suốt đêm, sắc trời đen như mực chuyển sang sáng ngời. Đợi đến khi mặt trời roi sáng cả thảo nguyên lúc này Gil và Eagle mới nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu dừng lại nghỉ ngơi.

Ban ngày so với đêm đen mịt mù, nguy hiểm ít hơn rất nhiều.

Gil lấy cây bút lông chim và cuốn sổ tay ra, cúi đầu trầm tư ghi lại gì đó.

Hẳn không phải là ảo giác, từ sau khi tỉnh lại căn cứ vào vị trí của ánh trăng cũng đoán được thời gian, cho đến hiện tại, thời gian ban đêm so với bình thường kéo dài rất nhiều. Trên bầu trời luôn không có đám mây, nguyên nhân do thời tiết có thể loại trừ. Vậy là vì sao?

Eagle lấy cái giỏ điểm tâm nhỏ kia đút cho Pudding một cái bánh ngọt nhỏ, xong xuôi rất tự nhiên thuận tay đút cho Gil một cái. Toàn bộ phần còn lại nhét vào trong giới chỉ.

Bị đút miệng đầy động tác của Gil đình chỉ  một chặp, sau khi nuốt xong cái bánh ngọt lúc này gom đồ lại thản nhiên nói: "Ăn chút gì đi. Đừng để đến lúc đó té xỉu phải để tôi vác đi."

Eagle phớt lờ, tay với lấy quả trứng rồng ra ngoài, sờ sờ lớp vỏ bóng loáng cứng rắn bên ngoài.

Trứng rồng này từ lúc giá đỡ lắc lư lịch liệt an toàn nhảy xuống, kể từ sau khi hai người tỉnh lại vẫn không có chút động tĩnh . Ngay từ đầu Eagle đã cẩn thận kiểm tra qua, bên trên vỏ trứng cũng không có vết nứt nào cả, lòng đỏ trứng hẳn cũng không có bị chảy ra? Vì sao vẫn không có động tĩnh gì cả?

Gập ngón tay gõ gõ hai cái trên vỏ trứng, hai tay lại ôm lấy lắc lắc, quả trứng vẫn không nhúc nhích.

Eagle nhìn về phía Gil xin giúp đỡ, "Lúc trước không phải có can đảm nhảy từ trên cao xuống sao, vì cái gì bây giờ lại không có động tĩnh gì hết vậy?"

Gil đưa tay khẽ vuốt vài cái trên vỏ trứng, xác nhận: "Không có việc gì, nguyên tố sinh mệnh phát triển bình thường. Có lẽ ắp sửa đến kỳ nở trứng mà bây giờ lại không có long tức để duy trì độ ấm, không biết có ảnh hưởng gì hay không."

Mặc dù lúc ở Eful Luis, mọi bộ sách bên trong thư viện đều bị Gil lục lọi. Nhưng cụ thể trứng rồng nở thế nào, trên sách vở bình thường cũng không có khả năng ghi lại. Theo lý thuyết thì trứng rồng khi nở cần long tức duy trì độ ấm sẽ được đề cập qua, nhưng cụ thể từng chi tiết ở mỗi phương diện khác nhau, đại khái chỉ có Long Tộc mới biết.

Dầu gì mấy chủng tộc tại Vantican Lance, ngoại trừ Kester Bert thì ai mà rảnh rỗi không có việc gì trộm trứng rồng để nó nở mà chơi chứ? Còn chưa đợi nó nở thành rồng con thì có lẽ đã bị Long Tộc tìm thấy băm thành bả rồi.

"Thì ra nó sắp nở?" Nghe được tin tốt này, Eagle lập tức quăng bỏ lo lắng vừa rồi ra sau đầu, "A, vậy làm sao bây giờ? Bình thường rồng con thích ăn cái gì? Trên người chúng ta chỉ còn có chút điểm tâm, đủ cho nó ăn không nhỉ?"

"Cho dù trứng rồng có đến kỳ nở trứng thì cũng không thể xác định thời gian chính xác." Gil lập tức giội một chậu nước lã, "Nhanh thì có thể hai ba ngày, chậm thì hai ba tháng, cũng có thể phải mất hai ba năm."

Kỳ nở trứng của trứng rồng tổng cộng cũng mất một trăm năm, chờ thêm hai ba năm cũng không lâu lắm.

Mắt thấy Eagle nhanh chóng lại đổi thành biểu tình thất vọng, Gil nhịn không được hỏi lại một lần nữa: "Thật sự là cậu muốn nuôi nó? Đợi đến khi nó nở thành hình, chính là con rồng chân chính. Trời sinh đã là cấp thánh, tính cách vừa tham lam lại bạo lực." Hơn nữa từ bề ngoài của quả trứng vốn dĩ nó là Hắc Long táo bạo nhất Long Tộc đó.

Eagle ôm trứng rồng dùng sức gật đầu, "Đây là giấc mộng từ nhỏ của tôi rồi, kỵ sĩ cưỡi rồng! Trời sinh đã là cấp thánh, tự mình nuôi một con rồng chính là chuyện uy phong nhất đại lục!"

"Chú ý trọng điểm giùm tôi cái," Gil mặt không chút thay đổi nhìn quả trứng rồng tròn tròn, "Kỳ trưởng thành của Long Tộc phải đến hai trăm năm, cậu xác định có thể đợi đến một ngày kia khi nó trưởng thành rồi cỡi nó đi? Coi như có thể đợi, vậy thì cậu cũng phải nuôi một con rồng suốt hai trăm năm. Phải biết chuyện nuôi một con rồng, đầu tiên cậu phải có chính là một động thất chất đầy tiền bạc châu báu."

Eagle ngây ngốc nhìn quả trứng rồng nằm yên trong lòng.

"Không muốn thế thì cũng đừng dồn nhiều cảm tình vào nó." Gil nhẹ giọng nhắc nhở.

Bằng không đến lúc đó nó ôm một đống tiền vàng lòe lòe bỏ chạy, cũng đừng ngồi khóc.

.

Tuy rằng ma yểm mang về một vài tin tức, nhưng trong lúc này sau khi hai người lặn lội suốt hai ngày mới thật sự hiểu được bọn hắn đã dừng chân tại một nơi hoang vắng.

Dọc đường đi suốt hai ngày liền chỉ là thảo nguyên mênh mông vô bờ không có gì thay đổi, cũng không còn thấy bất kì một ... sinh vật nào khác. Ngoại trừ bỏ chung quanh thỉnh thoảng lùa một đợt gió lạnh mang theo chút khí ẩm ướt thì mọi thứ như chìm vào giấc ngủ bình yên, quả giống hệt như sa mạc lần trước.

Mãi cho đến hai ngày sau, cuối cùng hai người từ trên thảo nguyên mênh mông nhìn thấy tòa kiến trúc có dấu vết người ở.

Gil cùng Eagle đặt chân tới một tòa trấn nhỏ có chút kỳ quái, một bên vừa cẩn thận đi vào trong, một bên cẩn thận đánh giá bốn phía.

Tình hình là trong trấn hết sức vắng vẻ, hai người tới đây cũng đã là ban đêm vãn cho nên đại đa số các phòng ốc đều đóng chặt cửa. Hai người rẽ qua con phố đầu tiên thì lúc này mới tìm được một chỗ duy nhất còn mở cửa, đèn sáng choang và tiếng huyên áo ồn ào từ bên trong truyền ra.

Hai người ở dưới bóng đêm cẩn thận phân biệt ngọn cờ kỳ quái treo bên ngoài nhưng rõ ràng chữ nghĩa và hình thù rất kỳ quái văn chưa từng gặp qua bao giờ. Gil quay đầu nhìn Eagle liếc mắt một cái, từ trong mắt đối phương, hắn thấy được nghi hoặc bà lo lắng đồng dạng.

Rõ ràng văn tự này không thuộc về bất kỳ một chủng tộc nào trên Vantican Lance, vậy bọn họ đang ở nơi nào?

Nhưng dù sao cũng đã đến, lúc này bọn hắn cũng không thể không vào bên trong được.

Phần điểm tâm Eagle mang theo bên người vừa hết sạch lúc sáng nay. Trong đó hơn phân nửa vào trong bụng Pudding, phần còn lại là lương thực hai ngày qua của hai người. Thậm chí thuốc nâng cao tinh thần và thuốc hồi phục trên người Gil cũng đã trở thành nguồn nước duy nhất.

Tuy bây giờ hai người bọn họ còn có thể chịu. Nhưng từ hoàn cảnh hai ngày bôn ba trên thảo nguyên nếu không tìm được thực vật, bọn hắn căn bản không thể đi ra khỏi thảo nguyên rộng lớn này nữa.

Gil đem Pudding ôm lấy, nhét quần áo trong túi, dùng áo choàng che đậy. Cũng dặn nó nằm im trong đó.

Hai người dùng áo choàng cẩn thận trùm lên mình, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ trước mặt.

Tuy động tác Gil đẩy cửa rất nhẹ, nhưng hai người vừa bước vào, tiếng động huyên áo bên trong tức thì nhỏ đi vài phần.

Gil không dấu vết nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này kỳ thật chỉ là một quán ăn bình thường. Giữa sảnh lớn có cầu thang lầu, từ bên ngoài nhìn vào rõ ràng cũng là một tòa kiến trúc cao ba tầng. Đoán chừng mô hình kết hợp nhà hàng – khách sạn.

Tuy rằng từ lúc bọn hắn vừa vào cửa, chung quanh không ít người bắt đầu nhìn chằm chằm về phía bọn hắn. Nhưng Gil với Eagle cũng không có định rời đi, cực kỳ thong dong tiến đến quầy bar trước mặt.

Gil nhẹ giọng hỏi người đàn ông trung niên gầy còm, "Có đồ ăn với phòng ở không?"

Người trung niên nâng đôi mắt tí hi lên, vẫn tiếp tục động tác lau chén trong tay, "Có, thịt hun năm ngân tệ một miếng. Phòng ở mười kim tệ một đêm."

Bàn tay bên dưới áo choàng của Gil nhẹ nhàng nâng lên, ngăn động tác theo bản năng đưa tay lấy tiền vàng từ trong giới chỉ của Eagle.

Trầm mặc một hồi, Gil dùng một loại ngữ khí thong thả dẫn theo một chút do dự hỏi lại: "Có bánh mì đen hạng 1 không?"

Lúc này đôi mắt ti hí của người trung niên mới lia tới trên người hai người, từ từ đặt cái chén xuống, lúc này mới nói : "Có, năm đồng một cái."

Bả vai Gil hơi hơi ghìm xuống, thoạt nhìn giống như nhẹ nhàng thở ra, "Vậy cho tôi mười cái bánh mì đen."

Người trung niên gật gật đầu, ra hiệu cho người phục vụ đứng cạnh đi lấy, "Muốn dừng chân chứ?"

"Không cần." Gil nhẹ giọng thở dài, "Chỉ cần bánh mì là tốt rồi."

Người trung niên gật gật đầu, tầm mắt lại không rời khỏi hai người, "Lần đầu tiên các cậu tới nơi này?"

Gil : "Ừ, tình cờ đi ngang qua."

"Nếu là khách mới..." Người trung niên kéo ra một nụ cười có chút cứng ngắc, "Ta sẽ ưu đãi các cậu, thế nào? Ở trọ hai ngân tệ một đêm. Đương nhiên, là cái phòng nhỏ nhất."

Gil do dự một chút, "Vậy... Được rồi. Giúp chúng tôi bọc bánh mì lại là tốt rồi, đưa đến phòng luôn đi."

Người trung niên gật đầu ý bảo đã biết, bất quá chỉ một lát sau đã xách bao bánh mì chuyển tới trên quầy bar để ở bên cạnh hai người.

Lúc này Gil mới bắt đầu sờ soạng trên người, một lúc lâu, mới từ túi áo choàng móc ra một đống tiền đồng và mấy đồng ngân tệ.

Cẩn thận đếm đủ đưa cho người đàn ông, lúc này mới nhận một cái chìa khóa kim loại đơn giản. Nhìn người đàn ông gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, hỏi rõ phương hướng rồi Gil dẫn Eagle rất nhanh biến mất khúc quanh chỗ thang lầu.

Lúc Gil bắt đầu cẩn thận sờ soạng tiền đồng và ngân tệ trên người, những vị khách ngồi uống rượu ở chung quanh mới dần dần thu tầm mắt đánh giá hai người trở về.

Đợi đến khi hai người rời khỏi đại sảnh, quán rượu lúc này đã khôi phục lại bầu không khí huyên náo lúc đầu.

2 nhận xét:

Chào bạn, nếu có bất cứ thắc mắc nào hãy để lại ý kiến của bạn lại.
Mỗi một nhận xét của bạn sẽ ngày giúp cho bài post của mình một hoàn thiện, bạn muốn đọc một bài post ngày một hoàn chỉnh hơn chứ. Giúp mình nếu có điều kiện nhé ^^